Ngạo Mạn

Chương 14




14.

“Gật đầu rồi sẽ không còn cơ hội đổi ý”

Phương Bạch Cảnh tự động quy những lời Phó Phong nói thành một giao dịch, trên người cậu đã dán cái nhãn “Phó Phong”, như vậy y sẽ bảo vệ cậu bình an vô sự.

Đây dường như là con đường duy nhất có thể đi hiện giờ, nhưng Phương Bạch Cảnh chẳng thể nào buông nổi một chữ “Được”.

Đáy lòng cậu không chấp nhận nổi, vẫn không nhịn được kéo giãn khoảng cách với Phó Phong. Vẻ kiêu ngạo chẳng còn hừng hực nữa, song trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự không tình nguyện.

“Bỏ, bỏ đi.”Phương Bạch Cảnh lắp bắp mở miệng nói, “Anh cứ để gã đánh chết tôi là được.”

Cậu chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình nương nhờ dưới thân một người đàn ông, liền nhịn không được nổi hết gai ốc.

Phương Bạch Cảnh hoàn toàn không chấp nhận được.

Phó Phong cũng không bực dọc, y nhặt chiếc áo mới nãy choàng lên người Phương Bạch Cảnh, hiện tại đã rơi xuống đất lên.

Chiếc áo vắt lên khuỷu tay, trên người Phó Phong không có nửa phần nhếch nhác, y lấy danh thiếp từ trong túi áo khoác ra, ngón tay khớp xương rõ ràng chìa danh thiếp cho Phương Bạch Cảnh.

Phó Phong nói: “Cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi.”

Trên Danh thiếp còn vương mùi mực in mới tinh, ma xui quỷ khiến, Phương Bạch Cảnh đưa tay nhận lấy.

Bên trên chỉ có tên của Phó Phon, cùng số điện thoại của y.

Phương Bạch Cảnh nắm chặt danh thiếp, nhỏ giọng hỏi han: “Tôi có thể đến bệnh viện thăm gã không?”

Phó Phong liếc mắt nhìn cậu, từ chối nói: “Không cần.”

Y tự ý ra quyết định thay cho Phương Bạch Cảnh: “Em nghỉ ngơi một đêm ở đây trước đã, ngày mai tôi sẽ bảo quản lý của em đến đây đón người.”

Phương Bạch Cảnh đầy mặt hoang mang, nhưng chết người là, cậu phát hiện bản thân rất tín nhiệm Phó Phong.

Cảm giác tín nhiệm chết tiệt này.

Nhưng cậu vẫn không nghe lời Phó Phong, bước chân dính ở phía sau y. Phương Bạch Cảnh vươn tay dè dặt giữ lấy Phó Phong: “Hay là cứ đưa tôi đến bệnh viện đi...... Có được không?”

Phương Bạch Cảnh vẫn muốn tận mắt nhìn Michael kia một cái.

“Em cứ ngoan ngoãn đợi ở đây đi.” Phó Phong đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi, có lẽ phát giác giọng điệu của bản thân quá mức cứng nhắc, y lại hạ giọng nói, “Đừng sợ.”

Phương Bạch Cảnh không còn cách nào, trên người cậu không có tiền, di động cũng bị hỏng.

Phó Phong vẫn rộng lượng cho cậu mượn di động: “Nếu em không yên tâm thì có thể gọi điện thoại cho Tiêu Kinh.”

“—— Alo?” Âm thanh của Tiêu Kinh nghe ra có chút mỏi mệt, “Cậu chủ Phó gọi điện thoại cho tôi làm gì vậy ạ?”

“Là tao.” Phương Bạch Cảnh sụp mí mắt nói lời xin lỗi, “Phá hỏng sinh nhật mày rồi...... Xin lỗi, người kia thế nào rồi?”

“Không liên quan gì đến sinh nhật tao cả, lần sau mày đền bù cho tao là được rồi.” Tiêu Kinh tựa vào vách tường bệnh viện, cũng có chút buồn phiền, “Gã bị thương cũng không quá nặng, hiện tại đang phải khâu. Có điều...... Mày hiện giờ có khả năng dính phải rắc rối rồi, tao đề xuất mày ra nước ngoài trước để tránh đầu sóng ngọn gió đi.”

Bác sỹ đi ra khỏi phòng bệnh, Tiêu Kinh vội vàng nói câu: “Không nói nữa, mày cứ nghỉ ngơi trước đi, tao sẽ gắng hết sức hỗ trợ.”

Lời chưa nói hết nghẹn lại trong cổ họng Phương Bạch Cảnh, cậu đành trả di động lại cho Phó Phong, thậm chí còn rất lễ độ nói câu cảm ơn.

Phó Phong “Ừ” một tiếng.

