Ngạo Mạn

Chương 1




1.

Cậu chính là muốn làm cho Phó Phong không thoải mái!

Trường quay dưới mặt trời gay gắt như thể lò hấp, mấy chiếc camera to lớn được quay phim khiêng trên vai, ống kính đồng loạt nhắm thẳng vào nam nữ chính tại trung tâm.

Trời đã nóng bức như vậy, lại còn quay phim cổ trang, trên thân hai người đều mặc đồ diễn vừa dày lại nặng, rõ ràng nóng muốn chết, trên mặt vẫn phải tỏ ra vẻ bình thản ung dung.

Đạo diễn cầm một tờ báo, che trên trán mình, nâng loa hô: “Nào nào! Tiến lên mấy bước đi...... Ngay lúc này, rút đao!”

“Chậc!” Nam chính phản ứng chậm nhịp, đạo diễn lấy tờ báo quạt quạt, vô tác dụng, gió thổi ra rất oi bức. Gã nâng tay lên hô, “Cắt cắt! Lại một lần nữa!”

Dứt lời, gã cẩn thận nâng mí mắt nhìn nhìn đám người Phương Bạch Cảnh đang chờ, thương lượng với cậu: “Bạch Cảnh cậu chờ thêm một lát nhé, không sao chứ?”

Trên người Phương Bạch Cảnh cũng mặc trang phục diễn, vây quanh cậu có rất nhiều trợ lý mà đạo diễn cung cấp cho. Cậu lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ.”

Đạo diễn nghe cậu nói như vậy, khẽ thở phào. Hôm nay gã lỡ gọi tiểu tổ tông này đến chờ diễn sớm, thời tiết nóng đến thế, nam nữ chính còn chưa quay qua nổi cảnh này, gã rất sợ Phương Bạch Cảnh chờ khó chịu, lại về thủ thỉ bên gối, thì đoàn phim này trực tiếp thành Vương thị phá sản khi trời lạnh mất*.

*Nguyên văn 天凉王破 ( thiên lương vương phá): Câu này là giản lược của cụm “Trời lạnh rồi, khiến Vương thị phá sản thôi” nhé.

“Bạch Cảnh.” Trợ lý Kỷ Vĩ Nhạc của Phương Bạch Cảnh bưng chậu nước đá từ ban hậu c ần sang, kê bên chân Phương Bạch Cảnh, hỏi, “Có dễ chịu hơn không?”

“Cũng được.”

Bởi trời nóng, ngữ khí của Phương Bạch Cảnh bất giác lộ ra vài phần bực dọc, song cậu không có thói quen nổi cáu vì công việc với người khác, chỉ tự bực bội cầm quạt điện loại nhỏ thổi.

Trang phục quá nặng nề, Phương Bạch Cảnh không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, làn da trắng đến chói mắt chợt hiện ra.

Nhưng Phương Bạch Cảnh như chợt nhận ra điều gì, luống cuống tay chân mà kéo trang phục lên, vết đỏ dưới xương quai xanh còn chưa kịp lộ ra, đã bị cậu kịp thời che khuất.

Đồ thần kinh!

Phương Bạch Cảnh lại nhịn không được mắng Phó Phong một câu trong lòng.

Cậu lần này diễn một tiểu thiếu gia trời sinh yếu ớt nhiều bệnh, quần áo trên thân còn dày hơn mấy lớp so với người khác.

Phương Bạch Cảnh không nỡ để cô bé bên cạnh quạt gió giúp mình mãi, đưa tay lấy cái quạt trong tay cô, rầu rĩ không vui nói: “Để tôi tự làm.”

Cậu che đến mức có chút ngộp khí, ấn đường vì bực bội mà hơi hơi nhíu lại.

Cô gái nhìn đến ngây người, đỏ mặt đưa cây quạt đến tay Phương Bạch Cảnh. Cô không nhịn được, lại trộm quan sát  Phương Bạch Cảnh một cái.

Bộ dáng nhíu mày Phương Bạch Cảnh không khiến người ta cảm thấy rằng cậu đang nổi giận, sau đó né tránh thật xa, thoạt nhìn chỉ như đang hơi giận dỗi.

