Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1094: Đấu giá cực phẩm




Đả tự bởi: Mộc Hà Sa – Truyện FULL

Trong phòng bốn phía ồn ào một lúc, trên cơ bản cũng bình tĩnh lại.

Mọi người cơ bản đều là người quen, không quen cũng có nghe qua. Ai ở phòng kia, cơ bản tất cả mọi người đều biết chắc. Cho nên đấu giá này, cũng không cần giữ bí mật thân phận làm gì.

Có phòng dứt khoát kéo rèm ra, cạnh tranh quang minh chính đại.

Năm phòng chữ thiên, chỉ có ba phòng có người, hai phòng còn lại không có.

Phòng số 1 chữ thiên, khỏi cần bàn cãi chính là người tổng bộ chấp pháp Pháp Tôn mang theo; Phòng số 2, đương nhiên chính là thầy trò hai người Bố Lưu Tình và Mạc Khinh Vũ; Phòng số 3, càng không ngoài dự liệu, chính là vợ chồng Phong Nguyệt.

Phòng chữ địa cùng phòng chữ nhân, đều có năm phòng. Ngoại trừ Sở Dương chiếm phòng số ba, cửu đại gia tộc vừa vặn một nhà một phòng. Có điều, gian phòng của Vu Lan gia lại trống.

Lan Mộ Tuyết đang toàn lực chữa thương, mà thủ hạ hắn, cũng chỉ còn lại hai vị chí tôn, giống tư lệnh không có lính, còn phải hộ pháp cho hắn, càng không tới được.

Bởi vậy, cửu đại thế gia, thật chỉ đến tám nhà.

Trong phòng số 2 chữ thiên, Mạc Khinh Vũ mặc áo đỏ, hai tay chống cằm, rầu rĩ không vui. Thật lâu sau, rốt cuộc lại hỏi một câu: "Sư phụ, Sở Dương ca ca rốt cuộc có tới không?"

Bố Lưu Tình nói rất chắc chắn: "Sở Dương ca ca ngươi là tuyệt đối sẽ không tới!"

Thầm nghĩ: Thịnh hội quy mô bực này, Sở Dương ca ca kia của ngươi bây giờ chỉ là một con tôm nhỏ, làm sao có thể có tư cách đến? Hơn nữa…nếu hắn có thể tới đây, ta sao sẽ mang ngươi tới?

Đây chính là chuyện dùng đầu gối cũng có thể dự đoán được.

Bố chí tôn rất đắc ý.

Thậm chí, hiện tại trong lòng hắn đang chuyển đến một chủ ý cực kỳ xảo diệu: Nếu nơi này có thuốc phù hợp, hơn nữa đủ số lượng, như vậy, tí nữa mình sau khi từ nơi này lấy được, lập tức mang theo Mạc Khinh Vũ rời đi.

Rời xa nơi thị phi tùy thời đều sẽ gặp phải Sở Dương này!

Tránh cho đồ đệ càng lún càng sâu!

Sau đó lập tức cùng Trữ Thiên Nhai đổi chỗ ở. Tìm chỗ ít ai lui tới mang theo đồ đệ tu luyện trăm tám mươi năm. Đến lúc đó, đoán chừng Sở Dương kia cũng là con khỉ già rồi. Lại trở ra!

Trăm tám mươi năm trôi qua, dù tương tư nồng đậm thế nào nữa cũng phai nhạt, sau đó lại thấy một lão đầu mặt đầy nếp nhăn…Tiểu Vũ không nhổ nước bọt đã không tệ rồi. Còn Sở Dương ca ca? Đi chết đi!

Con ngươi Mạc Khinh Vũ chuyển tròn, thầm nghĩ: Sư phụ rõ ràng chính là không muốn để ta thấy được Sở Dương ca ca. Thật là xấu chết, chờ buổi đấu giá này kết thúc, ta liền lén chạy.

Ta chạy đến chỗ Sở Dương ca ca sẽ không đi ra nữa, hừ! Vong ân phụ nghĩa, lúc trước ta cũng không nguyện ý bái sư, còn là Sở Dương ca ca cố gắng thúc đẩy.

