Lực đấm quá mạnh như bẻ cành khô.
Mặt Quỷ toát mồ hôi lạnh, chảy xuống từ mi tâm. Anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng, bị Giang Dạ đấm trúng.
“ẦÄm!” Lực đấm mạnh mẽ, đánh trúng cằm bên trái của Mặt Quỷ.
Anh ta chỉ cảm thấy xương hàm đã bị lệch, rụng vài cái răng. Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bất tỉnh.
Thân hình to lớn bay ra xa sáu bảy mét, rồi đập mạnh xuống sàn, không thể gượng dậy được nữa.
Yên tĩnh. Cả đại sảnh đều vô cùng im ắng.
Mặt Quỷ được xưng là cường giả bảng Thiên, ấy thế mà lại bị Giang Dạ đánh bại chỉ trong một chiêu. Hơn nữa còn thua thê thảm.
Đúng là khiến người ta trố mắt mà xem.
Sắc mặt của Lâm Thế Văn chợt trắng bệch, hoảng hốt đứng sững tại chỗ.
Anh ta cũng nhất thời hóa đá, không thể nào chấp nhận được kết quả Mặt Quỷ đã bị đánh bại chỉ trong một chiêu.
“Đẹp trai quá!” Mãi đến khi Tô Mỹ Huyên kích động nhảy cẵng lên mới phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Bốn người bọn mày đều xông lên cho tao.” Sự bình tĩnh ban nãy của Lâm Thế Văn đã hoàn toàn biến mất.
Anh ta vừa lùi về sau, vừa ra lệnh cho bốn vệ sĩ của mình. Bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen này đã sớm bị Giang Dạ dọa cho khiếp sợ.
Nhưng là người dưới trướng của Lâm Thế Văn, bọn họ chỉ có thể cắn răng xông lên khi nhận được mệnh lệnh.
“Tránh ra!” Quả thật Giang Dạ rất hung ác.
Anh chẳng hề nương tay với bốn tên vệ sĩ này. Chỉ mấy chiêu đơn giản đã đánh gãy xương bọn họ.
Bốn vệ sĩ đáng thương đều ôm cổ tay, nằm dưới sàn.
“Mày... mày đừng đến đây. Tao chính là cậu chủ nhà họ Lâm. Nếu mày dám động đến tao, nhà họ Lâm sẽ khiến mày chết không được tử tế”
Mặt Quỷ và bốn tên vệ sĩ lần lượt nằm dưới sàn đã khiến Lâm Thế Văn hoàn toàn tự ti. Vẻ ngang ngược bá đạo ngày trước cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng anh ta vẫn còn ảo tưởng cuối cùng, đó là nhà họ Lâm có thể áp chế Giang Dạ. Nếu là ngày xưa thì đây là biện pháp hiệu quả nhất.
Bất kỳ ai cũng phải nể mặt nhà họ Lâm ba phần. Anh ta không tin Giang Dạ thật sự mặc kệ nhà họ Lâm, dám tổn thương anh ta trước mặt nhiều người như thế.
“Đúng là một kẻ vô tích sự. Ngoài việc lấy gia tộc ra làm chỗ dựa thì mày còn biết làm gì nữa? Chỉ biết ăn thôi à?” Giang Dạ mất kiên nhẫn, tiến lên một bước.
Anh nhấc tay phải lên, vung một cái tát.
“Không..."
Theo tiếng hét của Lâm Thế Văn, cái tát của Giang Dạ đã giáng mạnh xuống gương mặt đầy thịt mỡ của anh ta.
Lực rất lớn khiến thịt mỡ trên mặt Lâm Thế Văn rung động kịch liệt.
Lâm Thế Văn trợn mắt, thân hình to lớn ngã sang một bền. Đầu đập mạnh xuống sàn, tạo thành một cái hố ở trên sàn.
Lâm Thế Văn hoàn toàn bất tỉnh, đầu chảy một vũng máu.
Mọi người có mặt tại đây đều sợ hết hồn. Giang Dạ cũng quá tàn nhãn rồi đó, hơn nữa còn rất bá đạo.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà vẫn đánh Lâm Thế Văn đến mức chảy máu đầu.
Chuyện này phải thu dọn tàn cuộc thế nào? Thế nhưng chuyện khiến mọi người kinh hãi hơn đã xảy ra.
Đánh Lâm Thế Văn chảy máu đầu, nhưng Giang Dạ vẫn chưa chịu dừng lại, mà anh bước tới, chân phải giãm lên đầu gối trái của anh ta.
Anh bỗng dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”.
Xương đầu gối của Lâm Thế Văn đã vỡ vụn.
“Á!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lâm Thế Văn đau đến mức tỉnh lại.
Chỉ thấy chân phải của Giang Dạ vẫn đang giẫãm lên đầu gối của Lâm Thế Văn.
Mặt anh không hề có cảm xúc, lại dùng sức nghiến. Lâm Thế Văn đau đến mức hét thảm lần nữa.
Mọi người có mặt tại đây đều trợn mắt há mồm, sợ đến mức không dám thở mạnh trước hành động tàn nhãn của Giang Dạ.
Lúc này Giang Dạ không khác gì ác quỷ, thật sự quá tàn nhẫn.
Người nhà họ Tô đều hóa đá, ngay cả Tô Mỹ Huyên cũng sợ Giang Dạ lúc này. Cô ấy cảm thấy mình không hề quen biết Giang Dạ.
Đúng lúc này, Giang Dạ bỗng ngoái đầu lại. Khi nhìn thấy Tô Mỹ Huyền, khóe miệng của anh khẽ cong lên: “Mỹ Huyên, có muốn tôi g iết chết tên súc sinh này không?”
Câu hỏi này đã khiến Tô Mỹ Huyên run lẩy bẩy. Dường như bộ dạng của Giang Dạ không phải đang nói đùa.
Tâm trạng hờ hững đó đã khiến người khác tin rằng, anh dám giết Lâm Thế Văn thật.