Hà Nguyệt trong cơn sốc và bối rối to lớn đó, chỉ nói một câu, "Tôi cần suy nghĩ một chút."
Cậu thực sự cần phải suy nghĩ, đầu óc cậu đang hỗn loạn.
Cậu thực sự có tình cảm gì với Cố Nhiên, trước đây cậu cũng đã từng nghĩ qua một chút.
Ban đầu Cố Nhiên không đối xử tốt với cậu, cậu cũng không có cảm xúc phản kháng mãnh liệt, cùng lắm là nhẫn nhịn chịu đựng; sau này Cố Nhiên bắt đầu quan tâm đến cậu, đối xử tử tế với cậu hơn, mặc dù cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không thể không có chút cảm kích, dù sao thì bất kể Cố Nhiên đối xử với cậu thế nào, cậu cũng cần công việc này để sống.
Ngoài sự cảm kích, liệu có những cảm xúc nào khác hay không, cậu cũng không thể phân biệt rõ.
Chỉ là cậu cũng thường nghĩ đến cảm giác khi Cố Nhiên ấn vào môi cậu. Một khi hình ảnh hai người da kề da hiện lên trong đầu, lưng cậu như bị điện giật, đến cả ngón chân cũng tê dại. Cảm giác này thật sự quá xa lạ, đến nỗi cậu không dám nghĩ xa hơn, nhưng những suy nghĩ đó lại như những đốm lửa trong dầu, bùng cháy không thể ngăn cản.
May mà sau đó, Cố Nhiên đột nhiên nói với cậu rằng, hắn sẽ kết hôn.
Khoảnh khắc đó, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Vì nếu Cố Nhiên muốn kết hôn, có một số điều, cậu có thể không cần nghĩ nữa.
Không cần nghĩ nữa về tình cảm và sự nhiệt tình của Cố Nhiên dành cho cậu từ đâu mà có; không cần nghĩ nữa về việc cậu sẽ đáp lại tình cảm chân thành giống như tình yêu của hắn như thế nào; cũng không cần nghĩ nữa về lý do mà khi nghĩ đến Cố Nhiên, những nhịp tim đập nhanh và run rẩy đó thường xuyên xuất hiện.
Giống như cơ thể đột nhiên trở nên trống rỗng, trái tim cũng theo đó mà trống rỗng. Cậu đã quen với cảm giác mệt mỏi khi buông bỏ sau khi mất mát.
Nhưng cậu không ngờ rằng, người mà Cố Nhiên muốn "kết hôn" lại chính là cậu, thậm chí còn quỳ một chân, tay cầm nhẫn kim cương để "cầu hôn" cậu.
Cảm giác trái tim lại nhảy lên một lần nữa quay trở lại, cậu cảm thấy hoảng hốt và bối rối.
Người đàn ông vẫn giữ tư thế quỳ một chân, yên lặng ngẩng đầu nhìn cậu.
Thời gian như đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi cậu nghi ngờ rằng đầu gối của Cố Nhiên sắp bị tê cứng.
"Anh, anh đứng dậy trước đi."
Cố Nhiên nhìn cậu một lúc lâu, trầm mặc đứng dậy.
Hộp nhẫn vẫn còn trong tay, người đàn ông dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt lại vào túi.
Cầu hôn không thành, hôn lễ tạm thời biến thành tiệc rượu, khách mời tuy vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, nhưng may mắn là trong quá trình chuẩn bị trước đó đã có kế hoạch ứng phó, tăng thêm các tiết mục như biểu diễn ban nhạc, tiệc tự chọn, đấu giá đồ quý, cũng không để mọi người phải đứng chờ ở hiện trường.
Cố Nhiên nắm tay cậu, thì thầm bên tai, "Đi theo anh."
Hà Nguyệt hơi bối rối bị Cố Nhiên dẫn đi, hai người rời khỏi cửa sau của hội trường, đi qua hành lang dài, rồi xuống thang máy, sau đó ra khỏi cửa khách sạn.
Khách sạn nằm trên một cao điểm bên bờ biển, có thể nhìn thấy mặt biển yên tĩnh.
Ngoài trời nắng rực rỡ, không còn tiếng người ồn ào trong hội trường, chỉ có gió biển mang theo chút vị mặn của nước biển, nhẹ nhàng lại dịu dàng thổi vào mặt.
Cố Nhiên không có ý định dừng lại, chỉ im lặng đi về phía trước.
Bàn tay cậu bị người đàn ông nắm chặt, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, cũng không có ý định buông ra.
Trong bầu không khí tĩnh lặng quá mức đó, Hà Nguyệt dần cảm thấy khó thở, chỉ có thể nói, "Cố Nhiên...... đi chậm một chút......"
"Ừ."
Người đàn ông đã chậm lại bước chân, nắm tay cậu đi thêm một đoạn, rồi dừng lại trên bãi đá ven biển.
Bãi đá hiện lên một độ nghiêng tự nhiên, phía trước là bãi cát trắng xóa, lúc này đang là mùa thấp điểm, trên bãi biển không có nhiều du khách, chỉ nghe thấy tiếng hải âu kêu và tiếng sóng biển vỗ vào đá.
"Hà Nguyệt." Cố Nhiên quay người lại, đối diện với cậu, "Anh không nghĩ sẽ ép em, anh chỉ muốn, thử lại một lần nữa."
"......"
"Dù sao, em cũng đã rời đi trước đó rồi, anh coi như cược một lần, còn hơn là để em đi mất."
"......"
"Em có muốn hay không cũng không quan trọng, anh có thể chờ em."
Hà Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng sóng biển đánh vào đá lấn át.
Cố Nhiên lại nói, "Anh cảm thấy, em có cảm giác với anh."
"......"
"Anh nói có đúng không?"
"......"
"Tại sao không nói gì?"
"......"
"Nếu em không nói gì, anh sẽ coi như em đồng ý." Cố Nhiên dừng lại một chút, rồi nói, "Nếu em không thích anh, ghét anh, thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần nói, em không thích anh."
Gió biển thổi mạnh hơn, ẩm ướt và mặn chát, Hà Nguyệt đứng trong gió, trái tim như bị thổi bay. Khi nhìn vào mắt Cố Nhiên, cậu không thể nào nói ra "không thích".
Bởi vì ba từ đó còn chưa nói ra, trái tim cậu đã bắt đầu đau.
Cố Nhiên dường như rất kiên nhẫn, chỉ nhìn cậu, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cậu.
Trong sự im lặng đối diện ấy, cậu cảm thấy như hơi thở của mình sắp ngừng lại, cậu mở miệng định nói gì đó để giảm bớt cảm giác gần như nghẹt thở, nhưng ngay sau đó môi cậu đã bị chặn lại.
Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi vài giây, dường như chỉ để chặn lời cậu lại, không cho cậu nói. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Nhiên đã buông cậu ra.
"Không nói gì, có nghĩa là thích anh."
"......" Hà Nguyệt ngẩn ra một lúc lâu, chỉ nhỏ giọng nói, "Em không có gì tốt, không đáng để anh như vậy......"
Cố Nhiên nhìn cậu, "Em là tốt nhất."
Người đàn ông lấy chiếc nhẫn đã cất đi ra, sau đó nghiêm túc, đeo nó vào ngón áp út tay trái của cậu.
"Cảm ơn em, đã không từ chối anh."
Chiếc nhẫn dưới ánh nắng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, Cố Nhiên cúi đầu, hôn lên con mắt mà cậu không nhìn thấy.
- - HOÀN CHÍNH VĂN --