Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1004: Luân hồi thần quang




Võ sĩ kia cung kính nói: "Vâng. Hiện giờ khách quý đã tới rồi, cho nên tất cả mọi người cùng tham gia. Trong đó bao gồm ba vị tổng chấp pháp đại nhân cùng dược sư ba phương, còn có người của Dạ gia cùng người của Lăng gia. Còn lại là trưởng lão tiếp khách của Gia Cát thế gia chúng ta. Chính sảnh chỉ tiếp đãi chư vị khách quý. Những dược sư khác sẽ được khoản đãi ở thiên sảnh Thủy Nguyệt lâu.

"Cũng chỉ có những người này sao?" Sở Dương nhíu mày nói.

"Vâng. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm. Khoảng cách tới cuộc thi vòng loại Vạn Dược đại điển vẫn còn hơn một tháng nữa. Về phần đại điển chính thức còn tới hơn năm tháng. Hiện giờ tới đây cũng không phải quá nhiều, hơn nữa, đại đa số đều có nguyên nhân khác nhau."

Võ sĩ áo xanh cung kính nói xong, cũng nhịn không được trợn trắng mắt.

Hơi sớm? Vì sao lại sớm? Còn không phải vì tên gia hỏa ngươi sao?

Người Dạ gia đến sớm vì cái gì? Chúng ta không biết. Nhưng người Lăng gia đến sớm, cũng tuyệt đối là vì Lăng Hàn Vũ. Bởi vì Lăng Hàn Vũ muốn đi theo Dạ Sơ Thần.

Về phần ba vị tổng chấp pháp... Hừ hừ, chính nam tổng chấp pháp tới sớm là vì đặc sứ của đông nam tổng chấp pháp dám vượt quyền làm loạn trên địa bàn của mình. Hơn nữa việc này ầm ĩ tới kinh thiên động địa... tổng chấp pháp đại nhân há không thể đến sớm, xem xem vị nhân vật to gan lớn mật này?

Mà đông nam tổng chấp pháp đến sớm, đương nhiên cũng là bởi vì chuyện này. Một tên đặc sứ, đương nhiên là không thể chống lại nổi tổng chấp pháp chính nam rồi.

Cho nên sau khi hai vị tổng chấp pháp nhận được tin tức, bọn họ liền vội vàng chạy tới. Hơn nữa Hàn Tiêu Nhiên ngày đêm kiêm trình lên đường, sợ Sở Dương chịu nhiều thua thiệt trong tay đối phương.

Sở Dương cũng không phải người ngu, đối với mấy vị tổng chấp pháp tới sớm đương nhiên biết rõ trong lòng, cũng mơ hồ đoán được. Mà chính bắc tổng chấp pháp tới, chỉ sợ cũng là bởi vì chính bắc hiện tại đang biến thành một chiến trường, loạn lạc khắp nơi. Hắn thân là tổng chấp pháp ở đó mà bất lực chịu thua, đành phải tìm cách trốn tránh.

Chuyện bát đại thế gia vây công Lệ gia, tiếng nói của vị tổng chấp pháp này rõ ràng không tính tiền.

"Ồ, là chuyện này sao?" Lên tiếng không phải là Sở Dương, mà là Tử Tà Tình: "Vậy hai người chúng ta có thể đi theo không?" Vừa nói nàng vừa chỉ ngón tay vào mình và Sở Nhạc Nhi.

Võ sĩ áo xanh lập tức lập tức lộ vẻ khó xử nói: "Cái này... Chỉ sợ... chỉ sợ ghế... không đủ."

Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Không sao cả. Sở Dương ngươi cứ đi đi. Nên biết cái này không tốn tiền. Ngươi cứ ăn thả phanh là được. Ta cùng Nhạc Nhi đi chơi."

Sở Dương như trút được gánh nặng: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi."

Thầm nghĩ, nữ ma đầu này rốt cuộc cũng không đi theo bên cạnh mình nữa rồi. Có một nữ ma đầu như vậy đi kè kè bên người cả ngày, thật sự là bó tay mà. Đánh thì đánh không lại, chọc thì cũng không thể chọc vào...