Mạc Khinh Vũ le lưỡi về phía bóng lưng Bố Lưu Tình, trợn trắng mắt, tức giận ngồi một bên không nói gì.

Màn lớn từ từ kéo ra, trên đài cao chính giữa, không ngờ đã đứng một người áo trắng, tóc bạc mặt hồng, thân hình khôi ngô, khuôn mặt hiền lành.

Tất cả mọi người xôn xao một trận.

Lập tức nhận ra chỗ không tầm thường của buổi đấu giá lần này. Bởi vì, người mới ra này, hiện tại chính là Đại Cung Phụng, địa vị vẻn vẹn chỉ ở dưới cốc chủ của dược cốc.

Ở trước đó, là đệ nhất thần y của Cửu Trọng Thiên công nhận! Cũng là đệ nhất thần dược sư!

Bình thường cho dù có chuyện gì, cũng khó nhìn thấy lão ra mặt, giờ phút này lão tự mình ra ngoài, đã nói lên quy cách buổi đấu giá này, vượt rất xa dự trù của mọi người.

"Khụ khụ, khụ khụ…Chư vị, lão hủ, nói vài lời" Đại Cung Phụng cười ha hả, ho khan hai tiếng trước, hắng giọng một cái.

Chỉ là một câu nói kia, người có tâm liền nghe được ý hưng phấn trong giọng nói của lão.

Có lẽ, thật sự có không ít thiên tài địa bảo?

Tầng thứ mười bốn, trong một bao phòng, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, nói: "Chúng ta mở màn liền chọn, chỉ chọn cái nào dùng được, thuốc dưới trong quy cách đấu giá. Có thể chọn bao nhiêu, liền chọn bấy nhiêu. Về phần linh dược cao cấp, hết thảu không động!"

Lão già bên cạnh buồn bực nói: "Chúng ta bây giờ không thiếu tử tinh, vì sao không chọn thuốc tốt?"

Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm trọng, nói: "Ngay cả Đại Cung Phụng dược cốc cũng kích động như thế, nói rõ nhóm thuốc này quả thật không bình thường. Chúng ta có thể chọn được thuốc trung trung, thuốc cấp thấp, đã coi như không tệ".

Lão già bên cạnh hắn gật nhẹ đầu, trong lòng vẫn còn có chút phản đối, thầm nghĩ chưa chắc. Đợi lát nữa xem tình huống, tất có loại tốt loại không tốt.

Lúc này, Đại trưởng lão trên đài đã mở lời: "Mọi người đều biết, đấu giá lần này, dược cốc chúng ta khá xem trọng. Hơn nữa, dược liệu chủng loại đa dạng, mỗi một gốc cây đều rất trân quý! Ta nói rất chắc chắn, thuốc lần này, mỗi một gốc cây, đều không phải là vật phàm! Mỗi một gốc cây, lão hủ đều tự mình xem qua, tự mình viết đánh giá, mà đánh giá lão hủ viết, ở ngay trong hộp dược liệu, có ấn giám của lão hủ có thể làm chứng!"

Phía dưới xôn xao lên.

Mọi người đều biết tính tình Đại Cung Phụng dược cốc: Vừa thối vừa cứng!

Muốn để lão chữa bệnh, có thể, nhìn vừa mắt, không lấy một xu, nhìn không vừa mắt, ngươi để một mỏ tử tinh ở trước mặt lão, mí mắt lão cũng sẽ không nhấc lên!

Thấy chết mà không cứu, chính là sở trường của lão.

Còn muốn cho lão giám định dược vật, vậy càng thêm hà khắc!

Bởi vì lão này có một quy củ: Không phải là thiên tài địa bảo thì không giám định! Không phải là thiên tài địa bảo trung cấp trở lên, không cho giấy chứng nhận giám định!

