Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1096: Sự bá đạo của Tử Tà Tinh




Tử Tà Tình nhìn Sở Dương có chút buồn bực, lại phát hiện Sở Dưong bộ dạng chắc chắn, khóe miệng mỉm cười, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, truyền âm nói: "Ðây là ngươi cố ý à? Ngươi ném ra ngoài nhiều linh dược rừng Hắc Huyết như vậy, không chỉ là vì tử tinh phải không?"

Sở Dương khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Tử tinh cũng rất quan trọng. Nhưng những chuyện này theo lý càng thêm quan trọng"

Giết người tất nhiên là đảo loạn Thượng Tam Thiên, giá họa tất nhiên cũng có thể khiến mấy nhà không yên. Nhưng đấu giá là một loại hình thức. Nhiều linh dược như vậy ai cũng muốn

Linh dược nhiều, trong gia tộc liền có thể xuất ra một vị cao thủ siêu cấp, đến lúc đó liền có thể khiến thực lực gia tộc tăng lên một tầng, chiếm lĩnh địa bàn lớn hơn nữa, địa vị ở Thượng Tam Thiên càng thêm vững chắc!

Ðây mới là đại sự hạng nhất tuyệt đối liên quan đến con cháu muôn đời!

Ở trước lợi ích tuyệt đối như vậy, rất ít người có thể giữ vững thần chí thanh tỉnh.

Cứ một người không thanh tỉnh, nhất thời tham lam, không biết tự lượng sức mình mà muốn cạnh tranh. Chỉ một đấu giá liền có thể gieo xuống họa diệt tộc.

Cửu đại gia tộc đều cần mặt mũi. Cho dù đấu giá cũng không thể mất thân phận. Một tiểu gia tộc đấu giá, nếu ta bỏ tư thái tranh với ngươi, ở trong mắt những gia tộc khác chính là trò cười. Không tranh thì lại nghẹn khuất. Thời gian lâu chính là sát cơ: Giết chính là kẻ không hiểu chuyện!

Mà những người này một khi động thủ liền có người chết, sau khi chết chính là một cái quyền lực trống không, những nhà khác muốn chiếm đoạt sẽ phải chinh chiến.

Một khi chinh chiến liền nâng xung đột.

Cho dù không giết nhưng dù sao có tâm bệnh, dù là lúc nào chỉ cần một chút khiêu khích nhẹ...

Chỉ cần nhiều tình huống như thế, đến lúc đó, Sở Dương mang theo các huynh đệ hành tẩu giang hồ liền chỗ nào cũng dùng, bất kỳ phương diện nào, lợi dụng thứ nên lợi dụng, châm ngòi thứ nên châm ngòi, mọi việc đều thuận lợi...

Thậm chí ở khu vực biên giới hai nhà lại khơi mào đại chiến hai nhà... hết thảy đều tùy tâm sở dục.

Đây chính là phục bút của Sở Dương!

Cũng chính là chuyện Đệ Ngũ Khinh Nhu đang tính toán hiện giờ.

Ðối với Sở Dưong cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, những chuyện này mới là giá trị chân chính của buổi đấu giá này. Tử tinh có thể tăng lên tu vị, nhưng biết những thứ này lại có thể bảo vệ tánh mạng, càng có thể phát triển!

Mà mấy thứ này chính là cả đám cơ hội! Khai quật ra chính là ích lợi lâu dài!

Tử Tà Tình cười khổ không thôi, nhìn Sở Dương đang tính toán.

"Thật âm hiểm nha” Tử Tà Tình thở dài. Tu vị của nàng thì cao cường, người cũng thông minh cực kỳ, nhưng nếu để cho nàng tới tính toán cái này chỉ sợ là mệt chết nàng cũng không làm rõ được bao nhiêu.

Nhung Sở Dương lại hết thảy quen việc. Đã an bài toàn bộ đâu vào đấy.

Một câu không nói, ném ra ngoài mấy cọng linh dược liền có thể cho các ngươi chó cắn chó. Cho dù không đánh lên, gia tộc của ngươi có linh dược như vậy cũng tất sẽ bị người ta nhớ tới. Cũng có mấy phần tiền vốn gây xích mích!

"Còn chưa đủ âm hiểm" Sở Dương thở dài một tiếng: "Mục đích chủ yếu nhất của ta còn chưa đạt tới! Ngược lại còn khiến hắn chiếm tiện nghi của ta".

Mặc Lệ Nhi ở một bên khẽ cười, nói: "Có thể thu hoạch những thứ này đã là niềm vui rất lớn ngoài ý muốn rồi”

Sở Dương mỉm cười: "Không sai".

Ðổng Vô Thương ngây ngốc hỏi: "Cái gì?"

Sở Dương cùng Mặc Lệ Nhi đều hung hăng mắng: "Heo!"

Nhuế Bất Thông cười khặc khặc, Đổng Vô Thương cả giận nói: "Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi hiểu?"

