Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1232: Bất diệt chi linh




"Ngừng ngừng ngừng!" Sở Dương vội vàng ngăn lại.

"Làm sao vậy?" Tiểu tử kia vênh mặt rung đùi đắc ý.

"Có ý gì? Ta thế nào nghe không hiểu?" Sở Dương nhíu mày: "Câu đầu tiên ta hiểu, bất quá cái 'Phượng ca tiếu khổng khâu ".... là có ý gì? Phượng ca... là cái gì ca? Khổng khâu...là cái gì? Mãn thị khổng đích sơn khâu? Còn có... cái hoàng hạc lâu... ở nơi nào?"

Tiểu tử kia choáng váng, trừng mắt nhìn Sở Dương, vẻ mặt như không biết nên nói gì: "Thiên cổ danh ngôn như vậy... Ta thật sự là không có gì để nói với ngươi...."

Sở Dương vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ta bêu xấu?

Đành phải vòng vo chuyển đề tài: "Vậy điều kiện thứ hai của ngươi là gì?"

"Điều kiện thứ hai là tận hết khả năng để ta tự do một chút." Tiểu tử kia quệt miệng: "Đừng có việc lớn việc nhỏ gì cũng quản, còn nữa, ta muốn có phòng riêng... Người thỏa mãn ta hai điểm này, ta liền giúp ngươi."

Sở Dương ngạc nhiên: "Giúp ta?"

"Giúp ngươi theo đuổi lão bà!" Tiểu tử kia bộ dáng giống như người trong nghề: "Có ta giúp ngươi, tuyệt đối sẽ làm ít hưởng nhiều! ngươi tin không?"

"Ta tin!" Sở Dương gật đầu như gà mổ thóc.

Phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau, đều gật gật đầu, sau đó tiểu tử kia giơ cánh tay bé xíu lên, Sở Dương cũng giơ bàn tay to, hai người ra vẻ đập tay, hiệp nghị đạt thành!

Đúng lúc này, cung nữ đã chuẩn bị xong cháo tổ yến, bưng tới, phía sau còn có mấy người đi theo, bưng mười mấy đĩa thức ăn và các loại đồ ăn vặt.

" Diện đối nhĩ, ngã duy hữu cật phạn đổ trụ tự kỷ đích chủy." ( Thơ ý là muốn tự mình ăn. Toàn thơ là thơ đọc khó chịu quá =.=) Tiểu tử kia lầm bầm một câu nhỏ tới không thể nghe thấy, sau đó bắt đầu hùng hục ăn.

Sở Dương ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, nhìn nhi tử của mình, nghĩ tới mấy câu tiểu tử này vừa nói, ừm, có một điểm không thể nghi ngờ, đó chỉ sợ là một bài thơ...

Ăn được một nửa, Thiết Bổ Thiên vộ vàng trở về, liếc mắt một cái nhìn thấy nhi tử đang ngồi trên bàn ăn hùng hục, còn tên phụ thân Sở Dương lại ngồi một bên nhìn.

Lập tức tức giận nói: "Ta nói này, cho dù ngươi chưa từng nuôi hài tử thì cũng phải từng nhìn thấy chứ? Hài tử nhỏ như vậy, tự mình ăn, sặc thì làm sao? Nghẹn thì làm sao bây giờ? Ngươi không biết cho ăn à?"

Vừa nghe Thiết Bổ Thiên nói xong, hai nam nhân một lớn một nhỏ cùng trợn mắt.

Ăn? Sở Dương trong lòng thầm nói một câu: Tiểu vương bát đản này không ăn ta là may lắm rồi, bảo ta cho hắn ăn? Đùa phải không?

