Trời vừa sáng tinh mơ, Đông Phương Bạch đã tỉnh dậy chuẩn bị đến luyện võ đường. Hôm nay chính là đạo hội gia tộc ba năm một lần của các gia tộc lớn trong thành và lần này tổ chức ở Mộ gia. Trong ngày này, các đệ tử sẽ cật lực thể hiện bản thân để đem đến vinh quang cho gia tộc. Đại hội gia tộc chia ra làm ba phần: khảo nghiệm tu vi, biểu diễn vũ kỹ và thực chiến. Đông Phương Bạch mong chờ vòng thứ ba nhất. Nàng cho rằng tu vi dù cao nhưng kỹ năng lúc chiến đấu khiếm khuyết thì cũng bỏ. Trước đây tuy đã từng giết qua rất nhiều người nhưng Đông Phương Bạch hiện tại vẫn chưa thử dùng qua thiên lực để chiến đấu nên có chút mong chờ.
Hôm nay Đông Phương Bạch tâm tình tốt vô cùng, nàng nửa giỡn nửa thật.
"Hôm nay ra mắt vợ tương lai, nhớ chuẩn bị cho thật tốt vào."
"Ta cũng muốn xem cô ta có thật sự xuất sắc như ngươi nói không." Hàn Như Liệt nhướng mày tỏ ra không tin tưởng.
"Tuy tu vi hiện tại không cao nhưng nhất định là lợi hại, tương lai của nàng ta là vô hạn."
Không cùng Hàn Như Liệt tán dóc nữa, Đông Phương Bạch tiến đến luyện võ đường. Trên đường đi gặp được rất nhiều đệ tử, họ cũng đang trên đường đến tham gia thi đấu.
Một nam tử tuấn mỹ tà mị, một nữ hài tử thấp bé ánh mắt tinh ranh và một con chim non đang lười biếng nằm trên vai nàng. Cả ba đều một thân đỏ rực như lửa khiến mọi ánh mắt đều lướt nhìn theo. Những tiếng xì sầm bàn tán vang lên, tất cả đều lọt vào tai của Đông Phương Bạch và Hàn Như Liệt, chẳng qua là hai người cũng không bận tâm nên làm ngơ đi luôn.
Bước vào luyện võ đường, nơi đây bây giờ có mặt rất nhiều người, có lẽ là đệ tử của các gia tộc khác. Riêng Hàn Như Liệt chỉ là người ngoài nên ngồi ở vị trí dành cho khách mời và các gia tộc khác.
Ở đây không chỉ là nơi để các đệ tử phô diễn bản thân mà còn là nơi mà các gia tộc lớn khẳng định quyền lực của mình. Họ mời những gia tộc khác đến để xem con em mình lợi hại đến đâu, xem gia tộc họ đã bồi dưỡng được những gì. Vì thế nên khi Hàn Như Liệt ngồi vào chỗ thì cũng không có ai kiến nghị gì. Mộ Kình Lệ từ lúc thấy Hàn Như Liệt đã để ý tới, nhưng ngại vì tu vi không xem tới được của hắn nên cũng không nói gì. Mộ Kình Lệ hoảng hốt, hồng y nam tử trông còn rất trẻ, cũng chỉ tầm như Mộ Khải Siêu mà tu vi đã đến bậc đó, nhất định thân thế không tầm thường. Không chỉ riêng Mộ Kình Lệ mà tất cả tộc trưởng gia tộc khác và các trưởng lão có mặt ở đây đều nhận thấy được. Người này tốt nhất là không nên đụng tới. Mặc kệ vì lý do gì mà người như Hàn Như Liệt lại có mặt ở Thiên La thành nhỏ nhoi này, nhưng chỉ cần không làm ảnh hưởng tới đại cuộc thì sẽ coi như hắn là người vô hình.
Mộ Kình Lệ một phen nghiên cứu Đông Phương Bạch. Lúc nàng mới tới đây cũng là một thân một mình, bây giờ lại xuất hiện cùng với một cao thủ như thế, hắn thật không hiểu vì sao? Hai tháng trôi qua mà Đông Phương Bạch cũng chỉ tới vũ kỹ đường một lần rồi được phép đem đi bộ vũ kỹ vô dụng nhất của Mộ gia, ngoài việc đó ra thì Mộ Kình Lệ cũng không thấy bất cứ hành động bất thường nào từ nàng. Nói là nàng nhắm đến Mộ gia vũ kỹ cũng không thể, nếu quen biết được với dạng người như Hàn Như Liệt thì cầm gì đến Mộ gia ăn nhờ ở đậu. Chỉ có thể là trong khi ở đây Đông Phương Bạch vô tình quen được người này.
