Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 10: Ta không tiện bằng ngươi




Sau khi Sở Dương ăn Kim Huyết Huyền Sâm, hắn còn tiếp tục mò xuống đáy vực. Dù sao thì túi mật của Thất Thải Kim Quan Xà cũng là thứ vô cùng hiếm thấy, dùng để giải độc rất tốt. Nếu cứ lãng phí như thế thì cũng thật không hay.

Sau khi xử lý hết tất cả mọi thứ, hắn đi loanh quanh một vòng rồi trở về.

Nhưng thật không ngờ là lại thấy hai người đang đứng ở trước Tử Trúc Viên, mà trong đó có một người còn nói năng lỗ mãng, cố tình làm nhục sư phụ mình! Trong cơn giận dữ, hắn lạnh lùng phản kích.

Người này vừa báo tên ra, hắn chỉ biết hắn chính là nhi tử duy nhất của chủ nhân Tỏa Vân Phong- Lý Kính Tùng. Sở Dương phản kích cũng rất đúng mực, mày chửi sư phụ của ông, ông mang cha mày ra mà chửi!

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Sở Dương đều không bao giờ chịu thiệt thòi trước bất kỳ ai.

- Mày là thằng nào?

Sắc mặt thiếu niên bạch y Lý Kiếm Ngân trầm xuống.

Sở Dương cười trào phúng, cứ như thế mà lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút quái dị.

Ban nãy hắn đã nói là "sư tôn ta...", tức là đã nói rõ thân phận của mình rồi, vậy mà không ngờ cái tên Lý Kiếm Ngân này lại còn đi hỏi một câu như thế. Rõ ràng là hắn đã bị khí thế của mình chấn nhiếp, trong tâm đã thấy run rồi. Vấn đề như thế, dù có đáp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Một kẻ như vậy cũng không đáng để mình coi trọng!

Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm để ý, dưới cơn giận dữ mà kiếm khí trong tâm trỗi dậy, rồi biểu hiện ra một cách vô thức. Loại tình huống này về sau quyết không để cho nó xảy ra nữa..

Kiếp trước, sau khi tông môn bị diệt, Sở Dương đã rời khỏi Thiên Ngoại Lâu đi lưu lạc nơi chân trời góc bể. Tính cách của hắn vốn đã có chút quái gở, sau khi gặp phải đại biến này thì lại càng trở nên kiệt ngạo bất tuân.

Trừ tu luyện kiếm pháp ra, Sở Dương cũng ít khi để ý đến thế sự bên ngoài. Kinh nghiệm suốt đời hắn gặp phải, kể ra thì cũng chẳng có gì đáng nói, mà hắn cũng rất ít khi nói chuyện cùng người khác. Một lời không hợp lập tức rút kiếm chém giết là chuyện bình thường. Cứ như vậy, dần dần đã làm tính cách của hắn giống như một thanh lợi kiếm phong nhuệ mà cao ngạo!

Hắc y như mực, trường kiếm như tuyết tung hoành thiên hạ, không ai dám đỡ!

Đây là Sở Dương kiếp trước. Nhưng sau khi sống lại, tâm tính hắn đã biến hóa rất lớn. Hắn cho rằng, mình tuyệt đối sẽ không đi con đường giống kiếp trước nữa...

Hơn nữa mọi thứ đã có thể đền bù, tất cả tiếc nuối đều lặp lại một lần nữa. Sở Dương bây giờ cũng giống như bài thơ sau:

Gió Xuân Thích Ý Ngựa Chạy Nhanh

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng

Thi hứng dâng cao khoe tráng chí

Sách vở mừng điên gấp vội vàng!

(Dịch thơ: Zeroman)

Thế gian tươi đẹp, nhân sinh ngập tràn hy vọng, còn có thể cao ngạo đến mức nào chứ? Dù muốn cao ngạo, cũng ngạo không nổi a.

Có điều hắn cũng âm thầm cảnh giác, tình huống kiếm khí trong lòng bộc phát ra một cách vô ý như thế này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cùng cảnh giác. Với thực lực nhỏ yếu của mình bây giờ, làm như vậy vẫn là hay hơn.

- Ngươi là đệ tử của Tử Trúc Lâm hả?

Lý Kiếm Ngân thấy đối phương không đáp, lại hỏi thêm lần nữa.

