Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1268: Song kiếm tranh phong!




Trong các huynh đệ, bị đánh thảm nhất tuyệt đối không phải là kẻ khiêu chiến đầu tiên - Kỷ Mặc!

Mà là Tà công tử, Ngạo Tà Vân!

Bởi vì Sở Dương từng nói qua. Huyết mạch thần long mà không có long đầu thì làm sao được? Huống chi, ngay từ đầu, muốn đánh Sở Dương thành long đầu cũng là con hàng này nói ra.

Sở Dương làm sao có thể buông tha.

Cho nên long giác của Ngạo Tà Vân là hùng vĩ đồ sộ nhất!

Thành ra cho dù Tà công tử vừa ăn đòn vừa cầu xin tha thứ: "Lão đại, hôm nay là đại thọ phụ thân ta... Chừa cho ta chút mặt mũi đi...." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cũng chỉ nhận được câu trả lời của Sở ngự tọa: "Ngươi biến thân thành thần long cũng có mặt mũi rồi."

Liên tiếp chiến bốn người, tâm tình Sở Dương thư sướng, hơn nữa còn rất cao hứng.

Trừ Kỷ Mặc vì khinh địch một chiêu mà biến thành long đầu ra, ba người khác đều khiến cho Sở Dương kinh hỉ lớn nhỏ bất đồng!

Tu vi mọi người đều giống nhau, nhưng chiến pháp của bản thân lại tuyệt đối không giống nhau. Điều này khiến Sở Dương rất cao hứng. Mỗi người đều có phong cách riêng! Cho dù mỗi ngày đều ở chung với nhau cũng tuyệt đối không bị đối phương đồng hóa!

Có ý thức độc lập thì bản thân sẽ phi thường cường hãn!

Đó là mà một trong những điều kiện cơ bản trọng yếu nhất để một người có thể bước tới đỉnh phong võ học.

La Khắc Địch có loại phương thức tấn công như cô lang, kiếm pháp hung hãn như gió, khiến cho Sở Dương giật mình. Giao thu với La Khắc Địch cũng giống như đối diện với một đàn sói vô tận trong rừng rậm!

Sói đói!

Từ bốn phương tám hướng nhào tới cắn xé, không cẩn thận một cái là sẽ bị phanh thây.

Khi quỳnh hoa của Tạ Đan Quỳnh nở, diễm quan thiên hạ! Cái loại chiêu pháp rực rỡ chói mắt lại mang theo một tia mê ly giống như mộng huyễn, càng khiến Sở Dương được đại khai nhãn giới.

Quỳnh hoa xuất, liền như thiên nữ tán hoa, quả thực là đẹp không sao tả xiết, nhưng ẩn giấu đằng sau mỹ lệ cực hạn, là là vô tận sát khí!

Teên quần áo Sở Dương bị cắt rách mười mấy chỗ. Cũng là do quỳnh hoa của Tạ Đan Quỳnh tạo ra.

Khi Ngạo Tà Vân thi triển Thần Long chiến điển. Sở Dương đã phải cật lực mới chiến thắng được! Loại tình huống này vẫn là xuất hiện lần đầu khi Sở Dương đối trận.

Sở Dương chính là kiếm thánh cửu phẩm đỉnh phong! Dưới giai vị áp chế, đã có thể chiến chí tôn nhị phẩm!

Mà Ngạo Tà Vân, chính là một chí tôn nhất phẩm vừa mới thăng cấp.

Trong bốn người này, cũng chỉ có Thần Long chiến điển của Ngạo Tà Vân là khiến Sở Dương có chút không hiểu, không nhìn thấu được.

Nhưng một trận chiến này, lại khiến niềm tin của hắn tăng nhiều!

Cố Độc Hành vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát. Càng nhìn, ánh mắt càng sáng lên, chiến ý càng tăng mạnh. Sở Dương cường đại, đều là sự lợi hại của kiếm giả thiên tài tuyệt đỉnh, đối với hắn thực sự là một loại hấp dẫn trí mạng!

Khiến kiếm y trong lồng ngực hắn rung lên, khát vọng một trận chiến!

Đám người Ngạo Tà Vân đã bại trận.

