Ngạo Thế Cuồng Long

Chương 64: C64: Đại học bách khoa tân tây




Cuối cùng, anh làm theo nội tâm mình.

Tại thời điểm này, anh lại không biết điều đó đúng hay sai.

Ninh Vinh Vinh cẩn thận lăng nghe, hai tay nâng chén trà, dịu giọng nói: "Anh Giang, em thấy anh không sai! Tám cửa ký ức của anh là cách duy nhất để tìm lại bản thân quá khứ của anh! Mà có một số việc đã là định mệnh, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ xảy ra! Cũng giống như thân thủ khác hẳn với người thường của anh, chúng là ký ức bản năng của cơ thể và không thể vứt bỏ được! Mà việc anh đang làm bây giờ cũng chính là bản năng của tính cách ban đầu của anh. Cho dù có phải làm lại hơn vạn lần, anh vẫn sẽ làm như vậy! Anh vẫn sẽ cứu Tô Mỹ Huyên và tranh đấu với nhà họ Lâm! Và anh vẫn sẽ luôn trung thành với trái tim mình, làm những gì anh nghĩ mình nên làm. Sớm muộn gì anh cũng sẽ hoàn toàn tìm thấy chính mình và trở về với chính mình! Chỉ có một điều em muốn nhắc nhở anh Giang một chút!"

"Điều gì?" Giang Dạ chăm chú lảng nghe, hỏi.

Ninh Vinh Vinh nói: "Chỗ dựa lớn nhất của anh Giang thật ra là chính bản thân anh! Nhưng muốn phát huy tối đa năng lượng của anh cũng không đơn giản như vậy! Càng tàn nhẫn và lạnh lùng, anh càng trở nên mạnh mẽ hơn! Càng không lo lắng điều gì thì càng vô địch! Điểm yếu của anh Giang không phải ở chính mình mà là ở những người xung quanh! Khi anh bước đi và thoát khỏi nỗi cô đơn, sẽ luôn có nhiều cảm xúc khác nhau đổ lên vai anh và trở thành mối ràng buộc! Nếu có một ngày, anh Giang bị vây quanh bởi những người mà anh. quan tâm và muốn bảo vệ, khi đó có lẽ anh Giang sẽ càng ngày càng bị trói buộc! Cho nên, dù muốn trở thành kẻ lữ hành đơn độc vô địch hay người tràn ngập khói lửa nhân gian, cuối cùng anh cũng phải đưa ra lựa chọn!"

Giang Dạ trầm mặc.

Lời nói của Ninh Vinh Vinh khiến anh có cảm giác như được khai sáng.


Đúng vậy, nếu không có gì phải lo lằng, với thân thủ vô địch của mình, anh sẽ chỉ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Vinh Vinh đang nhắc nhở anh đừng dễ động lòng. Tình thân, tình yêu, tình bạn sẽ cản bước chân anh. "Cảm ơn Vinh Vinh, anh Giang hiểu ý của eml"

Ánh mắt ngưng trọng, Giang Dạ nhấp thêm một ngụm rượu. Nhưng chữ tình này là thứ khó hiểu nhất và khó nắm bắt nhất.

Bây giờ anh không dám chắc chẳn về bất cứ điều gì.

Ninh Vinh Vinh lại bổ sung: "Đúng rồi, anh Giang, còn có. một việc em phải nhắc nhở anh! Em nghĩ anh nên đề phòng nghị viên Hoàng. Người này có thể là kẻ thù lớn nhất của anh ở Tần Tây!"

Giang Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu, sửng sốt một lát. Sau đó, anh cười nói: "Vinh Vinh, đôi khi anh Giang cũng thắc mắc em mới mười tám tuổi thôi sao. Trò chuyện với em thật sự rất vui vẻ!"

Ninh Vinh Vinh như nhìn thấu tâm tư của anh.

Hôm nay nói chuyện với Hoàng Quốc Duy, ấn tượng đầu tiên của anh về người này khá tốt. Cái này rất tốt, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng khiến người ta rợn cả tóc gáy.

"Em đương nhiên mười tám tuổi rồi, chỉ là đã đọc rất nhiều loại sách, nhất là tiểu thuyết lịch sử của Long Quốc!"

Gương mặt Ninh Vinh Vinh nở nụ cười đơn thuần, ngây thơ vô tội.

