Ngạo Mạn

Chương 23




23.

Giam cầm

Câu trả lời này của Phó Phong giống hệt những gì Phương Bạch Cảnh nghĩ đến. Mắt cậu dần dần thích ứng với ánh sáng bất ngờ này, song điểm ảnh trước mắt vẫn thường xuyên lập lòe, gương mặt Phó Phong ở trước mặt cậu có chút mơ hồ.

Phương Bạch Cảnh li3m môi theo bản năng, không cẩn thận đụng phải vết thương nơi khóe miệng, là Phó Phong trong lúc cố ý vô tình cắn rách mới nãy.

Phó Phong thoáng động, Phương Bạch Cảnh liền chợt nâng tay lên, chắn ngang giữa cậu và Phó Phong.

Cậu có chút lo lắng Phó Phong sẽ còn làm gì đó với mình, bất giác lùi ra sau, lưng dán chặt không còn kẽ hở vào lưng ghế.

Phương Bạch Cảnh hiện tại bình tĩnh  không ít, cậu cất lời: “Phó Phong ——”

Âm thanh của cậu còn mang theo giọng mũi rất nặng, lúc nói chuyện không giống đang tức giận, ngược lại càng như đang làm nũng. Phương Bạch Cảnh nghe được âm thanh của mình cũng liền sửng sốt.

Phương Bạch Cảnh thử tìm lại giọng điệu thường ngày của mình, nhưng có lẽ là hôm nay rơi lệ quá nhiều, chất giọng đã trở nên đặc quánh lại.

Tay Phó Phong đặt lên tay vịn ghế xoay, dùng một chút lực, Phương Bạch Cảnh với y liền chuyển hướng.

Lưng ghế dựa về lại bên cạnh bàn, Phó Phong đứng trước thân cậu, biểu cảm dưới ngọn đèn khó lòng nhìn thấu. Song Phương Bạch Cảnh lại phát hiện, môi Phó Phong mím rất chặt, như đang kiềm nén cảm xúc của mình.

Biểu cảm vững vàng như núi thường ngày của y rốt cuộc có một vết nứt, ý nghĩ duy nhất trong đầu Phương Bạch Cảnh ấy vậy mà lại là —— hóa ra Phó Phong cũng biết tức giận.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Phó Phong chỉ cần cúi đầu, là lại có thể hôn được Phương Bạch Cảnh. Y vươn tay gạt tóc mái dính trên trán Phương Bạch Cảnh, hỏi: “Sao hôm nay lại đến đây thế?”

Không đợi Phương Bạch Cảnh trả lời, Phó Phong liền tự đáp lại câu hỏi của mình: “Là bởi vì nghe nói tôi sẽ kết hôn sao?”

Y không nhanh không chậm hỏi: “Ai nói với em thế, là Phó Diêm, hay là Lý Nhiễm?”

Con ngươi của Phó Phong nhạt màu, không phải là màu đen thuần túy, nhưng vẫn tối sầm như cũ. Chất giọng y trầm thấp, nghe không khác với thường ngày, nhưng bộ dạng hiện tại của Phó Phong lại kém xa so với bình thường.

Phương Bạch Cảnh thất thần, nửa ngày mới phản ứng được “Phó Diêm” trong miệng Phó Phong là ai. Giọng điệu y xa lạ, sắc mặt bình thản mà gọi cả họ lẫn tên của cha mình ra.

“...... Là Lý Nhiễm.” Phương Bạch Cảnh theo bản năng đưa đáp án cho Phó Phong, “Cô ta đến đoàn phim tìm tôi.”

Ngón tay Phó Phong lướt qua khóe mắt cậu, trả lại cho Phương Bạch Cảnh một đáp án khẳng định: “Tôi sẽ không kết hôn với ả.”

Mắt Phương Bạch Cảnh rất đau, đau như thể kim đâm. Hơn mười phút trước, cậu còn gào thét nói mình sẽ không tin lời Phó Phong, nhưng hiện tại Phó Phong nói như vậy, cậu lại tin rồi.

Song vấn đề cũng không nằm ở đấy.

