Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 117: Nhận nhau




Editor: Thủy Tiên.

“A Lương, như anh vậy lòng em cũng rất đau đớn.” Đường Tịch nói nước mắt liền từ trong hốc mắt vạch ra, tim Kiều Lương lạnh như băng lại bởi vì nước mắt của cô đột nhiên vừa kéo, anh bắt lấy hai vai Đường Tịch, tức giận hỏi, “Cô rốt cuộc là ai, làm sao cô biết được số hiệu cùng mật mã hòm thư của tiểu Tịch! Cô giả mạo tiểu Tịch gửi email cho tôi rốt cuộc là có mục đích gì!”

Đường Tịch thê lương cười một tiếng, “Em cho là, bất kể em biến thành hình dáng gì, anh đều có thể nhận ra em.” Cô cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Kiều Lương, nhẹ nhàng nói, “A Lương, em là tiểu Tịch a.”

Kiều Lương cả người giống như bị một tấm sương mù dày đặc bao phủ, anh thật sâu mà nhìn lấy Đường Tịch, âm thanh trầm thấp, “Đừng để cho tôi hỏi lần thứ ba!”

“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra!” Đường Tịch cắn môi, nhìn người đàn ông của cô ở ngay trước mặt lại không chịu tin lời cô nói “Máy bay bỗng nhiên lắc lư rất nghiêm trọng, em căn bản không có kịp phản ứng liền rơi xuống biển, em tận mắt thấy mình bị nổ chia năm xẻ bảy, lúc tỉnh lại em đã là Tiêu Nhu.”

“Cô thật sự là tiểu Tịch?” Kiều Lương biểu tình có một chút dãn ra.

Đường Tịch sững sờ, cô còn cho là muốn cho Kiều Lương tin tưởng chính mình sẽ rất khó khăn đây.

Đường Tịch ôm lấy Kiều Lương, nước mắt làm ướt vạt áo của anh, cô liều mạng gật đầu, “Là em, là em, em là tiểu Tịch, em sau khi tỉnh lại cũng không có dùng quá nhiều thời gian liền đón nhận thực tế chính mình trở thành Tiêu Nhu, bởi vì như thế này thì em vẫn sống, ít nhất em còn có thể cố gắng trở lại bên cạnh ông nội, ít nhất em còn sống thì không để cho những người muốn phải chết em người được như ý.”

“Vậy vì sao khi ở viện dưỡng bệnh anh và em gặp lại em không cùng anh nhận nhau?” Thanh âm của Kiều Lương khàn khàn, anh nhớ lại thời điểm cô thấy anh ở viện dưỡng bệnh ánh mắt liền có chút không đúng, nhưng là anh lại cũng không để ý, chẳng qua là qua một bên gọi điện thoại, thấy cô cùng mẹ anh đem lời nói chuyện, mới đi tới.

Sau đó nghe được cô nói một câu, dì Kiều, con của dì thật quá tuấn tú.

“Đương nhiên là bởi vì giận anh.” Đường Tịch buông lỏng tay của Kiều Lương, thê lương cười cười, “Anh nhiều năm như vậy không có đi tìm em, em đương nhiên là sinh khí, cộng thêm tem khi đó đột nhiên biến thành Tiểu Nhu, nếu như tùy tiện chạy tới trước mặt anh nói cho anh biết em chính là Đường Tịch, anh không phải đem em nhốt vào bệnh viện tâm thần à?”

Kiều Lương nhìn cố gái nhỏ trước mắt ung dung nói chuyện xưa của bọn họ, trong mắt hiện lên thương tiếc, Đường Tịch ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Kiều Lương, “Sau đó nghe anh ba bọn họ nói chuyện của anh em mới biết được anh khi đó chịu khổ nhiều như vậy, hơn nữa còn đi tìm em.”

“Không có ai nói cho em biết anh đi tìm em sao?” Kiều Lương chân mày nhíu chặt, “Tần Hân Dĩnh chưa nói với em là anh đứng ở trước cửa nhà em tìm em, cũng không có nói cho em biết anh gửi email qua cho em sao?”

Đường Tịch trong lòng cảm giác nặng nề, bỗng nhiên có vô số hình ảnh theo trong đầu cô thoáng qua, cô lắc đầu cười một tiếng, “Hân Dĩnh vẫn luôn thích anh, chỉ là chúng ta một mực bỏ quên, cô ấy làm sao sẽ nói cho em biết chứ.”

Kiều Lương tròng mắt hơi híp, quả nhiên là người phụ nữ kia ở chính giữa giở trò quỷ!

Đường Tịch đưa tay hướng về phía Kiều Lương, Kiều Lương đi tới, kéo tay cô, từng chút từng chút kéo cô vào trong ngực, trầm giọng nói, “Cho nên em biết chuyện của anh, mới gọi điện thoại qua cho anh, cũng không dám nói chuyện, lại gửi email cho anh sao?”

Đường Tịch gật đầu, “Em sợ hãi anh không thể nào tiếp thu được chuyện không thể nào tưởng tượng nổi như thế, ngay vừa mới rồi thời điểm anh hỏi em, em cũng sợ hãi anh không thể tin được, thậm chí sẽ đem em từ nơi này đẩy xuống cho té chết.”

“Nếu như em không thừa nhận lời nói, anh đại khái sẽ đem em từ nơi này đẩy xuống.” Kiều Lương ôm thật chặt Đường Tịch, giống như sợ khi anh buông lỏng tay một chút cô sẽ biến mất vậy, “Bất kể em bây giờ là ai, em còn sống là tốt.”