Nuốt một miếng nước bọt, vắt óc tìm ra một cái lý do: " Không phải. Mà là... Chúng ta phải rèn luyện năng lực tự lập cho nó từ bé! Bằng không tương lai sẽ phải chịu thua thiệt... Càng sớm rèn luyện càng tốt. bây giờ nhìn, đối với tiểu hài tử như nó thì có chút tàn khốc, nhưng đối với tương lai lâu dài của hắn, lại là chuyện tốt!" Nguồn truyện: Truyện FULL

Thiết Bổ Thiên thở hồng hộc, đang muốn cự lại thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh "Oa!" lên một tiếng hưng phấn.

Thiết Bổ Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tử kia trên mặt tèm lem đồ ăn, vẻ mặt ngây thơ hưng phấn nói: "Mẫu hậu, vị thúc thúc này nói đúng nha. Tự mình ăn, quả nhiên dễ ăn hơn. Ăn thật ngon."

Vẻ mặt thiên chân vô tà, ngây thơ đáng yêu vô cùng

Sở Dương ọe một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Ngoan, Tiểu Dương Dương, thật sự ăn ngon sao?" Thiết Bổ Thiên từ ái nói.

"Vâng, đúng là vậy nha..." Tiểu tử kia gật đầu như băm tỏi, nhìn thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Thiết Bổ Thiên yên tâm thở phào, đưa một ánh mắt xin lỗi nhìn Sở Dương, ý là: quả nhiên có lý, ta trách lầm ngươi. Không nghĩ tới ngươi cũng là hành gia nuôi hài tử...

Sở Dương vênh mặt kiêu ngạo, mặc nhiên thừa nhận, lộ ra một ý cười giống như đã định liệu được từ trước. Kỳ thực trong lòng lại cười khổ, thầm mắng: Tiểu vương bát đản!

Thiết Bổ Thiên vừa bưng chén trà lên uống, vừa từ ái nhìn nhi tử ăn cơm

Ngay sau đó, tiểu tử kia phun ra một câu, khiến Thiết Bổ Thiên thiếu chút nữa là sặc nước trong họng.

"Mẫu hậu, vị thúc thúc này thật tốt nha. Chúng ta nhận hắn làm cha ta có được không?"

Thiết Bổ Thiên bị nghẹn tới gần như thở không ra hơi.

Những lời này thật sự là quá kinh người, nhận hắn làm cha ta có được không?

Thiết Bổ Thiên quay đầu, nghi hoặc nhìn Sở Dương.

Vẻ mặt Sở Dương ngạc nhiên, xòe tay nhún vai, tỏ vẻ mình không làm gì cả.

Thiết Bổ Thiên nhíu mày, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là phụ tử thiên tính?"

"Phốc!" Sở Dương đang uống trà, lập tức phun phì phì.

"Phốc!" Tiểu tử kia đang uống cháo tổ yến cũng ngửa đầu, một ngụm cháo tổ yến chuẩn xác phun lên mặt Sở Dương.

Buổi chiều, Thiết Bổ Thiên đương nhiên phải tiếp tục xử lý công sự, cho nên nhiệm vụ chăm sóc tiểu tử kia vẫn như cũ rơi lên đầu kẻ nhân đức không nhường ai - Sở Dương.

"Ngươi chơi với nó một chút. Ừm, nếu có hứng thú thì kể truyện cho nó nghe." Thiết Bổ Thiên muốn nói lại thôi, biết nhi tử mình đã có một phụ thân là Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ sợ đời này hắn không tránh được sóng gió gian nguy.

Để Sở Dương kể mấy câu truyện cho tiểu gia hỏa này nghe một chút, hay là tự mình trải nghiệm cũng tốt.

Sớm gia tăng một chút kinh nghiêm.

Sở Dương liên tục gật đầu, vội vàng tiễn bước nữ vương bệ hạ, xoay người lại, phụ tử hai người trừng mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Sở Dương lập tức cho cung nữ thái giám lui ra ngoài, sau đó liền nhớ ra một chuyện: Từ khi mình tới đây, không ngờ không thấy hai Ảnh Tử. Hai người kia đi làm gì rồi?

Tạm thời áp chế nghi vấn này, Sở diêm vương nhìn nhi tử của mình, thấy thế nào cũng quái dị.

