Ngạo Phong

Chương 8: Chương 8





Nhục nhã! Con mẹ nó chứ, một sự nhục nhã đến đỉnh điểm!
Sự trào phúng nồng đậm trong mắt Ngạo Phong khiến mặt mũi ông ta mất sạch rồi, Tần Liêm cố nhịn việc đầu ông ta đang muốn nổ tung, kích động nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng thô lỗ hỏi: “Cậu thật sự quyết định như thế ư? Cậu có biết hậu quả khi rời khỏi gia tộc tứ đại huyễn sư là gì không?”
“Nếu không thì, ông nghĩ tôi nên làm thế nào?” Ngạo Phong hừ lạnh một tiếng, cười nói với vẻ chế giễu: “Vốn dĩ ông chỉ mới nghe mấy người Tần Vũ nói thôi là đã muốn trục xuất tôi khỏi gia tộc rồi, không phải sao? Chẳng lẽ tôi nên ôm đùi ông khóc lóc xin tha, tức giận bất bình ai oán hô lên thế gian sao bất công thế chăng? Sau đó ông tức khắc có thể dùng cái danh trưởng lão gia tộc của ông, quở trách tôi thương tổn thế hệ con cháu của gia tộc là một tội danh lớn, rồi xóa tên tôi khỏi gia tộc, nhẹ nhất cũng là tước bỏ thân phận dòng dõi trực hệ, giáng chức xuống làm thế hệ con cháu chi thứ với hai bàn tay trắng, thậm chí là còn muốn lấy tội danh liên đới để truy cứu cả anh trai tôi.

Trên đời này vốn dĩ đã không có công bằng tuyệt đối, nếu việc đã đến nước này, vậy thì cá chết rách lưới, tôi có làm thế nào cũng không thể khiến ông vừa lòng, vậy thì thà rằng ngay từ đầu cứ thẳng thừng rời khỏi gia tộc, khiến thể diện nhà họ Tần bị tổn hại một chút, coi như để trả ơn người lớn tuổi các ngài, ông nói có phải không?”
“Cậu… Cậu lớn mật lắm!” Tần Liêm tức đến điên rồi, ông ta thật sự tức đến điên rồi, ông ta chẳng thể ngờ tới được Ngạo Phong lại chơi chiêu này với ông ta, lấy lui làm tiến để lật ngược thế cờ.
“Lớn mật, cũng tuyệt đối không cam tâm để các người bắt nạt! Tôi rời khỏi gia tộc, ông sẽ không có lý do gì để gây khó dễ cho anh trai tôi, cũng không có lý do gì để dùng thân phận người thực thi pháp luật gia tộc của ông để áp chế tôi, đối với một người bình thường mà nói, thái độ của tôi đối với một người muốn gây bất lợi cho tôi, không coi là lớn mật!” Ngạo Phong ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng vung tay lên, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, không chút né tránh nào mà nhìn thẳng, khí thế ngạo nghễ trên khuôn mặt tinh xảo kia thế nhưng lại thắng Tần Liêm vài phần.
“Tần Ngạo Phong tôi không phải một con cừu non để mặc các người tùy ý xâu xé! Muốn khinh tôi, thì ắt sẽ bị cắn ngược lại một cái cho tỉnh ngộ! Cho dù là có chết, thì trước khi chết tôi cũng phải cắn ông được một cái!”
Cơ thể Tần Liêm phát run, bộ mặt xanh mét, nhưng lại cố tình không để lộ chút sơ hở nào, mọi sự tính toán ban đầu của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, không đơn thuần chỉ là không trừng phạt được cô, mà ngược lại còn tự đẩy mình vào ngõ cụt, dưới sự che chở của thánh hoàng, ông ta thật sự không thể ra tay với cô!
“Chậc chậc, đánh đòn phủ đầu, quyết đoán dứt khoát, đúng thật là to gan!” Kiếm Thánh với thanh kiếm nặng trên người lộ ra ý cười nghiền ngẫm, vừa đứng một bên xem kịch vui, vừa hướng ánh mắt về phía Ngạo Phong với vẻ khâm phục.

“Thằng nhóc đó thật thú vị, thoạt nhìn dáng vẻ trông lạnh như băng, nhưng tâm cơ lại thâm sâu đến đáng sợ, con heo ngu ngốc Tần Liêm kia đáng bị hành cho tức chết.”