Chỉ còn lại một mình Cố Độc Hành thôi.

Sở Dương đứng ở giữa sân, mỉm cười nhìn Cố Độc Hành. Trường kiếm trong tay chớp động.

Sở Dương không động, Cố Độc Hành cũng không động.

Giữa trường, kiếm khí đột nhiên tung hoành chấn động!

Hoa cỏ bốn phía đồng loạt bị chém thành từng mảnh, ào ào ngã xuống!

Song phương cảm nhận kiếm ý. Đều cảm thấy trên người đối phương có khí tức tương đồng! Cho dù người không chiến thì kiếm cũng muốn chiến!

Núi không thể hai hổ, nước không thể hai vua! Cũng như vậy, trong kiếm đạo, cũng chỉ có một đế vương!

Ánh mắt Sở Dương càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng nồng nhiệt!

Thân hình Cố Độc Hành lóe lên một cái, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng: "Choang!"

Hắn vẫn đứng đó, thẳng tắp như tiêu thương, nhưng vừa ưỡn thẳng lưng, lại như một tuyệt thế thần phong đột nhiên xuất khỏi vỏ!

Vẻ mặt khí chất, so với vừa rồi hoàn toàn bất đồng!

"Đến đây đi!" Sở Dương nói

"Đến đây đi!" Cố Độc Hành lạnh lùng nói.

Sở Dương đứng nguyên tại chỗ bất động, Cố Độc Hành mở rộng song chưởng, xoạt một tiếng, bốn người Ngạo Tà Vân đã bị hắn đưa ra ngoài mười trượng.

Sau đó hắn chậm rãi tiến lên, mỗi một bước đi, kiếm ý lại sắc bén hơn một phần.

"Mời lão đại chỉ giáo!" Cố Độc Hành đi ra ba bước: "Ta từ nhỏ đã tập kiếm, thân thế phiêu linh cô độc, cảm thấy trong lòng trầm muộn, sáng chế ra Cô Độc kiếm pháp! Đến Hạ Tam Thiên, gặp được lão đại, kiếm khí đệ nhất biến, trở thành Cô Độc Thủ Hộ kiếm!"

"Mặc dù ta cô độc, nhưng lại muốn dùng sự cô độc của ta để thủ hộ!"

Ở Trung Tam thiên, gặp được Đồ Thiên Hào, đánh một trận sinh tử chiến, lĩnh ngộ Vong Tình kiếm pháp của hắn! Vong Tình kiếm!"

"Cô Độc Vong Tình!" Cố Độc Hành thản nhiên nói: "Hai loại kiếm pháp này, tụ hợp trên người ta, cho tới bây giờ vẫn chưa thống nhất! Một trận chiến hôm nay, thứ nhất là sảng khoái, kiếm đạo tranh hùng, thứ hai cũng là mởi lão đại thể ngộ một chút, Cô Độc kiếm của ta! Vong Tình kiếm của ta! Cô Độc tâm của ta! Vong Tình thiên của ta!"

Nói xong câu cuối cùng, Cố Độc Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt chớp động quang mang, tựa như hai thanh trường kiếm đã rời vỏ, ngang trời xuất hiện!

Sở Dương khẽ mỉm cười: "Độc Hành, ta biết ngươi vẫn muốn tìm hiểu Cửu Kiếp kiếm pháp. Hôm nay cũng thành toàn tâm nguyện của ngươi!" Những lời này Sở Dương chỉ truyền âm mà thôi.

Hắn đã cảm nhận được, một trận chiến này, đám người Hô Duyên Ngạo Ba vẫn đang quan chiến, cho nên cẩn thận không nói ra miệng.

Vừa nghe tới bốn chữ Cửu Kiếp kiếm pháp, kiếm ý cả người Cố Độc Hành tăng vọt, chiến ý xông lên, đột nhiên thét dài một tiếng!

Khiếu một tiếng, thiên địa chấn động!

Thương!

Hắc Long kiếm mang theo hàn quang chớp động lạnh lẽo u ám khắc cốt, xuất hiện trong tay Cố Độc Hành.

