Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 119: Về nhà




Editor: Thủy Tiên.

Đường Tịch đem chuyện mình bỗng nhiên lấy được năng lực nói một lần, Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái nghe xong sửng sốt một chút, biểu tình trên mặt thật là cái gì cũng có, Tiêu Dao bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Tịch, âm thanh rất khàn khàn, “Em nói em là Đường Tịch?”

Đường Tịch cả người một hồi, cô chợt nhìn về phía Tiêu Dao, dưới đèn đường sắc mặt anh rất khó nhìn, giống như là người vừa mới được người khác vớt từ dưới nước lên, nhưng là cô phải thừa nhận, cũng phải nói cho Tiêu Dao cái thực tế tàn nhẫn này, cô gật đầu, “Đúng vậy anh cả, em thật ra thì thân phận thật sự là Đường Tịch, em thật xin lỗi khoảng thời gian này tới nay một mực lừa gạt mọi người.”

Hai chữ anh cả cơ hồ để cho Tiêu Dao không chỗ chui đi, anh chợt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Đường Tịch, đúng vậy, coi như cô ấy là Đường Tịch thì bây giờ cô ấy cũng là Tiêu Nhu, là em gái ruột của Tiêu Dao anh, đời này anh chỉ có thể làm anh trai của cô. Sau khi trái tim trải qua đau đớn ngắn ngủi, Tiêu Dao lại có chút vui mừng, cũng còn khá, coi như cô bây giờ lấy thân phận của Tiêu Nhu còn sống, nhưng là ít nhất cô còn sống trên cõi đời này.

Cung phản xạ của Tiêu Cảnh tương đối dài, một hồi lâu mới khiếp sợ chỉ Đường Tịch nói, “Cho nên em tên biến thái này sở dĩ biến thái như vậy, căn bản không phải bởi vì thông minh, cũng không phải là bởi vì en là thiên tài gì, mà là do em là Đường Tịch!”

Đường Tịch nhún vai, “Anh ba, coi như em là Đường Tịch, em cũng là thiên tài a.” Vừa cười, “Cũng thông minh hơn anh, anh không có thể phủ nhận sự thật này.”

Phốc... Tiêu Cảnh nội tâm đang hộc máu, đây rốt cuộc là cái thể loại em gái gì, anh tại sao lại có loại em gái như thế này!

Tiêu Sái khóe mặt giật một cái, ngơ ngác nhìn Đường Tịch, vừa nhìn về phía Kiều Lương, lại nhìn về phía hai anh em nhà mình, hỏi, “Vậy, hiện tại mọi người muốn làm gì?”

Tiêu Sái hiện tại rốt cuộc biết tại sao Đường Tịch ở nhà hàng nước Pháp có thể nói tiếng Pháp, cũng dám dùng lời thề son sắt như thế nói phải dùng thời gian một năm liền thi lấy được bằng tốt nghiệp, nhớ năm đó Đường Tịch nhưng là cả sự kiêu ngạo của tập đoàn Đế Quốc a, ở Đế đô sau khi tốt nghiệp đại học cũng đồng thời lấy được học vị tiến sĩ của đại học Harvard MBA của nước Mỹ Đại, hơn nữa tinh thông hơn mười ngôn ngữ các quốc gia khác nhau...

Kiều Lương lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ mọi người muốn hiện tại để cho tiểu Tịch cùng tôi về nhà?”

Mặc dù anh là cầu cũng không được, nhưng là anh biết Đường Tịch khẳng định không muốn, cô hiện tại thật vất vả mới có thể cùng những người trong nhà sống chung, anh cũng có thể nhìn ra được cô thích những người nhà hiện tại vô cùng, nếu như bởi vì cái thân phận của cô là Đường Tịch bọn họ liền xa lánh cô, anh nhất định sẽ.....

“Làm sao có thể!” Anh em ba người miệng đồng thanh nói, Tiêu Cảnh trừng mắt nhìn Kiều Lương, nghĩa chính ngôn từ nói, “Tiểu Nhu là con gái nhà chúng tôi, dựa vào cái gì trở về với cậu!”

Khóe miệng Đường Tịch hơi hơi móc một cái, cô cũng có thể theo một câu nói này cảm nhận được tâm tư của Tiêu Dao thay đổi, cô thật đặc biệt cảm ơn Tiêu Dao không có vào lúc này nói ra cái gì để cho mọi người không thể tiếp nhận, càng cảm tạ mấy người bọn họ bây giờ biết chân tướng còn như thế tin tưởng cô.

Mấy người ở lại bờ sông ngồi hai giờ, rượu cũng tỉnh không ít, Kiều Lương nhìn thời gian một cái, đưa bọn họ trở về, Tiêu Cảnh dọc theo đường đi đều ha ha ha cười, “Tôi nói Kiều Lương a, không nghĩ tới có một ngày cậu lại còn phải gọi tôi một tiếng anh ba, thật là báo ứng xác đáng a!”

Kể từ sau khi biết thân phận chân chính của Đường Tịch Tiêu Cảnh vẫn cứ được nước, nghĩ đến về sau Kiều Lương muốn cưới được Đường Tịch qua cửa còn phải trải qua sự đồng ý của bọn họ, anh liền muốn phình bụng cười to.

Kiều Lương sầm mặt lại, trừng Đường Tịch, Đường Tịch vô tội nhún vai, “Chẳng lẽ anh muốn giết em à?” Cô nhớ lúc ấy có khả hai năng để cho cô lựa chọn. Một là chỉ có thể chết hoặc cùng ở chung trên người Tiêu Nhu để sống tiếp.

