Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1054: Sở Dương sầu lo




Bố Lưu Tình thâm trầm suy tư. Nhiều năm như vậy, Pháp Tôn tuy rằng vị tất đã có thể nhìn thấu mình nhưng mình cũng nhìn không thấu hắn. Nhưng Tiên thiên linh mạch, cái này, tối thiểu...

Tối thiểu ở phương diện công lực và tu vi thì Pháp Tôn còn cao hơn mình một ít! Bố Lưu Tình ánh mắt chớp động thầm hừ lạnh một tiếng, không thể tưởng được người này lại che giấu sâu đến vậy.

Bất quá, ngay cả hắn có tu vi cao hơn mình thì cũng tuyệt đối không gây cho mình cảm giác áp bách cùng nguy cơ như vậy. Loại nguy cơ này đến từ nơi nào? Điểm này làm cho Bố Lưu Tình mờ mịt.

...

Sở Dương trên đường đi về mà cứ nghĩ vẩn vơ. Hắn căn bản không có dừng lại, sau khi về đến Lan Hương viên thậm chí còn quên cả đi tìm Hàn Tiêu Nhiên vội vàng đi tìm Tử Tà Tình.

Tuy nhiên, Tử Tà Tình đang thôi huyết quá cung cho Nhạc Nhi, tiến hành một lần cải tạo cuối cùng cho nàng nên Sở Dương sau khi nói một tiếng thì liền quay về phòng lẳng lặng chờ mà cau mày trầm tư.

Thật lâu sau, Tử Tà Tình mới xuất hiện ở trước mặt Sở Dương nói: “Có chuyện gì không? Sao nhìn sắc mặt ngươi có vẻ nghiêm túc như vậy?”.

“Ừm, Kiếm linh đang bế quan nên có một việc ta chỉ có thể hỏi ngươi thôi” Sở Dương nặng nề nhìn nàng, Tử Tà Tình nhịn không được cũng trở nên trịnh trọng hẳn lên rồi vung tay lên, một cỗ thần thức hoàn toàn phong tỏa tiểu viện nói: “Có chuyện gì vậy?”.

“Có một cái tên không biết ngươi đã nghe nói qua chưa...” SỞ Dương hít thật sâu một hơi nói: “Vũ Tuyệt Thành!”.

Từ sau khi Hàn Tiêu Nhiên nói ra cái tên này, Sở Dương liền mơ hồ cảm thấy cái tên này tựa hồ rất quen thuộc nhưng quên mất là nghe nói khi nào, đồng thời lại cảm thấy chuyện này không đơn giản. Cho nên sau khi xong việc hắn liền lập tức trở về tìm Tử Tà Tình.

“Vũ Tuyệt Thành?” Tử Tà Tình ngẩn ra nói: “Ta đã nghe nói qua cái tên này”.

Nàng nhíu mày trầm tư rồi thật lâu sau mới nói: “Tối thiểu cũng đã mấy vạn năm trước rồi...”.

“Mấy vạn năm trước...” Sở Dương trầm tư, chỉ cảm thấy trong lòng như bị ngăn cách bởi có một tầng giấy mỏng, chỉ cần cố dùng sức một cái là có thể đâm thủng.

“Không sai... Cái tên này năm đó rất vang dội, chính là...”. Tử Tà Tình nói.

Nàng mới nói được một nửa thì Sở Dương đột nhiên vỗ đầu bốp một tiếng nói: “Tà nhớ ra rồi!”.

“Nghĩ ra rồi?” Tử Tà Tình hỏi lại, đồng thời thấy thần sắc Sở Dương trở nên rất kỳ quái. Có một loại sợ hãi, có một loại khó hiểu, có một loại...phức tạp nói không rõ được mà không khỏi rùng mình.

Sở Dương xác thực nghĩ lại, lúc đó khi mình chém giết Âu Ðộc Tiếu lấy được Thiên hạ độc cương thì Kiếm linh có nói đến một chuyện.