Nhuế Bất Thông thản nhiên nói: "Ta không hiểu, nhưng ta không có hỏi". Hắn cười lấm la lấm lét: "Có người thay ta hỏi, ta không chỉ có thể biết đáp án, còn có thể hưởng thụ khoái cảm vui sướng khi người gặp họa".

Ðổng Vô Thương sầm mặt.

Sở Dương cười ha hả, nhưng ngay sau đó lại thở dài.

Mục tiêu chủ yếu của hắn đương nhiên chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu. Gia tộc Đệ Ngũ thiếu linh dược! Điểm này Sở Dương vô cùng chắc chắn. Nếu không khi ở Hạ Tam Thiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ không cất chứa nhiều linh dược như vậy!

Cho nên dẫn Ðệ Ngũ Khinh Nhu ra không là vấn đề.

Nếu Ðệ Ngũ Khinh Nhu cũng bị tham lam mê muội ở trong trường đấu giá này, như vậy chẳng khác nào là bắt được xương sườn mềm của hắn. Sở Dương có thể thong dong từng bước thi triển kế hoạch, bức Ðệ Ngũ Khinh Nhu vào góc chết. Khiến gia tộc Đệ Ngũ của hắn chỉ có thể minh đao minh thương mà nhảy ra tiêu hao.

Chứ không phải giống bây giờ, là người nấp trong bóng tối.

Mà bản thân Sở Dương tùy thời đều lo lắng bị ám! Người như Đệ Ngũ Khinh Nhu không bức hắn đến bước đã định, hắn cho dù cận kề cái chết cũng sẽ không liều mạng với người ta.

Bây giờ Sở Dương không có lúc nào là không muốn lợi dụng Ðệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu làm sao lại không phải tùy thời tùy chỗ đều đang tìm cơ hội lợi dụng Sở Dương.

Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là Sở Dương mặc dù không có nguy hiểm, vẫn đứng ở chỗ sáng, Ðệ Ngũ Khinh Nhu vẫn như cũ đứng ở chỗ tối! Hơn nữa không có bất kỳ nhược điểm gì để người ta tóm lấy!

Sở Dương muốn lợi dụng Đệ Ngũ Khinh Nhu để lật đổ, Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn lợi dụng Sở Dương để quật khởi.

Nhưng hai người mặc dù đều có phần tâm tư này, lại chỉ có thể hiểu ngầm mà hợp tác, tuyệt không có khả năng mặt đối mặt chân thành hợp tác. Bởi vì hợp tác của hai người đều tính kế đưa đối phương vào!

Một phe thành công, phe còn lại tất nhiên thất bại thảm hại!

Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu sau khi chiếm tiện nghi kịp thời bỏ qua lợi nhuận lớn hơn để rút chân ra, mới khiến cho Sở Dương vừa cảm thấy tiếc nuối, vừa cảm thấy có chút hưng phấn.

Nói thật ở lúc an bài kế hoạch như vậy, Sở Dương thậm chí đang cầu nguyện Đệ Ngũ Khinh Nhu ngàn vạn lần không nên trúng kế. Bởi vì nếu là như vậy, khó tránh khỏi sẽ ở trong tranh đấu hai người thiếu đi loại cảm giác vui sướng của "Kỳ phùng địch thủ tương ngộ lương tài"!

Sở Dương sẽ thất vọng!

May mắn Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề khiến hắn thất vọng.

Chờ lúc ra đến vật thứ ba mươi, giá quy định hai vạn tử tinh, phía dưới vẫn có người đang hô giá.

Trong bao phòng Trần gia lại đứng ra một người, ho khan một tiếng, thong thả ung dung nói: "Cây thuốc này Trân gia chúng ta ra ba vạn tử tinh!"

Nhất thời một vùng chết lặng.

Cuối cùng, gốc cây linh dược này dùng ba vạn tử tinh thành giao, rơi vào túi tiền Trần gia.

Sở Dương đang nhíu mày suy tư suýt nữa tức vỡ bụng.

Ðây chính là linh chi Kim Ngọc Hắc Huyết có dược hiệu cường đại. Ở trong tính toán của Sở Dương là đồ tốt ít nhất có thể được đến bảy tám vạn! Không ngờ bị Trần gia ba vạn cầm đi...

Đáng giận nhất chính là kế tiếp tình huống như thế liên tiếp xuất hiện, Trần gia bắt đầu, Lệ gia, Dạ gia, Tiêu Gia, rối rít xuất động, trong phút chốc liền phân chia bảy tám gốc linh dược.

Hơn nữa là khẩu khí giống nhau: Đứng ra một người nhìn bốn phía uy nghiêm, sau đó ho khan một tiếng, từ từ nói: Thuốc này chúng ta muốn!

Ai dám theo chân bọn họ tranh?

Lỗ mũi Sở Dương đều xì khói.

Vậy tổn thất quá lớn!

Người Dược cốc cũng lòng người đại loạn: Cửu đại gia tộc làm như vậy, buổi đấu giá căn bản không có cách nào tiến hành tiếp. Nhưng cửu đại gia tộc rõ ràng là có hẹn ngầm, chỉ cần có một nhà ra mặt, mấy nhà khác cũng sẽ không tranh, đồng dạng gia tộc khác lúc muốn thuốc khác, gia tộc này cũng sẽ không tranh.