Mà đầu óc Tần Vũ và Tần Ngạo Lạc giờ phút này đã trống rỗng, bọn họ có nằm mơ cũng không thể ngờ Ngạo Phong lại nhìn thấu được ý đồ của bọn họ, mà còn ra đòn đánh trả một vố trước khi bọn họ kịp mở miệng, nhất thời, trong miệng chỉ biết kêu ca chua xót, nếu vị trí thực thi pháp luật của Tần Liêm mà bị tước bỏ, vậy thì e là hai người châm ngòi bọn họ cũng chẳng có quả ngon mà ăn.
“Đồ phế vật đáng chết, từ khi nào mà đầu óc cậu ta lại trở nên linh hoạt như vậy? Lúc trước ngay cả thời điểm đúng lý hợp tình nhất cậu ta cũng không dám nói mà!” Tần Ngạo Lạc căm giận mắng.
Từ khi Ngạo Phong bị bọn họ đánh một trận xong là thay đổi hoàn toàn, trước kia nói chuyện lúc nào cũng như tên phế vật nhát gan yếu đuối không dám lớn tiếng, hôm nay lại dám không màng hậu quả mà xúc phạm thẳng mặt người thực thi pháp luật gia tộc, quả thực là một trên trời một dưới đất! Nếu không phải vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, thì chắc có lẽ Tần Ngạo Lạc đã cho rằng đó căn bản không phải Tần Ngạo Phong.

“Thằng nhóc thối, cứ chờ đó, rồi cậu sẽ phải hối hận! Cậu nhất định sẽ hối hận! Cậu xúc phạm tới uy quyền của gia tộc tứ đại huyễn sư, nhà họ Tần tuyết đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, từ nay về sau cậu sẽ khó bước đi trên đại lục này!” Bộ mặt dữ tợn của Tần Liêm nhìn thằng Ngạo Phong, nghĩ những ngày tháng sau này của cô sẽ vô cùng gian nan, trong lòng mới cảm thấy thoải mái chút.
Mặc dù cô đã cãi lại một vố, nhưng đây là chuyện hại người mà chẳng ích gì cho ta, tuy là miệng cãi thắng, nhưng từ nay cô đã mất đi sự che chở của gia tộc, điều này là sự thật, một kiếm sĩ bình thường, chỉ cần nhà họ Tần tuyên bố thông điệp, Tần Liêm không tin một kiếm sĩ lục tinh nho nhỏ như cô có thể sống quá được mấy ngày.
Ngạo Phong nhún nhún vai, cười cười với vẻ thản nhiên, không tỏ ý kiến.
Nếu là mấy ngày trước kia, bị trục xuất khỏi gia tộc khi cô hoàn toàn không biết gì về đại lục này, thì có lẽ Ngạo Phong sẽ còn hơi đau đầu nhẹ một chút.

Nhưng mà hiện giờ thì khác, trong ngực cô có Xích Viêm lệnh mà Dung Lạc đưa, đã thế bên cạnh còn có Quân Lạc Vũ không chút bủn xỉn nào dịu dàng che chở cho cô, nếu vô dụng lắm thì vào rừng cây săn giết ma thú lấy tinh hạch đi bán, cô cũng không đến mức chết đói, một số lớn tinh hạch cô thu được từ trong ma thú cũng đủ để cô dùng một thời gian, rời khỏi nhà họ Tần, đối với cô mà nói căn bản chẳng có chút cảm xúc đau khổ nào.
Một tia sáng lại lóe lên trong mắt cô lần nữa, Ngạo Phong đột nhiên chuyển chủ đề: “Các ngài tới đây chắc cũng vì thần thú đúng không?”
Tần Liêm lại sửng sốt lần nữa, lúc này ông ta mới nghĩ đến mục đích và nhiệm vụ của chuyến đi lần này.
Dường như đã xác nhận được gì đó, Ngạo Phong tiếc nuối lắc đầu nghi hoặc, thở dài nói với vẻ nghiêm trang: “Chuyện này có chút phiền toái rồi đây, mục tiêu của thánh hoàng đại nhân cũng là thần thú, mà thần thú này hình như chỉ có một thôi, phải làm thế nào mới phải đây?”
Ngừng lại một chút, Ngạo Phong hơi hơi mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Có phải là nên làm theo lời vị thực thi pháp luật này nói, lấy thế lực và vũ lực phân định thắng bại?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc gần kề tựa như là vô tâm kia như bừng tỉnh ngộ ra, Quân Lạc Vũ đang ôm Ngạo Phong bị sặc nước miếng, suýt nữa thì cười ra thành tiếng, sớm biết cô không thành thật như vẻ bề ngoài, nhưng lúc chiêu trò trông dáng vẻ thực sự có phần ác ma.