"Ngươi tranh thủ thời gian tìm kiếm vị thuốc cuối cùng đi. Mấy ngày nay ta đã tôi thể cho Nhạc Nhi, đặt nền móng. Một khi tìm được liền lập tức trị liệu. Cứ chậm trễ như vậy là thế nào? Chẳng phải làm ảnh hưởng tiền đồ Nhạc Nhi?" Tử Tà Tình nói.

Sở Dương cười khổ. Thứ này nói tìm là có thể tìm được ngay sao? Đi tới lãnh địa Gia cát thế gia lâu như vậy rồi mà kiếm linh còn chưa phát hiện được tin tức Cửu Sắc liên... Chứ đừng nói là mình.

Nghĩ tới đây mới phát hiện, kiếm linh hôm nay tựa hồ trầm mặc vô cùng, không ngờ đến một câu cũng không nói?

Trong lòng không khỏi lấy làm kỳ.

"Ta sẽ tận lực." Sở Dương gật đầu: "Nhạc Nhi là muội muội ta, xin tin tưởng ta còn gấp hơn ngươi."

Tử Tà Tình trợn trắng mắt nói: "Nhạc Nhi, Tử tỷ tỷ dẫn ngươi ra ngoài chơi, hôm nay chúng ta không đi chung với tên gia hỏa này nữa."

Sở Dương cả giận nói: " Thiệp mời ghi rõ là tối ngày mai. Bây giờ các ngươi ra ngoài chơi cái gì?"

"Ngươi quản được sao?" Tử Tà Tình liếc mắt hung hăng nhìn hắn một cái. Kéo tay Sở Nhạc Nhi nghênh ngang đi ra ngoài.

Sở Dương vuốt vuốt mũi, có chút khó hiểu: Cảm xúc của Tử Tà Tình hôm nay có vẻ không bình thường... Vì sao nhỉ?

Hắn cũng không biết, từ khi lão nhân đoán quẻ kia nói: "Hà như trân thủ nhãn tiền nhân." xong, Tử Tà Tình bắt đầu có chút không được tự nhiên với hắn.

Người trước mắt, trừ Sở Dương ra, còn có thể là ai nữa?

Bổn cô nương long khiếu cửu tiêu, phương múa trường không, lại đi trân trọng tiểu tử ngươi? Cho nên trong lòng Tử cô nương không phục, nhưng lại không có chỗ phát tiết, tựa như một đám tà hỏa cứ kìm nén trong lòng, cứ nhìn thấy Sở Dương là muốn thu thập.

"Đại ca, ta ra ngoài chơi với Tử tỷ tỷ...." Thanh âm cáo biệt của Sở Nhạc Nhi từ xa vọng lại.

Sở Dương vuốt mũi cười khổ.

Sở Nhạc Nhi cùng Tử Tà Tình đi với nhau, hắn yên một trăm cái tâm. Chẳng trách mấy ngày nay Tử Tà Tình không có quấn lấy mình thu đạo cảnh chi lực, thì ra là vì tạo căn cơ cho Sở Nhạc Nhi....

"Mời về quý tộc bẩm báo, tối ngày mai, ta nhất định sẽ tới đúng giờ." Sở Dương trả lời võ sĩ áo xanh.

Võ sĩ kia gật đầu mỉm cười, xoay người về phục mệnh.

Sở Dương tiến vào Lan Hương viên, ngồi bên một gốc hoa lan, im lặng xuất thần.

Hắn suy nghĩ tới lão giả vừa xem bói cho mình.

Hắn rốt cuộc là ai? Làm sao hắn lại biết nhiều như vậy? Hắn làm sao có thể đột nhiên biến mất?

Vì cái gì?

"Kiếm linh, ngươi nói xem,người kia là ai?" Sở Dương thấp giọng hỏi trong ý niệm.

Nhưng đợi hồi lâu mà kiếm linh không ngờ vẫn không trả lời.