Cậu trì trệ lắc đầu, vẫn cố chấp nói: “Tôi muốn chia tay.”

Bàn tay Phó Phong ôm lấy mặt Phương Bạch Cảnh, ngón tay y hơi hơi dùng sức, cưỡng ép Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu.

Dường như để khiến cho lời nói càng có thêm sự đáng tin, Phó Phong nhìn chằm chằm mắt Phương Bạch Cảnh nói: “Nếu là bởi vì Michael, tôi có thể nói chỉ là trùng hợp. Tôi tham dự tiệc sinh nhật của Tiêu Kinh, chỉ vì muốn gặp em, em đụng phải gã chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

“Phương Bạch Cảnh.” Tốc độ nói của Phó Phong chậm dần, y nhíu mày, ngón tay lạnh lẽo, “Nếu không có tôi, chiếc xe đó thật sự sẽ đâm đ ến.”

Đến bây giờ Phương Bạch Cảnh vẫn nhớ rõ cảm giác thoáng nhìn thấy chiếc xe bám đuôi qua gương chiếu hậu, toàn thân lạnh toát, cho nên cậu mới có thể không chút chần chừ gọi điện thoại cho Phó Phong.

Đích thật là cậu cầu xin sự che chở của Phó Phong, nếu như lời y nói chính là sự thật, vậy thật sự từ đầu tới đuôi y chẳng hề làm gì.

Phương Bạch Cảnh nâng tay lau mặt, qua cơn kích động, còn lại chỉ là cảm xúc mù mờ chân tay luống cuống.

Nhưng Phương Bạch Cảnh có một chuyện chắc chắn, là cậu muốn chia tay.

Phương Bạch Cảnh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, dường như cậu có chút thích Phó Phong.

Tại thời điểm Phương Bạch Cảnh còn chưa phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, dường như cậu đã dần dần thích ứng với mối quan hệ cùng Phó Phong, từng chút một tiếp nhận sự tồn tại của y.

Nhưng bọn họ không hề phù hợp.

Phương Bạch Cảnh không thích bị người kiểm soát, kể từ thuở nhỏ, thích gì là đều tự ý làm nấy.

Dương cầm học hơn mười năm nói không muốn là liền ngừng lại, người trong nhà khuyên Phương Bạch Cảnh đến sắp mòn lỗ tai, cậu cũng vẫn kiên quyết nói ——”Không, con muốn học diễn xuất”.

Cuối cùng cha mẹ cậu không có cách nào, đành phải thỏa hiệp, bởi vì cho dù không đồng ý, Phương Bạch Cảnh cũng vẫn tự mình khiêng hành lý đi học diễn xuất.

Nhưng cậu với Phó Phong ở bên nhau, d*c vọng kiểm soát cùng khống chế của Phó Phong quá mạnh mẽ. Y muốn xen vào mọi việc lớn nhỏ trên thân Phương Bạch Cảnh, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Phương Bạch Cảnh, Phó Phong sẽ nhúng tay.

Nhỏ thì là đêm nay Phương Bạch Cảnh thức đến mấy giờ, lớn thì là kịch bản dâng đến trước mặt Phương Bạch Cảnh, y đều phải quản.

Phương Bạch Cảnh ghét nhất chính là bị người khác quản, cậu hiện giờ có chút thích Phó Phong, nhưng cũng chưa thích đến mức độ đó.

Thay bằng lời khác, cậu với Phó Phong căn bản là không phù hợp, nói từ giới tính, hai bọn họ đều là nam giới, Phương Bạch Cảnh còn không chưa chuẩn bị tốt tâm lý để làm đồng tính luyến ái, dẫu cho trên thực tế đã làm từ rất lâu rồi; Rồi lại nói về gia thế, nhà cậu không tồi, nhưng so ra vẫn kém nhà quyền quý thực sự; Huống chi, tính cách của cậu với Phó Phong là nước lửa khó dung, bổ sung thì là chuyện tốt, nhưng quá mức thì lại là không phù hợp.

