Ngạo Mạn

Chương 36




36.

“Có phải em không muốn kết hôn với anh không”

Không khí trong phòng gượng gạo nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không ai nói chuyện, cha Phương bị tình huống bất thình lình xảy ra làm cho ngơ ngác, mà Phó Phong thì chờ cha Phương đáp lại mình.

Hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cha phương cảm giác lòng bàn tay mình bất giác toát chút mồ hôi, thời điểm mở miệng không kiểm soát được mà có chút nói lắp: “À...... Chào cậu.”

Con ông hôm nay mới vừa come out, cha Phương tạm thời còn chưa chấp nhận sự thật con trai cưng của mình thích đàn ông, mà bạn trai của nó đã đột ngột xuất hiện ở ngay trước mắt ông rồi.

Cha Phương kiềm lại không mắng chửi thành lời, nhưng ông cũng chẳng thể tươi cười đón chào Phó Phong.

Ông dằn lại tâm tình phức tạp của bản thân, nâng mắt đánh giá diện mạo người trẻ tuổi trước mặt.

Tướng mạo Phó Phong không có điểm nào bới móc được, từng hành động thoạt nhìn cũng rất có văn hóa, nhưng có một chút cha Phương nhìn sao cũng không thuận mắt —— y là đàn ông, lại còn cao hơn con trai ông nửa cái đầu.

Hai mắt Phương Bạch Cảnh tối sầm lại chứng kiến hai người kết thúc cái bắt tay kéo dài cả thế kỷ này, cảnh tượng ảo diệu quá mức, có lúc cậu còn cảm thấy như hiện giờ mình đang trong cơn mơ.

Ai có thể ngờ được hôm nay Phương Bạch Cảnh cậu phải trải qua những điều này chứ?

Lúc buổi sáng ra ngoài, Phương Bạch Cảnh vẫn mang nụ cười ung dung, cậu vốn nghĩ rằng hôm nay chỉ đơn giản là đến dự sinh nhật với mẹ, kết quả phát triển đến thế này, đầu tiên là bị ăn một trận đòn của ông Phương, còn bị bắt come out nữa.

Phương Bạch Cảnh tưởng vận xui hôm nay đến đây là ngừng, kết quả Phó Phong chẳng hỏi một câu đã liền đến đây rồi.

Không có k1ch thích nhất, chỉ có k1ch thích hơn.

Hiện tại Phương Bạch Cảnh hối hận không kịp nữa, cậu chỉ biết, Phó Phong căn bản không phải người bình thường!

Nếu đổi lại là người khác, hai người tối thiểu cũng phải bàn bạc với nhau mấy câu mới cùng đến gặp cha mẹ. Phó Phong thì ngay cả tình hình trong nhà cậu cũng không hỏi, chẳng nói chẳng rằng mà hành động trước luôn.

Phương Bạch Cảnh chạy chân trần đến trước mặt Phó Phong, cậu không dám nhìn vẻ mặt hiện tại của cha mẹ, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng hỏi Phó Phong: “Anh làm cái gì thế?!”

Phó Phong vẫn là bộ dáng bất động như núi kia, y chẳng hề cảm thấy hành vi của mình có chỗ nào bất ổn, thậm chí còn cảm thấy mình nên làm như vậy.

Y cúi đầu nhìn đôi chân trần của Phương Bạch Cảnh, Phó Phong nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em đi dép vào đi đã.”

Thời điểm Phó Phong nói những lời này cũng không hề hạ giọng, chí ít Phương Bạch Cảnh có thể đảm bảo cha mẹ mình nhất định là nghe thấy, bằng không khi cậu dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt sẽ không cứng đờ ra như vậy.

“...... Dương Dương.” Mẹ Phương mở miệng đầu tiên, bà đẩy cánh tay Phương Bạch Cảnh nói, “Đi dép lê vào, thời tiết này để chân trần dễ cảm lạnh.”

Phương Bạch Cảnh đi đường biến thành tay chân bước đều, cậu chết lặng chạy tới huyền quan muốn xỏ dép lê, lại phát hiện đôi dép mình thường xuyên đi không thấy đâu nữa.

Cậu theo bản năng ngó vào phòng khách, quả nhiên, dép lê của cậu hiện tại vừa vặn đang được đi dưới chân Phó Phong.

Vì thích thoải mái, Phương Bạch Cảnh luôn thích mua dép lê to hơn một số, cho nên hiện tại đi vào chân Phó Phong thế nhưng lại rất vừa vặn.

Tâm trạng Phương Bạch Cảnh càng thêm khó lòng miêu tả, hiện giờ Phó Phong đang ở trong nhà cậu, đi dép lê của cậu, nói chuyện với cha mẹ cậu, dường như khu vực riêng tư nhất của cậu cũng đã bị Phó Phong xâm chiếm.

Cậu lấy đôi dép lê mới trong tủ ra đi, đến khi cậu quay đầu về, Phó Phong đã cùng cha Phương mẹ Phương ngồi xuống sofa.