Sở Dương lắc đầu nhìn phía người thiếu nữ, không thèm nhìn tên này chút nào. Tuy tâm tình hắn đã thay đổi, nhưng tính cao ngạo trong xương tủy đã thâm căn cố đế. Như cái loại gia hỏa ngay cả người khác nói chuyện cũng đều nghe không ra này, Sở Dương ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lý Kiếm Ngân lần nữa giận đến tím mặt. Bị đối phương miệt thị không chút che giấu như thế này đã khơi dậy sát khí trong lòng hắn!

- Xin hỏi, ngươi... có phải là Sở Dương sư đệ, môn hạ của Mạnh sư thúc không?

Người thiếu nữ cười dịu dàng, nhự nhàng thi lễ.

- Chính là tại hạ. Tỷ có phải chính là Ô sư tỷ, nhi nữ của chưởng môn sư bá Tụ Vân Phong đúng không?

Sở Dương cười nhạt một tiếng, ban nãy vừa liếc mắt là hắn đã nhận ra rồi.

Người thiếu nữ có dáng vẻ thanh nhã xinh đẹp này chính là Ô Thiên Thiến, con gái của chưởng môn Thiên Ngoại Lâu.

Đệ nhất mỹ nữ Thiên Ngoại Lâu!

Cũng chính là nữ tử đáng thương kiếp trước đã bị Thạch Thiên Sơn lừa dối. Tuy rằng hôn sự đó không trở thành thảm kịch của toàn tông phái, nhưng vẫn là một việc làm cho người ta phải tiếc nuối.

- Thì ra đúng thật là Sở Dương sư đệ.

Ô Thiên Thiến dịu dàng mỉm cười nói:

- Chỉ là sư đệ cũng không giống với lời đồn, vừa rồi ta suýt nữa không nhận ra.

- Ô sư tỷ nói đùa rồi.

Sở Dương nói thản nhiên:

- Sở Dương chính là Sở Dương, chẳng có gì mà gọi là khác cả. Chỉ là lời đồn đãi sai lệch mà thôi.

Trong lòng Ô Thiên Thiến có chút cảm giác kỳ quái. Nàng là nữ nhi của tông chủ, lại được công nhân là mỹ nhân số một Thiên Ngoại Lâu. Những đệ tử Thiên Ngoại Lâu tuổi còn trẻ khi gặp nàng đều thần hồn điên đảo. Vậy mà cái tên Sở Dương này hết lần này đến lần khác rõ ràng đã thấy mình, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình mà cứ giống như nhìn một khúc gỗ vậy.

Kỳ thực không phải là Sở Dương không thấy nàng đẹp, chỉ có điều trái tim của hắn đã thuộc về Mạc Khinh Vũ, việc chờ đợi nàng đã lấp đầy nội tâm hắn, không còn chút khoảng trống nào. Cho dù Ô Thiên Thiến bây giờ có là tiên nữ đi chăng nữa, có lẽ trong lòng hắn nàng cũng chẳng khác khúc gỗ là bao...

Tuy Ô Thiên Thiến rất không thích cái cảm giác mỗi ngày bị người bám lấy mà nịnh hót, nhưng việc bị một người chẳng thèm để ý đến chút nào cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Hơn nữa, nghe nói trong ba đệ tử của Mạnh sư thúc thì có đại đệ tử là rất ổn trọng, tâm cơ thâm trầm, làm việc ổn thỏa, chính là một nhân tài có ích cho tông môn. Nhị đệ tử Sở Dương tính tình quái gở, trầm mặc ít nói; mà tam đệ tử Đàm Đàm thì là một tên siêu cấp không biết điều...

Nhưng ngày hôm nay vừa thấy, người thiếu niên này cũng không phải là một gã "trầm mặc ít nói" a. Tuy nói hắn hơi có chút "cực đoan", nhưng nếu nhìn hắn thật kỹ thì có thể thấy được một chút cảm giác cao ngạo mơ hồ, nhưng... cảm giác cao ngạo này cũng không thuộc về một thiếu niên phàm tục!

Lý Kiếm Ngân cũng là một tên âm thầm thích Ô Thiên Thiến, trong lòng ngưỡng mộ vị sư tỷ này đã lâu. Trong lòng hắn không ngừng huyễn tưởng ra một ngày nào đó có thể lấy được vị sư tỷ này về làm vợ, vậy không chỉ có được giai nhân mỹ lệ mà còn trở thành con rể của chưởng môn nữa...