Kể từ sau cuộc nói chuyện trong rừng rậm ngày hôm đó, Quân Lạc Vũ và Ngạo Phong đã thân thiết hơn rất nhiều, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỗ mềm mại trong lòng dường như đã bị sự kiêu ngạo thú vị của cô nhẹ nhàng chạm tới, cuối cùng không cầm lòng nổi mà làm theo lời nói của cô, mở miệng “Nối giáo cho giặc”: “Ừm, nếu đã như vậy thì hai vị trọng tài này, dưới sự quan sát của tôi, phiền các người mời ngài thực thi pháp luật nhà họ Tần rời đi đi.”
Lời vừa buột ra khỏi miệng, bầu không khí chung quanh bỗng dưng có sự thay đổi lớn, mọi người ai nấy cũng không tự giác siết chặt tay thành nắm đấm, hai mắt trừng to, đến cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Tần Liêm chuyển từ đỏ sang xanh, rồi lại từ xanh sang trắng, màu sắc thay đổi cực kỳ ngoạn mục, mà hai gã trọng tài kia cũng là vẻ mặt như ăn phải ruồi, buồn bực đến chết khiếp, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được hàm nghĩa của việc trong ngoài không đồng nhất, cuối cùng bọn họ cũng hiểu thế nào là cảnh giới tối cao của âm hiểm đê tiện!
Vô sỉ! Thật sự quá vô sỉ!
Đứa trẻ này nhìn thoáng qua thì trông như một tảng băng lạnh lùng không có tâm cơ, nhưng ai ngờ đó lại chỉ là một biểu hiện giả dối bịp bợp mê hoặc người ta, làm người lơi lỏng cảnh giác, một câu nói lạnh như băng nhưng lại ẩn giấu trong đó ít nhất mười tám cái bẫy rập và ám đao, chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ trúng chiêu.


Tần Liêm đứng hàng người thực thi pháp luật gia tộc, đã từng sử dụng không thiếu các loại thủ đoạn ngầm, tự cho rằng bản thân đủ vô sỉ đủ bá quyền để đuổi Ngạo Phong ra khỏi gia tộc mà không không cần bất cứ lý do gì, nhưng thật không nghĩ nếu để so với cô, thì quả thực ông ta còn quá thiện lương là khác!
Châm ngòi ly gián, mượn đao giết người!
Ngoài những thứ thật sự cần thiết, Ngạo Phong luôn không thích nói quá nhiều, nhưng chỉ mấy câu nói ngắn ngủn của cô cũng đủ để khơi dậy thành công cảm xúc của mọi người, từ đó đạt được mục đích của mình.
Mặc dù cả Tần Liêm, hai gã trọng tài và Kiếm Thánh của đế quốc đều biết rõ mục đích của cô, nhưng lại trốn không thoát khỏi dự toán của cô, tất thảy đều nằm trong lòng bàn tay cô, một kịch bản được chắp bút vô cùng hoàn hảo, cứ vậy mà trình diễn.
Hai gã trọng tài chỉ cảm thấy Quân Lạc Vũ ở phía sau đang chăm chú nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lẹm, vì tranh đoạt thần thú, bọn họ làm sao dám để lộ biểu hiện muốn lùi bước trước mặt thánh hoàng chứ? Biết rõ bản thân bị lợi dụng lôi ra làm ngọn giáo đỡ, nhưng cũng chỉ biết đau đầu triệu hồi huyễn thú của mình ra, lập tức mặc giáp, sau đó hét lớn với Tần Liêm ở phía xa xa: “Thần thú Huyễn điện Ánh Sáng bọn ta nhất định phải thu phục, người không liên quan lập tức rời đi!”
Vu lực quanh thân tăng vọt, ánh sáng màu xanh lam lập lòe, mỗi một sợi dây thần kinh bên trong cơ thể Tần Liêm đều căng ra cảnh giác, vừa nguyền rủa Ngạo Phong mượn oai hùm hỗn láo, vừa quát lớn: “Mục đích của gia tộc Tần thị cũng là thần thú, người khác có thể sợ Huyễn điện Ánh Sáng các người, nhưng nhà họ Tần tôi thì không! La Tư, chúng ta đều là người từ kinh đô đến, hãy cùng tôi đả đảo hai tên trọng tài này, như vậy mới có cơ hội giành được thần thú!”
