Ngạo Phong

Chương 52: Chương 52





“Vị… vị các hạ này, ngài… ngài là thuần thú sư ư?” Người mặc áo lam trông có vẻ nho nhã hỏi, anh ta là thầy hướng dẫn Lương Huyễn cho nhà họ Lương lần này, có quan hệ khá tốt với mỹ nữ Tiêu Linh bên kia.

Nhìn thấy Ngạo Phong có thể thuần hóa thần thú ngũ tinh cộng với số lượng lớn thần thú cấp cao tinh trong thời gian ngắn như vậy, ngoài hai vị kia ra thì còn ba huyễn sư thiên không sắc mặt nghiêm nghị, lui về phía sau, cách nhà họ Lam hơi xa.

Lương Huyễn tuy đang dò hỏi, nhưng về cơ bản là đã nắm chắc một ngày Lam Tuân mới thuần hoá được một con thánh thú, nhưng đại thống lĩnh này làm như thể chỉ trong chớp mắt, Lam Tuân còn chưa kịp đánh cái rắm nào thì cô đã thuần hoá xong xuôi, đẳng cấp gì thế này?
“Đúng, tôi là đế vương thuần thú.

” Ngạo Phong bình tĩnh gật đầu, lạnh lùng chỉ Lam Tuân: “Tôi không có địch ý gì với tứ đại gia tộc các người đâu, vậy nên tôi mới không để những ai theo tôi công kích các người, nhưng tôi không ưa lão già mắt để trên đầu này, hai hôm trước dám đuổi đệ tử của tôi ra, hôm nay tôi phải cướp với họ! Các người có ai muốn giúp không?”
Bốn chữ đế vương thuần thú này khiến mọi người kinh ngạc hô lên, ai nấy đều bừng tỉnh, hoá ra cô là thuần thú sư thật! Thế thì người của liên minh tự do đột nhiên có thêm nhiều thánh thú như vậy cũng không lạ kỳ nữa.


Ba người huyễn sư thiên không Tần Thiển nghe xong lập tức thầm chửi mắng Lam Tuân.

Ngu! Đúng là đồ ngu! Lúc đó khuyên ông, người của liên minh tự do tuy không nhiều người có bối cảnh nhưng cũng có không ít công tử thiếu gia của gia tộc lớn đến rèn luyện, đụng phải đứa nào máu mặt thì toi, bây giờ đụng phải một tên quái vật không biết từ đâu ra, gặp báo ứng rồi đó!
Đều do lão già này cả, hại chúng tôi theo ông chịu khổ! May mà người ta nhân từ, không tấn công chúng tôi, nếu không chúng tôi bị ông hại chết mất!
“Thưa đế vương thuần thú tôn kính, chúng tôi chỉ là vì muốn an toàn hơn mới cùng hành động, chúng tôi không liên quan gì đến chuyện nhà họ Lam, gia tộc chúng tôi sẽ không tham dự vào, các hạ yên tâm.

” Tần Thiển vội giải thích.

Lương Huyễn và Tiêu Linh đồng thanh: “Chúng tôi cũng vậy.


“Khốn nạn! Các người vong ân bội nghĩa, tứ đại gia tộc chúng ta chung một chiến tuyến, hơn nữa lão phu còn thuần thú cho các người! Các người đã thề độc rồi!” Lam Tuân nghe mấy người họ nói muốn cắt đứt quan hệ thì suýt hộc máu, mọi người đồng lòng thì có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng nếu chỉ có hai người là ông ta và Lam Trừng thì chắc chắn không phải đối thủ.

Người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ sầm mặt, giọng nói lanh lảnh: “Lam Tuân các hạ, ông rõ ràng đi, chúng tôi chỉ thề lấy trứng rồng cho ông, những việc khác thì không có đồng ý! Là ông làm nhiều chuyện bất nghĩa, kẻ thù tìm tới cửa, chúng tôi chưa trách ông rước phiền tới đã là nhân nghĩa lắm rồi, ông còn muốn chúng tôi chết chung à?”
Lam Tuân và Lam Trừng câm nín, thật ra họ cũng rõ những gia tộc khác giúp mình chuyện này là không thể nào, nhưng kẻ thù đáng sợ trước mặt này khiến họ sợ hãi.

Đang lúc bất an, lại nghe nói tiếng cười của Ngạo Phong.


“Lam Tuân các hạ, ông không cần sợ, tôi sẽ không làm gì các ông, dù gì nhà họ Lam cũng là gia tộc lớn, tôi tuy không sợ các người nhưng cũng không muốn kết oán quá sâu với các người.


Vừa nói xong, mọi người thở phào, nhưng Ngạo Phong lại thốt ra những lời lạnh lùng khiến Lam Tuân vừa bình tĩnh lại đã muốn thổ huyết tiếp.

“Nhưng mà ông ức hiếp người đồng hành với tôi thì vẫn phải phạt ông, nơi khác tôi không quản được, nhưng chỉ cần ở Sơn Lĩnh Chết Chóc này thì nhà họ Lam các người đừng hòng có được con huyễn thú nào cả!”
Người áo choàng trắng nghiêm nghị vẫy tay, đôi mắt sắc lạnh dưới lớp mặt nạ quét qua nhà họ Lam, âm thầm tuyên bố một cách cương quyết, độc đoán và kiêu ngạo, nhưng không ai có thể nghĩ rằng đó là lời nói suông, thung lũng sâu vắng lặng, chỉ có giọng nói của Ngạo Phong vang vọng.

Tần Thiển và mọi người đều thầm cảm thán, gia tộc họ Lam đụng phải tấm thép rồi.

"Đi!"
Mọi việc xong xuôi, Ngạo Phong phất tay ra lệnh, cả đội hùng hổ nhanh chóng rút lui rời đi, như gió thoảng mây bay, đến nhanh chóng, ra đi cũng thảnh thơi, giật hết ma thú nhà họ Lam, để lại một Lam Tuân đang tức gần chết.


Lam Tuân hối hận đến xanh cả ruột gan, nhưng sự việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa?
Điều ông ta lo lắng nhất lúc này không phải là Ngạo Phong và những người khác sẽ cướp ma thú của họ, mà là những người thám hiểm tự do có sức mạnh tăng vọt ấy, có lẽ họ sẽ không bỏ qua trứng rồng.

“Tần Thiển các hạ, hy vọng lúc cướp trứng rồng các người cũng đừng nói những lời giống vậy, đừng quên các người đã lập lời thề với trời đất!” Lam Tuân mặt mày xám xịt, phất tay áo về lại doanh trại của mình, qua chuyện này, đội ngũ của tứ đại gia tốc đã sinh ra vết nứt.

Nhắc đến trứng rồng, Tần Thiển, Tiêu Linh và Lương Huyễn cùng lúc thấy nghẹn lời, chân mày cau chặt, đúng vậy, tranh giành trứng rồng thì họ không thể rút lui được, lời thề với đất trời họ không thể làm trái lại, nếu không thì chết như chơi!
Lương Huyễn lắc đầu cười khổ: “Được bước nào hay bước đó vậy, chúng ta dù gì cũng là huyễn sư thiên không, thánh thú của họ nhiều nhưng cao thủ cấp thiên chỉ có ba người, chúng ta để huyễn sư thiên không đụng độ với họ, sẽ là huyết chiến mất.

”.