Ngạo Mạn

Chương 31




31.

Tất cả là lỗi của anh!

Ngón tay Phó Phong nắm lấy xương mắt cá chân Phương Bạch Cảnh, cậu chưa từng phải chịu khổ, làn da chỗ nào cũng đều nhẵn nhụi trơn nhẵn.

Y kề sát nhẹ nhàng cọ xát mắt cá chân gồ ra của Phương Bạch Cảnh, khớp chân nhạy cảm của cậu chớp mắt siết căng.

Giọng nói của Phó Phong mang hơi thở tình d*c, càng thêm trầm thấp, hỏi: “Đau sao?”

Tay Phương Bạch Cảnh khóa trên lưng Phó Phong, thời điểm khó lòng khống chế sẽ không khách sáo mà cào cấu, hiện tại lại chẳng chút lưu tình mà cào thành một vệt.

Khóe mắt cậu ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói thử xem?”

Động tác của Phó Phong nhẹ hơn một chút, y cúi đầu, dùng trán kề lên Phương Bạch Cảnh.

Âm thanh khẽ khàng nói: “Em chỉ nhớ đau thôi.”

Phương Bạch Cảnh chỉ nhớ đau, chẳng nhớ chút tốt đẹp.

Cằm Phương Bạch Cảnh không khống chế nổi ngẩng lên, chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh cảnh kéo thành đường cong yếu ớt lại xinh đẹp, yết hầu y không nhịn được lăn xuống.

Mắt cậu chớp chớp, nước mắt lăn xuống khỏi gò má, lướt qua đường hàm ôn hòa, cuối cùng chảy xuống xương quai xanh.

Lần này Phương Bạch Cảnh chẳng có nổi một chút sức lực, cậu không biết Phó Phong giày vò đến tận lúc nào, chỉ có thể cảm giác được vài lần.  Ý thức cậu như chìm xuống thật sâu, rồi tỉnh táo lại giữa nụ hôn gần như ngạt thở.

Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ dần dần tăng cao trên thân thể Phó Phong, giống như một ngọn đuốc nóng bỏng vây quanh Phương Bạch Cảnh, thiêu đốt khiến xương cốt toàn thân cậu bắt đầu trở nên rã rời.

Phương Bạch Cảnh mơ mơ màng màng thiếp đi, ngủ mê mệt, Phó Phong dùng khăn mặt nóng ướt đẫm lau thân mình giúp cậu, lại giúp cậu mặc quần áo vào.

Đến khi Phương Bạch Cảnh tỉnh lại, thân thể hắn cậu tựa như bị tách rời, tứ chi như bị người tháo ra rồi lắp ráp lại một lần nữa, còn mệt hơn so với khi Phương Bạch Cảnh đi bộ đường dài tại buổi huấn luyện quân sự do trường tổ chức.

“Phó ——”

Vừa mở miệng, Phương Bạch Cảnh đã bị giọng nói khản đặc của bản thân dọa sợ, nhưng rất nhanh, có nước ấm đưa đến bên miệng cậu. Phương Bạch Cảnh lười phản kháng, ngoan ngoãn há miệng uống.

Nước ấm chảy qua yết hầu, Phương Bạch Cảnh thư thái không ít.

Sắc mặt Phương Bạch Cảnh không được tốt lắm, không phải bởi vì giận dữ, mà là cảm thấy đêm qua Phó Phong chẳng hề cho cậu chút thể diện nào.

“Mặc gì đây?” Phó Phong đặt cốc lên tủ đầu giường, hỏi, “Tôi lấy cho em.”

Phương Bạch Cảnh lạnh như băng nói: “Lấy đại một bộ đi.”

Quần áo là Tiêu Kinh chuẩn bị cho cậu, phong cách của đám thanh niên đều tương tự nhau, Phó Phong tìm được một chiếc hoodie cùng quần trong vali đưa cho Phương Bạch Cảnh.

Phó Phong ở ngay bên cạnh, Phương Bạch Cảnh đã chẳng buồn liêm sỉ nữa, mặt lạnh tanh cởi áo ngủ ra, trên phần lưng trắng trẻo không tỳ vết còn lưu lại rất nhiều dấu hôn, tối hôm qua Phó Phong siết eo quá mạnh tay, có dấu hiệu bầm tím mờ mờ.