La Tư?
Vì cái tên nho nhỏ này mà Ngạo Phong đổ mồ hôi, theo ánh mắt của Tần Liêm có thể thấy, người đó là Kiếm Thánh đang lơ lửng trên không trung.
Đối mặt với một kẻ địch mạnh, Tần Liêm hy vọng có thể mượn sức của một cao thủ cùng chiến tuyến, và Kiếm Thánh – người đến đây với cùng mục đích hiển nhiên là một đồng minh tạm thời tốt nhất.
La Tư trên lưng vác theo một thanh kiếm nặng, vạt áo bay bay trông khá phong độ phóng khoáng, nhưng lại chẳng hề có ý định ra tay, chỉ đứng trên không trung xa xa nở nụ cười chế giễu: “Võ sĩ vương đình của đế quốc Kaya chưa bao giờ chịu nghe lệnh của người ngoài, đối diện với ba gã huyễn sư thiên không, đầu óc tôi lại không phải loại có vấn đề, hà cớ gì đi tranh đoạt với bọn họ?”
Ngụ ý là, đầu óc ông có vấn đề nên mới đi tranh đoạt với bọn họ!
Tần Liêm nghe xong chán nản vô cùng, quả thực hôm nay chính là ngày xui xẻo của ông ta, giống như mọi người đều muốn đối đầu với ông ta vậy.


Võ sĩ vương đình sống bằng kiếm, nên đương nhiên sẽ không có hứng thú gì với huyễn thú, tới nơi này chỉ vì vấn đề nhiệm vụ, nhưng đối mặt với ba gã huyễn sư thiên không của Huyễn điện Ánh Sáng, La Tư vừa nhìn đã biết nhiệm vụ không có khả năng thành công, đội hình như vậy, người bên trên sẽ không thể trách tội ông ta, ông ta cũng không phải kiểu người chết vì sĩ diện như Tần Liêm.
Ngạo Phong có hơi kinh ngạc, cô vốn còn định mượn tay Tần Liêm và La Tư để dạy dỗ hai gã trọng tài kia một chút, ngồi xem bốn vị huyễn sư thiên không tranh đấu, nhưng hiển nhiên, La Tư lại cực kỳ bình tĩnh, lần này suy nghĩ của cô có lẽ đã đi lệch rồi.
Trong suốt ba ngày này hai gã trọng tài kia đã sớm bị Ngạo Phong hành cho ôm một bụng tức, giờ lại bị cô coi như báng súng, buồn bực đến mức chỉ muốn cắn người, cho nên lửa giận của họ đối với Ngạo Phong lập tức đổ dồn lên trên đầu nhà họ Tần, dưới cái nhìn của bọn họ, nhà họ Tần là loại không biết tốt xấu, chẳng có nổi mấy người tốt, nên lập tức vụt đi như hai tia sáng sắc bén, từng người từng người lao về phía Tần Liêm điên cuồng chém giết!
Nhà họ Tần đáng chết, dạy ra cái loại con hoang kiểu này, bản thân xứng đáng chịu khổ chịu nhục là đúng rồi, lại còn muốn liên lụy cả bọn tôi!
Tần Liêm không thể hiểu được vì sao mình lại phải gánh cơn tức giận mà đáng ra phải đổ lên đầu Ngạo Phong của hai vị này, trong lúc nhất thời ông ta chỉ còn biết than bản thân sao còn oan ức hơn cả Đậu Nga, hét to một tiếng, một tầng vu lực màu lam nhạt từ trong người nhanh chóng bay ra tụ lại trước mặt ông ta, cơ thể bay ngược lại, hy vọng có thể ngăn cản được đòn tấn công của hai gã trọng tài kia.
Nhưng ngay lúc này, điều kỳ lạ đột nhiên xảy ra!
Thanh Dực Thương Lang từ nãy giờ vốn vẫn yên lặng canh giữ trước cửa hang động đột nhiên vỗ mạnh hai cánh, rồi xuất hiện phía sau Tần Liêm nhanh như một tia chớp, nhân lúc sau lưng Tần Liêm đang trống không, nó chớp lấy thời cơ, dùng móng vuốt sắc nhọn tung một đòn.
“A!” Tần Liêm hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai, buồn bực tới nỗi muốn mua ngay một miếng đậu hủ rồi đâm đầu chết, sao hôm nay người và thú ông ta gặp đều thuộc loại âm hiểm vô sỉ như vậy! Con sói này và Tần Ngạo Phong quả thực là trời sinh một cặp!