Linh dược kế tiếp càng ngày càng cao cấp, chẳng lẽ lại bị bọn họ quấy như vậy?

Người cửu đai gia tộc cũng buồn bực, ai bảo ngươi lấy ra đồ tốt như vậy. Vừa muốn thứ tốt, lại phải tiết kiệm tiền, không nghĩ chút biện pháp sao được.

Phòng số hai chữ thiên, Bố Lưu Tình cười không ngậm miệng được, nói: "Dược cốc lần này đúng là gặp xui, bị cửu đại gia tộc làm cho vốn gốc không về được".

Mạc Khinh Vũ nghiêng đầu nói: "Cửu đại gia tộc này thật không biết xấu hổ... Có điều nếu là Sở Dương ca ca ta ở chỗ này, nhất định là có biện pháp".

Bố Lưu Tình bĩu môi xem thường, thầm nghĩ cho dù nói gì, tiểu nha đầu này vừa mở miệng là Sở Dương ca ca của nàng, chưa bao giờ ngoại lệ... ta vẫn nên câm miệng thôi.

Mắt thấy cây linh dược tiếp theo sẽ đồng dạng bị cướp đi như vậy. Đột nhiên, một cỗ áp lực khủng bố khó hiểu như núi thở biển gầm tràn khắp đại sảnh đấu giá!

Pháp Tôn cười khổ một tiếng, thầm nghĩ người nọ vẫn nhịn không được, nhìn không lọt mắt.

Chỉ là không biết nàng sẽ xử lý chuyện này thế nào?

Bố Lưu Tình thất kinh, lông mày nhịn không được run rẩy hai cái, kinh ngạc nói: "Ở trên đời này sao có nhân vật cường đại như thế?"

Bọn người Dạ Đế cũng có chút ngạc nhiên, không biết vị tồn tại cường đại này sao đột nhiên lại phát điên cái gì.

Ðấu giá linh dược bậc này, nàng hẳn là nhìn không lọt mắt mới phải.

Tử Tà Tình ngay ở lúc mọi người không tưởng được, đột nhiên phóng xuất ra khí tức của mình, khí cơ ở trong đại sảnh đấu giá mãnh liệt kích động, ép tới mỗi người đều không thở nổi.

Mỗi người đều câm như hến.

Thật lâu sau, mới nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt nói: "Hóa ra đấu giá chính là như vậy! Thật là khiến ta kinh ngạc".

Mọi người nào ai dám nói, đều ngơ ngác mà lắng nghe.

"Có tử tinh liền mua. Không có tử tinh, thì cút!" Trong thanh âm Tử Tà Tình lộ ra tức giận cùng bá đạo, thản nhiên nói: "Những thuốc của rừng Hắc Huyết này là ta lấy ra! Hiểu không?!"

Phanh!

Một tiếng chỉnh tề, lại là bọn Nhị tổ của cửu đại gia tộc đồng thời ngồi bệt xuống. Ðặt mông ngồi ở trên ghế, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

Vậy đúng là bết bát.

Đắc tội với người ta... Hơn nữa còn là một người không thể đắc tội!

Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Chúng ta định chiếm các người chút tiện nghi, nhưng sao cả đám đều chiếm tiện nghi của ta?"

Toàn trường im lặng đến độ kim rơi cũng có thể nghe.

"Thuốc sau đó, ra giá thế nào, trong lòng phải có cân nhắc!" Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Về phần chín gốc này, nhà ai dùng thủ đoạn như vậy cầm đi, liền đưa gấp đôi tổn thất tới cho ta!"

Sau đó nàng nhấn mạnh: "Lập tức!!" Sát khí tuôn ra cuồn cuộn!

Tử Tà Tình sau đó không nói gì nữa.

Nhưng cửu đại gia tộc bên kia lại nhất thời xám xịt. Đây đúng là uy phong quét rác, vừa rồi mọi người còn đang vì chiếm tiện nghi mà cao hứng bừng bừng, hiện tại lại đảo ngược, phải ngoan ngoãn mà đưa tiền qua cho người ta, hơn nữa còn là gấp đôi.

Nhưng gấp đôi này...cũng phải có một giá tiền. Chúng ta cho là trị giá năm vạn, người lại cho là trị giá mười vạn, như vậy chúng ta đưa qua liền ăn cái rắm!

Trong lúc nhất thời ai cũng hối hận, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hưởng tiện nghi bậc này làm gì?

Không còn cách nào, các đại gia tộc tính toán một phen, đều nhịn đâu lấy ra tử tinh giá trị gấp bốn, phái người đưa qua. Trong lòng đều buồn bực đến độ không muốn sống nữa.

Vốn là thứ trị giá năm vạn, bây giờ lại phải dùng hai mươi vạn để mua!

Hơn nữa còn phải ăn nói khép nép phụng bồi cẩn thận.