Phương Bạch Cảnh không diễn yêu đương nhiều lắm, nhưng cậu cảm thấy, sự bất hòa giữa người yêu đơn giản chỉ bởi vì chút nguyên nhân này.

Cậu bất tri bất giác đã phân định quan hệ giữa mình và Phó Phong thành người yêu, Phương Bạch Cảnh cảm thấy mối quan hệ mơ hồ của cậu và y nên sớm chấm dứt. Song khi mở miệng, dưới tầm mắt áp bức cực mạnh của Phó Phong, hơi sức nói chuyện của cậu yếu ớt: “Chúng ta...... Hãy coi như xong đi, anh giúp tôi, tôi...... Ngủ với anh hơn nửa năm, coi như là sòng phẳng chứ?”

Phó Phong đột nhiên đứng thẳng dậy, hỏi: “Muốn chia tay ư?”

Phương Bạch Cảnh do dự gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không hợp.”

“Được.”

Phó Phong đồng ý quyết đoán đến mức khiến Phương Bạch Cảnh kinh ngạc, nhưng đây là mục đích của cậu, cũng là phương thức xử lý tốt nhất.

Chia tay, dứt khoát sạch sẽ, cuộc sống của hai bọn họ không có bất cứ giao thiệp gì, sau này có khả năng không còn gặp mặt nữa.

Nghĩ đến đây, Phương Bạch Cảnh cảm thấy dường như mình vừa nằm mơ, không tính là ác mộng, song cũng không phải mộng đẹp, nhưng trong chớp mắt, hết thảy đều vỡ vụn tựa như bọt biển.

Cậu cũng không biết như vậy là đúng hay không.

Bàn tay Phương Bạch Cảnh vô thức siết thành nắm đấm, khớp ngón tay nhanh chóng tái nhợt. Cậu cười một cái với Phó Phong, răng nanh lộ ra trong lúc lơ đãng, Phương Bạch Cảnh tỏ vẻ thoải mái mà nói: “Được.”

Rõ ràng tâm tình của cậu hẳn phải nhẹ bẫng như vừa quăng được một gánh nặng kinh khủng đi, song rất kỳ quái, trong lòng cậu lại như thể có tảng đá đè nặng, ép cho tâm trạng của Phương Bạch Cảnh sa sút hẳn xuống.

Cậu cảm giác được tầm mắt của Phó Phong dừng lại rất lâu trên khuôn mặt mình, lâu đến mức nụ cười trên mặt Phương Bạch Cảnh trở nên cứng đờ lại, y mới chậm rãi mở miệng nói: “Nhớ mang cả đồ của em đi nữa, hôm nay lấy luôn đi.”

Phương Bạch Cảnh sửng sốt hoàn hồn lại, chóp mũi lại bắt đầu không kiềm được trở nên cay xè.

Phó Phong không lâu còn nói “Đừng hòng nghĩ đến chuyện chia tay”, hiện tại lại muốn cậu mau chóng dọn đồ đi, hẳn là thật sự không muốn thấy cậu nữa.

Cậu với Phó Phong, lần này có lẽ là thật sự xong rồi.

Phương Bạch Cảnh cúi đầu, răng nanh cắm trên môi, có chút đau.

Cậu nói: “Được, hôm nay tôi sẽ dọn đi.”

Ý tứ của cậu là tối nay sẽ tự đến lấy, nhưng Phó Phong lại điện thoại cho chú Vương: “Luôn bây giờ đi, tôi cùng em quay về.”

Phương Bạch Cảnh đi theo sau Phó Phong, vóc dáng cậu mảnh khảnh, hoodie rộng thùng thình khoác trên người, giống như gió thổi qua liền ngã.

Dáng lưng Phó Phong lại không giống cậu, bất kể thời điểm nào, lưng hắn vẫn luôn đứng thẳng tắp, bả vai rộng lớn luôn có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.

Cậu đi theo sau Phó Phong, yên lặng không tiếng động nhìn khóa vào bóng lưng y một hồi, rồi mới thu hồi tầm mắt.

Trên đường trở về cũng là một đường yên tĩnh, chú Vương vẫn luôn rất thức thời, thấy hai bọn họ đều trong trạng thái không nói một lời, liền vươn tay khẽ bật bản nhạc nhẹ không lời trên xe.