Vì còn phải quay, trên mặt Phương Bạch Cảnh có trang điểm.

Làn da của cậu vốn rất đẹp, phấn nền chỉ đánh một lớp mỏng, nhìn tựa như mặt mộc. Để càng khớp với vai diễn, MUA* che bớt đôi môi nguyên bản đỏ thắm của cậu đi, lại kẻ thêm hàng mày đơn giản tinh tế.

*MUA: Make up artist – Nghệ sỹ trang điểm.

Phối hợp với phim trường gạch đỏ, thoạt nhìn liền thấy Phương Bạch Cảnh thật giống như thiếu gia thế gia xinh đẹp ngọc ngà sang quý bước ra từ tiểu thuyết.

Phương Bạch Cảnh phát giác tầm mắt của cô, mặt giãn ra cười cười, khuôn mặt cô gái lại càng đỏ hơn.

Cậu còn chưa cười xong, bả vai đã bị Kỷ Vĩ Nhạc đẩy đẩy mang ý cảnh báo.

Phương Bạch Cảnh chẳng nề hà liếc xéo một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng: “Sao anh chẳng có tý tiền đồ nào thế! Sợ cái gì!”

Dù rằng đồ thần kinh Phó Phong này khẳng định có nhét gián điệp vào đoàn phim, nhưng Phương Bạch Cảnh cảm thấy, cười một cái thôi mà, không đến mức có một chuyện cỏn con cũng báo cáo với Phó Phong.

Thời gian chờ dài, ánh sáng mặt trời có chút chuyển lệch, bóng râm Phương Bạch Cảnh nguyên bản đang ngồi vô cớ bị chiếu đến phát nóng.

Dưới mông cậu chính là đạo cụ xe lăn của đoàn phim. Điểm duy nhất Phương Bạch Cảnh vừa lòng với vai diễn này chính là có chiếc ghế dựa, cũng không biết là dùng gỗ loại cây nào để làm ra, hiệu quả không khác biệt mấy với xe lăn bình thường, có thể tự điều khiển đi tới đi lui.

Phương Bạch Cảnh xoay ghế dựa dịch lên phía trước, một lần nữa trốn được vào trong bóng mát.

Cậu mượn cớ đuổi mớ trợ lý đạo diễn giao cho mình, chỉ để Kỷ Vĩ Nhạc lại bên người.

Kỷ Vĩ Nhạc là theo cậu từ khi mới debut, Phương Bạch Cảnh là dạng chuyên bắt nạt người nhà, lúc sai phái hắn tuyệt đối không khách sáo.

Cậu lười biếng ngồi trên xe lăn, hối thúc Kỷ Vĩ Nhạc nói: “Mau đem chậu đá tới đây đi, tôi sắp bị hun đến cảm nắng rồi đây!”

Kỷ Vĩ Nhạc hết lòng hết dạ mà lôi chậu đá đã tan không ít lại, còn đi lấy chai nước đá cho Phương Bạch Cảnh.

Lưng áo hắn ướt đẫm, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tổ tông ơi, trời nắng thế này, cậu khăng khăng đòi nhận kịch bản này để làm gì thế?”

Phương Bạch Cảnh uống ngụm nước đá lạnh thấu tâm can, kéo kéo tóc giả của mình, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Bởi nam hai với nữ chính có rất nhiều cảnh thân mật á!”

Cậu lại xiết cái chai, căm phẫn bất bình nói: “Thế mà Phó Phong lại bắt người ta sửa lại kịch bản của tôi.”

Phương Bạch Cảnh gõ gõ chai nước trên xe lăn, quang minh chính đại mắng: “Anh ta không cho tôi diễn cảnh thân mật, tôi lại càng muốn đấy!”

Đầu Kỷ Vĩ Nhạc càng thêm đau, hắn đoạt lại chai nước từ  trong tay Phương Bạch Cảnh, khuyên nhủ: “Cậu mà cứ khăng khăng bướng bỉnh như vậy, người bị tổn thất chẳng phải là chính cậu sao?”