Vậy mà lúc này không ngờ lại thấy Ô Thiên Thiến đi cười nói với Sở Dương, ngọn lửa đố kị trong lòng hắn đã bốc lên hừng hực, sau đó lại nhìn thấy Ô Thiên Thiến ngây người một chút, đôi mắt phượng tựa như dán trên mặt Sở Dương, có cảm giác "một lần gặp mặt đã yêu" vậy...

Ngọn lửa của sự ghen tuông bốc lên đầu, hắn cũng quên luôn nhiệm vụ lần này tới đây làm gì mà nổi giận đùng đùng tiến lên ngăn giữa hai người, cười lạnh:

- Ta còn tưởng là ai, thì ra là phế vật của Thiên Ngoại Lâu!

- Đồ phế vật chửi ai đấy?

Ánh mắt Sở Dương lạnh lẽo, hỏi hùng hổ. Lúc này khí thế của hắn đột nhiên dâng lên, mạnh mẽ áp bức.

- Chửi phế vật chứ chửi ai!

Dưới khí thế của Sở Dương, Lý Kiếm Ngân cũng không tỏ ra yếu thế chút nào, không thèm nghĩ ngợi đáp thẳng.

- Không tệ, đúng là phế vật đang mắng ta!

Sở Dương kính phục nói:

- Vị này...ách, ngươi thật là không phải đơn giản. Một người có thể hiểu rõ chỗ đáng quý của mình ở đâu, trong thiên hạ rộng lớn này thật sự là không có mấy ai. Thật không ngờ Lý sư huynh lại nằm trong số đó, Sở Dương ta thành tâm bội phục rồi.

Lý Kiếm Ngân nhất thời giống như bị kiềm hãm, cảm thấy buồn nôn. Mà Ô Thiên Thiến ở một bên thì không nhịn được phì cười. Tuy nàng đã cố nhịn xuống, nhưng đôi mắt phượng thì cũng mở to như trăng rằm...

- Ngươi muốn chết!

Lý Kiếm Ngân giận đến phát điên, đột nhiên rút kiếm:

- Rút kiếm của ngươi ra! Ta muốn đấu kiếm với ngươi!

Bị người vũ nhục ngay trước mặt người phụ nữ mình yêu, Lý Kiếm Ngân làm sao mà không phát điên cho được?

- Thôi! Không cần đấu đâu, ta thừa nhận...

Sở Dương nói nghiêm túc:

- Ta không tiện bằng ngươi.

Ngay sau đó hắn lại bỏ vào thêm một câu:

- Cái đó... thực sự là không bằng ngươi mà...

Ô Thiên Thiến lúc này cũng không nhịn được nữa mà cười lên thành tiếng. Nhưng vừa cười nàng đã thấy không ổn, hai người này vốn đã đối chọi gay gắt, nàng cười chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?

Không khỏi thè lưỡi mà lấy tay bịt miệng lại, đôi mắt khẽ xoay chuyển.

Lý Kiếm Ngân lại càng cuồng nộ, chửi ầm lên:

- Hỗn đản...

Sở Dương cũng không bỏ qua:

- Hỗn đản mắng ai à?

- Hỗn đản chửi...

Lý Kiếm Ngân nói được nửa câu thì chợt tỉnh ngộ. Thẹn quá, hắn hét lớn lên một tiếng:

- Ta giết ngươi!

Nói xong liền cầm kiếm xông thẳng tới.

Sở Dương liên tục lui về phía sau, ra vẻ kinh hoàng kêu lên:

- Ngươi điên rồi, giữa ban ngày ban mặt mà dám cầm kiếm chém giết đồng môn à?

Nhưng cũng tại lúc lui về phía sau cũng nhìn tình thế, thầm gia sức tại dưới bàn chân, một đoàn chân nguyên xuất ra từ huyệt dũng tuyền, chỉ trong nháy mắt liền nhập vào lòng đất. Tiểu tử, ngươi lỗ mãng khinh địch như vậy, để xem lão tử chơi xỏ chết ngươi...

Đối phó với một kẻ như vậy, Sở Dương làm gì mà phải bộc lộ thực lực bản thân? Tùy tùy tiện tiện cũng có thể đùa chết hắn rồi...