Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1314: Tin xấu liên tục




Trường cự biến kinh thiên này! Thậm chí có thể nói là thảm biến!

Lệ gia chính là một siêu cấp thế gian vạn năm nội tình, cao thủ đương nhiên là tầng tầng lớp lớp. Mà ngay cả phụ nữ, trẻ em, nô bộc cũng đều có luyện công phu, đây là nhất định.

Nhưng thiên tháp địa hãm kinh khủng như thế, thương vong vẫn không phải số ít. Không ít người đều táng thân trong đó.

Suốt ba ngày sau đó, người của Lệ gia mới thống kê ra kết quả cuối cùng.

Nhìn cái kết quả này, tất cả mọi người đều chết lặng.

Tất cả kiến trúc Lệ gia, bị hủy diệt hoàn toàn. Nói cách khác, vạn năm cơ nghiệp đều trở về không rồi.

Tử thương, vượt qua sáu vạn!

Tất cả mọi người đều mặt xám mày tro, ngây ra như phỗng.

"Tử Tiêu Yên! Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện, ta nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!" Lệ Vô Ba nhỏ máu trong tim, ngửa mặt lên trời gào thét, giống như bị điên.

Người Lệ gia lập tức chửi mắng không thôi. Ai nấy đều mắng to Tử Tiêu Yên là đồ khốn kiếp.

"Các ngươi còn mặt mũi đi trách người khác?" Một thanh âm đau đớn kịch liệt truyền đến: "Lệ Vô Ba, ngươi chôn vùi toàn bộ Lệ gia... Bây giờ lại còn đi trách người khác?"

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt tuyết trắng, một thanh bào nhân khoanh tay mà đứng, lạnh lùng thu tất cả vào mắt, trong mắt mắt, lộ ra một tia đau đớn kịch liệt.

Đúng là Lệ gia thủy tổ, Lệ Xuân Ba!

"Ta?" Lệ Vô Ba chỉ vào mũi mình, kinh ngạc không thôi, thần tinh oan khuất: "Lão tổ tông... Quả thực là oan uổng bằng trời a... Tất cả những điều này, đều là quỷ kế địch nhân! Đều là thủ đoạn ác động của tên Tử Tiêu Yên trời đánh kia!"

"Đúng, chính là người!" Lệ Vô Ba chỉ tiếc sắt không rèn thành thép: "Giang hồ tranh đấu, chỉ cần là địch nhân, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Đối phương muốn đối phó Lệ gia, cho dù dùng thủ đoạn như vậy, có gì là không được?"

"Chẳng lẽ ngươi còn ảo tưởng, cừu nhân phải cùng ngươi giao chiến công bằng, quang minh chính đại với ngươi?" Lệ Xuân Ba cả giận nói: "Cực kỳ vớ vẩn! Cực kỳ buồn cười!"

Lệ Vô Ba quỳ gối trên mặt tuyết, chỉ cảm thấy tâm mình cũng giống như bông tuyết dưới chân, lạnh thấu xương.

"Huống chi người ta tuy đi rồi. Nhưng còn để lại đường sống!" Lệ Vô Ba nói.

Lệ Xuân Ba lập tức cũng có chút ủy khuất: Để lại đường sống? Tên hỗn đản kia để lại đường sống chỗ nào?

Nhìn ra hắn không phục, Lệ Xuân Ba nói: "Nếu như trước khi rời đi, đốii phương gây ra hủy diệt như vậy, đương nhiên coi là đối phương mất sạch nhân tính! Nhưng đối phương không hề làm như vậy, mà trực tiếp bỏ đi!"

"Ngươi đừng nói là hắn làm như vậy rồi không được đào tẩu. Ta hỏi ngươi, hắn là người duy nhất biết trước chuyện này, hắn có thể không đi sao? Các ngươi có ai nắm chắc bắt được hắn? Mà ngay cả lão phu ta cũng tuyệt đối chỉ có thể nhìn hắn viễn độn! Cho dù có thể lưu hắn lại, cũng phải tiết kiệm thời gian mà cứu người nhà!"

"Nhưng hắn không hề! Đó là còn chưa nói đã lưu lại dư địa? Ngươi còn không phục?"

"Hiện giờ người ta đã đi trước hai ngày rồi, đại sơn cũng là do chính tay ngươi đào rỗng, không ngờ ngươi còn không biết hối cải, không biết áy náy, lại còn trốn tránh trách nhiệm?"

"Ta... Ta không có! Ta không trốn tránh trách nhiệm! Lão tổ tông minh giám!" Lệ Vô Ba khóc ròng, gần như muốn moi tim mình ra.

"Ngươi không có?" Ánh mắt Lệ Xuân Ba lăng lệ: "Ta hỏi ngươi, sau khi ngươi đi mỏ tử tinh, có phải phát hiện cây trụ kia có thể lay chuyển? Có thể đả thông?"

"Ta...." Lệ Vô Ba ngơ ngẩn không nói gì.