“Không thì thế nào!” Mắt Phương Bạch Cảnh trừng lớn, cậu nổi nóng lên thì liền nói không biết lựa lời, “Chẳng lẽ tôi phải ngoan ngoãn để anh ta...... Để anh ta.....”

Mặt cậu từng chút đỏ bừng, cuối cùng một chữ cũng chẳng thể thốt nổi.

Phương Bạch Cảnh chỉ có thể dùng sức lắc đầu, ngữ điệu có chút tủi thân: “Dù sao anh ta khiến tôi khó chịu, thì tôi cũng sẽ khiến anh ta không thoải mái.”

Ở bên Phó Phong không phải là do Phương Bạch Cảnh tự nguyện.

D*c vọng khống chế của Phó Phong quá mạnh mẽ, từng giây từng phút đều có có thể biến thành kẻ điên phát bệnh. Từ khi cậu bị Phó Phong lôi vào trong lãnh địa, Phó Phong liền không cho phép cậu nhận những kịch bản có cảnh thân mật.

Địa vị trong giới của Phương Bạch Cảnh lại không đủ để đóng các phim bom tấn không có tuyến tình cảm, cậu cũng chẳng thèm nhờ Phó Phong đập tiền cho mình.

Qua đôi ba lần, cậu ngược lại biến thành diễn viên chuyên nam hai, nam ba thậm chí là nam thứ N.

Mà kịch bản quay hiện tại là cậu cứng rắn muốn nhận.

Phương Bạch Cảnh còn nhớ rõ ngày đó, cậu quẳng kịch bản xuống trước bàn làm việc của Phó Phong, quắc mắt lạnh với Phó Phong, hùng hổ nói: “Tôi muốn diễn nam hai này.”

Phó Phong lúc ấy nhìn cậu thật lâu, hình như bỗng bật tiếng cười.

Phương Bạch Cảnh cảm thấy thái độ của bản thân lúc ấy hẳn đã cương quyết lắm rồi, biểu cảm cũng hung hãn lắm rồi.

Nhưng Phó Phong lại lôi cậu vào trong lòng, Phương Bạch Cảnh bất ngờ không kịp đề phòng, không cẩn thận ngồi lên đùi Phó Phong, thiếu chút nữa bị hôn đến gần chết, hôn xong còn nhục nhã bị xoa đầu.

Phương Bạch Cảnh giận đến vung một quyền, nắm tay còn chưa kịp hạ xuống, đã bị Phó Phong bắt lấy.

Phó Phong nhíu mi tùy ý lật lật kịch bản, ưng thuận nói: “Đi quay đi.”

Ngày đầu tiên nhập đoàn, Phương Bạch Cảnh mới nhìn thấy kịch bản đã bị sửa đến thay da đổi thịt, cậu tức giận đến trực tiếp xé nát kịch ngay tại chỗ.

Tối cùng ngày quay về cũng chẳng chừa mặt mũi cho Phó Phong.

Phó Phong biết cậu giận điều gì, y rảnh rỗi liền thích ôm Phương Bạch Cảnh vào lòng, nhưng Phương Bạch Cảnh đêm đó chẳng buồn cho y ôm.

Tuy rằng lúc cuối cùng trên giường, Phương Bạch Cảnh vẫn là ôm vai y khóc xin, song Phó Phong vẫn rất không hài lòng.

Y bóp cằm Phương Bạch Cảnh nâng lên, thấp giọng hỏi nói: “Mấy cảnh thân mật đó, ngay cả hôn cũng không có, chỉ có dắt tay với ôm ấp, có bỏ bớt cũng chẳng ảnh hưởng vai diễn với nội dung, em giận cái gì chứ?”

Phương Bạch Cảnh đỏ mắt, mắng câu: “Xéo!”

Nghĩ đến đây, Phương Bạch Cảnh cực độ bất mãn nắm cổ áo, cậu tức đến nỗi mặt nhuốm màu đỏ nhạt, hổn hển thóa mạ: “Đồ thần kinh!”