Phương Bạch Cảnh lặng lẽ mắng câu chó điên trong lòng, tròng quần áo lên người.

Cậu không để ý Phó Phong, tự mình vào phòng tắm rửa mặt.

Đường đi chỉ có vài bước đơn giản, nhưng Phương Bạch Cảnh đều phải vịn tường đi ra đi vào. Sắc mặt cậu càng kém, thời điểm ánh mắt liếc đến kẻ đầu sỏ phạm tội, sức mạnh trong cậu đột ngột nhiên tăng vọt.

Hiện giờ Phương Bạch Cảnh đã không còn kiêng dè gì nữa*, một xíu xiu cũng không sợ Phó Phong, hùng hồn hất cằm, sai khiến: “Anh lại đây bế tôi đi!”

*Nguyên văn 破罐子破摔 (phá quán tử phá suất): Ẩn dụ cho việc sau khi mắc phải sai lầm hay thất bại thì không sửa chữa, hoặc cố tình để nóphát triển theo chiều hướng xấu.

Phó Phong như không ngờ cậu sẽ nói vậy, động tác bước đi thoáng khựng lại, cuối cùng lại nhanh chân bước tới.

Y khom lưng, bế Phương Bạch Cảnh lên.

Phương Bạch Cảnh dù gầy thế nào, cũng là một chàng trai trưởng thành thân cao mét tám, nhưng Phó Phong bế lên lại chẳng chút khó nhọc.

Y bế Phương Bạch Cảnh đi về phía cửa, mấy thứ hành lý đó Phó Phong không định mang theo, bởi vì đều là thứ người khác mua cho Phương Bạch Cảnh.

Hoodie trên người Phương Bạch Cảnh rộng thùng thình, cậu trùm mũ lên đầu, cũng chỉ có thể lộ ra đường hàm gọn ghẽ.

Cậu sợ người khác nhìn thấy mặt mình, liền nương theo tư thế Phó Phong bế, tựa má vào người y.

Cánh tay Phó Phong vững vàng, bước chân cũng rất ổn định.

Thủ tục trả phòng do chú Vương xử lý, Phó Phong đưa Phương Bạch Cảnh lên xe trước, cửa xe vừa mở, Phương Bạch Cảnh liền ngồi vào trong.

Đệm mềm mại, sắc mặt Phương Bạch Cảnh dễ coi hơn một chút.

Phương Bạch Cảnh cúi đầu day day mắt, tối hôm qua cậu rơi lệ có phần nhiều, hiện giờ mắt cay xè. Day day, hốc mắt lại bắt đầu ngứa, không ngừng chảy mấy giọt nước mắt s1nh lý.

Phó Phong vươn tay nắm cổ tay cậu, bức bách lôi tay cậu ra. Y nhìn chằm chằm hốc mắt đỏ lên của Phương Bạch Cảnh, hỏi: “Khó chịu lắm sao?”

Ánh mắt Phương Bạch Cảnh có chút mờ mịt, chớp chớp mắt, lại chảy xuống một chuỗi nước mắt.

Phó Phong ban ngày giống con người hơn buổi tối, y gập ngón lướt qua khóe mắt Phương Bạch Cảnh, lau nước mắt cho cậu.

Phó Phong nói: “Tôi sẽ không thả em đi đâu.”

“Anh thần kinh à!” Phương Bạch Cảnh rốt cuộc nghe hiểu được Phó Phong đang nói cái gì, cậu đẩy tay Phó Phong ra, ương ngạnh nói, “Mắt tôi ngứa mà thôi!”

Phó Phong dựa vào cửa, rõ ràng không quá tin tưởng cách diễn đạt của cậu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn cậu.

Chú Vương lái xe bốn tiếng, trên đường thỉnh thoảng sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút tại khu dịch vụ, sau đó tiếp tục lên đường.

Phương Bạch Cảnh lăn lộn một ngày, kết quả cuối cùng vẫn là về nhà cùng Phó Phong, lại còn là cậu đích thân chủ động gọi điện thoại cho Phó Phong, nhịn khóc bảo y tới đón.

