Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần

Chương 62: Ngươi thì biết cái gì!




Tôn Tam Phách cực kỳ hung ác, vừa nói xong, hắn liền cho tay phải vào bao, sau đó cong bàn tay lại, giống như móng gà, lao tới định chộp vào mặt Vương Viễn. 

 Vương Viễn giơ cánh tay lên đỡ theo bản năng. 

 "Xoẹt!" 

 Móng vuốt của Tôn Tam Phách chộp vào cánh tay của Vương Viễn, trên cánh tay của Vương Viễn lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay. 

 Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, gân cốt cả người được rèn luyện, đao kiếm không thể xuyên phá, vậy mà móng vuốt của tên Tôn Tam Phách này có thể để lại dấu tay, có thể thấy công phu của hắn ta bá đạo đến mức nào. 

 "? ??" 

 Thấy đòn tấn công của mình không có tác dụng, Tôn Tam Phách cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng tay trái vẫn không hề dừng lại, duỗi một cái, chộp thẳng vào ngực trái của Vương Viễn. 

 "Roẹt!" Một thanh âm vang lên. 

 Giáp da trâu của Vương Viễn ngay lập tức bị Tôn Tam Phách xé rách một mảng ở ngực, hơn nữa gã còn để lại trên ngực của Vương Viễn mấy vết cào. 

 "Cái gì?" 

 Tôn Tam Phách thấy vậy lông mày nhướn lên, nhất thời giật mình. 

 Chiêu Nam Hải Ác Long Trảo hắn ta vừa sử dụng là một trong ba tuyệt chiêu mạnh nhất của phái Nam Hải, có thể sử dụng lực tay cực kì mạnh mẽ để móc tim đối thủ ra. 

 Thế nhưng tên hoà thượng trước mắt này cực kì biến thái, ăn hai đòn của mình lại không có chút tổn thương nào. Tôn Tam Phách lần đầu tiên thấy chuyện kì dị như vậy. 

 "Con lừa trọc này thật lợi hại! Thế nhưng hôm nay ông nội rất bận, không rảnh chơi với ngươi đâu!" 

 Lửa trên núi đang cháy rất mạnh, Tôn Tam Phách biết mình không thể bắt được Vương Viễn trong thời gian ngắn, vì vậy gã dứt khoát vác bao lên, thi triển khinh công, chạy vòng qua người Vương Viễn. 

 Công phu quyền chưởng của Tôn Tam Phách rất bá đạo, khinh công cũng không kém quyền chưởng bao nhiêu, cõng bao nhảy lên xuống mấy cái đã cách Vương Viễn một đoạn rất xa. 

 Vương Viễn thấy Tôn Tam Phách sắp chạy mất nhưng hắn không hề ngăn cản, mặc cho gã chạy. 

 "Soẹt!" 

 Mắt thấy Tôn Tam Phách sắp chạy mất thì đột nhiên một ánh kiếm xuất hiện, Bôi Mạc Đình lao ra, trường kiếm như một con rắn độc đâm về hướng mắt của Tôn Tam Phách. 

 "Kiếm pháp thật là ác độc!" 

 Tôn Tam Phách thấy vậy giật mình, vội vàng lách người, tránh đường kiếm hiểm hóc của Bôi Mạc Đình. 

 "Hừ hừ!" 

 Bôi Mạc Đình cười lạnh, cổ tay xoay một cái, mũi kiếm đột nhiên hướng xuống dưới, sau đó hất lên, đâm vào háng của Tôn Tam Phách. 

 "Bà nội nó! Tại sao ngươi lại ác như vậy!" 


 Tôn Tam Phách chưa từng gặp qua kiếm pháp đáng sợ như vậy, nhất thời bị doạ xanh lét mặt mày, hất bao vải chắn trước người. 

 "Xoẹt!" 

 Kiếm của Bôi Mạc Đình vạch một đường dài trên bao, bao vải bị rạch mở ra, một cô gái tóc dài phất phới, quần áo màu đen rơi từ trong bao ra. 

 "Gặp lại sau!" 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Thấy người trong bao rơi ra, Tôn Tam Phách dứt khoát ném bao bố đi, thi triển khinh công chuẩn bị chạy trốn. 