Tiếp đó, Cố Độc Hành sải bước tiến về phía trước. Mỗi một bước đi, bộ phạt đều ngưng trọng. Nhưng mỗi lần hắn bước xuống, ít nhất cũng vượt qua mười trượng không gian!

Nhưng bước ra năm sáu bước như vậy mà vẫn chưa tới được trước mặt Sở Dương.

Sở Dương khẽ vươn tay, một thanh trường kiém xuất hiện trong tay.

Hắn không dùng Cửu Kiếp kiếm!

Luận bàn giữa huynh đệ, không dùng tới Cửu Kiếp kiếm!

Trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện, Cố Độc Hành hét lớn: "Thiên cô độc!"

Một cỗ kiếm ý mênh mông cuồn cuộn, mang theo cô độc thê lương ập xuống. Kiếm khí tung hoành, bao phủ toàn bộ phạm vi mười trượng! Mà trường kiém Cố Độc Hành vung lên, trong hắc y phiêu đãng đã hóa thành một đạo hắc mang thực chất tuyệt đối, lăng không bắn tới!

Chỉ là một kiếm mở màn, nhưng đám người Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh đều biến sắc!

Chỉ một kiếm này đã khiến bọn họ lập tức tỉnh ngộ: bình thường luận bàn, Cố Độc Hành căn bản chưa từng xuất toàn lực với bọn họ!

Sở Dương cười nhạt, truyền âm quát: "Cửu Kiếp kiếm pháp, Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang!" Trường kiếm vung lên, trên không trung đột nhiên xuất hiện một điểm hàn quang rực rỡ mà băng lãnh. Tiếp lại, đột nhiên nổ tung, hóa thành vạn đạo hàn quang, phô thiên cái địa, gào thét mà tới!"

Tinh thần Cố Độc Hành đại chấn, quát: "Thiên tâm cô độc! Thiên ý cô độc! Thiên sắc cô độc!"

Liên tục ba kiếm, cuồng mãnh công tới!

Toàn bộ thiên địa vào giờ khắc này, tựa hồ đột nhiên trở nên thê lương tiêu điều.

Vạn đạo hàn quang cùng Cô Độc kiếm va chạm, thân thể hai người cùng chấn động. không ngờ cân sức ngang tài, đồng thời lui về phía sau.

Trong lòng Cố Độc Hành kinh hãi, Cửu Kiếp kiếm pháp quả nhiên uy lực cực lớn! Chỉ một chiêu, lại khiến cho mình phải dùng tới ba chiêu mới có thể hóa giải! Đang lăng không lui về phia sau, Cố Độc Hành lại mãnh liệt đạp một cước, phóng vụt lên không trung, quát: "Thiên đạo cô độc!"

Một đạo kiếm khí cô độc ầm ầm bắn ra.

Một kiếm, trong lòng Sở Dương cũng không nhịn được mà run lên. Một kiếm này của Cố Độc Hành, thậm chí đã mang theo một loại khí tức của đạo!

Thân ảnh hắc y của Sở Dương đang phiêu đãng bay về phía sau, đột nhiên xoay người một cái giữa không trung, truyền âm quát: "Cửu Kiếp kiếm! Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!"

Một đạo kiếm khí lăng lệ, cũng được kích phát ra!

Cùng va chạm với "thiên đạo cô độc" Cố Độc Hành giữa không trung!

Xoẹt một tiếng thật nhỏ, thiên đạo cô độc kiếm khí tứ tán. Kiếm khí của Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương tuy bị tiêu trừ hơn phân nửa, nhưng dư thế vẫn không đổi. Thẳng tắp phóng về phía Cố Độc Hành.

"Lợi hại!" Trong lòng Cố Độc Hành thầm quát: "Cô độc!"

Lại một kiếm mới hóa giải được chiêu này.

Hiện giờ mình cao hơn Sở Dương hẳn một giai, hơn nữa còn là một giai cực kỳ trọng yếu.

Hắn là kiếm thánh cửu phẩm, mình là kiếm trung chí tôn nhất phẩm!

Nhưng dưới Cửu Kiếp kiếm pháp, mình không ngờ lại rơi vào hạ phong!

Ngay sau đó, Cửu Kiếp kiếm pháp của Sở Dương lại chiêu nọ nối tiếp chiêu kia, cuồn cuộn như sóng biển, không ngừng ập tới!