"Ta nghĩ, ngươi phải cho ta một lời giải thích." Sở Dương dù mặt mình vào khuôn mặt mũm mĩm tên tiểu tử trước mặt, trịnh trọng nói: "Đừng lấy cái gì mà chân linh bất diệt ra lừa ta. Trên đời này, mỗi ngày đều có cả mấy chục vạn người chết. Chết trong tay cha ngươi cũng phải bảy tám vạn rồi... Nếu mà chết xong lại quay trở về như vậy, tin tưởng không một ai có thể tiếp thụ nổi."

Thiết Dương chớm chớp mắt, nói: "Ta biết ngươi nhất định có nghi hoặc. Bất quá, ta đương nhiên phải nói cho ngươi."

"Người chết đi rồi, sẽ được luân hồi chuyển thế. Sau khi trải qua lục đạo luân hồi, có thể sẽ chuyển sang kiếp khác làm cỏ cây, có thể chuyển sang kiếp khác làm lá cây, có thể chuyển sang kiếp khác làm súc vật. Những cái này đều không có chân linh! Lục đạo luân hồi, vốn là hủy diệt linh hồn, tiêu trừ trí nhớ, chỉ để lại một điểm ấn ký linh hồn chuyển thế... Cho nên đương nhiên không ai có thể nhớ rõ điều gì."

"Nếu như người đều có thể chuyển thế, thì thế giới này chỉ sợ loạn hết rồi."

"Chỉ có đạt tới tu vi nhất định, mới có thể chuyển hóa toàn bộ tu vi thành lực lượng linh hồn, bảo vệ bản thân, xuyên qua thông đạo luân hồi, chuyển sang kiếp khác làm người, mang theo trí nhớ."

"Nhưng loại tình huống này, cho dù là trong toàn bộ thiên hạ, có loại tu vi này, tuyệt đối không cao hơn sáu người!" Tiểu tử kia nói.

"Sáu người này là ai? Ngươi là một trong sáu người đó sao?" Sở Dương hỏi, chẳng lẽ nhi tử mình lại là một vị đại năng chuyển thế.

"Sáu người này, nói ngươi cũng không biết, mà ta tuyệt đối không là bất cứ ai trong sáu người đó." Tiểu tử kia suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Không biết ngươi đã nghe qua bất diệt chi linh?"

"Bất diệt chi linh?" Sở Dương nhíu mày: "Chưa từng nghe qua."

"Ngươi chưa từng nghe qua, giải thích thì rất phiền toái...." Tiểu tử kia chớp chớp mắt, nói: "Có thể nói như vầy... Khi thiên địa sơ khai, hồng mông bắt đầu, dựng dục ra một đám đại năng, sau đó mới diễn sinh ra nhân loại phát triển...."

"Mà ở trong vùng không gian này. có thể dựng dục ra nhân loại sơ khai, chính là một không gian đặc biệt. Gọi là không gian thiên đạo. ở trong không gian thiên đạo, tràn ngập một loại khí tức sinh mệnh kỳ lạ. Chính là những sinh mệnh khí tức này, sau khi bị hấp thu, mới có nhân loại. Những khí tức này, được gọi là bản nguyên thiên đạo!"

"Trong mấy vạn ức bản nguyên thiên đạo, mới có thể sinh ra một bất diệt chi linh! Trên người mỗi một bất diệt chi linh, đều có được quỹ tích thiên đạo đầy đủ!"

"Đương nhiên, sau khi bất diệt chi linh sinh ra, còn có thể bị tu luyện giả hấp thụ vào trong cơ thể mình, trở thành một phần tu vi. Mà chỉ cần có thể hấp thu bất diệt chi linh, ai nấy sau này đều có thể trưởng thành, biến thành nhân vật cường đại nghiên trời lật đất!"

"Sau đó, thiên đạo biến đổi. Không gian thiên đạo đột nhiên phong bế."

