Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 156: Đến đồn cả 3 người




Edit: Hoàng Đan

———————-

Chương 156: Đến đồn cả 3 người

Hề Lạc Hiền cùng Tiêu Hoằng Nghị khiếp sợ nhìn Đường Tịch, miệng bất giác đồng thanh hỏi, “Hai mươi ba năm trước chẳng lẽ không phải trùng hợp thôi?”

“Trùng hợp?” Đường Tịch nhíu mày nhìn họ “Trên thế giới này có sự trùng hợp nhiều như vậy ư, nếu như con đoán không sai thì Tiêu Cấm Ninh rất có thể chính là cháu gái ruột của hai người Lâm gia, cho nên bọn họ mới đối với Tiêu Cấm Ninh ưu ái như thế! ”

Hề Lạc Hiền khiếp sợ nhìn Đường Tịch, giọng hơi run run, “Điều con nói là sự thật ư?”

Đường Tịch nhìn Hề Lạc Hiền một cái, nhếch miệng cuời lạnh nhạt, “Có phải thật hay không, điều tra sẽ rõ!” rồi nhìn Tiêu Hoằng Nghị, nhíu mày nói, “Cha, nên báo cảnh sát không?”

Tiêu Hoằng Nghị rút điện thoại di động ra trực tiếp bấm số báo cảnh sát.

Mấy người bọn họ đi lên lầu, Tiêu Hoằng Lịch đã đi rồi, chỉ còn Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh ở trong phòng làm việc trông coi Tiêu Cấm Ninh cùng Lâm gia Nhị lão, Tiêu Cấm Ninh và Đào Diễm khi nhìn thấy Lưu Thừa Vũ, cảm giác như vị cứu tinh xuất hiện,Tiêu Cấm Ninh si ngốc kêu một tiếng, “Thừa Vũ!”

Đào Diễm thì ánh mắt sáng lên, đi tới và kéo tay Lưu Thừa Vũ lại thủ thỉ, “Thừa Vũ à, cháu hãy nghe bà nói, Cấm Ninh chính là vị hôn thê của cháu, năm xưa là chính miệng cháu cam kết trước mặt bà sẽ đối xử tốt với Cấm Ninh, không lẽ bây giờ cháu lại nuốt lời?”

Lưu Thừa Vũ nghe Đào Diễm nói như vậy, lông mày nhíu chặt lại, lấy tay còn lại kéo tay của Đào Diễm ra, chau mày nói, “Đó là vì lúc đầu cháu tưởng vợ chưa cưới của mình là cô ấy, cho nên mới nói như vậy, bây giờ cô ấy đã không còn là vị hôn thê của cháu nữa!”

“Con bé chính là vị hôn thế của cháu!!!” Đào Diễm lớn tiếng nói, ” Từ đầu tới cuối, vị hôn thê của cháu cũng chính là Cấm Ninh, chẳng lẽ cháu quên rồi sao?”

Lưu Thừa Vũ cau mày, nhìn một thoáng về phía Đường Tịch, mím môi một cái rồi nói, “Vợ chưa cưới của cháu là con gái nhà họ Lâm, không phải là Tiêu Cấm Ninh!”

Tiêu Cấm Ninh nghe Lưu Thừa Vũ nói như vậy, mọi tia hi vọng trong lòng đều vụt tắt, cô ta ngẩng đầu nhìn Lưu Thừa Vũ, cười lạnh nói: “Anh cùng lắm cũng chỉ xem tôi đã hết giá trị lợi dụng, cho nên mới ném tôi đi như thứ phế phẩm, Lưu Thừa Vũ, anh cho rằng sau khi vứt bỏ tôi, Tiêu Nhu sẽ đến với anh sao? Anh lầm rồi, cô ta sẽ mãi mãi không yêu anh và anh cũng mãi mãi không chiếm được trái tim cô ta đâu! Tôi nguyền rủa các người,các người vĩnh viễn sẽ không được ở bên nhau!”

Đường Tịch nghe Tiêu Cấm Ninh nguyền rủa, đứng ở một bên, khóe miệng nhếch lên, bụng thầm nghĩ, [Cám ơn lời nguyền rủa của cô! Nó nhất định sẽ thành hiện thực!]

Nhưng cô đi lên đây không phải là để nghe bọn họ nguyền rủa lẫn nhau.

Đường Tịch tiến lên một bước, cầm lấy hai tờ báo cáo giám định gen trong tay Hề Lạc Hiền, rồi đi tới trên ghế sa lon và ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh, hỏi, “Anh ba, thời điểm em bị thương, anh đã báo cảnh sát chưa?”

Tiêu Cảnh gật đầu, nhìn Đường Tịch cười hiền hòa: ” Ừ, anh đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ trực tiếp qua bệnh viện.”