Sau có sói trước có hổ, Tần Liêm căn bản là hết cách chống đỡ sự tấn công của hai bên, miễn cưỡng điều chỉnh lại thân hình một cái, trong tiếng giao chiến ầm vang, một màn sương máu thẳng tắp bay ngược ra ngoài, trên lưng xuất hiện ba vết xước đang đầm đìa máu do Thanh Dực Thương Lang để lại, dường như là chỉ vừa trở mình một cái, lục phủ ngũ tạng lại suýt nữa bị đòn tấn công mạnh mẽ của hai tay trọng tài phía trước đâm trúng, chỉ trong một tích tắc, một huyễn sư thiên không suýt nữa thì bị phế đi như vậy!
Một đòn đắc thủ, Thanh Dực Thương Lang nhanh chóng quay lại hang động để cố thủ.
“Đi! Đi mau!” Tần Liêm miệng phun đầy máu tươi đâm vào nơi trú quân của nhà họ Tần, cơ thể bị thương nặng, trong lòng cũng biết chắc bản thân đã mất đi sức lực chiến đấu để tiếp tục tranh đoạt, dưới sự sợ hãi và dìu đỡ của bố con nhà Tần Vũ, đội quân nhà họ Tần ngay lập tức rút lui như nước thủy triều xuống.
Trước khi đi, Tần Liêm vẫn không quên trừng mắt tàn nhẫn liếc Ngạo Phong một cái, thằng nhóc vô sỉ đó đã thành công để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ khiến cô phải hối hận!
Ngạo Phong tao nhã sờ sờ cái mũi, vô cùng tiếc nuối khi con người này không tự nhiên chết ngay trên chiến trường này đi, có điều ông ta muốn làm gì thì làm, cô đây lợn chết không sợ nước nóng, chẳng có gì phải sợ hãi.
Mà hai gã trọng tài huyễn sư thiên không kia cũng bay trở về, hung ác nhìn về phía La Tư đang xem trò vui, người từ đằng xa xa khua bàn tay to cười nói: “Không cần đuổi, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này ngay!” Tận mắt chứng kiến ba gã huyễn sư thiên không, La Tư không hề ôm bất kỳ ảo tưởng nào trong đầu cả, ông ta dẫn theo những quý tộc vẫn đang thấy không cam lòng của đế quốc Kaya rời đi như một cơn gió, đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, trong một tích tắc, chung quanh chỉ còn lại đội quân của Huyễn điện Ánh Sáng.
Quân Lạc Vũ ôm Ngạo Phong đáp xuống mặt đất, hai gã trọng tài kia cũng lập tức dời mục tiêu, từng người đằng đằng sát khí bao vây trước mặt Thanh Dực Thương Lang, gần một trăm huyễn sư tiếp viện của Huyễn điện Ánh Sáng vây chung quanh hang động, như đang đối đầu với một kẻ thù lớn, chỉ khi xử lý được con thú bảo hộ thần thú, bọn họ mới có thể vào động tìm kiếm thần thú.
Lúc này đây, Thanh Dực Thương Lang lại không chủ động ra đòn tấn công trước, chỉ thấy chân trước của nó hạ thấp, cái đầu sói to lớn chậm rãi đong đưa, đồng tử màu vàng quét qua đám người, khi ánh mắt dừng lại trên người Ngạo Phong, nó đột nhiên quay đầu lại rồi lắc cái thân hình to lớn của mình, ngay tức khắc, thân hình cực kỳ to lớn của nó bỗng dưng thu nhỏ lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó biến thành một con Thương Lang chỉ cao bằng nửa thân người, kêu lên hai tiếng ô ô, sau đó chui đầu vào bên trong hang động đen tối!
“Đây là chuyện gì vậy?” Mọi người hai mắt nhìn nhau, đến Quân Lạc Vũ và hai gã trọng tài kia cũng không rõ nguyên do.
Thú bảo hộ sẽ không dễ dàng phản bội, sẽ không có chuyện Thanh Dực Thương Lang lùi bước vì sợ hãi, trong lòng Ngạo Phong cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cái cảm giác quái đản đó lại xuất hiện lần nữa, giống như trong khe núi này có thứ gì đó đang kêu gọi cô.

“Đi xuống thăm dò, cẩn thận một chút.” Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Quân Lạc Vũ phất tay căn dặn mấy người đi xuống dò đường trước, sau khi bọn họ quay lại báo tin an toàn, lúc này Quân Lạc Vũ mới nắm chặt tay Ngạo Phong cùng bước vào bên trong.