"Bất diệt chi linh cũng bị phong ấn bên trong không gian."

"Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, không ngừng có bất diệt chi linh biến mất. Bởi bất diệt chi linh tuy thân hình nhỏ bé, đến bản thân cũng nhìn ko thấy,nhưng cũng có linh trí của mình. Tịch mịch quá lâu, cũng sẽ sụp đổ."

Ta chính là một bất diệt chi linh cuối cùng trong không gian thiên đạo!" Tiểu tử kia chỉ chỉ vào mũi mình.

Nói tới đây, Sở Dương đã trợn mắt líu lưỡi.

Tuyệt đối không thể tưởng được, trong thiên địa, không ngờ lại có chuyện kỳ diệu như vậy phát sinh. Mà chuyện kỳ diệu như vậy, không ngờ lại phát sinh trên người mình.

"Lúc đó, sau khi ta hấp thụ tất cả bất diệt chi linh sụp đổ, lại phát hiện mình có thể cảm nhận một số tu luyện giả cường đại triệu hoán... Đó là khi đại năng giả thôn thổ thiên địa, phát ra ba động."

Vì thế, ta liền thử tiến về phương hướng đó. Cũng không biết là trải qua bao nhiêu năm ta đột nhiên thành công đột phá, thành công thoát ra. Tiếp đó, liền cao hứng lao tới người triệu hoán."

"Sau đó liền phát hiện, vị triệu hoán giả này không ngờ lại đem thiên địa linh khí hấp thụ được rèn luyện một thanh kiếm. Vì thế ta liền bị phong ấn trong thanh kiếm này. Theo chủ nhân kiếm tung hoành thiên hạ."

"Chủ nhân thanh kiếm lần lượt thay đổi qua từng thế hệ, nhưng thủy chung vẫn một ai phát hiện được sự tồn tại của ta. Ở trong loại địa phương kỳ quái đó, ta căn bản không có khái niệm thời gian, dù sao cũng không thoát ra được."

"Lần lượt trải qua từng triều đại biến đổi, cuối cùng thanh kiếm này cũng bị gác xó, hơn nữa còn được coi là tượng trưng chí cao vô thượng. Sau đó liền xảy ra chiến tranh, thanh kiếm này bị trộm ra ngoài, vô số người vì tranh đoạt mà chém giết. Khi đó ta phát hiện, mình đã đủ cường đại để giãy thoát... Cho nên trong một lần chiến đấu, ta mãnh liệt giãy dụa, thanh kiếm liền đứt đoạn."

"Sau đó ta liền tự do. Ta tự do, ý nghĩ đầu tiên của ta chính là muốn làm người! Bởi vì làm người, có vô cùng vô tận lạc thú. Cho nên ta muốn làm người, không bao giờ phải làm một cái thứ bằng mắt thường không thể nhìn thấy được."

"Cho nên ta tiếp tục du đãng nhân gian. Sau đó không ít năm, học được tất cả những thứ ta có thể học, tự nhận cũng đủ rồi, liền quyết tâm tiến vào thông đạo luân hồi...."

"Sau đó, khi ta mở mắt ra, đã xuất hiện ở nơi này...." Tiểu tử kia nhìn cha mình, nói: "Đây là lần đầu tiên ta chuyển sang kiếp khác làm người."

"..." Sở Dương trợn mắt há hốc miệng, cảm thấy não bộ có chút không đủ dùng, nói: "Nhưng, ngay trong lần gặp mặt đầu tiên, ngươi đã nói cho ta biết sự thật... cái này khiến trong lòng ta rất nghi hoặc."

"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên người ngươi có quỹ tích thiên đạo tồn tại!" Tiểu tử kia rất hưng phấn, hai mắt sáng lên: "Đây mới là nguyên thực sự!"

Sở Dương trong chấn trộng, nghĩ tới Cửu Kiếp kiếm!

Cửu Kiếp kiếm, há không phải tồn tại tràn đầy quỹ tích thiên đạo!