Phương Bạch Cảnh bất lực đứng yên tại chỗ, cậu phát hiện bản thân hiện tại chỉ có thể còn nước còn tát*. Phó Phong lại bắt đầu đi ra ngoài, Phương Bạch Cảnh giống như cái đuôi theo bản năng bám theo sau.

*Nguyên văn 死马乱投医 (tử mã loạn đầu y): cố gắng hết sức làm một việc gì đó, rõ ràng đã biết trước kết quả đạt được có thể sẽ không như mong muốn

“Anh đi đâu thế?”

Miệng của cậu nhanh hơn đầu óc.

Phó Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu một cái nói: “Đến bệnh viện.”

“Đừng sợ.”

Phó Phong đã không còn đếm được đây là lần thứ mấy nói những lời này trong đêm nay. Ngày thường y tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng chỉ cần người trước mặt là Phương Bạch Cảnh, Phó Phong sẽ rất có kiên nhẫn.

Phó Phong nói: “Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”

Phương Bạch Cảnh vẫn là Phương Bạch Cảnh chết vì sĩ diện, cậu chẳng thể hạ mặt mũi để ở bên Phó Phong, dù sao mấy giờ trước, cậu vẫn còn nói những lời khó nghe với y.

Cậu ôm chân một mình ngồi trên sofa.

Kì  quái, rõ ràng mục đích của Phó Phong giống với gã Michael kia, chẳng lẽ vì Phó Phong được tính là một nửa ân nhân cứu mạng, cho nên cậu mới đặc biệt tín nhiệm Phó Phong ư?

Phương Bạch Cảnh ảo não chun mũi, vì sao cậu lại cảm thấy Phó Phong không giống với Michael, vớt cậu khỏi bể bơi chính là Phó Phong, hiện tại trấn an cậu cũng là Phó Phong.

Cậu nghĩ, xem như xóa bỏ toàn bộsự khó chịu với Phó Phong đi.

Phó Phong bảo cậu nghỉ ngơi, nhưng Phương Bạch Cảnh khẳng định là không ngủ nổi. Trong câu lạc bộ có giường, nhưng cậu lại ngả đầu trên sofa nửa mơ nửa tỉnh ngủ một đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Phương Bạch Cảnh mới thiếp đi được.

Phương Bạch Cảnh bị chị Thái gấp gáp chạy đến đánh thức, thời điểm cậu tỉnh lại phát hiện bản thân đã ngã người xuống sofa, hai chân râm ran tê nhức, ngoài ra —— trên người còn nhiều thêm một chiếc áo khóa dày bị xem như chăn đắp.

Trên quần áo còn vương hương nước hoa nam lạnh lẽo, do thời gian bỏ lại quá lâu, chỉ còn phảng phất lại note cuối chưa phai.

Phương Bạch Cảnh chật vật dậy khỏi sofa, áo khoác không tránh được trượt rơi xuống. Cậu thoáng do dự, vẫn cúi người nhặt lên, gấp ngay ngắn đặt ở bên cạnh.

“Chị Thái......”

Âm thanh của Phương Bạch Cảnh mệt mỏi, chị Thái bình thường đều ăn vận tinh tế kiểu dáng mạnh mẽ, hôm nay đến quá vội vàng, trên mặt chưa phấn son trang điểm, chân vẫn còn xỏ dép lê.

Chị sốt ruột kéo Phương Bạch Cảnh, quan sát một lượt từ trên xuống dưới. sau khi bảo đảm Phương Bạch Cảnh không có chuyện gì, chị Thái mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Bạch Cảnh, không sao chứ?”

Phương Bạch Cảnh lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “...... Em không sao.”

Cậu liếc chiếc áo khoác trên sofa một cái, hiểu rõ nhưng vẫn hỏi: “Là chị...... Đắp áo cho em ư?”

“Không phải.” Chị Thái nói, “Chị vừa qua đã thấy cái này đắp trên người em rồi.”

Phương Bạch Cảnh cứng đờ lại, cậu không kiềm được mà nghĩ đến chủ nhân của chiếc áo này, chẳng lẽ Phó Phong còn trở về đắp áo cho cậu sao?

“Bỏ đi.” Phương Bạch Cảnh gần như độc thoại nhỏ giọng nói, cậu lại điều chỉnh âm thanh về bình thường, “Chị Thái, phiền chị đưa em về trước ạ.”

Phương Bạch Cảnh tiến vào ghế sau xe của chị Thái, cậu vô thức vơ lấy gối ôm bên cạnh, suy nghĩ rối mù.

Cậu lại như người mắc chứng căng thẳng, lục lọi trong túi nửa ngày, ngón tay đụng tới góc danh thiếp, Phương Bạch Cảnh liền lôi nó ra.

—— Phó Phong.

