Xử lý xong đám thổ phỉ thì Đông Phương Bạch bắt đầu lục xoát thi thể đám cướp kiểm tra xem lấy được những gì. Những tên thuộc hạ thì ngoài mấy đồng bạc lẻ cũng chả có gì quý giá, chỉ mỗi tên thủ lĩnh thì lại được một cái túi Càn Khôn loại nhỏ. Bên trong túi có vài thứ vũ khí rẻ tiền, kim tệ thì rất nhiều, có lẽ là số cướp được từ những nơi khác. Ngoài ra còn lại chỉ là những thứ linh tinh. Vứt hết mấy thanh vũ khí và đem kim tệ cho vào túi của mình, Đông Phương Bạch lại lấy ra ba bình bạch ngọc chứa đan dược cho vào túi Càn khôn của tên cướp rồi ném về phía Mộ Khải Siêu.
"Cho ngươi đó, sau này thứ gì cần thiết thì cứ bỏ vào."
Chụp lấy cái túi và mở ra xem, Mộ Khải Siêu kinh hỷ vô cùng. Ở Thiên La thành số người có thể sở hữu túi Càn Khôn vô cùng ít, vậy mà hiện tại Mộ Khải Siêu lại có thể có được một cái nên kinh hỷ là điều đương nhiên. Mộ Khải Siêu vuốt ve nâng niu chiếc túi như bảo bối rồi cẩn thận giấu vào áo. Đông Phương Bạch một bên khinh bỉ Mộ Khải Siêu không có tiền đồ mà quên mất bản thân ngày xưa còn lố hơn hắn.
"Tiểu Bạch tỷ thật tốt bụng. Ta yêu tỷ nhiều nhiều."
"Ngươi thôi ngay cái giọng nịnh nọt đó đi. Lại kia cởi trói cho đám thiếu nữ rồi hẳn tính."
Mộ Khải Siêu rất nhanh nghe lời Đông Phương Bạch chạy lại cắt đứt dây thừng đang trói thiếu nữ trong làng. Các nàng vô cùng cảm kích Đông Phương Bạch và Mộ Khải Siêu. Đông Phương Bạch cũng không để tâm tới mà chỉ muốn hỏi vài điều.
"Mọi người cho muội hỏi, đường đến Hoa Hạ thành đi như thế nào?"
Trải qua lần bị đám thổ phỉ đến giết làng xóm nên mọi người đều hoảng sợ, đến lúc thấy được hai người Đông Phương Bạch và Mộ Khải Siêu tương trợ vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi. Khi Đông Phương Bạch không có ý xấu mà chỉ hỏi đường thì đám thiếu nữ mới thở ra an tâm. Một thiếu nữ có vẻ là chững chạc hiểu chuyện nhất bước ra.
"Ta là Song Thu, cảm tạ hai vị ân nhân ra tay cứu giúp. Cho ta mạn phép hỏi hai người đến Hoa Hạ thành là vì di tích viễn cổ sắp mở à?"
"Di tích viễn cổ?" Đông Phương Bạch nhướng mày hỏi lại. Dù sao Đông Phương Bạch mới tới thế giới này một năm, có vài thứ cũng chưa biết đến rõ ràng.
"Phải, di tích viễn cổ này cứ một trăm năm sẽ mở một lần cho mọi người vào thám hiểm. Vừa vặn năm nay cách lần mở sau cùng đúng một trăm năm nên hiện tại có vô số người muốn đến Hoa Hạ thành." Song Thu rất thành thật đáp. Ý Đông Phương Bạch muốn hỏi di tích viễn cổ là cái gì nhưng có vẻ Song Thu hiểu lầm nàng muốn hỏi khi nào di tích xuất hiện. Đông Phương Bạch dùng thần thức trao đổi cùng Chu Tước.
"Di tích viễn cổ là chỉ di tích của tiền nhân muốn lưu lại. Trước khi ngã xuống có những vị cường giả muốn lưu lại những bảo bối của bản thân mà tạo nên những di tích. Tùy theo tu vi của mỗi người mà di tích lại có nhiều bảo bối khác nhau. Bất quá bảo bối thì có nhưng nguy hiểm cũng nhiều. Số người bỏ mạng trong di tích viễn cổ lúc nào cũng gần bằng bốn phần năm số người đi vào."
"Nếu nói trong đó có bảo bối thì ta không ngại tiến vào. Cái gì càng khó thì ta càng muốn thử thách. Hơn nữa đó cũng là nơi tuyệt vời để ta thực chiến bồi dưỡng tu vi." Đông Phương Bạch tự tin nói với Chu Tước. Trước giờ Đông Phương Bạch chưa từng ngán thứ gì, kể cả lão già Dương Thanh Phong* võ công cái thế mà nàng vẫn không ngại đối chiến.
*Dương Thanh Phong: nhân vật võ công cao cường luyện Độc Cô cửu kiếm đến trình độ thượng thừa, đã quy ẩn giang hồ trong Tiếu Ngạo giang hồ.
