Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1260: Kinh hỉ của La Khắc Địch




"Đi tắm rửa thôi!" Ngạo Tà Vân ở trong nhà mình, xung quanh đều là người quen, càng thêm không chịu nổi, rống lớn một tiếng, lập tức ôm đũng quần bỏ chạy.

"Đợi ta một chút...." Mấy huynh đệ vội vàng đuổi theo sau, kẻ ôm mặt, kẻ ôm đít, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, chỉ để lại một câu: "Lão đại ngươi đừng có chạy! Lát nữa chúng ta tính sổ với ngươi!"

Sở Dương vuốt uốt mũi, trên mặt lộ ý cười khoái trá, lại cả giận nói: "Thật không biết lớn nhỏ! Thân là tiểu đệ, không ngờ dám tìm lão đại tính sổ."

Bên cạnh truyền tói một chàng cười lớn.

..

Thật lâu sau, trong đại sảnh!

Theo một trạn huyên náo, mọi người mong chờ nhìn lại.

Sáu tên thanh niên trên tóc còn ướt sũng, mặc quần áo mới tinh, vênh váo tự đắc bước vào đại sảnh.

Tiếp đó lại là một tràng kinh hô, trong đại sảnh nháy mắt đã loạn hết cả lên.

Đám nương tử quân cùng xuất động, có khóc có la, có vui quá hóa khóc, có lặng lẽ rơi lệ, có si ngốc ngắm nhìn...

Trong khoảnh khắc, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành, Kỷ Mặc đều tiến vào lòng mỹ nhân.

Sở Dương mỉm cười mà nhìn. Đây là khoảng thời gian thuộc về các nàng.

Đã tưởng niệm hơn một năm, bây giờ phải phát tiết rồi.

Trong đám huynh đệ, chỉ có La Khắc Địch là không có hồng nhân ràng buộc, đi tới bên cạnh Sở Dương, không nhịn được bĩu môi nói: "Ta khinh! Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Coi mấy tên này cứ ỉ ôi xôi gấc, thật là hạ lưu!"

Sở Dương hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì thấy La Khắc Địch đột nhiên ôm bụng cười như điên.

Sở Dương nhìn lại, không nhịn được phun hết nước trà trong miệng ra.

Chỉ thấy Hô Duyên Ngạo Ba uy vũ hùng tráng sải bước đi tới, túm lấy Kỷ Mặc, táng ngay một quyền, mắng: "Kỷ Mặc! Tiểu tặc! Ngươi thật sự muốn chết!"

Phanh, lại một cước, Kỷ Mặc bị hạ đo ván chổng vó trên mặt đất, sau đó lại bị túm lên, hai chân khua khua lơ lửng giữa không trung, không ngờ vẫn còn cười hì hì lấy lòng: "Ngạo Ba... Nương tử... Ta rất nhớ ngươi...."

Hai mắt Hô Duyên Ngạo Ba đỏ lên, nước mắt gần như muốn chảy ra, nhưng miệng lại mắng: "Ta không nhớ ngươi!" Tiếp đó lại ôm Kỷ Mặc vào trong lòng.

Kỷ Mặc bị Hô Duyên Ngạo Ba ôm vào trong lòng giống như chim nhỏ nép vào người. Hô Duyên tiểu nương tử rõ ràng rất cao hứng, vừa nói chuyện vừa nhảy nhót lại vừa mắng. Nhưng nàng cứ nhảy lên một cái liền mang theo Kỷ Mặc nhảy lên theo.

Cái cảnh tượng này, giống như một mẫu thân khổng lồ đang ôm hài tử vị thành niên của mình vậy...

Sở Dương cười ngất, La Khắc Địch lại càng cười trái ngã trái ngã phải, liên thanh ôm bụng kêu đau.

Tất cả cảm xúc kích động đã phát tiết, tất cả mọi người ai về nhà nấy, bắt đầu nói khẽ.

Mọi người thức thời thối lui.

Mà đám người Cố Độc Hành cũng vô tình hữu ý đi theo gia đinh thị nữ dẫn dắt, kéo người yêu của mình, tiến vào trong những căn phòng đã được chuẩn bị từ trước.

Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh...

Đại sảnh vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt đã chỉ còn lại hai người.

Sở Dương, La Khắc Địch.

"Lão đại, bọn họ đều đi rồi, chúng ta làm cái gì?" La Khắc Địch có chút hâm mộ: "Haiz, sớm biết như vậy ta cũng tìm một nàng rồi... Nhớ năm đó bao nhiêu cô nương mỹ mạo theo đuổi ta như vậy. Ta chẳng nhìn trúng một ai...."

Tròng mắt Sở Dương đảo một vòng: "Ngươi có nhiệm vụ phi thường trọng yếu!"

Hai mắt La Khắc Địch sáng lên: "Nhiệm vụ gì?"

Sở Dương dẫn hắn đi tới trước của một căn phòng nhỏ. Đầu tiên là nghiêng lỗ tai nghe ngóng bên trong, sau đó chỉ vào cánh cửa: "Tiểu lang, bên trong này, có lễ vật ta chuẩn bị ngươi đã lâu... Ngươi chỉ cần đẩy cửa ra là có thể chiếm được. Chú ý, đây là cho một mình ngươi, ngàn vạn lần đừng để người khác thấy được.... Nếu không bọn hắn lại nói ta không công bằng."