"Ngươi không cần nói xạo! Thứ nhất, với tính cách của ngươi, nếu biết rõ không thể khai mở, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu một lần phản chấn trọng thương đâu! Thứ hai, khi ngươi tiếp xúc với cái lỗ đó, trên mặt lập tức rơi xuống đá vụn! Điều này khiến người khẳng định, cây trụ này đã có thể khai mở! Cho nên ngươi mới xuất thủ!"

Lệ Xuân Ba thở dài thật sâu: "Chính là người xuất thủ, khiến cả ngọn núi sụp đổ!"

"Lão tổ tông, chuyện này làm sao có thể trách gia chủ?" Lệ Thông Thiên có chút không đồng ý: "Cho dù chúng ta không động, nơi đó sớm muộn gì cũng đổ sụp. Hơn nữa gia chủ cũng không biết, một khi đả thông nơi đó, ngọn núi sẽ sụp đổ."

"Cho nên vấn đề chính là ở chỗ này." Lệ Xuân Ba nói: "Cho dù chúng ta không động, nơi đó cũng sẽ sụp đổ... Những lời này rất có đạo lý! Nếu các ngươi đã nghĩ tới điều này, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, một khi sụp đổ, sẽ gây ra hậu quả gì?"

"Cho nên, sau khi các ngươi phát hiện nơi đó có thể sụp đổ, phản ứng đầu tiên không phải là phá hủy, mà là nên lập tức chỉ huy mọi người rút ra ngoài! Nhưng các ngươi lại... Đây mới là sai lầm lớn nhất!"

"Về phần ngươi nói... Căn bản không biết sẽ sụp đổ, lại càng thối lắm!" Lệ Xuân Ba giận dữ: "Cả ngọn núi đều trống không rồi! Cây trụ chống đỡ cũng mục nát, không sụp được sao? Đây là cái thứ suy nghĩ hỗn trướng gì? Lệ Thông Thiên! Ngươi làm sao có thể phun ra mấy câu chó má như vậy!"

Lệ Thông Thiên cúi đầu, vẻ mặt trầm thống hổ thẹn.

Đúng vậy, lúc đó vừa chạm vào đá lớn đá nhỏ đã rơi xuống, nếu thấy được hẳn là nên lui lại mới đúng... Như vậy tuy tổn thất chút tài vật, nhưng có thể bảo trụ căn cơ gia tộc.

"Còn có một sai lầm không thể dễ dàng tha thứ!" Ánh mắt Lệ Xuân Ba nặng nề, có chút ý vị thất vọng, cô đơn: "Người gia tộc bỏ mạng, chẳng khác nào bị mấy người các ngươi hại chết...."

"Lúc đó cả ngọn núi đổ sụp, các ngươi đang ở bên trong, ngay dưới cùng! Nhưng các ngươi là ai?" Lệ Xuân Ba nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi cả đám đều là chí tôn! Thậm chí bên trong còn có ngũ phẩm chí tôn, lục phẩm chí tôn! Thất phẩm chí tôn! Các ngươi đều ăn phân hả?"

"Một đám vương bát đản không có nhân tính!" Lệ Xuân Ba vươn tay, ngón tay run rẩy chỉ vào đám tử tôn của mình: "Với lực lượng của các ngươi lúc đó, hoàn toàn có thể dùng tu vi chống đỡ cả ngọn núi không đổ sập! Thậm chí, mọi người hợp lực, đem cả ngọn múi mang đi! Ném ra ngoài. Cũng không phải là không làm được. Như vậy còn có thể bảo toàn cơ nghiệp Lệ gia!"

"Thế nào, bình thường khoe khoang vũ lực, ai nấy đều có thể chống đỡ một ngọn núi lớn, nhưng trong thời khắc gia tộc nguy cấp sinh tử tồn vong, đám chí tôn các ngươi không ngờ lại bỏ mặc phụ nữ trẻ em gia tộc. Rõ ràng có lực lượng ngăn cơn sóng dữ, nhưng lại là những kẻ đào tẩu nhanh nhất?"

"Trở mắt nhìn thân nhân chết oan chết uổng. Bản thân có lực lượng lại khoanh tay đứng nhìn, hiện giờ còn khóc lóc mắng chửi người ta...."

Lệ Xuân Ba nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi là cái thứ gì vậy? Lệ Xuân Ba ta làm sao lại có dạng tử tôn như các ngươi!"

Bị mắng chửi cho tỉnh ngộ, bọn người Lệ Thông Thiên Lệ Vô Ba quay sang nhìn nhau, lập tức một cảm giác hối hận cực độ dâng lên trong lòng.

Lão tổ tông nói đúng lắm!

Cả ngọn núi lớn sụp đổ, đám người mình thật sự có lực lượng chống đỡ, thậm chí mang đi!

Cho dù không thể xóa bỏ hoàn toàn tai họa, nhưng nhất định có thể giảm bớt đại bộ phận. Như vậy, Lệ thị gia tộc nhiều nhất cũng chỉ có mấy tên thợ mỏ bị đè chết thôi. Nhưng cơ nghiệp vạn năm gia tộc lại không bị tổn thương!