Nếu ngươi cho rằng vị thuốc của ngươi là thiên tài địa bảo, cầm đi bảo lão giám định, cầm được thư giám định để kiếm một món tiền lớn…vậy ngươi liền cầu nguyện đi.

Bởi vì lão đầu này sẽ thu phí giám định cắt cổ của ngươi trước, nếu lão cho là không phù hợp tiêu chuẩn thiên tài địa bảo, vậy liền một chưởng tại chỗ, đánh nát thành phấn.

Muốn cầm còn nguyên về? Đó là nằm mơ!

Cho nên, trên giang hồ có một câu: Chỉ cần có giám định của Đại Cung Phụng, chính là thiên tài địa bảo trung cấp! Hơn nữa…đó là tối thiểu!

Hiện giờ, Đại Cung Phụng lão không ngờ nói…đám thuốc này, không ngờ mỗi một gốc cây, đều có thư giám định của lão ở bên trong!

Tin tức như thế, quả thực là chấn động!

Nếu bàn về "Nhóm", vậy nhất định là rất nhiều. Chẳng lẽ nhóm thuốc này, ngay cả tầng thấp nhất, cũng là thiên tài địa bảo trung cấp? Trên đời này, nơi nào có nhiều thiên tài địa bảo như vậy?

Nhóm thuốc này, có tuyệt đại đa số, chính là đến từ rừng Hắc Huyết!" Đại trưởng lão tăng thêm khẩu khí, nói: "…ở trung tâm!"

Trung tâm rừng Hắc Huyết!

Tin tức này, ngay cả Bố Lưu Tình cũng chấn động một cái.

Trung tâm rừng Hắc Huyết, Bố Lưu Tình cũng từng đi qua nơi đó, nhưng mơ hồ cảm giác được một khí tức cực kỳ nguy hiểm tồn tại bên trong. Do dự mãi vẫn chọn đi đường vòng.

Chuyện này, hắn ngay cả Trữ Thiên Nhai cũng không nói qua.

Hiện giờ, không ngờ nghe nói có người ở trung tâm rừng Hắc Huyết hái được thuốc! Bố Lưu Tình há có thể không sợ hãi?

"Đám lão hủ vì để buổi đấu giá này không quá đơn điệu, mới dốc hết lực của dược cốc. Cùng lực lượng của Vạn Dược Đại Điền này, lại gom ra mấy gốc thiên tài địa bảo, tham dự đấu giá".

Đại Cung Phụng dược cốc lớn giọng nói: "Đấu giá lần này, tử tinh lên giá! Có thể dùng thiên tài địa bảo thay giá, cũng có thể dùng tài liệu trân quý thay giá. Đây là yêu cầu của người bán. Chư vị phải nhớ kỹ".

Điểm này, ở trên thiệp mời đã sớm nói rất rõ, tất cả mọi người đến có chuẩn bị, cho nên ngược lại không ngạc nhiên lắm.

Bây giờ, lòng hiếu kỳ của mọi người đã bị lão đầu này dẫn dắt thành công, hận không thể lập tức bắt đầu.

Đại Cung Phụng khẽ cười: "Tất cả mọi người rất sốt ruột, cho nên, lão hủ cũng không muốn nói nhiều. Dưới đây, tuyên bố đấu giá lập tức bắt đầu".

Sau đó, lão đầu nhi tung người nhẹ nhàng sảng khoái, trở lại trong phòng đấu giá của dược cốc.

Có hai người, một áo trắng, một áo đen, từ trong phòng đấu giá bay ra, dừng ở trên đài cao.

Một người trong đó, cầm một cái búa vàng. Người còn lại, bưng một hộp phủ vải đỏ.

Nhìn ra được, người chủ trì bán đấu giá này, cũng là khách mời của dược cốc, tư thế cầm búa gõ, vô cùng không được tự nhiên. Rất giống cầm một thanh đại đao, tùy thời sẽ chém người, khuôn mặt càng là mặt quan tài – chiêu bài của dược cốc, cứng đơ đơ không có nửa điểm biểu tình.

Người các đại thế gia thở dài một tiếng.