La Khắc Địch liên tục gật đầu, hưng phấn đỏ bừng cả mặt: "Lão đại yên tam! Đánh chết ta cũng không nói!"

Sở Dương gật đầu, thấp giọng thần bí nói: "Đi mở cửa đi. Huynh đệ, ngươi sẽ nhận được kinh hỉ bình sinh chưa từng có!"

La Khắc Địch hưng phấn bừng bừng, hai mắt tỏa ra quang mang như lang như sói.

Lão đại là ai? Ừm! Chính là Cửu Kiếp kiếm chủ! Muốn tặng ta lễ vật, há có thể tệ được?

La Khắc Địch xoa xoa tay, xoa đến nỗi lòng bàn tay thấy nóng lên, cười hắc hắc như trộm cướp, có chút lén lút đi tới trước cửa, không ngờ còn cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, ừm, không có ai.

Nên thu lễ vật rồi!

Ha ha...

Đẩy cửa...

Hả? Cửa không mở?

Lại đẩy.... Vẫn đẩy không ra?

La Khắc Địch gãi gãi đầu, lại dùng sức đẩy, bên trong lại có người chặn cửa?

Trong phút chốc La Khắc Địch đã nổi giận!

Ta fuk, đây là lễ vật lão đại cho ta, kẻ nào dám nhanh chân tới trước rồi?

Lửa giận trong lòng bốc lên, La nhị gia hét lớn một tiếng: "Con mẹ nó!"

Tung một cước!

Ba một tiếng, toàn bộ cánh cửa bị đá cho nát nhừ.

La Khắc Địch một bước xông vào, nổi giận gầm lên một tiếng: "Là ai dám động tới đồ của ta?"

Đột nhiên trợn mắt líu lưỡi, ngây ngẩn ra giống như rối gỗ!

Chỉ thấy trước mắt, đại ca La Khắc Vũ của mình cùng Đổng gia Đổng Vô Lệ hai người đều nhìn mình giống như muốn ăn thịt người, ánh mắt đi dời xuống dưới... Hả? Hai vị lão đại lại... trần như nhộng?

La Khắc Địch ngơ ngẩn! Tròng mắt lập tức như muốn trừng ra, quay đầu nhìn lại, phía sau nào còn bóng dáng Sở Dương.

Trong phút chốc, La Khắc Địch liền gặp phải bi kịch, khuôn mặt đều biến thành màu xanh mét: "Các ngươi... các ngươi đang làm cái gì?"

Chỉ thấy hai người kia nghiến răng nghiến lợi áp tới.

La Khắc Địch liên tục lui về phía sau, miệng thì phẫn nộ rống lớn như chỉ tiếc sắt không rèn thành thép: "La Khắc Vũ! Bao nhiêu kiều thê mỹ thiếp như vậy mà chưa đủ cho ngươi chơi sao? Ngươi lại còn chơi cả nam nhân... Hơn nữa còn là đại ca Đổng Vô Lệ...."

Lời còn chưa dứt, hai người đối diện đã bổ nhào tới như gió lốc, vẻ mặt phẫn nộ kinh ngạc trong nháy mắt đã biến thành hoảng sợ, bịt miệng La Khắc Địch lại.

Đại gia của ta ơi... Ngài lớn giọng như vậy là muốn giết chúng ta sao...

"Ô... ô... Buông!" Cả người La Khắc Địch rùng mình...: "Ta không có cái thú đó...."

Đổng Vô Lệ cùng La Khắc Vũ đều tắt tiếng.

Trên mặt đất truyền tới tiếng rên rỉ, La Khắc Địch cúi đầu nhìn xuống thì thấy một tên mập mạp cả người trần như nhộng, chính là Kỷ Chú!

La Khắc Địch trực tiếp hôn mê. Hắn lắc lắc đầu, choáng váng nói: "Ba người các ngươi?.... À, chơi với nhau?"

Lời còn chưa dứt, ba người đối diện đã đánh tới như lang như hổ, vật tên gia hỏa đáng giận này xuống đất, quyền đám cước đá! Phốc phốc phốc, một trận cuồng đánh...

Thật lâu sau, y phục trên người La Khắc Địch đã bị lột xuống. La Khắc Vũ việc nhân đức không nhường ai, lập tức mặc vào, sau đó lén lén lút lút chạy ra ngoài, sau một hồi lâu, tìm được mấy bộ y phục trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Ta phải về nói với phụ thân!" La Khắc Địch rú lên thảm thiết, khóc không ra nước mát: "Ngươi lại đi thích nam...."

"Hỗn đản! ngươi mới thích nam!"

Vừa dứt lời, lại là một trận cuồng đánh.

Thật lâu sau, La Khắc Địch lâu ngày gặp lại đã bị đánh cho sưng húp mặt mũi giống như một đầu heo.