Tên của y in ở bên trên, kèm theo đó là số điện thoại di động.

Phương Bạch Cảnh hít mấy cái thật sâu, thò người lên hỏi: “Chị Thái, di động chị đâu, cho em mượn một chút.”

“Ờ.” Chị Thái hất cằm chỉ giá đỡ nam châm, “Thấy chưa, mật mã sáu số một.”

Phương Bạch Cảnh ấn mở khóa di động theo lời chị Thái, cậu hít sâu, nhập số điện thoại của Phó Phong vào, nhưng trì trệ mãi không ấn được vào nút gọi.

Cậu gọi điện thoại cho Phó Phong để nói gì đây?

Hỏi y có phải đã quay lại không, hay là hỏi tình trạng của Michael?

Một hồi xoắn suýt này của Phương Bạch Cảnh chính là hai mươi phút, lâu đến nỗi ngay cả ngón tay cầm di động cũng bắt đầu run rẩy.

“Bạch Cảnh!”

Âm thanh gấp gáp của chị Thái chợt vang lên, Phương Bạch Cảnh theo bản năng “Dạ” một tiếng, nhưng khi ngẩng đầu lại phát hiện vẻ mặt của chị Thái bất thường.

Môi chị mím chặt, vẻ mặt điềm tĩnh như không thường ngày khó tránh khỏi hoảng loạn. Song dù sao chị Thái vẫn là người quản lý hàng đầu từng gặp qua sóng to gió lớn, chị liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, nói thật nhanh: “Phía sau có xe bám theo chúng ta, không giống xe đám săn tin.”

Phương Bạch Cảnh nháy mắt ngồi ngay ngắn, cậu quay đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã.

Thân xe đại khái là trải qua tân trang, lấp lóe ánh sáng lạnh thấu xương.

Xe việt dã như bóng với hình bám sát phía sau bọn họ, con đường này rộng rãi mà người thì thưa thớt, tốc độ xe chị Thái lại chậm, nhưng chiếc xe phía sau vẫn một mực bám dính theo đuôi họ.

Trên lưng Phương Bạch Cảnh bất tri bất giác rớm một lớp mồ hôi lạnh, mắt thấy xe việt dã càng lúc càng gần, sớm đã vượt qua khoảng cách lái xe an toàn bình thường.

Chỉ cần chị Thái phanh lại, chiếc xe phía sau có thể húc thẳng vào mông, nhưng người lái lại tựa như trêu ngươi, chẳng giở trò gì, từ đầu tới cuối chỉ là dán sau đuôi xe họ.

Phương Bạch Cảnh ngừng thở, cậu lập tức liên tưởng đến những lời  Phó Phong nói ngày hôm qua. Giả như trên xe chỉ có một mình cậu, Phương Bạch Cảnh có thể còn có thể bình tĩnh lại, nhưng hiện tại trên xe còn có chị Thái vô tội.

Ngón tay run rẩy của cậu rốt cuộc ấn nút gọi.

Rõ ràng tình huống hiện giờ báo cảnh sát càng thêm đáng tin cậy, nhưng Phương Bạch Cảnh lại chỉ gọi điện thoại cho Phó Phong.

“Phương Bạch Cảnh?” Phó Phong dường như biết người ở đầu kia điện thoại là ai, y thoáng ngừng, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Có xe...... Có xe đuổi theo tôi.”

Ngữ điệu của Phương Bạch Cảnh lộ ra vài phần mất tự nhiên.

Đầu kia điện thoại trầm mặc giây lát, Phương Bạch Cảnh dường như nghe được tiếng khởi động xe, Phó Phong nói: “Đã rõ.”

Rất nhanh, y còn nói: “Đừng sợ.”

Phương Bạch Cảnh nắm lấy cổ tay cầm điện thoại của mình, cậu không đáp lời, nhưng sau một hồi lâu tĩnh lặng, chiếc xe phía sau lặng yên không một tiếng động rút lui.

Chị Thái ngồi nhũn ở phía trước bình tĩnh lại, Phương Bạch Cảnh lại nghe thấy âm thanh của Phó Phong: “Em ở đâu vậy?”

Trong lòng bàn tay Phương Bạch Cảnh đã sớm toát một lớp mồ hôi, cậu không tự chủ được mà báo tên địa điểm.

Phó Phong đến rất nhanh, y là đích thân lái tới.

Trời lạnh dưới 0 độ, trên người Phó Phong thậm chí không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, đây là lần đầu tiên  Phương Bạch Cảnh thấy Phó Phong mặc quần áo có màu này.

Y không để ý đến ánh mắt sửng sốt của chị Thái, kéo mở cửa ghế sau, cổ tay Phương Bạch Cảnh bị tóm lấy, cậu không thể chống lại buộc phải dời bước, bị Phó Phong lôi đến xe y.