Sở Dương ngẩn người, tiến vào trong ý thức thì thấy kiếm linh đang khoanh chân ngồi giữa Thối Hồn trì. Nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích.

"Kiếm linh? Ngươi làm sao vậy?" Sở Dương cẩn thận bước tới, thấp giọng hô. Trong khoảng thời gian này, mình không hề nghe kiếm linh nói muốn bế quan. Đây là có chuyện gì?

Kiếm linh vẫn im lặng.

Sở Dương gọi mấy tiếng, kiếm linh tủy chung vẫn không trả lời.

Sở Dương bất đắc dĩ tới cực điểm, hoàn toàn không biết chuyệngì xảy ra.

Từ ban đêm cho mãi tới sáng sớm khi Sở Dương còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe được tiếng kiếm linh gọi: "Sở Dương, ngươi đang ở đây sao?"

Thanh âm rất nhỏ, hơn nữa cực kỳ quái dị, tựa hồ rất sợ hãi,lại có chút không dám tin tưởng.

Đây là cảm xúc là kiếm linh chưa bao giờ từng để lộ ra.

Hơn nữa, hắn đang ở trong không gian ý thức của Sở Dương, nếu Sở Dương không ở đây, còn có ai nghe được thanh âm của hắn chứ? Vấn đề này vốn là dư thừa.

Nhưng kiếm linh lại hỏi như vậy.

Tinh thần Sở Dương chấn động, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào không gian ý thức. Vừa tiến vào liền thấy thân thể kiếm linh đã vô cùng ngưng thực, thậm chí còn có thể thấy được lông tay, chẳng khác gì thân thể một người bình thường cả.

Nhưng biểu tình của kiếm linh lại có chút run rẩy sợ hãi.

"Kiếm linh, ngươi làm sao vậy?" Sở Dương hỏi: "Làm sao lại đột nhiên ngủ say?"

Kiếm linh tựa hồ nghĩ đến một chuyện gì đó, nghe được Sở Dương hỏi, lập tức xoay phắt người lại: "Ngươi.... ngươi gặp người nào?"

"Cái gì mà gặp người nào?" Sở Dương ù ù cạc cạc.

"Hôm qua, lúc xế chiều... Ngươi... ngươi không có cảm giác?" Ánh mắt kiếm linh sáng quắc nhìn Sở Dương.

"Xế chiều hôm qua? Ngươi muốn nói tới lão giả xem bói?" Sở Dương hỏi.

"Không sai." Trong thanh âm kiếm linh có chút chấn kinh: "Hắn là ai?"

Sở Dương gãi gãi đầu: "Sở dĩ ta vội vàng tìm ngươi, cũng là muốn hỏi ngươi, hắn là ai?"

Kiếm linh suy sụp thở dài: "Ngươi cũng không biết?" Lập tức thở dài một tiếng: "Ta cũng không biết...."

Sở Dương sửng sốt.

"Nhưng ngươi đã gặp được đại cơ duyên đạo tạo hóa." Thanh âm kiếm linh trầm trọng: "Ngươi xem."

Chỉ một ngón tay.

Sở Dương theo hướng đó nhìn lại, chỉ thấy trong Cửu Kiếp không gian, phía trên vách tường ở tận cùng không gian, chẳng biết lúc nào dã có một thêm đám bạch quang.

Kiếm linh cười khổ: "Nhìn thấy rõ chưa? Đám bạch quang này xuất hiện lúc xế chiều hôm qua. Hơn nữa Cửu Kiếp không gian thu nhỏ lại, nó cũng thu nhỏ lại, Cửu Kiếp không gian mở rộng, nó cũng mở rộng theo. Đây là.... đây là lực lượng âm hồn cực kỳ ngưng tụ."

"Lực lượng âm hồn?" Sở Dương nhíu này: "Ngươi nói dễ hiều một chút đi."

"Nói cách khác, đây không phải là linh khí thuộc về nhân gian, là là lực lượng thuộc U Minh. Đối với linh hồn mà nói, chính là đại bổ. Hơn nữa, tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn có thế." Kiếm linh nói: "Ngươi xem."

