Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 5-1




Mục tiêu của Nguyễn Tương Nam trước khi tham gia vào đợt trao đổi bác sĩ đi Anh là bước đầu giảng hòa với mẹ.

Nhưng nói thì dễ chứ bắt tay vào làm thì khó hơn rất nhiều lần.

Cô thật băn khoăn, không biết mình nên bắt đầu như thế nào đây! Có nên mỗi ngày gửi tặng mẹ một bó hoa, đính kèm tấm thiệp nhỏ với dòng chữ “Gửi người phụ nữ xinh đẹp”. Hay là trước khi lên đường đi Anh quốc thì hẹn bà dùng cơm ở một nhà hàng cao cấp, thuận tiện để hai mẹ con hiểu rõ nhau hơn một chút.

Sáng nay, lúc ăn điểm tâm, cô ngồi bên y tá trưởng, thấy chị ấy đang nhắn tin với ông xã. Nào là dặn dò anh ta buổi sáng ra khỏi nhà phải nhớ mang theo dù, vì dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, phải mặc thêm áo khoác, bởi nghe nói nhiệt độ không khí đang giảm xuống. Rồi còn nhắc nhở đừng quên ăn sáng nữa! Nguyễn Tương Nam len lén liếc nhìn nội dung tin nhắn, liền bắt chước làm theo, soạn một cái tin giống như vậy gửi cho mẹ của mình.

Y tá trưởng cảm giác được cô đang nhìn lén, bèn che đi màn hình điện thoại rồi nói: “Đi chỗ khác mau, con nít không được nhìn lén người lớn nói chuyện à. Cũng không cần hâm mộ chúng tôi. Chờ khi cô lập gia đình đi rồi biết!”

Nguyễn Tương Nam tỏ vẻ buồn bã, cô đơn thở dài: “Sẽ không có ai lấy em đâu…”

". . . . . . Sao vậy?"

Cô đưa đũa gắp lấy mấy cọng mì trộn, sợi mì mềm uột tựa như tàn hoa bại liễu, mặc kệ cho cô muốn làm gì thì làm, rồi nhẹ giọng cảm thán: “Một người xấu xa như em, ai sẽ yêu thích được chứ?”

Y tá trưởng nghe cô nói vậy, không đành lòng nhìn vẻ mặt buồn tủi của cô, bèn mở miệng an ủi: “Mặc dù tính tình cô xấu xa…Không đúng, câu này bỏ đi. Trọng điểm là ở câu sau: Dung mạo của cô cũng không tồi đâu. Một người con gái có khuôn mặt xinh đẹp thì làm sao không có ai thích? Mấy ngày trước, khoa chỉnh hình có một nam bác sĩ độc thân mới chuyển đến. Ngày đầu tiên đi làm, anh ta đã nói, trong bệnh viện này, mỹ nhân quả thật không thiếu, ví dụ như bác sĩ Nguyễn bên khoa ngoại!”

Nguyễn Tương Nam tỏ vẻ đồng tình, gật gù nói: “Cái này thì đúng rồi! Em cũng cảm thấy nhan sắc của mình không tệ đâu!”

Y tá trưởng không còn gì để nói: "Chị đây thế mà bị tiểu cô nương nhà ngươi lừa gạt! A…a…a… Thật quá thất bại."

Ồn ào một lúc, tâm tình vì thế cũng trở nên vui vẻ hơn. Cô trở lại văn phòng, mở laptop ra, định đặt hoa tươi.

Mẹ của cô là một người yêu thích cái đẹp, đặc biệt là những thứ rực rỡ, hoa lệ. Vẻ ngoài càng đẹp thì bà càng thích, mà hoa cẩm chướng cho dù có hương thơm, nhưng vẻ ngoài lại mộc mạc quá, chắc hẳn là mẹ không ưa rồi! Cuối cùng cô chọn một bó hoa hồng vàng, điểm thêm Hoàng Oanh (*), đây là màu sắc mà mẹ cô thích nhất. Rồi yêu cầu cửa tiệm kèm thêm một tấm thiệp “Gửi người phụ nữ xinh đẹp”.

Tin nhắn ấm áp mà cô gửi lúc sáng giống như đá chìm đáy biển, không thấy hồi âm gì cả! Đoán rằng mẹ cô mỗi ngày đều có thói quen ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, chưa tới giữa trưa thì căn bản sẽ không ngó ngàng gì đến điện thoại di động.

Cuối cùng, khi cô đã xong việc buổi sáng thì mới nhận được điện thoại của bà. Cô nhìn dãy số đang gọi đến, liền cố gắng chuẩn bị giọng nói cùng tâm tình, sau đó phá lệ, dịu dàng nghe máy: “Mẹ?”


Bên kia điện thoại, giọng nói của mẹ cô dường như cũng có chút thấp thỏm: “Tương Nam, hôm nay có chuyện rất kỳ lạ nha…”.