Tiêu Cấm Ninh vừa nghe đến hai chữ cảnh sát, sắc mặt liền thay đổi, hung dữ nhìn Đường Tịch, quát ầm lên, “Tiêu Nhu, cô dựa vào cái gì mà làm như vậy với tôi!”

“Địa vị!” Đường Tịch quét mắt nhìn Tiêu Cấm Ninh, rồi nhìn vào Đào Diễm và Lâm Nhược Chí, khóe miệng nhếch lên, âm lãnh nói: “Địa vị, giữa người bình thường và kẻ điên rồ không có chuyện gì để nói, mấy người điên rồ, xảo trá như vậy, cùng các người nói chuyện phải trái sẽ vĩnh viễn không thông, cho nên, tôi chỉ có thể ra hạ sách này.”

Đào Diễm quắc mắt nhìn Đường Tịch,mắng: “Đồ xấc xược, mẹ của cô là do tôi nuôi lớn, tôi giáo huấn thế nào, nó đều ngoan ngoãn làm theo, còn cô, sao cô dám…Cô có tin tôi kiện cô không?! ”

“Đủ rồi, muốn kiện cáo gì tôi luôn sẵn sàng đón tiếp!” Đường Tịch đứng lên, sắc mặt lạnh băng nhìn đám người Đào Diễm, nói, “Chẳng qua là tôi chưa muốn kiện các người, vậy mà chỉ vì không thể cãi lý lại được mà các người liền muốn kiện tôi ư, thật không biết xấu hổ, tôi đứng ở đây còn cảm thấy mất mặt thay đó!”

Lúc này có vài người mặc đồ cảnh sát đẩy cửa đi vào, bọn họ tới trước mặt Tiêu Cấm Ninh, trầm giọng nói, “Cô Tiêu Cấm Ninh, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới việc cố ý gây tổn thương trong vụ án, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến! ”

Tiêu Cấm Ninh cuống quít trốn sau lưng Đào Diễm, “Các anh chẳng qua cũng chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cớ, tại sao tôi phải đi với các anh chứ!”

Cảnh sát lấy ra một tờ giấy báo cáo, nhìn Tiêu Cấm Ninh, lạnh lùng nói: “Xin cô phối hợp phá án, nếu không chúng tôi sẽ cưỡng ép cô đấy!”

Vừa dứt câu, có hai người tiến lên bắt giữ Tiêu Cấm Ninh, Đào Diễm nhìn cảnh Tiêu Cấm Ninh bị bắt đi, liền xông lên lôi họ ra, vừa kéo vừa nói, “Các anh làm gì vậy, mau buông ra, các anh không biết con bé là ai ư! Chính là đại minh tinh Tiêu Cấm Ninh, các người không thể bắt nó đi!”

Vị cảnh sát mặt lạnh nhìn Đào Diễm, trầm giọng nói, “Thưa bà, tôi khuyên bà đừng ngăn cản chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ bắt giữ bà vì tội cản trở người thi hành công vụ.”

Đường Tịch đứng một bên nhìn, hơi nhíu mày nói, “Các anh hãy bắt bà ta theo luôn và truy tố với tội danh cố ý gây thương tích, bà ta đã đẩy mẹ tôi ngã lầu, bây giờ mẹ tôi vẫn còn nằm hôn mê trong phòng bệnh, còn bà ta thì vẫn nhơn nhởn ở ngoài này, khoe khoang công ơn nuôi nấng mẹ tôi, nên bà ta đáng bị bỏ tù lắm!”

Đào Diễm nghe Đường Tịch nói như vậy, lớn tiếng mắng: “Tôi là mẹ nó, nuôi nó từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ tôi không được quyền chạm vào nó!”

“Chạm thì được, nhưng đánh đập, giết hại thì không được!” Đường Tịch hạ giọng nói, giọng nói lạnh lùng đến độ Đào Diễm nhất thời không biết làm sao phản bác.

Đường Tịch nhìn về phía cảnh sát nói, “Anh cảnh sát, bây giờ tôi còn muốn truy tố Đào Diễm cùng Lâm Nhược Chí tội buôn bán trẻ em, mẹ của tôi, căn bản không phải là máu mủ của họ, tôi khẳng định hai người bọn họ chính là thủ phạm trong vụ bắt cóc trẻ em hơn 40 năm về trước!”

Lâm Nhược Chí đứng ở một bên, nghe Đường Tịch nói như vậy, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, chúng tôi không có buôn bán trẻ em!”

Lúc này cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, một vị cảnh sát lớn tuổi đi vào, ông ấy vừa bước vào thì những người cảnh sát kia lập tức đứng thẳng người, nghênh đón, “Cục trưởng Long, ngài đến rồi ư?”

Long cục trưởng nhìn họ gật đầu nhẹ rồi đi tới trước mặt Tiêu Cảnh, cười nói: “Cậu Tiêu Tam, phía trên đã thông báo, nói là nơi này có người cố ý giết người nhưng không thành, thật sao? “