"Lần này thật sự phải cảm ơn em. Nói thật, anh đã bị dáng vẻ thư sinh nho nhã của nghị viên Hoàng lừa gạt. Hiện tại nghĩ lại, sự xuất hiện của nghị viên Hoàng này có hơi kỳ quặc!" Giang Dạ thâm ý nói.

"Đúng rồi, mấy ngày trước em nhìn thấy tin tức đoàn kiểm tra sắp tới Tân Tây!" Ninh Vinh Vinh dường như tuỳ ý nói một câu.


Trong đầu Giang Dạ lóe lên, anh bät đầu suy nghĩ, lẩm bẩm: “Ý em là, rất có thể vì đoàn kiểm tra đến nên nghị viên Hoàng này mới làm người hoà giải, không muốn anh và nhà họ Lâm sinh sự trong khoảng thời gian này, để đoàn kiểm tra năm thóp được? Nói cách khác, bản thân nghị viên Hoàng có thể có vấn đề lớn nên muốn các thanh tra rời khỏi Tân Tây càng sớm càng tốt?"

Cẩn thận suy nghĩ, lời nhắc nhở của Ninh Vinh Vinh quá đúng lúc.

Thật không thể tin được răng một cô bé lại có sự nhạy cảm chính trị như vậy.

Thấy nhắc nhở đã tàm tạm, Ninh Vinh Vinh nhấp một ngụm trà, đột nhiên đổi chủ đề: "Anh Giang, Đại học Thanh Hoa ở Viêm Kinh muốn tuyển em vào sớm!”

"Thanh Hoa?" Giang Dạ đang cúi đầu suy nghĩ ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Chúc. mừng Vinh Vinh, Thanh Hoa là trường Đại học tốt nhất Long Quốc, lần này em không cần thi đã được tuyển thẳng rồi. Cha em biết được chắc chản sẽ vui lắm!”

Được tuyển thẳng, lại còn là được tuyển thẳng vào trường đại học tốt nhất toàn Long Quốc. Sự xuất sắc của Vinh Vinh đã không còn có thể che giấu được nữa.

Ninh Vinh Vinh nói: "Nhưng mà em vẫn muốn đi thi, bởi vì mục tiêu của em không phải Đại học Thanh Hoa, mà là Đại học Bách khoa Tân Tây!"



"Đại học Bách khoa Tân Tây?" Giang Dạ hơi ngạc nhiên, khó hiểu nói: "Vinh Vinh, mặc dù Đại học Bách khoa Tân Tây cũng rất giỏi và là một trong mười trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước. Nhưng mà so với Đại học Thanh Hoa thì hình như vẫn kém hơn một chút. Nếu có cơ hội đi Thanh Hoa thì sao lại từ bỏ?"


Ninh Vinh Vinh giải thích: "Anh Giang, anh cũng biết em luôn yêu thích vật lý. Trước đây em đã viết một số bài báo và đăng trên Tuần báo Vật lý. Chúng được một giáo sư vật lý tại Đại học Bách khoa Tần Tây nhìn thấy và mời em đăng ký vào Đại học Bách khoa Tần Tây! Vị giáo sư này rất tán thưởng em, sẽ tiến cử em gia nhập một tổ chức học thuật vật lý toàn cầu tên là Ánh Sáng Thánh Học. Tổ chức đó chính là sự tồn tại mà em luôn mơ ước!"

Nghe được lời này, Giang Dạ không thể đưa ra phán đoán nữa. Độ cao của Ninh Vinh Vinh đã vượt quá tầm với của anh.

Suy nghĩ một hồi, anh nói với Ninh Vinh Vinh nói: "Anh Giang tin tưởng em. Với trí tuệ của em không đến mức khiến anh phải lo lắng suông cho em. Nếu đã quyết định, anh Giang cũng ủng hộ em. Nếu như người cha cứng đầu đó của em ngăn cản em, đến lúc đó anh Giang sẽ đứng cùng chiến tuyến với eml”

Ninh Vinh Vinh là một cô gái rất độc lập. Suy nghĩ độc lập, hành động độc lập.

Nếu không có căn bệnh về máu đáng ghê tởm đó, cô ấy chắc chắn sẽ là bậc thầy khoa học trong tương lai của Long Quốc.

"Vậy thì cảm ơn anh Giang, cạn ly!"

Ninh Vinh Vinh dịu dàng mỉm cười, cầm tách trà lên, chạm vào ly rượu của Giang Dạ...