"Mà nè, Thần thú các ngươi chắc cũng để lại di tích chứ, đúng không?" Đông Phương Bạch thắc mắc.
"Tộc thần thú nào mà chả có di tích, ta đây đã từng gặp qua biết bao là di tích viễn cổ và chiếm vô số bảo bối. Nhưng riêng về phượng hoàng tộc bọn ta rất kiêu ngạo, không muốn lưu truyền bảo vật cho bọn người ngoài nên di tích của chúng ta chỉ có phượng hoàng tộc cùng chủ nhân mới có thể tiến vào." Chu Tước không những không biết xấu hổ tộc nhân keo kiệt mà còn rất tự tin kể ra. Đông Phương Bạch đứng nhìn Chu Tước với ánh mắt bó tay.
"Ngươi có nhiều bảo bối vậy ngươi cất ở đâu. Còn không biết mà chia sẽ với ta."
"Không phải ta keo kiệt không muốn đưa, chỉ tại ngươi tu vi quá thấp. Những thứ này vẫn là đợi khi người cường đại hơn ta sẽ đưa." Chu Tước kiên định không muốn nói cho Đông Phương Bạch chỗ giấu bảo vật của nó. Đông Phương Bạch lòng gào thét oán hận: Ngươi rõ ràng là keo kiệt mà còn già mồm bịa đặt. Thứ keo kiệt, keo kiệt.
Trong lúc Đông Phương Bạch dùng thần thức trao đổi với Chu Tước thì mọi người đều cho rằng nàng đang suy nghĩ. Mãi một lúc sau Đông Phương Bạch mới lên tiếng.
"Không biết đường tới Hoa Hạ thành mất bao lâu, di tích chừng nào sẽ xuất hiện?"
Thấy Đông Phương Bạch còn quá nhỏ vì thế Song Thu muốn khuyên nàng đừng nên đi. Nơi đó nguy hiểm trùng trùng, tiến vào chỉ sợ bỏ mạng. Lại nhìn đến ánh mắt kiên định của Đông Phương Bạch, nhớ tới thân thủ nhanh nhẹn lợi hại của Đông Phương Bạch nên Song Thu thở dài nói.
"Phía nam, đi bộ mất khoảng một tuần sẽ tới. Về di tích thì khoảng gần một tháng nữa sẽ mở."
"Chúng ta đi." Đông Phương Bạch nghe xong liền quay đi. Chưa được hai bước thì một tiếng kêu gọi lại.
"Khoan đã, hai vị tính đi nơi đó thật à?"
"Phải, ta đã quyết định sẽ đến Hoa Hạ thành tham quan di tích. Không biết cô nương có gì muốn nói." Đông Phương Bạch nhíu mày quan sát Song Thu, người gọi nàng lại.
Song Thu hơi bối rối nhìn về Đông Phương Bạch rồi quay lại nhìn các tỷ muội của nàng.
"Xin hai vị ân nhân bỏ chút thời gian. Song Thu có chuyện muốn bàn với tỷ muội một lát. Nếu mọi người đồng ý ta muốn đưa hai vị một thứ coi như đền ơn cứu mạng."
Đông Phương Bạch nghe Song Thu có thứ muốn đưa nên cũng kiên nhẫn chờ xem. Tuy cứu mấy người thiếu nữ này chỉ là vô tình không phải hữu ý nhưng cũng vẫn có công, nhận lễ vật là điều tất yếu. Song Thu quay lại xì xầm cùng mọi người, với thính lực của Đông Phương Bạch thì tất nhiên nghe rất rõ nhưng nàng cũng chỉ giả vờ không biết gì hết.
"Ta thấy hai vị kia có vẻ là người tốt, lại cứu chúng ta. Hay chúng ta đem viên ngọc kia tặng họ. Coi như là đền ơn cứu mạng, hơn nữa nhờ họ bảo quản không cho người xấu đụng đến."
"Ta cũng thấy chúng ta nên đem viên ngọc giao cho hai người đó giữ. Chúng ta chỉ là thân nữ nhi yếu đuối. Sợ là không bảo vệ được viên ngọc mà lại còn để lọt vào tay những kẻ xấu xa." Một thiếu nữ trong nhóm đồng tình.
"Nhưng lỡ họ là người xấu thì sao? Hơn nữa đó là bảo vật từ thời xa xưa của làng, không thể dễ dàng đưa cho người khác." Một tiếng phản đối vang lên.
"Nếu họ là người xấu chỉ sợ trực tiếp giết chúng ta rồi lục xoát cướp đồ rồi. Một lần xuất hiện thổ phỉ dám là sẽ có lần hai lần ba, ta không thể để bảo vật rơi vào ta người khác, thà đưa cho người như họ còn hơn. Nếu không có hai người đó chúng ta cũng sẽ không có thể ở đây mà nói đâu."
Tiếng bàn tán ngày càng to. Đông Phương Bạch nhếch môi cười. Quay sang bên cạnh thấy Chu Tước đang vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào đám thiếu nữ.