Đưa tay chỉ sang hướng khác.

Chỉ thấy Thối Hồn tuyền không ngờ đang hoạt động mãnh liệt, phun ra ngoài như suối, so với khi lấy được ở Trung Tam Thiên cực bắc hoang nguyên, ít nhất cũng phải cường đại hơn gấp trăm lần.

"Đây cũng là do loại lực lượng thần bí này làm ra." Kiếm linh nói từng chữ một.

"HƠn nưã, linh dược trong không gian, trừ cửu đại kỳ dược ra, tất cả đều vì loại lực lượng này mà cùng tăng lên một giai." kiếm linh nói: "Ngay cả sinh cơ tuyền, cũng cướng hóa một bước, trở thành Sinh Linh tuyền, lượng nước chảy ra tăng gấp hai, công hiệu gần như tương đương với Không Linh thạch nhũ. Nếu như tiến thêm một bước nữa, thì chính là hình thái cuối cùng rồi - Sinh Mệnh chi tuyền mà tinh linh nhất tộc quý như mạng. Ngươi hiểu không?"

Thanh âm kiếm linh có chút không thể tin tưởng nổi: "Ta chưa bao giờ biết, ngay cả loại thiên địa linh tuyền như vậy, không ngờ cũng có thể tiến giai, không ngờ cũng có thể trưởng thành...."

Sở Dương đưa mắt nhìn lại, càng lúc càng kinh ngạc.

Chỉ thấy trong dược điền, tất cả linh dược đều xanh um, tươi tốt. Mắt thường cũng có thể thấy được chúng ta lớn hơn một vòng.

Linh dược ngàn năm nguyên bản, giờ phút này ít nhất tăng lên gấp bội.

Trong đó, một số cây chu quả đã mọc ra tới bốn mươi tám quả chu quả, treo đầy cành. Không ngờ mỗi một quả, đều dỏ tươi ướt át, hương thơm hồng đậm, không ngừng tỏa ra. Theo mùi hương tỏa ra, dần dần tạo thành một cái lồng đỏ tươi, phong ấn toàn bộ linh khí của chu quả vào bên trong.

Mà Sinh Cơ tuyền, không, trên Sinh Linh tuyền, một hài nhi nho nhỏ bộ dáng ngây thơ đáng yêu đang bò qua bò lại, chính là gốc Ngọc Tuyệt Linh sâm đã sống không biết bao nhiêu vạn năm.

"Loại lực lượng này không ngờ lại cường đại như vậy." Sở Dương sợ hãi than một tiếng.

Đột nhiên nhớ ra, xế chiều ngày hôm qua, mình đột nhiên tiến vào một loại không gian khó hiểu, lão giả kia từ hồ đã đánh một thứ gì đó vào trán mình.

Chẳng lẽ... Chính là bạch quang kỳ quái trong Cửu Kiếp không gian này?

"Loại bạch quang này, từ trước tới nay ta chỉ nghe thấy kỳ danh, chứ không thấy được tận mắt." kiếm linh có chút chấn kinh, nói: "Loại quang mang này... đã từng khiến chấn động thiên địa... Luân hồi thần quang...."

"Luân hồi thần quang, có thể sinh tử, chuyển âm dương, sinh vạn vật, dưỡng linh hồn. Cho dù là ở trong U Minh thế giới, cũng tuyệt đối là bảo vật số một. Cho dù ở trên Cửu Trọng Thiên này, cũng..."

Kiếm linh nói tới đây thì thanh âm đột nhiên khựng lại, không nói nữa, tựa hồ bị chẹn ngang họng vậy.

"Hơn nữa, người kia lại dùng Luân Hồi thần quang - loại bảo vật cửu thiên cửu địa chỉ có thể ngộ mà không thể cầu - để viết ra mấy chữ. Thật sự là quá xa xỉ, quá xa xỉ rồi." kiếm linh lắc đầu thở dài.

Vẻ mặt giống như phung phí của giời.

"Chỉ để viết mấy chữ? Chữ gì?" trong lòng Sở Dương kinh hãi.