Cậu mắng được một nửa, bị Kỷ Vĩ Nhạc ngăn lại: “Bạch Cảnh.”

Kỷ Vĩ Nhạc chuyển cho cậu một ánh mắt, ý bảo nhìn về phía sau bên phải mà xem. Ở bên đó có đỗ một chiếc Maybach, cửa kính xe dán phim một chiều, từ bên ngoài chẳng hề nhìn được chút động tĩnh bên trong.

Là xe của Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, coi như không nhìn thấy.

Phim trường không cho phép người lái xe vào, nhưng vẫn luôn có những người sở hữu chút đặc quyền, trong đó có Phó Phong.

Đoàn phim có dịp ở kinh đô, Phó Phong sẽ luôn đến đón cậu.

Phương Bạch Cảnh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Phó Phong làm vậy chính là tuyên thệ chủ quyền, làm cậu không thể trốn tránh nổi.

Đoàn phim biết chủ của chiếc xe nên không dám nói lời nào, chỉ dám trộm ngắm vài lần, cũng không ai dám nói ra bên ngoài.

Phó Phong cùng Phương Bạch Cảnh ở bên nhau, chuyện này ở trong giới cũng không phải bí mật, nhưng người biết cũng chẳng nhiều, cho dù có biết thì cũng không ai dám tiết lộ cho bên truyền thông, dù sao chẳng ai muốn xui xẻo gây sự với Phó Phong cả.

Phương Bạch Cảnh là dòng dõi nghệ thuật, trong nhà không thiếu tiền, người không biết xe của Phó Phong thì đều tưởng người nhà Phương Bạch Cảnh đến đón cậu.

“Giám đốc Phó.” Lái xe Vương quay đầu liếc nhìn Phó Phong một cái, hỏi, “Bên ngoài nóng như vậy, có muốn mời ngài Phương lại đây không?”

Cơn nóng bức bên ngoài và trong xe tựa như không cùng một mùa, Phó Phong ngồi tại ghế sau, hai chân thon dài bắt chéo.

Cho dù là mùa hè, trên thân y vẫn mặc tây trang ba món hợp quy chuẩn.

Tuổi Phó Phong còn trẻ, thoạt nhìn không lớn hơn là bao so với Phương Bạch Cảnh, nhưng dung mạo lãnh đạm sắc bén xem ra lại trưởng thành hơn Phương Bạch Cảnh rất nhiều.

Y rất anh tuấn, là sự khôi ngô trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo.

Phó Phong đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, nghe vậy, y nâng cằm liếc nhìn ra nhìn ngoài cửa sổ, vừa vặn đụng phải cái lườm mà Phương Bạch Cảnh tự cho là rất hung hãn.

Trên thực tế chính là không đau không ngứa, còn chẳng đau bằng móng vuốt mèo con cào người.

“Kệ em ấy.” Phó Phong điềm tĩnh như thường lật một trang, “Em ấy đang giận dỗi tôi.”

Nói là như vậy, nhưng Phó Phong vẫn bỏ tài liệu xuống bên cạnh, ánh mắt chuyên chú nhìn khóa vào góc của Phương Bạch Cảnh.

Dưới tiết trời đổ lửa, Phương Bạch Cảnh trắng đến lóa mắt, trên gương mặt hiện lên một sắc hồng, da cậu mềm mại, phỏng chừng là phơi nắng đến bỏng rồi.

Phó Phong cau mày nói câu: “Mong manh quá.”

Tối nay phải giúp Phương Bạch Cảnh bôi thuốc mỡ, rõ ràng là để tốt cho Phương Bạch Cảnh, cậu lại còn vì đau mà nổi giận.

Con ngươi của Phó Phong mang theo một chút sắc xám thuần khiết, bình thường thoạt nhìn không rõ ràng, chỉ duy có thời điểm bị ánh mặt trời chiếu đến mới có thể hiển lộ.

Lái xe Vương không dám tiếp lời y, cũng không dám ngẩng đầu nhìn động tĩnh của trường quay, chỉ cúi đầu nhìn bánh lái.