 Thế nhưng lúc này Vương Viễn đã chạy tới, cánh tay phải duỗi một cái, chộp được cổ áo của Tôn Tam Phách. 

 Hồ Giảo Man Triền! 

 Ngay sau đó, Vương Viễn dùng sức kéo về đằng sau, Tôn Tam Phách liền bị Vương Viễn nắm ở trong tay. 

 Bôi Mạc Đình phi thân lên, kiếm pháp nhanh như chớp, hất cổ tay chọc mù cặp mắt của Tôn Tam Phách. 

 "A!" 

 Tôn Tam Phách bị đau, kêu thảm một tiếng, sau đó mắng: "Mụ nội nó, một lũ rùa đen khốn khiếp, có giỏi thì một chọi một với ta! Đánh lén như vậy thật không phải là hảo hán!" 


 "Bỏ cái suy nghĩ ấy đi! Tại sao chúng ta có hai người lại phải chia ra từng người lần lượt đánh với ngươi?" 

 Vương Viễn phun nước miếng, một tay túm lưng Tôn Tam Phách, một tay khác đè vào sau ót gã, vừa gạt chân gã vừa đẩy về phía trước. 

 "Rầm!" 

 Tôn Tam Phách ngay lập tức bị Vương Viễn hất ngã xuống đất. Sau đó, Vương Viễn nhấc chân dẫm lên Tôn Tam Phách, giữ gã ở dưới chân. 

 "Tru Tà Tích Dịch!" 

 "Tà Ảnh Vô Tung!" 

 "Kiếm Đãng Quần Ma!" 

 Kiếm của Bôi Mạc Đình liên tục đâm vào những điểm yếu hại của Tôn Tam Phách, một chuỗi các con số liên tục bay lên, thanh máu của Tôn Tam Phách nhanh chóng tụt xuống. 

 Không hổ là kiếm pháp tuyệt học, kiếm pháp của Bôi Mạc Đình không chỉ cực nhanh, động tác còn nhìn tương đối lẳng lơ khiến Vương Viễn phải tự hỏi. 

 Mẹ nó, tại sao kiếm pháp này lại nhìn kì quái như vậy? Rốt cuộc là kì quái chỗ nào? 

 Ngay tại thời điểm Vương Viễn vẫn đang thắc mắc, thanh máu của Tôn Tam Phách đã cạn sạch. 

 "Ta X bà nội ngươi!" 

 Sau khi lưu lại một câu trăn trối thô tục, Tôn Tam Phách liền nằm im, không nhúc nhích nữa. 

 Như vậy có thể thấy, người nói bậy sẽ chết sớm. 

 Giang hồ thông cáo: [Đệ tử Thiếu Lâm Tự Ngưu Đại Xuân và đệ tử phái Hoa Sơn Bôi Mạc Đình liên thủ hoàn thành nhiệm vụ đánh chết Tứ Phương Quần Hiệp "Tiểu Sát Thần Tôn Tam Phách", do đó thông báo, hy vọng các vị đại hiệp tiếp tục cố gắng.] 

 "Chết rồi?" 

 Thấy thông báo của hệ thống, Vương Viễn đá thi thể Tôn Tam Phách một cước, mặt đầy vẻ bất ngờ: “Tên này yếu quá, kém xa Dư Thương Hải." 

 Mặc dù Tôn Tam Phách không có những tên sơn tặc cấp dưới hỗ trợ nhưng dù gì hắn ta cũng là BOSS cấp Quần Hiệp, cảnh giới võ học cùng cấp bậc với Dư Thương Hải, thế nhưng thực lực lại kém Dư Thương Hải quá xa. 


 "Thì ra là như vậy!" 

 Vương Viễn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. 

 Trong game "Đại Võ Tiên", trạng thái của NPC chia làm hai loại, một loại là trạng thái nhiệm vụ, một loại là trạng thái thực tế. 

 Ví dụ như Dư Thương Hải, khi gã là nhân vật phụ của một nhiệm vụ nào đó, cấp bậc của hắn sẽ thay đổi để phù hợp với cấp độ của người chơi thực hiện nhiệm vụ đó.