Đúng là bị đơ mà, nếu không phải là dược vật thật sự khó được, chỉ người chủ trì bán đấu giá đi ra ngoài, là có thể đem người ở chỗ này toàn bộ đuổi đi. Chỉ bằng khuôn mặt gần giống cương thi này, cũng có thể phá hỏng buổi đấu giá…

"Chư vị, chư vị chú ý. Sau đây xin ra vật phẩm đấu giá đầu tiên" Người chủ trì bán đấu giá bày ra mặt quan tài, nói cứng nhắc.

Người tham gia đấu giá gần như trăm miệng một lời mà mắng một tiếng: Ngu!

Người như vậy cũng làm người chủ trì bán đấu giá!

Mẹ nó, trong nhà không phải là người chết hết rồi chứ? Ngươi nở nụ cười, giọng nói nhiệt tình một chút, khuấy động không khí một chút sẽ chết à?

Vải đỏ được lấy ra.

Phía dưới chính là một hộp bằng tử tinh.

Ngưởi chủ trì bán đấu giá cứng nhắc nói: "Ta phải nhắc nhở chư vị, chỉ cần cầm vào tay, liền mau đổi lại một hộp tử tinh tâm; Tài lực dược cốc có hạn, chỉ có thể dùng tử tinh, mặc dù hiệu lực của thuốc tạm thời không lo giảm, nhưng thời gian dài, nhất định sẽ giảm dần. Điểm này, mọi người phải có chuẩn bị".

Tất cả mọi người phía dưới đều gật đầu lia lịa, ngay cả "Ồ" một tiếng trả lời cũng quên mất. Đối mặt với khuôn mặt, vẻ mặt như vậy, thật là không có hứng thú đón ý nói hùa gì.

Người chủ trì bán đấu giá đang định mở hộp tử tinh ra, đột nhiên lại ngẩng đầu: "Ta lại nhắc nhở mọi người một chút, thời gian hôm nay eo hẹp, nhiệm vụ nặng, cho nên, lúc hô giá, phải nhanh một chút. Bởi vì tốc độ ta đếm 123 sau đó gõ búa, cũng sẽ rất nhanh".

Mọi người cười ngất.

Bó tay nha, còn có người chủ trì bán đấu giá cực phẩm như vậy! Người khác đều cố ý kéo dài thời gian, nếu thật không có ai ra giá mới chịu gõ búa, vị này thì ngược lại, không ngờ nói một câu "Tốc độ ta đếm 123 rất nhanh"…

Người áo đen bên cạnh đã nâng hộp tử tinh trong tay, đi tới trước đưa ra.

Người chủ trì bán đấu giá đưa tay mở nắp hộp, đột nhiên dừng tay: "Ta lại nhắc mọi người một chút…"

"Ngươi nhắc **!" Trong phòng chữ địa của Lệ gia truyền tới một tiếng mắng to không thể nhịn được nữa: "Nhanh một chút ngươi sẽ chết à?"

Người chủ trì bán đấu giá ngây ngốc, lạnh lùng thản nhiên nói: "Nếu Lệ gia không hài lòng, có thể rời đi trước".

Người này, đối mặt Lệ gia một trong cửu đại gia tộc, không ngờ lại không sợ chút nào! Thái độ cường ngạnh giống như khối sắt.

Sở Dương lập tức sửng sốt, nhìn mặt cương thi phía xa xa, xoa xoa cằm lẩm bẩm nói: "Người này, có chút thú vị…"

Ngụy Vô Nhan bên cạnh một mực không nói chuyện, giờ phút này rốt cuộc mở miệng: "Đây là Thiếu cốc chủ của dược cốc". Truyện được copy tại Truyện FULL

Sở Dương trợn mắt nhìn.

Trách không được lại như vậy, hóa ra là Thiếu cốc chủ cả dược cốc, chỉ có điều, thật sự là không thể tưởng được, vị Thiếu cốc chủ dược cốc này, không ngờ có một đức hạnh như vậy.