Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 7-2




Nguyễn Tương Nam tranh thủ thời gian buổi trưa mà tới phòng bệnh thăm anh: “Sắc mặt anh nhìn tốt hơn hôm qua rất nhiều, cảm thấy trong người thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Trác Diễm nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của cô, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, hình như không có khác thường gì, “Cháo buổi sáng không tệ, tài nấu nướng của cô rất tốt.”


Nguyễn Tương Nam đặt tay ở trong túi áo khoác dài trắng, mỉm cười nói: “Đều là học từ y tá trưởng. Năm đó lúc tôi thực tập, y tá trưởng cũng không quá vui vẻ với tôi... tôi không thể làm gì khác là ngày ngày phải đi theo cô ấy đòi ăn và khen cô ấy nấu ăn ngon, cô ấy mới cho tôi sắc mặt tốt. Đợi đến lúc tôi không cần thầy dạy cũng biết, cuối cùng cô ấy cũng thích tôi.”

Thật ra thì cô nghị lực như thế, nếu dùng với người nhà, đoán chừng tất cả mọi người đều vui vẻ rồi.

Nguyễn Tương Nam lại nói: “Có lúc tôi nghĩ, có phải quan hệ của tôi và người nhà không tốt lắm, thật ra nguyên nhân hoàn toàn là do bản thân tôi?”

Trác Diễm thẳng thắn bộc trực lời nói thật trong lòng: “Chỉ là một phần, không thể nói tất cả là lỗi của cô.”

Nguyễn Tương Nam lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn đồng hồ: “A, tôi nói chuyện với anh hết mười phút, hiện tại tôi phải đi về gấp.”

Cô đi ra khỏi phòng bệnh không tới mấy giây, rồi lập tức trở lại, sờ túi, cuối cùng lấy ra một lá thư màu hồng: “Vừa rồi thiếu chút nữa quên, cái này của anh.”

Cái tâm tình phức tạp lại về rồi.

Trác Diễm lung lay nhìn lá thư màu hồng, chắc chắn lá thư được làm từ giấy tốt, hoa văn cũng rất đẹp, xem ra là tốn công sức lựa chọn, ngược lại trên lá thư không có viết tên tuổi người nhận. Mà nội dung trong lá thư, không cần nói cũng biết.


Qúa khứ anh nhận cũng không ít thư tình, chồng lên cũng có thể đóng thành sách giáo khoa rồi.

Trác Diễm ngập ngừng đưa tay nhận lấy, phong thư kia có chút nặng, hình như có mấy tờ giấy viết thư bên trong.

Nguyễn Tương Nam nói: “Anh xem một chút đi, dù sao cũng là tâm ý của người ta.”

Trác Diễm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cô một hồi, hình dáng của cô với Nghiêm Ương thật ra rất giống, người khác nhìn một cái cũng có thể biết các cô là chị em, nhưng có một chỗ không giống duy nhất là cặp mắt kia. Mắt của Nghiêm Ương trừng lên là tròn cuồn cuộn, thật đáng yêu, nhưng mắt Nguyễn Tương Nam là loại đuôi mắt hơi dài, mắt hai mí, đường nét rất tao nhã.

“Tôi sẽ xem, nhưng đáp án chưa hẳn là thứ cô muốn.”

Nguyễn Tương Nam nhún nhún vai, dáng vẻ không sao nói: “Không nói nhiều, tôi còn phải về phòng khám.”

Anh xem đi xem lại cái phong thư đó nhiều lần, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm mở nó ra. Trước kia lúc anh nhận được thư tình đều là huỷ đi cũng không huỷ, tiện tay ném một cái.

Mặc dù là cô thích anh đi nữa, anh cũng sẽ không đáp lại, nhưng là xem những lời nói trong thư, cũng xem như là tôn trọng cô.

Trác Diễm mở lá thư, lấy lá thư từ trong ra, tổng cộng có bốn tờ giấy, chữ viết gọn gàng, vừa bắt đầu liền vào thẳng vấn đề: tôi thích anh nhiều năm rồi.

Tôi thích anh. . . . . nhiều năm rồi hả?

Nhiều năm?

Trước kia anh đối với cô cũng không coi là tốt, hơn nữa thái độ của cô cũng rất không tốt, mỗi lần kết thúc đều là cãi vả. Bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, thậm chí anh ngay cả yêu thích giải trí trấn tĩnh cũng không biết.

Anh nhìn xuống từng hàng từng chữ, ngược lại bên trong viết một chút chi tiết nhỏ của anh, linh tinh lang tang, có chút dài dòng, anh còn chờ nhìn tình hình, cho đến tờ cuối cùng ——


Tờ cuối cùng, rõ ràng là một tên xa lạ


Nguyễn Tương Nam tự mình trở lại phòng bệnh, lập tức có y tá trực lầu ngó dáo dác nhìn cô. Cô nâng mặt ngoắc ngoắc cô ấy: “Chỗ này không có người khác, vào đi.”

Y tá nhỏ nhìn chung quanh một chút, không có bệnh nhân khác, liền chạy tới phòng làm việc của cô ấy: “Bác sĩ Nguyễn. . . . . .”


“Thư tôi đã chuyển rồi”

“Như vậy, anh ấy là ——”

“Tôi không biết anh ta nghĩ thế nào nếu như anh ta có tình cảm, đại khái sẽ đến tìm cô thôi.”

“Bác sĩ, cám ơn chị.” Y tá nhỏ rất nghiêm túc nói, “Tôi thật sự thích anh Trác nhiều năm rồi, thì ra tôi cho là tốt nghiệp đại học sẽ không có cơ hội gặp anh ấy.”

“Như vậy sao,” Nguyễn Tương Nam suy nghĩ một chút, “Nếu không như vậy đi, tôi sẽ xin y tá trưởng, cho cô đi trực phòng bệnh này.”


Y tá nhỏ bắt đầu lấy tiền: “Cái đó, tôi biết trước kia chị chuyển thư đều thu phí, tôi đưa tiền cho chị”

Nguyễn Tương Nam vội ngăn cản: “Chút nữa mời tôi đi ăn một bữa là được rồi, nói chuyện tiền dung tục hơn. Vậy thì cô cảm thấy tôi sẽ là người vậy sao?”