Đến tận khi Phương Bạch Cảnh chờ đến sắp bốc khói, nam nữ chính bị cắt vô số lần rốt cục cũng qua được đoạn này.

Chủ yếu vẫn là nam chính có vấn đề, là diễn viên mới nôit tên Trang Thành Ngôn, bình thường cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng biết sao hôm nay lại như thể trúng tà vậy.

Không phải cảm xúc không đúng, mà là động tác chậm, thậm chí còn xuất hiện loại sai lầm cấp thấp như quên thoại.

Phương Bạch Cảnh độc lập tự chủ lăn xe của mình qua, nữ chính là một tiểu hoa đang rất hot mấy năm gần đây.

Cậu vẫn luôn có thiện cảm với phụ nữ xinh đẹp, mắt cong lên, miệng ngọt ngào gọi một câu: “Chị Trần Vận.”

Trần Vận đang dặm lại trang điểm, mấy ngày nay cô ở chung với Phương Bạch Cảnh thành quen, nhìn thấy Trang Thành Ngôn rời khỏi, nhịn không được mỉa mai nói: “Thế mà còn là xuất thân chính quy,  tùy tiện tóm một người trên đường, cảnh này cũng diễn qua được.”

Có điều vẫn khá tốt, kết thúc cảnh này Trần Vận ngất xỉu, sau đó trùng hợp gặp được  Phương Bạch Cảnh đi ngang qua.

Đạo diễn lại giơ loa, dùng cuống họng cũng bắt đầu bốc khói hô: “Nào nào, tất cả mọi người chuẩn bị đi!”

Trần Vận thuần thục bước đến dưới tàng cây phủ đầy lá, cảm giác bắt camera của cô rất tốt, lập tức tìm được góc độ đẹp nhất của bản thân, phô bày một dáng vẻ đáng thương.

Diễn viên thủ vai nô bộc của Phương Bạch Cảnh dìu cậu tiến đến, dừng ở bên cạnh Trần Vận.

Trong kịch bản nguyên gốc, Phương Bạch Cảnh cần tự tay lay Trần Vận tỉnh lại, nhưng Phó Phong bắt người sửa lại, đổi thành  Phương Bạch Cảnh để nô bộc trực tiếp cõng Trần Vận đi.

Diễn viên sau lưng Phương Bạch Cảnh còn chưa kịp động, đã thấy Phương Bạch Cảnh không tuân theo kịch bản khom người, ngón tay gầy yếu nhẹ nhàng cầm tay Trần Vận.

Cậu nhập vai rồi, dung mạo yếu đuối hiện vẻ quan tâm, công tử ốm yếu ho nhẹ vài tiếng, cố sức gọi: “Cô nương?”

Phương Bạch Cảnh biết Phó Phong đang nhìn.

Trong lòng cậu ngạo nghễ nghĩ —— hừ, cậu chính là muốn để Phó Phong thấy, muốn Phó Phong không thoải mái.

Đạo diễn hô “Cắt!”, Phương Bạch Cảnh là sửa lại kịch bản, song diễn như vậy cũng đúng, coi như là qua cảnh.

Động tĩnh xung quanh trở nên huyên náo, phải đổi vị trí máy, Phương Bạch Cảnh lấy quạt hương bồ quạt gió cho mình, thuận thế quay đầu liếc mắt một cái về phía Maybach.

Kính cửa sổ không biết hạ xuống một nửa từ bao giờ, Phó Phong ngồi trong xe, cách thật xa. Phương Bạch Cảnh không nhìn rõ vẻ mặt cùng ánh mắt của Phó Phong, chỉ có thể biết y hẳn là đang dõi theo cậu.

Bàn tay phe phẩy quạt của Phương Bạch Cảnh dừng lại, ngây ngốc đối mắt cùng Phó Phong, theo bản năng có chút sợ Phó Phong. Không kiềm nổi, Phương Bạch Cảnh lui ra sau mấy bước, đứng cách Trần Vận xa một chút.