Ngón tay Phó Phong lạnh như băng, Phương Bạch Cảnh không nhịn được co rụt lại. Cậu muốn rút tay về, chần chừ một hồi, lại để mặc Phó Phong nắm lấy.

Phương Bạch Cảnh bỗng nhiên phát hiện cổ tay áo Phó Phong có chút bẩn, ướt đẫm, dấu tích chưa giặt được sạch giống như là vết máu.

Cậu hoảng hồn, nhỏ giọng hỏi: “Anh...... Chuyện nói ngày hôm qua còn tính không?”

Chuyện phát sinh mới nãy, Phương Bạch Cảnh nghĩ lại càng thêm cực kỳ sợ hãi.

Hôm nay là uy hiếp, vậy ngày mai là cái gì, ngày mai sẽ thật sự đâm luôn ư?

Vươn đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Phương Bạch Cảnh dứt khoát nhắm mắt lại, quyết tâm hỏi: “Anh nói tôi ở bên anh, thì anh sẽ  ——”

Những lời còn lại Phương Bạch Cảnh chưa kịp nói hết, đã bị Phó Phong cắt ngang, “Vẫn tính.”

Trong ánh mắt ngơ ngác của Phương Bạch Cảnh, y cúi đầu, hôn lên khóe miệng của cậu.

Làn môi Phó Phong cũng lạnh buốt.

“Gật đầu rồi sẽ không thể đổi ý nữa.”

Bọn họ cứ như vậy duy trì loại quan hệ này hết nửa năm.

Phương Bạch Cảnh ban đầu có chút sợ Phó Phong, ở trước mặt y thậm chí xem như là nghe lời, nhưng lâu dần, Phương Bạch Cảnh phát hiện chuyện này không đơn giản như lời đầu môi chót lưỡi.

D*c vọng chiếm hữu của Phó Phong đối với cậu là bao trùm hết thảy, giống như muốn chiếm hết các góc bên cạnh cậu. Ngay cả ngày hôm sau Phương Bạch Cảnh muốn mặc trang phục gì, cũng nằm trong phạm vi quản lý của y.

Phương Bạch Cảnh chịu không nổi, rốt cuộc đến một ngày bắt đầu nuốt lời. Cũng chính tại lúc đó, cậu mới hiểu được “Gật đầu rồi sẽ không thể đổi ý nữa” của Phó Phong là mang ý gì.

Ý của Phó Phong là —— đồng ý rồi sẽ không buông tha cậu nữa.

Buổi tối ngày đó Phó Phong đặc biệt không nể nang gì, nghiêm khắc mà nói, cả một đêm không ngừng, Phương Bạch Cảnh tựa như con cá trên thớt gỗ, ngay cả sức để quẫy đuôi cũng không có.

Trong ngoài thân thể bị bức ép mở ra, giọng Phương Bạch Cảnh khàn như thể đi dạo một vòng trong sa mạc, đôi mắt cũng cay xè.

Cậu cũng không nhớ không nổi mình đã để lại bao nhiêu dấu răng trên vai Phó Phong, ấn tượng cuối cùng của Phương Bạch Cảnh đối với chuyện này chính là Phó Phong cúi đầu hôn cậu.

Sự dạy dỗ khắc quá sâu, từ đó về sau, Phương Bạch Cảnh rốt cuộc không dám nói lời chia tay nữa.

Nhưng loại cảm giác này làm cho Phương Bạch Cảnh thấy ngạt thở, sau lần đầu Phương Bạch Cảnh cuồng loạn nổi điên, quan hệ nguyên bản xem như ổn định của bọn họ bị phá vỡ.

Quan hệ giữa bọn họ cũng càng lúc càng cứng nhắc, đặc biệt là khi Phó Phong bắt đầu chen chân vào sự nghiệp diễn xuất của cậu, thậm chí còn bắt đầu sửa kịch bản, hoặc là từ chối hợp tác mà chưa có sự chấp thuận của cậu.

Phó Phong mỗi lần đều đưa ra một đống lý do, nhưng Phương Bạch Cảnh không nghe nổi một chữ, cậu căn bản không biết nên chung sống cùng Phó Phong như thế nào nữa.

Làm nũng với kim chủ giống như các tình nhân nhỏ khác, hay là ngọt ngào hạnh phúc tựa như những cặp tình nhân bình thường?

Cả hai Phương Bạch Cảnh đều không làm được, là bởi vì lòng tự tôn chẳng đáng nhắc tới kia, hoặc là bởi vì tính cách ương ngạnh cứng đầu muốn chết kia, Phương Bạch Cảnh không thể nào vượt qua nổi.

Thứ cậu am hiểu nhất chính là khiến mối quan hệ càng thêm căng thẳng.