Sofa có hai chiếc đơn một chiếc dài, hiện tại Phó Phong an vị trên ghế đơn, tay cầm chén trà, thoạt nhìn như đang nói gì đó với cha mẹ cậu.

Y đại khái cũng biết thời điểm đối diện cha mẹ hẳn là nên cười, khóe miệng ngày thường mím chặt hiện tại hơi nhếch lên, góc độ không lớn, nhưng tối thiểu vẫn là đang cười.

Phương Bạch Cảnh thoáng lưỡng lự, không ngồi xuống cùng cha mẹ, cũng không ngồi xuống chiếc ghế khác, ngược lại đặt mông ngồi lên tay vịn ghế dựa của Phó Phong.

Cậu cùng mẹ Phương bốn mắt nhìn nhau, sau nửa ngày, Phương Bạch Cảnh mất tự nhiên ho một tiếng: “Mẹ ơi, đây là bạn trai con.”

Phần giới thiệu này tới quá muộn, tại tình huống mọi người đã biết rõ đối phương là ai, thậm chí còn sau khi Phó Phong đã tự giới thiệu bản thân.

Phương Bạch Cảnh đụng vào vai Phó Phong, bất chấp nói: “Đây là cha mẹ em.”

Phó Phong gật đầu, y là người điềm tĩnh tự nhiên duy nhất ở đây, rất lễ phép thưa: “Chào chú dì ạ.”

Sắc mặt cha Phương không được tốt lắm, mẹ Phương quá mức ngượng ngùng cũng cảm thấy mình nên nói gì đó. Bà không đếm được mình đã rót nước cho Phó Phong đến lần thứ mấy, nhân tiện hỏi: “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

“Bảy năm.”

“Một năm.”

Hai đáp án đồng thời bật khỏi miệng hai người, động tác rót nước của mẹ Phương khựng lại, tầm mắt của bà chuyển tới trên người Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh ấp úng nói: “Con...... Con nhớ nhầm, anh ấy là đàn anh hồi cấp ba của con, bọn con quen biết từ hồi đó, chỉ là khi đó không đặc biệt thân thiết thôi.”

Mẹ Phương không nhịn được nhìn Phó Phong thêm vài lần.

Tư thế ngồi của Phó Phong thẳng tắp, Phương Bạch Cảnh an vị bên cạnh y, cánh tay sắp dính cả vào nhau, y lại luôn quay đầu nhìn Phương Bạch Cảnh.

Lúc mười một mười hai tuổi mẹ Phương đã bắt đầu đóng phim, những bộ phim bà từng quay trước kia, đến bây giờ đều là kinh điển.

Bà rất am hiểu nghiền ngẫm vai diễn trong phim, đồng thời, bà cũng rất biết nhìn người.

Cảm xúc của Phó Phong không hiện rõ trên mặt, có chút khiến người khác không nắm bắt được, song mẹ Phương lại có thể nhìn ra, Phó Phong không hề giống với vẻ không đáng tin mà bà tưởng tượng ra.

Chí ít là Phó Phong thích Phương Bạch Cảnh, hơn nữa còn là rất thích.

Mẹ Phương bỗng nhiên đứng lên nói: “Dương Dương, mẹ đến phòng bếp lấy chút nước trái cây.” Trước khi đi bà còn không quên đưa mắt ra hiệu với cha Phương, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Phương Bạch Cảnh cùng Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh nhịn lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vỗ bộp một cái lên vai Phó Phong. Cậu không dám quát tháo, chỉ có thể hạ giọng nói: “Anh điên rồi đấy à! Đến đây mà cũng không thèm nói một tiếng với em!”

Phó Phong nắm lấy tay Phương Bạch Cảnh, làn da cậu non nớt, trong lòng bàn tay quả nhiên có chút đỏ, y vừa xoa vừa bình tĩnh nói: “Nói với em rồi mà.”

“Có một câu ‘chờ anh’ thì cũng coi như không!” Phương Bạch Cảnh gần như nói một hơi không ngừng, “Sau này nói chuyện có thể nói cụ thể hơn chút không? Cho em chuẩn bị tâm lý một chút chứ!”

“Em sợ lắm sao?” Phó Phong nghĩ nghĩ nói, “Sợ cha mẹ em không đồng ý ư?”

“...... Cũng không phải như vậy, cha mẹ em tiến bộ lắm, sẽ không quá cứng nhắc đâu.”

Bọn họ nói được một nửa, cha mẹ cậu đã đi ra khỏi phòng bếp, cũng không biết bọn họ đạt thành thỏa thuận gì, mà giữ Phó Phong lại dùng cơm chiều.

Hiện tại cũng vừa vặn là giờ ăn, bởi vì hôm nay là sinh nhật mẹ Phương, dì giúp việc không ở đây, đều là cha Phương đích thân nấu nướng.

Mẹ Phương dùng đũa chung gắp đồ ăn cho Phó Phong, chần chừ hỏi: “Tiểu Phong?”

Đây hẳn là lần đầu tiên Phó Phong bị gọi như vậy, y dừng một giây, mới đáp: “Sao vậy dì?”