Da mặt cậu mỏng, vẫn cảm thấy có chút mất mặt, thời điểm vào cửa cũng bước rất nhanh.

Chân trước Phương Bạch Cảnh vừa mới tiến vào phòng ngủ, sau lưng Phó Phong tiến vào theo.

Cậu bất chợt nghĩ tới Tiêu Kinh, hỏi: “Tiêu Kinh thì sao?”

Phó Phong rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Ở chỗ cha cậu ta.”

“Anh nói giúp Tiêu Kinh mấy câu đi.” Phương Bạch Cảnh đẩy vai Phó Phong, “Việc này không liên quan đến cậu ấy đâu, là chuyện của mình tôi, không liên quan đến cậu ấy.”

Phó Phong không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn khóa vào Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh bị y nhìn đến lùi lại vài bước, trở nên cảnh giác nói: “Anh nhìn tôi như thế để làm gì, chẳng phải tôi đã về cùng anh rồi sao?”

Cậu cường điệu nói: “Lại còn là tôi chủ động gọi điện thoại để anh tới đón nữa!”

Tư duy của Phương Bạch Cảnh chính là như vậy. Cậu bỏ trốn, nhưng đã chủ động quay về, vậy chín bỏ làm mười tức là cậu không hề bỏ trốn.

Cậu vẫn luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của Phó Phong, Phương Bạch Cảnh lại lui ra sau mấy bước, dè dặt hỏi han: “Anh vẫn còn giận à?”

Cậu nh ỏ giọng than thở nói: “Có gì mà giận dỗi chứ, nhỏ mọn chết được.”

Phó Phong hẳn là đã nghe thấy, khoảng cách Phương Bạch Cảnh mới vừa kéo giãn bị y tiến đến thu lại. Ngón tay y miết vành tai Phương Bạch Cảnh, bỗng nhiên nói: “Đừng có trốn nữa.”

Âm thanh âm của y dừng lại, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ thật sự muốn giam em lại đấy.”

Lý trí của Phó Phong từ từ quay về, hiện tại y vẫn có thể miễn cưỡng nhịn cơn kích động này. Bởi y biết, nếu mình làm vậy, với tính nết này của Phương Bạch Cảnh, bọn họ sẽ thật sự chẳng còn gì.

Phương Bạch Cảnh tựa như bị những lời này dọa sợ, lại không nhịn được lui ra sau, bàn tay đụng vào chồng kịch bản cao như ngọn núi nhỏ.

Quyển 《 Không trốn thoát khỏi lòng bàn tay 》 đã được Phương Bạch Cảnh trả lại, lưu lại đây hiện giờ đều là kịch bản đứng đắn, nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn còn nhớ rõ tình cảnh bên trong.

Nữ chính giày vò cùng đấu tranh lâu như vậy, chịu khổ nhiều như vậy, bị thương nhiều như thế, kết cục cuối cùng vẫn là ở bên nam chính hạnh phúc mỹ mãn.

Phương Bạch Cảnh rút kinh nghiệm, hiện tại cậu đã nghĩ thấu đáo rồi, dù sao cậu cũng có chút thích Phó Phong, cậu muốn lược hết mấy bước dài dòng kia, trực tiếp tiến đến bước cuối cùng.

Dù sao Phó Phong cũng đã nói thích cậu, chỉ cần cậu yêu đương nghiêm túc với Phó Phong, y thích cậu như thế hẳn là sẽ càng đối tốt với cậu...... Nhỉ?

Phương Bạch Cảnh chớp chớp mắt nói: “Tôi sẽ không trốn nữa.”

Phó Phong “Ừ” một tiếng, như đã tin, cũng lại như không tin.

Phương Bạch Cảnh tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, khi đó không khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn mấy miếng.

Hiện tại bụng đói kêu òng ọc, lại thêm cơm chiều có không ít món ngon, cơm nước xong lại chạy lên tầng ngủ.

Phó Phong chung quy cảm thấy Phương Bạch Cảnh thay đổi, nhưng lại không nói nổi là ở chỗ nào, y theo sau Phương Bạch Cảnh lên tầng.