“Thật ra thì trong lòng anh đã có điểm chắc chắc đi?” Đường Tịch nhìn lấy Kiều Lương, anh không phải là dễ dàng như vậy tin tưởng lời nói của người khác, huống chi quan hệ đến chuyện của cô.

Kiều Lương gật đầu, “Trước kia chẳng qua là nghi ngờ, nhưng là bắt đầu từ khi Tiểu Lục tra ra địa chỉ IP của em, anh ngay tại lúc đó chuẩn bị tâm lí, bởi vì thanh âm em nói chuyện với anh trong trường học, còn có email…..” Nói tới chỗ này ánh mắt Kiều Lương thay đổi mơ hồ,

“Còn có chính là, thời điểm anh ở dài than thật giống như gặp lại bộ dáng bây giờ của em …...”

Đường Tịch sững sờ, Kiều Lương nói tiếp, “Anh điều tra tất cả tài liệu của Tiêu Nhu, bao gồm tài liệu lúc trước ở trung học Hành Sơn, thành tích của cô ấy cũng không có thật tốt, hơn nữa người là kiểu tự ti, nhưng đã đến cao trung của thành phố A Tiêu Nhu lại giống như là biến thành một người khác, thành tích tốt, hơn nữa người cũng rất to gan khoe khoang.”

Tiêu Nhu của trước kia là anh không nhận biết, nhưng là Tiêu Nhu của sau này anh quá quen thuộc.

Đường Tịch ôm thật chặt Kiều Lương, “Cám ơn anh, cám ơn anh đã yêu em như thế.”

...

Bên trong lô ghế riêng bảy người đã đợi không nhịn được, bọn họ đi lần này đều đi sắp đến một giờ, Tiêu Dao đứng lên mở cửa muốn đi ra ngoài, tiểu Ngũ liền lập tức đi lên ngăn anh, cười hắc hắc nói, “Tiêu đại thiếu gia, ngài lại kiên nhẫn chờ một lát, sau một hồi thiếu gia của chúng tôi nhất định sẽ em gái của ngài mang về, ngài cũng đừng làm khó chúng tôi được không?”

Tiêu Dao thâm trầm nhìn tiểu Ngũ một cái, lạnh lùng nói, “Tránh ra.”

Tiểu Ngũ không lùi nửa bước, cầu cứu nhìn về phía Tiêu Cảnh bên trong, “Tam thiếu, ngài khuyên Ngài ấy được không, ngài không phải là không biết tính tình của thiếu gia nhà chúng tôi, nếu như ngài ấy không có đạt tới mục đích của mình, nhất định sẽ tức giận a, đến lúc đó gặp họa cũng không phải là chúng tôi sao?”

Hạ Hoàn Châu trưng ra khuôn mặt bình tĩnh đi tới, đối với tiểu Ngũ nói, “Mặc dù biết tính tình của thiếu gia các cậu cổ quái, chúng tôi từ nhỏ đến lớn cũng không pbair chưa từng gặp tính tình cổ quái của cậu ta, nhưng Tiểu Nhu Nhi chỉ là một tiểu cô nương, tính cách thiếu gia các cậu lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, thương tổn tới Tiểu Nhu Nhi làm sao bây giờ!”

Tiểu Ngũ cười một tiếng, “Hạ đại thiếu gia ngài quá nghiêm trọng rồi, thiếu gia của chúng tôi vẫn là biết phân tấc.”

Ninh Diễm nhíu mày, “Thiếu gia các cậu không phải đi Thái Bình Dương tạo nhà máy đi nha, bỗng nhiên vội vội vàng vàng trở lại làm gì? Sẽ không phải là nghe nói Tiêu gia tiểu thư đẹp đẽ, đặc biệt chạy trở lại tình cờ gặp gỡ không người chứ?”

Lệ khí trên người ba anh em Tiêu Dao tăng lên một chút, Ninh Diễm thấy mình thành công khiêu khích quan hệ của bọn họ, xong việc thối lui.

Hạ Vãn Y cũng hơi nhíu mày, xem bộ dạng của Tiểu Nhu, không giống như là có thể bị tức, mặc dù Kiều Lương đi ra ngoài trước sắc mặt không được coi là tốt.

Nhưng là cũng không bảo đảm với cái tính cách thay đổi liên tục của Kiêif Lương kia sẽ không đem Tiểu Nhu cho…..

Thời điểm mọi người ở đây lo lắng không thôi, Đường Tịch cùng Kiều Lương sóng vai đi tới, hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng là lại có thể thấy khóe miệng Kiều Lương mang theo nụ cười như có như không, tâm tình của Đường Tịch nhìn qua cũng vô cùng tung tăng.

Thấy mọi người nhìn về phía chính mình, Kiều Lương đi tới, nhìn tiểu Ngũ một cái ra hiệu tiểu Ngũ rời đi, chờ tiểu Ngũ sau khi rời khỏi mới lên tiếng, “Mới vừa tôi có chút sự tình muốn hỏi Tiêu Nhu, thái độ có chút quá khích quá khích, tối nay tiền rượu tôi bao.”

“Chuyện gì, để cho chúng ta Kiều Đại thiếu gia tự mình đi một chuyến a.” Ninh Diễm tự tiếu phi tiếu nói, “Hơn nữa còn khí thế hung hăng như thế.”

Kiều Lương chốc nữa liếc nhìn Đường Tịch một cái, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Chính là hỏi Tiêu Nhu có nguyện ý hay không làm bạn gái tôi mà thôi.” Phong khinh vân đạm, giống như là đang nói hôm nay khí trời rất tốt.