“Dì nghe nói...... Cháu muốn kết hôn à?”

“Không đâu ạ.” Phó Phong chắc chắn nói, “Đó chỉ là lời của cha cháu, cháu sẽ không kết hôn với bất cứ người phụ nữ nào. Nếu dì đồng ý, cháu có thể đưa Dương Dương ra nước ngoài để đăng ký.”

Phản ứng của Phương Bạch Cảnh là gay gắt nhất, cậu trừng lớn mắt, đạp Phó Phong một cước dưới chân bàn, dùng khẩu hình nói: “Đừng nói lung tungi!”

Phó Phong thu hồi tầm mắt, nhìn xuống, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Không khí của toàn bữa ăn đều rất gượng gạo, cha Phương từ đầu tới đuôi chẳng nói được mấy câu, đa phần thời gian đều là mẹ Phương một hỏi một đáp cùng Phó Phong.

Cơm nước xong, Phương Bạch Cảnh có chút lo lắng cha Phương đột ngột xách ghế lên đánh Phó Phong, sau khi chào tạm biệt mẹ Phương liền lôi Phó Phong chạy mất.

Phó Phong là tự lái xe tới, thời điểm Phương Bạch Cảnh ngồi trên ghế lái phụ cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Đợi Phó Phong lái được nửa đường, Phương Bạch Cảnh mới chợt nhớ ra: “Xe của em vẫn để ở nhà!”

“Cứ để đó đi.” Phó Phong nói, “Ngày mai sẽ cho người lái về.”

Phó Phong lái xe, không thể chú tâm đ ến Phương Bạch Cảnh, y chỉ có thể nhân khoảng thời gian đợi đèn đỏ, quay đầu qua hỏi: “vết thương có đau không?”

Thần kinh buổi chiều quá mức căng thẳng, Phương Bạch Cảnh đã quên mất cảm giác đau, nhưng hiện tại Phó Phong nhắc tới, cậu liền nhớ ra, lúc nâng tay đặc biệt rất đau.

“Đau.” Phương Bạch Cảnh bĩu môi nói, “Vì anh mà em bị đánh đấy!”

Về đến nhà Phương Bạch Cảnh nằm xoài trên giường, đợi cho Phó Phong lấy thuốc mỡ trở về, cậu mới bò dậy.

Cởi áo phải giơ tay, Phương Bạch Cảnh đều để cho Phó Phong hỗ trợ.

Ông Phương vẫn là có chút mềm lòng, vết thương không quá sưng, nhưng dấu tích đỏ sẫm lưu lại trên làn da vẫn rất rõ ràng.

Có một vết ở phía trên bắp tay, còn có một vết trên xương bả vai, Phương Bạch Cảnh gầy, vết thương thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.

Phó Phong bất chợt cúi đầu hôn lên vết thương của cậu, Phương Bạch Cảnh theo bản năng rụt bả vai lại, đỏ mặt mắng: “Anh có bệnh à!”

Thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên vết thương, Phó Phong nhẹ nhàng quết đều, xoa xoa cho cậu, động tác này dường như bắt đầu dần dần biến chất.

Tay Phó Phong dừng lại trên lưng Phương Bạch Cảnh, ôm chặt, bắt đầu hôn môi.

Y lo lắng cho vết thương của Phương Bạch Cảnh, để cậu ngồi lên trên người mình. Như vậy dường như càng khiến Phương Bạch Cảnh thêm khó khăn, cậu thút thít mắng Phó Phong, cánh tay lại chỉ có thể gắt gao ôm ghì lấy cổ y.

Phương Bạch Cảnh cảm thấy bản thân hiện giờ như chiếc thuyền buồm, dập dềnh trên con sóng biển, mỗi một khi chòng chành, đều có thể k1ch thích thẳng đến thần kinh của cậu.

Cậu cũng không nhớ rõ bản thân đã rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ nhớ bản thân một mực cắn Phó Phong, có đôi khi là bả vai, có đôi khi là cổ, thậm chí là ngực.

Cậu để lại trên thân Phó Phong rất nhiều dấu răng.

Làn môi Phương Bạch Cảnh khẽ hé, cuối cùng bị Phó Phong cắn vào, m*t mát.

Ngón tay Phó Phong giữ lấy cằm cậu, nâng lên, đôi mắt Phương Bạch Cảnh nhòa lệ, không thể nhìn rõ Phó Phong. Loại cảm giác này làm cho cậu khó chịu, thật giống như bỗng nhiên không tìm được phương hướng.

Đương lúc thất thần, Phương Bạch Cảnh lại càng khóc dữ dội.

Phó Phong vươn tay lau nước mắt sạch sẽ giúp cậu, thấp giọng hỏi: “Sao lại khóc thê thảm vậy?”

Không đợi Phương Bạch Cảnh trả lời, y lại hỏi: “Dương Dương, có phải em không muốn kết hôn với anh không?”

Cho nên mới khóc dữ dội đến thế.