Thâm Mai Bất Cải Lăng Duệ Chí, Nhất Tụ Phong Vân Tiện Thị Hoàng, Huyên Hách Thiên Cổ Nhất Kiếm Phong, Hô Khiếu Phong Vân Các Tây Đông....

Chờ đến khi hai chiêu Cửu Kiếp kiếm pháp Trảm Đoạn Hồng Trần Đa Tình Khách, Phong Mang Đáo Xử Nhất Thiết Hưu xuất ra, Cô Độc kiếm pháp của Cố Độc Hành đã dùng hết!

Thiên địa nhân tam cô độc hợp làm một, biến thành "Thiên địa cô độc" và "Thiên nhân cô độc!"

Nhưng đợi đến khi một chiêu Thiết Bích Đồng Tường Chiến Vị Hưu của Sở Dương mênh mông cuồn cuộn xuất hiện, Cô Độc kiếm pháp của Cố Độc Hành rốt cuộc cũng tan tác toàn diện!

Hắn mãnh liệt lui về phía sau, tiếp đó lăng không bay vụt lên không trung, cả người trên không từ lớn biến nhỏ, gần như biến thành một chấm đen.

Sau đó mới mang theo kiếm khí lẫm liệt lăng không mà xuống.

Trường kiếm chợt lóe, một cỗ khí tức mơ hồ tràn ngập, Cố Độc Hành xúc động thở dài: "Nhất kiếm hoành không hướng điên phong...."

Kiếm quang mang theo thê lương trầm trọng, khí tức như vậy không ngờ tựa hồ có thể khiến người ta hoàn toàn quên đi thị phi trước kia, lâm vào một cảnh giới kỳ diệu!

Sở Dương quát: "Hay cho một Vong Tình kiếm!!"

Trường kiếm hai người điên cuồng va chạm trên không trung, thanh âm tinh tế dày đặc không ngưng vang lên, tựa như gió thổi lá sen, mưa rơi chuối tây.

Thân hình Cố Độc Hành xoay tròn, lui về phía sau, lại xoay tròn tiến tới, ngân nga: "Sinh tử thắng bại chuyển đầu không...."

Một kiếm này, cái loại khí tức thiên địa mênh mông lại càng thêm nồng đậm.

Thân hình Sở Dương khẽ xoay, kiếm khi lăng không đâm vào bầu trời. Đột nhiên phong vân cuồng hiện, tựa hồ đang hội tụ tất cả về nơi này, lấp đầu thiên địa mênh mông mà Cố Độc Hành tạo ra.

Chính là, Cửu Tiêu Phong Vân Tề Tụ Hội!

Oanh một tiếng, kiếm khí tung hoành bay ra, giống như một quả bom nổ tung giữa không gian. Bốn người Ngạo Tà Vân khẽ kêu một tiếng, bị chấn bay ra ngoài.

Vừa rồi chiến đấu, Sở Dương cùng Cố Độc Hành hai người vẫn còn khống chế được lực lượng không tiết ra ngoài. Nhưng hiện tại, hai người đã không khống chế được nữa rồi!

Cây cối tứ phía trong phạm vi hơn mười trợng, đồng loạt đổ rạp xuống, kiếm khí tung hoành, xoẹt xoẹt xoẹt, chém ra từng vết từng vết kiếm thật sâu trên vách núi.

Trường kiếm Cố Độc Hành trong tay, hoành ngang trươc ngực, ảm đạm nói: "Thiên Nhai Hà Xử Tri Âm Thưởng?" Thân hình như quay người như không, trường kiếm bao phủ phạm vi trăm trượng: "Dục hồi thủ thì dĩ vong tình..."

Sở Dương phấn chấn tinh thần, Tàng Phong Ẩn Quang Dạ Vị Ương Vận Trù Duy Ác Nhật Nguyệt Trường hai chiêu liên tiếp phóng ra!

Ngay trong một khắc này, hắn rốt cuộc phát hiện ra vấn dề lớn nhất của Cố Độc Hành!

Nhập tâm!

Quá nhập tâm!

Quá nhập tâm, đó là khuyết điểm!