Nhưng lúc đó, mọi người không ngờ không thể nghĩ tới điều này, chỉ nghĩ tới đào tẩu...

"Ba ba ba...." Lệ Thông Thiên giơ tay, điên cuồng tát vào mặt mình, thần tình hối hận, nước mắt rơi không ngừng.

Tiếp đó, thanh âm ba ba ba không ngừng vang lên...

Bất quá chuyện này quả thực cũng quá bất ngờ. Lúc đó tất cả mọi người đều ở trong lòng đất, cả ngọn núi đổ sập xuống, hơn nữa... cây trụ đó trước kia đến cửu phẩm chí tôn cũng không lay động nổi... cảnh tượng đó...

Thật sự là quá kinh người...

Trừ chạy trốn, còn có biện pháp nào khác?

Chỉ cần có một kẻ nói chạy mau... Đám người còn lại đương nhiên cứ đần độn u mê chạy theo. Trong thời khắc như vậy, nào còn nghĩ tới mình lại có thể ngăn được cơn sóng dữ? Nguồn: http://truyenfull.vn

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ chết hả?" Lệ Xuân Ba cuồng nộ hét lớn một tiếng: "Còn không mở sơn động, cho mọi người ở tạm? Còn không nhanh chóng thu thập vật tư trong đám phế tích? Muốn để tất cả mọi người chết đói chết rét sao? Còn không nhanh thu thập những thứ hữu dụng lại? Đứng yên đó, chúng có thể tự chạy tới trước mặt các ngươi hả?"

Lệ Xuân Ba lần này xuất hiện vốn định quở mắng một trận rồi thôi, nhưng càng nói càng tức, về sau thậm chí còn có xúc động muốn đánh chết đám hỗn đản này...

Thật sự là quá giận rồi!

Rặn dạy xong, Lệ Xuân Ba hừ một tiếng biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chỉ còn lại mọi người ngây ra như phỗng!

,,,

Con người là như vậy, khi tại nạn phát sinh, không ai không muốn khiển trách người khác, trách tội người khác, nhưng lại không suy nghĩ một chút, mình đóng vai trò gì trong cơn tai nạn đó...

Nhân tính...

....

Lệ Vô Ba mang theo hối hận vô tận, mang theo buồn nản vô cùng, bắt đầu dẫn người trùng kiến gia viên. Về phần truy cứu trách nhiệm, tróc nã Tử Tiêu Yên, dưới tình huống như vậy, ai còn đi nhắc tới?

Lão tổ tông cũng phát hỏa lớn như vậy rồi. Trước khi trùng kiến, Lệ Vô Ba cho dù hận thì cũng chỉ có thể đợi thu xếp cho tất cả mọi người xong xuôi đã...

Đương nhiên, nói trùng kiến gia viên, cũng chỉ là nhanh chóng mở động trong lòng núi mà thôi. Sau đó lần lượt phân phối chỗ ở cho mọi người. Sau khi phân phối, trong sơn động phải phân chia thế nào, sắp xếp thế nào thì đó là chuyện của từng nhà rồi.

Về phần chân chính lập lại gia viên, khôi phục lại quy mô ban đầu.... Lệ Vô Ba cảm thấy, mười năm tám năm chỉ sợ không được.

"Trách không được!" Lệ Vô Ba vừa chỉ huy tối tăm mặt mũi, vừa ngửa mặt lên trời thở dài: "Cửu kiếp gia tộc quả nhiên đều phá nát rồi trùng kiến... Lệ gia chúng ta cũng không ngoại lệ...May mà lần này không chết nhiều cao thủ...."

Khẩu khí không ngờ lại rất may mắn.

Đối với câu này, mấy vị chí tôn trước mặt đều vô cùng đồng tình.

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ mấy câu này mới là lợi khí an ui lớn nhất thôi....

Trong khi Lệ gia đang tiển khai trùng kiến, khí thế ngất trời, đám người truy sát Lãng Nhất Lang rốt cuộc cũng phái người mang tin tức trở về.

Kẻ được phái trở về báo tin tức thật buồn cười, hắn đi dạo một vòng, sống chết cũng không dám tin tưởng, đây chính là gia tộc khổng lồ trước khi mình đi...

Gia tộc đại biến, thật sự khiến hắn chấn kinh không dám tin tưởng.

Nhưng tin tức hắn mang trở về, đối với Lệ Vô Ba mà nói, không thể nghi ngờ lại càng là họa vô đơn chí! Sét đánh giữa trời quang cộng thêm ngũ lôi oanh đỉnh! Lệ Vô Ba tực tiếp bất chấp phong bộ, nhảy dựng lên.

"Cái gì...?" Tròng mắt Lệ Vô Ba gần như muốn trừng rách: "Các ngươi nhiều người như vậy, đi bắt một Lãng Nhất Lang, không ngờ còn để hắn đào tẩu?"

Đột nhiên nổi cơn lôi đình: "Các ngươi đều ăn cứt cả sao?"