Y không nói với Phương Bạch Cảnh, ngay lúc vừa rồi, Phó Phong nhận điện thoại của một trợ lý. Đại khái là hỏi, y với Phương Bạch Cảnh đã bị chụp lén, có cần bịt miệng hay không.

Hàng mi Phó Phong thoáng rũ, ban đầu y không nói “Có”, cũng chẳng nói “Không”.

Có một khắc như vậy, Phó Phong dứt khoát muốn để chuyện giữa mình và Phương Bạch Cảnh bị phát tán, như vậy ngoại trừ ở bên y Phương Bạch Cảnh sẽ không còn chốn nào để đi nữa.

Nhưng cuối cùng, Phó Phong vẫn thấp giọng ra lệnh: “Mua đứt đi.”

Phương Bạch Cảnh ngủ quá sớm, nửa đêm liền tỉnh dậy.

Cậu ngủ không quá thoải mái, cho dù đã thuyết phục bản thân nghĩ thông suốt, cũng phải cần một khoảng thời gian tiếp nhận.

Ngày hôm qua Phó Phong còn hung hãn với cậu như thế! Hôm nay lại còn lãnh đạm với cậu như vậy! Phó Phong căn bản chẳng tốt với cậu chút nào!

Ngẫm nghĩ một lúc, ý nghĩ của Phương Bạch Cảnh biến thành —— Phó Phong có gì để mà tức giận chứ? Rõ ràng ngay từ đầu chính là lỗi của Phó Phong rồi!

Phó Phong nói y đã thích cậu rất nhiều năm, vậy vì sao chẳng thể giống người bình thường mà nghiêm túc theo đuổi cậu chứ? Vừa gặp đã tỏ cái thói đòi bao nuôi cưỡng chế yêu, người bình thường sao mà chấp nhận nổi.

Sau khi bên nhau, Phó Phong lại chiều chuộng hết mọi thứ, ăn, mặc, ở, đi lại đều sắp xếp cho cậu. Cái kiểu này của Phó Phong, căn bản là muốn nuôi cậu hư thân mà.

Không chỉ có như thế, Phó Phong còn luôn cho người giám sát cậu, thậm chí còn cài hệ thống định vị trong di động cậu, có ý định giam giữ cậu, lúc thế nên mới bức bách cậu bỏ trốn!

Phương Bạch Cảnh càng nghĩ càng giận, hiện giờ cậu bị Phó Phong ôm trong lòng, muốn trở mình quay lưng về phía y cũng không được.

Cậu nổi giận đùng đùng nâng đầu lên, thình lình cắn thẳng vào môi Phó Phong một cái. Cắn xong vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận, Phương Bạch Cảnh lại cắn bổ sung thêm một cái.

Gáy bị người giữ lại, Phó Phong đã tỉnh rồi.

“Rõ ràng đều là lỗi của anh!” Âm thanh của Phương Bạch Cảnh mang theo sự ấm ức không dễ phát hiện, “Anh hung dữ với tôi làm gì chứ?”

Trong bóng tối, Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng tố cáo nói: “Phó Phong, anh là muốn nuôi hư tôi phải không?”

Ngoại trừ những việc vặt trong sinh hoạt, kỳ thật trong lòng Phương Bạch Cảnh cũng rõ ràng, phần lớn mọi người không chỉ vì tiền mà quay quảng cáo cùng đi show, mà còn một nguyên nhân quan trọng khác, là để có danh tiếng.

Có tiếng tăm thì mới có kịch bản đưa đến, trong lòng Phương Bạch Cảnh biết rõ ràng, dẫu cậu cũng có chút nổi tiếng, nhưng để có nhiều kịch bản cho cậu tùy ý chọn lựa thế này, phần nhiều là có sự trợ giúp từ Phó Phong.

Phó Phong mở mắt ra, Phương Bạch Cảnh cắn cũng không nể nang gì, bờ môi y tê lên vì đau. Y khe khẽ xoa gáy Phương Bạch Cảnh, nhẹ giọng nói:

“Tôi chỉ là muốn đối xử tốt với em thôi.”