Lúc ấy Kiếm linh nói: “Thiên hạ độc cương không chỉ có công hiệu thi độc dụng độc hại nhân mà đây chính là pháp môn thành danh năm đó của Ðộc y Vũ Tuyệt Thành!”.

“Độc y Vũ Tuyệt Thành, bốn vạn năm trước là một trong chín huynh đệ Cửu kiếp kiếm chủ, Vũ gia ba vạn năm trước cũng dẫn đầu chém giết Cửu đại gia tộc ở Cửu trọng thiên! Ðộc y Vũ Tuyệt Thành năm đó dựa vào một tay độc thuật mà tung hoành giang hồ, giết người cứu người cũng không đụng tay và cũng không dụng tới binh khí! Ðàm tiếu nhân gian, vạn nhân bị giết, chém đầu quần hùng, uy chấn một thời!”.

“Vũ Tuyệt Thành ngoại trừ là một độc y ra cũng chính là một vị y thuật thánh thủ. Làm người lúc chính lúc tà, làm việc tùy hứng, thật là một quái kiệt!”.

Sở Dương trong lòng giống như có sấm sét nổi lên. Bốn vạn năm trước, Cửu kiếp chi nhất rồi lại nghĩ tới việc Hàn Tiêu Nhiên hôm nay nói với hắn.

“Năm đó, trận chiến giữa Pháp Tôn đại nhân và Vũ Tuyệt Thành đã cải thiên hoán nhật, Vũ Tuyệt Thành đứng ở giữa không trung tiện tay túm lấy một tòa đại sơn”.

“Vũ Tuyệt Thành chính là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn”. Lúc đó hắn nhớ rõ biểu tình của Hàn Tiêu Nhiên rất kỳ quái, tựa như có chút lỡ lời, tựa như nói ra rồi lại không dám nói nữa.

“Ðộc y Vũ Tuyệt Thành...” Sở Dương thì thào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không nói: “Thần Phong chí tôn... Vũ Thần phong... truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn...”.

“Thần Phong chí tôn và Lưu Vân chí tôn chính là vợ chồng...”

“Nói cách khác, Vũ Tuyệt Thành chính là con của Thần Phong chí tôn và Lưu Vân chí tôn...”.

“Bốn vạn năm trước, cửu kiếp chi nhất”

Sở Dương thì thào nói xong mà càng lúc càng cảm thấy hồ đồ.

“Cửu kiếp chi nhất, vì sao còn có thể sống được?”.

“Pháp Tôn bao nhiêu tuổi mà có thể từng giao thủ với Vũ Tuyệt Thành được?” Sở Dương thì thào tự nói.

Ô Thiến Thiến ngày đó đã nói qua, đó là từ hơn một vạn năm đến nay, địa vị Pháp Tôn vẫn bất động... Nói như vậy thì tu vi của Pháp Tôn khi đó hẳn là sẽ không mạnh bằng hiện tại.

Hàn Tiêu Nhiên hiện tại đã bao nhiêu tuổi? Nghe hắn nói với khẩu khí này thì hình như là đã chính mắt nhìn thấy cảnh đó vậy. Nói cách khác, Hàn Tiêu Nhiên chính mắt đã nhìn thấy trận chiến giữa Pháp Tôn cùng Vũ Tuyệt Thành!

Sở Dương vừa thì thào tự nói vừa tự hỏi. Tử Tà Tình ngồi đối diện hắn, nghe toàn bộ lời hắn nói nhưng cũng chỉ biết là hắn đang hoài nghi chuyện gì đó.

“Việc này, vì sao lại khó hiểu” Sở Dưong nói.

“Chuyện này thật ra cũng không khó hiểu lắm” Tử Tà Tình nhẹ nhàng cười cười nói.

“Chỉ cần xác định một chút, Vũ Tuyệt Thành chính là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn, vậy là đủ rồi”.