"Ngươi ngươi ngươi... Sở Dương kia... ngươi quen được cái dạng lão đại gì vậy...." La Khắc Vũ vừa đánh người vừa bi phẫn nói một tiếng, cả người run run, chỉ ngón tay: "Quá quá quá...."

Cuối cùng còn chưa nói xong, ba vị đại công tử đã lén lút bỏ chạy như bay.

La Khắc Địch nằm trên mặt đất, không hiểu ra sao: Cái này... rốt cuộc là chuyện gì?

Thật lâu sau mới kịp phản ứng lại: "Ta fuk... La Khắc Vũ! Đại ca... ngươi lấy cho ta một bộ y phục với... lão đại... kinh hỉ lần này ngươi mang tới cho ta... thật sự là khó thừa nhận nổi....."

...

La Khắc Địch dùng rèm cửa quấn lên người, lén lén lút lút đi ra, nhưng không ngờ lại đụng phải một đám thị nữ đang bưng rượu và thức ăn, nối đuôi nhau đi tới...

Đụng phải chính diện, sắc mặt La Khắc Địch lập tức trắng bệch. Mấy vị thị nữ kinh hô một tiếng, ba ba ba, thức ăn thi nhau rớt xuống đất. Các cô nương đều trừng mắt, không dám tin tưởng vào mắt mình nữa, giống như gặp phải quỷ vậy...

La Khắc Địch bi kịch rồi...

Bởi vì Ngạo gia lập tức truyền đi một cái tin đồn...

"La nhị gia vừa mới xuất quan đó, các ngươi biết không?"

"Biết, làm sao vậy?"

"Hiện giờ mới biết, vị La nhị gia này thích nude...."

"Nude là ai?"

"Ai nha nha... trần truồng đó... Chính là không mặc quần áo gì, sau đó đi lại trước mặt mọi người...."

"Hả? Lại có việc này?"

"Nào, để ta kể cho ngươi nghe... Chuyện này là khi...."

"Ờ ờ ờ...."

...

Ngay trong đêm hôm đó, Ngạo gia đã tổ chức một tiệc rượu long trọng, khoản đại khách khứa.

Đám nữ khách không ở đại sảnh, có chỗ khác.

Nhưng đám nam khách cũng phân biệt rõ ràng. Đám đại công tử một mình một bàn, đám huynh đệ Sở Dương sáu người một bàn. Bộ dáng lão tử không quen biết.

Đêm nay, ăn uống thực sự thống khoái.

Chỉ có La nhị gia khiến cho chúng huynh đệ chấn động: "Sao lại thế này? Vừa mới ra ngoài, sao đã bị đánh cho thành bộ dạng này?"

La nhị gia trong lòng tràn đầy uất ức, tức giận, nhưng không dám nói. Ba vị đại công tử ở bên cạnh dùng ánh mắt sắc lẹm như dao uy hiếp, một câu cũng không dám hé răng...

"Ha ha... CHờ đến khi cơm nước no nê rồi, huynh đệ chúng ta cùng ba vị đại ca đánh bạc một chút!" Sở Dương cười lớn sang sảng: " Đánh nho nhỏ lấy vui thôi."

"Đúng đúng, đại ca ta thích nhất là trò này." Kỷ Mặc châm ngòi thổi gió.

"Ta cá là lão đại ngươi khẳng định không thắng được." Mạc Thiên Cơ thêm mắm thêm muối.

Nhưng ba vị đại công tử đối diện vừa nghe thấy hai chữ đánh bạc, cả người lại cùng run lên, làm như bộ căn bản không hề nghe thấy, ngoảnh mặt đi, cả đám khóe miệng co giật.

Vào giờ khác này, ba vị đại công tử cùng thề!

Đánh chết cũng không đánh bạc! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đánh bạc với ngươi? Ta còn chưa rảnh trứng đến mức đó... Hơn nữa còn có sở thích tự ngược...

Trò khiêu khích của Sở Dương vô tật mà chết.

Điều này khiến cho các vị huynh đệ vốn rất quen thuộc ba vị công tử đều cực kỳ kinh ngạc.

Chỉ có Sở Dương cười ngả nghiêng.

Ăn cơm xong, ba vị Đổng Vô Thương đều bỏ chạy trối chết. Đám huynh đệ Sở Dương truy hỏi tới, Sở Dương liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong đại sảnh cũng có không ít người, mặt ngoài thì nghiêm trang, nhưng cả đám đều dựng thẳn lỗ tai lên.

Kết quả là Sở Dương chậm rãi kể việc đánh bạc ra.

Hắn cố ý hạ thấp thanh âm xuống, loại âm lượng này, người thường tuyệt đối không thể nghe được! Nhưng trong đại sảnh này, có ai là người bình thường chứ?

Thế là tất cả mọi người đều nghe được...

Thoáng chốc, toàn bộ đại sảnh đã cười nghiêng ngả, có người ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu đau.. Về phần đám người Kỷ Mặc, La Khắc Địch lại càng vỗ bàn cười lớn, chỉ muốn cúng bái lão đại anh minh thần võ ngay tại đương trường...

Thật là xả giận thay huynh đệ mà...