"Tiểu Tước, ngươi biết đó là vật gì à?"
"Ừ, lúc đầu ta đã cảm nhận được nhưng chỉ nghĩ là ảo giác. Bây giờ bọn họ đã nói gị ta càng khẳng định chính là nó. Không ngờ phân thế giới này lại có thế xuất hiện âm dương hồn ngọc."
"Âm dương hồn ngọc là thứ gì?" Đông Phương Bạch lại hỏi.
"Đó là một loại đá rất quái dị. Không ai biết nó xuất phát từ đâu, được tạo ra như thế nào, lại vô cùng hiếm có. Cho dù ở Tân thế giới cũng chỉ có vài viên. Âm dương hồn ngọc đặc biệt ở chỗ nó là một viên ngọc có linh hồn lại có mang thiên lực, mà thiên lực của nó thuộc hệ không gian giúp người cùng hệ thiên lực đạt đến đỉnh cao của không gian thiên lực. Ngày xưa ta cũng có một cái nhưng lại vô tình làm rơi vào tay không gian lão nhân. Cũng nhờ nó mà nàng ta mới leo lên được vị trị không gian lão nhân. Chứ xét về năng lực và xứng đáng thì lão Tù Vô Bi khả năng cao hơn nhiều." Chu Tước tiếc nuối kể. Đông Phương Bạch càng nghe càng thắc mắc.
"Nếu nói nàng đạt đến đỉnh cao vậy mà hợp lực với phu nàng vẫn không thắng được Quang Minh lão nhân sao? Cũng quá vô dụng đi."
"Ta đã nói là nàng ta không có tư cách. Chiếm được đồ của người khác cộng với năng lực của thời gian lão nhân mà vẫn không đấu lại Quang Minh lão nhân. Thật đúng là vứt đi." Chu Tước khinh bỉ ngàn lần.
"Vậy nếu ngươi sử dụng viên ngọc đó có thể đấu lại với Không gian lão nhân chứ?" Đông Phương Bạch hào hứng muốn biết.
"Ta nhất định sẽ đập chết nàng một cách dễ dàng. Tuy nói địa vị là Không gian lão nhân nhưng không có nghĩa là không có người mang không gian thiên lực mạnh hơn nàng. Chuyện vượt cấp chiến đấu là bình thường và địa vị không gian lão nhân đặc biệt chỉ ở chỗ tu vi bậc cao nhất và bất tử thôi."
"Ta cũng không có không gian thiên lực. Nếu lấy được âm dương hồn ngọc ta sẽ cho ngươi. Lúc đó ngươi chỉ cần tạo cho ta một cái không gian là được." Đông Phương Bạch mơ mộng.
"Không gian tùy thân ta có nhưng để ở Tân thế giới rồi. Chỉ cần ngươi có thực lực để đến được đó ta sẽ cho ngươi. Của ta không gian lấy máu nhận chủ sẽ có ấn ký trên người, không phải tháo ra tháo vô như Thiên Sát Cổ giới." Hất mặt lên trời, Chu Tước khoe khoang chất lượng thứ mình tạo ra.
"Ngươi có thể tạo ra không gian, vậy hiện tại trên người ngươi có chứ. Có thể đem ta tiến nhập không gian của ngươi không." Ánh mắt lấp lánh tròn xoe nhìn Chu Tước. Chỉ tiếc nó lại thở dài lắc đầu.
"Đáng tiếc là không. Cái không gian kia là không gian đầu tiên ta dung luyện tạo thành. Lúc trước định lấy máu nhận chủ nhưng chưa kịp thì lại đến lúc niết bàn. Vừa tỉnh dậy lại bị Hắc long rượt đuổi tới đây nên chưa kịp chứng kiến bên trong không gian. Nhưng cũng nhờ vậy nên mới có thứ để hứa hẹn tặng ngươi đó."
"Hiện tại ngươi có khả năng tạo ra không gian?"
"Ngươi điên à? Ta bị phong ấn tu vi rồi, tạo cái rắm của ngươi ấy." Chu Tước tức giận quát. Hai ngươi lại tiếp tục tranh cãi đến khi Song Thu bước lại gần.
"Ân nhân, hai vị đã cứu mạng chúng ta nên đây là lễ vật đền ơn. Hy vọng hai vị có thể bảo vệ nó không lọt vào tay kẻ xấu." Nói rồi Song Thu lấy ra một viên ngọc to bằng một nắm tay,hai màu đỏ đen trộn lẫn vô cùng quỷ dị. Từ thân viên ngọc người bình thường liền có thể cảm nhận được nguồn thiên lực nồng hậu. Đông Phương Bạch vừa nhìn đã kích động. Quả nhiên là bảo vật phi phàm, tuyệt đối không thể để lọt vào tay kẻ khác. Đông Phương Bạch vô cùng tự nhiên cầm lấy cất vào túi.
"Ta sẽ cất giữ cẩn thận." Đông Phương Bạch ôm quyền chào mọi người rồi mang theo Mộ Khải Siêu cùng Chu Tước hướng về phía Nam.