“Hắn nếu là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn, như vậy khi xảy ra Cửu kiếp chi nhất, Thần Phong và Lưu Vân, hai người này sao lại giương mắt nhìn con mình chết đi? Mà lấy thực lực của Thần Phong và Lưu Vân thì cho dù không thay đổi được đại cục nhưng một việc nhỏ không đáng kể như thay đổi một chút hoặc là thay mận đổi đào... Làm cho Vũ Tuyệt Thành thoát khỏi đại nạn cũng tuyệt đối không khó”.

Tử Tà Tình chậm rãi nói. Sở Dương ánh mắt sáng ngời nói:“Không sai”.

“Về phần trận chiến, rất khó nói... Ngươi nói Pháp Tôn cùng Vũ Tuyệt Thành đánh một trận, Pháp Tôn tuyệt đối không phải là đối thủ của Vũ Tuyệt Thành”.

Tử Tà Tình tiếp tục phân tích nói. “Không sai” Sở Dương gật đầu nói.

“Nhưng hai người vẫn giao chiến” Tử Tà Tình nói: “Ngươi có thể nghĩ kỹ lại cho ta”.

Sở Dương sợ hãi động dung nói: “Ý ngươi là...?”

Tử Tà Tình gật gật đầu: “Việc này rất có khả năng”.

Sở Dương hít sâu một hơi mà không nói gì.

“Ngươi nói là... Nếu Vũ Tuyệt Thành còn sống thì quan hệ đối với Cửu kiếp kiếm chủ sẽ thế nào?” Tử Tà Tình nghẹo đầu hỏi.

“Cái này thì không cần phải nói nữa, đương nhiên là hận thấu xương rồi!” Sở Dương căn bản là không cần nghĩ ngợi nói.

Vũ Tuyệt Thành là loại người nào? Là truyền nhân của Thần Phong chí tôn! Đây là loại thân phận tôn sùng thế nào nhưng Cửu kiếp kiếm chủ lại dám lừa hắn suýt nữa thì biến thành Bổ thiên cơ thạch... Vũ Tuyệt Thành lại không đáng giá như vậy sao?

Sau khi hắn hiểu ra thì sao lại không nghiến răng thống hận Cửu kiếp kiếm chủ? Nghĩ như vậy, Sở Dương có chút sợ hãi nói: “Nói như vậy... Tại Cửu trọng thiên này còn có một vị cao thủ cường đại đến mức hầu như không ai có thể địch nổi...”.

Tử Tà Tình thản nhiên nói tiếp: “Mà Pháp Tôn trước mắt rõ ràng là địch nhân của Cửu kiếp kiếm chủ. Vũ Tuyệt Thành cũng là địch. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của mình, cho nên Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành tuyệt đối không thể là kẻ địch của nhau”.

“Ðồng ý, kẻ địch của bằng hữu cũng chính là kẻ địch của mình” Tử Tà Tình nói: “Sở Dương, ngươi là vị kiếm chủ thứ chín trong Cửu kiếp kiếm chủ nên áp lực chỉ sợ so với mấy vị Kiếm chủ kia còn lớn hon”.

Sở Dương cười khổ gật đầu nói: “Ít nhất ta cũng chưa nghe nói qua, sau lần đó Cửu đại thế gia lại có nhiều Chí tôn cao thủ như vậy.....”.

Đây là lời nói thật. Từ trong trí nhớ của thần hồn Cửu kiếp kiếm chủ đời thứ nhất, khi đó trong Cửu đại gia tộc, mỗi một gia tộc chỉ có ít ỏi năm ba vị Chí tôn cao thủ, còn hiện tại thì có bao nhiêu?

“Biết vì sao không?“ Tử Tà Tình cười nói.

“Vì sao?”