Tới nhà, Phương Bạch Cảnh một mình lên tầng, lôi vali của mình ra để sắp xếp đồ.

Không có Phó Phong giúp đỡ, cậu xếp đồ vẫn dùng phương pháp cũ, nhét toàn bộ đồ vào trong, cuối cùng lại dùng đầu gối đ è xuống, tốn sức nửa ngày mới có thể đóng lại.

Thời điểm đứng dậy, đầu gối Phương Bạch Cảnh rất đau.

Cậu đã ở đây lâu lắm rồi, một chiếc vali không chứa được hết đồ, song Phương Bạch Cảnh vẫn chỉ có thể xách hành lý đi xuống tầng dưới.

Cầu thanh cuộn tròn, không quá dốc, nhưng có rất nhiều bậc. Phương Bạch Cảnh vừa cúi đầu, liền chứng kiến Phó Phong đứng dưới chân cầu thang, lạnh lùng nhìn cậu khó khăn lê bước xách hành lý xuống.

Tại bậc thang cuối cùng, Phó Phong dường như nhìn không nổi nữa, rốt cuộc vươn tay giúp Phương Bạch Cảnh xách xuống nốt.

Ngón tay y đặt trên tay kéo, vẻ mặt lạnh nhạt giống như sắc xám bạc bên ngoài vali, Phó Phong hỏi: “Thật sự muốn đi à?”

Hô hấp của Phương Bạch Cảnh nặng thêm, sau khi hít sâu mấy cái, cậu vẫn nói: “Đúng, đồ đạc quá nhiều, tôi chưa dọn hết được. Nếu anh cảm thấy chướng mắt, có thể trực tiếp vứt bỏ, còn nếu lười vứt, thì để dì giúp việc dọn dẹp lại, tôi sẽ bảo Kỷ Vĩ Nhạc đến lấy.”

Phó Phong không đáp lời cậu, thần sắc lãnh đạm như lần đầu tiên Phương Bạch Cảnh gặp y. Cậu dứt khoát tiếp nhận lại vali từ trong tay Phó Phong đích, đi về phía cửa.

Ngón tay cậu không cẩn thận đụng phải Phó Phong, Phương Bạch Cảnh phát hiện ngón tay y lạnh giá đến dọa người.

Vali quá nặng, thời điểm Phương Bạch Cảnh tha lôi nó đều rất gian nan. Lúc này Phó Phong rốt cuộc hành động, tưa như bức tượng điêu khắc bằng đá bất chợt có được sinh mệnh.

Lông mi y rung lên, khóa cửa tự động đột ngột hạ xuống trước mắt Phương Bạch Cảnh, “Cạch ——” một tiếng, vô cùng vang dội.

Mắt của Phương Bạch Cảnh bỗng chốc trở nên không tin nổi, cậu vươn tay đẩy đẩy cửa, dùng hết sức bình sinh nhưng cánh cừa đóng chặt vẫn chẳng hề suy chuyển.

Cậu chợt quay đầu nhìn Phó Phong, miệng bởi vì quá mức khiếp sợ mà há hốc ra. Phương Bạch Cảnh buột miệng nói: “Phó Phong, anh mẹ nó điên rồi à?”

Rất rõ ràng, cậu đã bị Phó Phong nhốt lại, mật mã khóa cậu căn bản không biết.

Phó Phong từng bước đi về phía cậu, vươn tay kéo tay Phương Bạch Cảnh. Khi không cười ngũ quan y càng thêm nguội lạnh, Phương Bạch Cảnh bị y từng bước ép sát đến dựa vào cửa.

Kẽ ngón tay bị những ngón tay lạnh như băng luồn vào, Phương Bạch Cảnh bị ép đan xen mười ngón với Phó Phong, cánh tay như bị kìm sắt đè ra sau người.

“Phương Bạch Cảnh, tôi đã nói mấy lần rồi.” Phó Phong rốt cuộc cất lời, “Đồng ý rồi thì không được hối hận.”