Ánh mặt trời cực nhỏ, thế giới tối sầm lại.
Hai mắt Ngạo Phong nheo lại, từ từ thích nghi với bóng tối xung quanh, hang động này rất sâu, tầm mắt không thể nhìn được tới cuối, có một luồng gió yếu ớt thổi từ bên trong ra, này dường như là một cái hang sâu dưới lòng đất.
Kinh ngạc nhìn nhau vài lần, sau đó mọi người rất nhanh đã đưa ra quyết định, đội quân phía trước cầm ma tinh trong tay thắp sáng hang động và mở đường, nhóm người Ngạo Phong cùng đi xuống con đường nhỏ tối tăm bên trong động, càng đi càng sâu, càng đi càng tối, không khí bốn phía xung quanh bất tri bất giác dần trở nên cực kỳ vẩn đục, Ngạo Phong cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, mà cái cảm giác như có gì đó đang kêu gọi cô lại càng thêm mãnh liệt.
“Đừng khẩn trương, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, đưa cậu tới nơi này, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Giọng nói dịu dàng của Quân Lạc Vũ vang lên trên đỉnh đầu cô, bàn tay ấm áp của anh nắm chặt lấy tay cô, đem lại cho người ta cảm giác an tâm đến khó hiểu.
Lúc này, Ngạo Phong mới nhận ra trong lúc vô thức tay cô càng lúc càng nắm chặt tay anh hơn, cô cười xin lỗi, nét tươi cười vừa mới hiện hữu bỗng chốc cứng đờ trên mặt.
“Đó là cái gì?”
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, kèm theo đó là một luồng sáng đỏ chói mắt đột nhiên xuất hiện ở nơi hang động đen tối sâu thẳm phía trước, nóng đến độ khiến người ta hít thở không thông! Đột nhiên, cảm giác nguy hiểm bất ngờ ập đến!
Lửa, ngọn lửa màu đỏ sậm nóng tới cực điểm, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, ngọn lửa ấy che trời lấp đất, điên cuồng càn quét!
Một tiếng kêu thảm thiết bất ngờ vang lên! Hai huyễn sư phía trước đã bị ngọn lửa cắn nuốt trong tích tắc, đến tro tàn cũng không còn xót lại, nhìn thấy cảnh tượng như thế, lạnh lùng như Ngạo Phong cũng không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê tái, ngọn lửa cực nóng vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục điên cuồng tàn sát bừa bãi bốn phía xung quanh, chớp mắt một cái, lại có vài tên huyễn sư kêu gào thảm thiết vì bị ngọn lửa đốt thành không khí.
“Chết tiệt, là lửa thiên đường! Cái này căn bản không phải thần thú! Mau lui lại!” Đôi đồng tử đen của Quân Lạc Vũ co rút lại, trong giọng nói luôn luôn dịu dàng có thể nghe ra được vài phần nôn nóng, anh ôm chặt Ngạo Phong, cùng hai gã trọng tài với khuôn mặt kinh hãi hoảng sợ cấp tốc bay lên, nhanh chóng bay ngược lại rút lui theo con đường mà họ đã đi tới, và cũng không còn tâm trí để tâm đến đội quân còn ở phía sau.
Hơn một trăm huyễn sư sợ hãi kêu lên, chạy như bay ra bên ngoài, nhưng họ căn bản không theo kịp tốc độ lửa cháy, chỉ trong một tích tắc, tất cả những người vẫn đang sống sờ sờ cứ vậy mà bị ngọn lửa rực cháy nuốt chửng!
Thật đáng sợ!
Ngạo Phong hít hà một hơi, nếu chậm một bước nữa thôi, thì bọn họ cũng sẽ rơi vào kết cục chết đến cái xương cũng không còn!
Tuy nhiên, mối nguy hiểm còn lâu mới kết thúc, bọn họ thâm nhập vào đây được một thời gian kha khá, lối ra thông đạo còn cách một đoạn đường rất xa, mà ngọn lửa phía sau lại càng lúc càng tới gần hơn, Quân Lạc Vũ lại chỉ mới vào thiên cấp, lại ôm cô theo sẽ khiến tốc độ bay giảm đi rất nhiều.

Ngọn lửa đỏ sậm cách bọn họ càng ngày càng gần, nhiệt độ cao tới mức như muốn thiêu đốt da thịt..