“Đại lục này tên là Cửu trọng thiên đại lục! Cửu kiếp kiếm chủ thứ chín, ngươi luyện Cửu trùng thiên thần công!” Tử Tà Tình thanh âm có chút trịnh trọng nói: “Cửu là số lớn nhất! Trong Cửu kiếp kiếm lộ, nó tới cuối rồi”.

“Nếu ta phỏng đoán không sai thì ân oán chín vạn năm này sẽ chấm dứt ở trong tay ngươi!” Tử Tà Tình thản nhiên nói.

Sở Dương sợ hãi chấn động.

“Hơn nữa, Cửu kiếp kiếm chủ, cửu kiếp huynh đệ bổ thiên thành nhân trước đó không thể nghịch chuyển đại cục, cho dù là Thần Phong cùng Lưu Vân nghịch thiên cứu được Vũ Tuyệt Thành ra chỉ sợ cũng phải trả giá không nhỏ!”.

Sở Dương trầm tư thật sâu rồi đột nhiên ánh mắt sáng ngời lẩm bẩm nói: “Trước đó không thể nghịch chuyển đại cục...” Hắn nhấn mạnh hai từ 'Trước đó’ này.

“Tử đại tỷ, liệu tỷ có thể sử dụng thần niệm tìm kiếm một chút, xem trong Thiên Cơ thành có Vũ Tuyệt Thành hay không?” Sở Dương hỏi.

Tử Tà Tình cười khổ lắc đầu nói: “Nếu nhân vật cấp bậc này cố ý che giấu khí tức thì ta soát không ra. Không chỉ bọn họ mà cho dù là Chí tôn nhất phẩm bình thường muốn che giấu, như vậy sử dụng thần niệm tìm kiếm cũng không ra được”.

Lập tức nàng nhướng mày nói: “Ngươi sợ Vũ Tuyệt Thành sao?”.

Sở Dương cười khổ nói: “Nhân vật bốn vạn năm trước... Tu vi hiện tại đến tột cùng là cái gì chứ?”.

Tử Tà Tình khinh thường nói: “Chỉ cần hắn chưa Băng linh hãm thiên thoát phá hư không, như vậy, cho dù hắn có cường thịnh trở lại cũng không mạnh hơn cho lắm”.

“Người đã đến như vậy, liệu có thể không đi Băng linh hãm thiên thoát phá hư không hay không, nếu muốn lưu lại?” Sở Dương hỏi.

“Không nhất định”. Tử Tà Tình nói: “Ngươi không biết, cái cảnh giới này đối với võ giả mà nói là một loại cảnh giới cường đại thế nào không. Cho dù là ta năm đó cũng không có thể thừa nhận được... Thần Phong Lưu Vân như thế nào, cũng không phải giống nhau sao... Hơn nữa, nếu nghịch thiên lưu lại thì mỗi một ngàn năm sẽ bị một lần thiên uy trừng phạt”.

“Mỗi một cái đại lục luôn luôn tồn tại một điểm cân bằng, nếu có một tồn tại đủ đánh vỡ thế cân bằng thì sẽ bị thiên uy trừng phạt!”.

“Đương nhiên, nếu có thể thừa nhận thiên uy trừng phạt...thì nhân vật này quả thực là không thể tưởng tượng được”.

Tử Tà Tình chậm rãi nói. Sở Dưong gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Nếu là Vũ Tuyệt Thành cố ý trả thù Cửu kiếp kiếm chủ thì sẽ như thế nào?

Phải biết rằng sở dĩ Cửu kiếp kiếm chủ có thể làm cho hắn trở thành Cửu kiếp chi nhất, cái đầu tiên là phải đạt được toàn bộ lòng trung thành, tình cảm, hữu nghị..v..v.., đều là những thứ tốt đẹp, nhưng vào thời khắc cuối cùng, tất cả những điều tốt đẹp này đều hóa thành oán hận ngập trời. Oán cừu này quả thực so với bất cộng đái thiên còn muốn hơn!

...