Đối với sự thấp thỏm của mẹ, Nguyễn Tương Nam có thể hiểu được. Trước giờ, cô vẫn là một con vịt chết còn mạnh miệng, luôn ương ngạnh, cố chấp, bây giờ bỗng nhiên quay đầu vào bờ, đúng là rất kỳ quái.

"Thật ra thì... Ừ, cũng không phải là rất kỳ lạ."

“Không phải, con không biết đâu, hôm nay mẹ nhận được một bó hoa hồng vàng! Còn có tấm thiệp nhỏ viết là “Tặng người phụ nữ xinh đẹp”. Mẹ không nghĩ là xung quanh còn có người âm thầm ái mộ mình như vậy đấy! Nếu dượng Nghiêm của con mà biết, chắc sẽ tức giận lắm!”

". . . . . ."

Trong điện thoại truyền đến tiếng của Nghiêm Ương: “Mẹ, ý nghĩa của hoa hồng vàng là thất tình và ghen tỵ, còn của Hoàng Oanh nghĩa là phai nhạt. Thất tình, ghen tỵ, phai nhạt…Không biết người tặng có ý gì nữa?”

Nguyễn Tương Nam ảo não đưa tay chống trán. Lúc đặt hoa, mãi suy nghĩ đến việc phối hợp màu sắc, vậy mà lại quên mất tầm quan trọng của ý nghĩa của chúng. Thậm chí cô còn quên mất mẹ và em gái của mình có thể ngồi cả ngày nghiên cứu ý nghĩa mười hai chòm sao, làm sao có thể bỏ qua chuyện tìm hiểu ngôn ngữ các loàihoa chứ.

“Nhưng mà, mẹ thật sự rất thích !”

Xem ra cô vẫn còn biết mẹ của mình thích gì, thật là đáng mừng.

Nguyễn Tương Nam cúp điện thoại, thầm nghĩ, việc tặng hoa đã không thành rồi, chuyện hẹn ăn cơm chắc phải dời lại thôi.

Sau giờ nghỉ trưa, cô bắt đầu giờ giảng cho nhóm sinh viên thực tập.

Khi đẩy cửa bước vào, bên trong phòng học đã đầy người, mà hàng ghế đầu cũng kín chỗ.Nguyễn Tương Nam cầm máy tính xách tay lên bục giảng, lưu loát cắm điện, mở màn hình chiếu: “Bài giảng cũng không dài. Hôm nay chúng ta sẽ học về bệnh viêm đường ruột…”. Cô nhấp chuột hai cái, mở bài powerpoint, vậy mà màn hình chiếu lại bị kẹt, không chạy xuống được.

Những việc hiếm khi xảy ra như vậy, thế nào cũng có lúc đổ lên đầu cô.

Cô đành phải khởi động lại máy chiếu, vừa mở sách giáo khoa, nói số trang: “Các bạn mở ra trang này, đây là nội dung chính của bài thi.”

Ở phía dưới lớp, đám sinh viên lập tức thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ghi chép.

Cô nhìn vào sách giáo khoa, đọc tiếp những câu cần chú ý, lại nhấn mạnh lần nữa: “Những phần này sẽ có ra thi đấy!”

Một cô bé sinh viên ngồi ở bàn đầu vội lấy bút highlight bảy màu ra đánh dấu “xoạt xoạt”. Nguyễn Tương Nam tiếp tục nói: “Phía dưới còn nhắc tới một ca bệnh, có mô tả triệu chứng lâm sàng của đường tiêu hóa.” Cô dừng một chút, để cho người bên dưới đánh dấu xong, lúc này mới bổ sung: “Câu này 90% sẽ không ra thi!”

Vốn đã không có thời gian nghỉ trưa, thực tập sinh ngồi nghe giảng đã phần nào không có tinh thần, vừa nghe cô nói những lời này liền bắt đầu than ngắn thở dài. Có người còn giơ tay lên hỏi: “Sư tỷ, lỡ như đến lúc chúng em thi lại rơi vào xác suất 10% còn lại thì sao?”

Nguyễn Tương Nam trả lời: “Tôi không dự đoán được nội dung đề thi sẽ ra, chỉ là trong mười năm qua chưa hề ra thi câu này. Nếu năm nay lại được hỏi, không thể làm gì khác hơn là mọi người tự cầu phúc vậy!”

Vừa trả lời sinh viên xong, cô chợt thấy điện thoại di động trong túi áo blouse trắng khẽ rung lên.

Mà lúc này, màn hình máy chiếu cũng đã mở được nên cô cũng không để ý đến nữa, liền mở bài powerpoint đã soạn đêm hôm qua ra, máy móc tổng kết lại những kiến thức vừa mới học xong. Cuối cùng nói: “Tốt lắm, mọi người có thể nghỉ ngơi!”

Trong chốc lát, phòng học đã trống rỗng.