Kiều Lương không nói, nếu phải lựa chọn giữa chuyện phải lấy lòng đám người Tiêu Cảnh và Đường Tịch chết, anh vẫn tình nguyện lấy lòng đám người Tiêu Cảnh, lại từ trong kiếng chiếu hậu nhìn lấy Tiêu Cảnh, cắn răng nói, “Cẩn thận vui quá hoá buồn!”

“Ha ha ha...” Tiêu Cảnh lắc đầu cười to nói, “Lão tử sẽ không vui quá hoá buồn đấy!”

Anh ngồi ở giữa Tiêu Dao cùng Tiêu Sái, Kiều Lương vừa vặn từ trong kiếng chiếu hậu thấy nụ cười liều lĩnh của Tiêu Cảnh, anh hừ một tiếng, bất ngờ đạp lên chân ga.

Độ cong tay lái bỗng nhiên gia tăng, Tiêu Dao trong chớp mắt nắm chặt tay vịn, Tiêu Sái cũng gắt gao mà nắm chặt tay vịn, Đường Tịch cũng đỡ tay vịn, trừng Kiều Lương, chỉ có Tiêu Cảnh không có chút nào chuẩn bị, hơn nữa ngồi ở chính giữa không có tay vịn mà bắt, bị Kiều Lương ném một cái, một chút nhào vào trên người Tiêu Sái, Kiều Lương thả giây bàn lại lần nữa hất một cái, anh lại trở về té trên người Tiêu Dao, anh há mồm mắng to Kiều Lương, Kiều Lương cười lạnh một tiếng, quẹo cua độ cong lớn hơn, không biết bao nhiêu vòng một lúc sau, Kiều Lương bỗng nhiên chợt giết xe, Tiêu Cảnh trợn to hai mắt, bịch một tiếng cả người từ giữa ngã được trước mặt, thiếu chút nữa đụng phải bộ lái ngồi đắng.

Tiêu Cảnh há mồm muốn mắng người, bỗng nhiên buồn nôn truyền tới, cuống quít mở cửa xe, cũng không kịp để cho Tiêu Dao tránh ra, trên người Tiêu Dao liền lăn một vòng ra xe, vùi ở dưới tàng cây ven đường bắt đầu phun ra ngoài.

Kiều Lương mở cửa xuống xe, dựa vào ở trên nắp động cơ mà nhìn Tiêu Cảnh đang nôn đến quên trời quên đất, bật cười một tiếng, “Vui quá hoá buồn đi?”

Tiêu Cảnh ôm lấy thân cây non bị anh ói đầy lên, ngẩng đầu nhìn Kiều Lương, chỉ nói, “Kiều Lương, tôi cho cậu biết, về sau cậu muốn kết hôn với em gái tôi, không dễ dàng như vậy!”

Kiều Lương sao cũng được nhún vai, “Cô ấy không phải do cậu định đoạt.”

Nguyên bản là uống rượu uống được nửa đêm, lại ở công viên trung ương làm trễ nãi hai giờ, sau đó lại đang trên quốc lộ hồ đồ thật lâu, khi Kiều Lương đem bọn họ đưa về nhà đã là buổi sáng sáu giờ, trời cũng sáng, Tiêu Hoằng Lịch tại hoa viên trong biệt thự chạy bộ, thấy mấy anh em bọn họ trở về đến, dừng lại cau mày mắng chửi người, “Tiêu Sái, Tiêu Cảnh, hai người các con không biết anh trai cùng em gái các con vừa mới xuất viện cần muốn nghỉ ngơi cho khỏe sao! Các con còn đem người mang đi ra ngoài chơi một đêm!”

Kiều Lương xuống xe cùng Tiêu Hoằng Lịch chào hỏi, thời điểm Tiêu Hoằng Lịch thấy Kiều Lương ngây người một hồi, trên mặt mang theo nụ cười đón Kiều Lương đi tới, “Yo, Kiều Lương sao cậu lại tới đây à? Không phải là nghe nói cậu gần đây ở nước ngoài sao?”

Kiều Lương cũng mỉm cười cùng Tiêu Hoằng Lịch chào hỏi, “Nhận được điện thoại của Tiêu Cảnh nói bọn họ uống rượu không có thể mở xe, tôi liền thuận tiện đi qua tiếp bọn họ.”

Tiêu Cảnh lườm Kiều Lương một cái, trong đầu nghĩ thật không biết xấu hổ, bản lĩnh nói láo không chớp mắt, thật là so bất luận kẻ nào đều mạnh, vừa liếc nhìn lừa mấy người bọn họ thắng Đường Tịch, hé miệng, hai người này thật đúng là tuyệt phối a, bản lĩnh nói bừa bản một cái so một cái càng kịch liệt.

Đường Tịch ngáp một cái cùng Tiêu Hoằng Lịch vấn an sau, nói, “Em muốn lên lầu ngủ, các anh đều không cho phiền em nha.”

Thời điểm đi qua ở bên cạnh Tiêu Hoằng Lịch, Tiêu Hoằng Lịch xoa xoa đầu của Đường Tịch phát, hiền hòa nói, “Trở về nghỉ ngơi thật khỏe một chút đi, ngày mai về lại trường học giờ học.”

Đường Tịch hướng Tiêu Hoằng Lịch ngòn ngọt cười, không có liếc nhìn Kiều Lương, Kiều Lương không thôi nhìn lấy cô tiến vào cửa nhà, nha đầu này thậm chí ngay cả đừng đều không cùng anh cáo liền lên lầu.

Tiêu Cảnh dương dương đắc ý hừ một tiếng, nói, “Tôi cũng muốn lên lầu ngủ.”

Tiêu Dao nói với Kiều Lương, “Đa tạ Kiều tổng, không tiễn.”