Thấy các đệ tử đã đến đông đủ, Mộ Kình Lệ mới bước lên thông báo khảo nghiệm bắt đầu. Sau đó ông trở lại vị trí ghế chủ, một gia trưởng như Mộ Kình Lệ cũng không nhất thiết phải chủ trì buổi lễ, chỉ cần ở đây trấn giữ để không xảy ra vấn đề là được.
Lúc này gia chủ Tô gia- Tô Duệ mang theo khuôn mặt tươi cười tới trước mặt Mộ Kình Lệ chắp tay lại: "Mộ huynh, xin chúc mừng, không biết lần này Mộ gia sẽ xuất hiện bao nhiêu hạt giống tiềm lực đây."
Vương Tĩnh Hoành gia chủ Vương gia nhìn hai người châm chọc: "Có thể có hạt giống nào tốt nhất chứ, hạt giống tốt nhất cũng đã biến thành si."
Lời của Vương Tĩnh Hoành vừa nói ra mọi người xung quang đều im lặng, Mộ Kình Lệ sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Tô Duệ bên kia cũng lúng túng, hắn quên mất điều này mà lỡ lời. Chuyện của Mộ Khải Siêu tuy được gia tộc giấu diếm nhưng vẫn bị truyền ra khắp thành, Mộ gia chưa thừa nhận nhưng không ai không biết chuyện Mộ Khải Siêu biến si ngốc.
Vương gia với Mộ gia vốn là hai gia tộc lớn đối nghịch với nhau. Chỉ cần có cơ hội thì Vương Tĩnh Hoành nhất định sẽ châm chọc hạ nhục Mộ gia. Hôm nay Vương Tĩnh Hoành chọn ngay lúc các gia tộc tề tựu để mà cố ý nhắc lại chuyện Mộ Khải Siêu để làm ảnh hưởng đến uy danh Mộ gia. Mộ Kình Lệ tức giận định nói lại thì một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
"Mộ gia chủ, Khải Siêu ca ca có nói với cháu gửi đến ngài lời xin lỗi, hắn vừa phát hiện ngộ đạo nên đã vội vã bế quan tu luyện. Khải Siêu ca còn nói hắn là nhắm tới cuộc thi cả nước, sẽ không vì một lần đại hội mà bỏ qua cơ hội thăng tiến. Chỉ mong các trưởng lão và tộc trưởng bỏ qua cho sự đường đột này." Đông Phương Bạch lên tiếng giải vây cho Mộ Kình Lệ, nàng lấy việc ngộ đạo và cuộc thi cả nước làm cái cớ cho sự vắng mặt của Mộ Khải Siêu. Nói đến cuộc thi cả nước thì Đông Phương Bạch cũng chỉ mới biết đến nhờ Hàn Như Liệt. Đây là cuộc thi được toàn quốc chú ý đến, cứ hai mươi năm tổ chức một lần, giới hạn người dưới ba mươi tuổi. Những người tham gia sẽ tiến hành cuộc thi thiên lực, nếu trong cuộc thi đó thứ hạng xếp cao thì sẽ được cử đi so với các quốc gia khác, biểu hiện không tồi sẽ được nhận vào môn phái.
Hiểu được Đông Phương Liệt muốn giúp nến Mộ Kình Lệ lập tức phối hợp.
"Vậy hả? Không sao không sao, nếu Mộ Khải Siêu có thể ngộ đạo mà nâng cao tu vi ta mừng còn không kịp sao lại có thể trách." Lúc nói câu này Mộ Kình Lệ mặt cười ha hả không có chút giả tạo, vì hắn biết Mộ Khải Siêu nhất định sẽ được chữa khỏi. Những người nơi này thấy được vẻ mặt của Mộ Kình Lệ và ánh mắt ngây thơ của Đông Phương Bạch không khỏi nghi ngờ lời đồn Mộ Khải Siêu biến si ngốc. Lần này đến lượt Vương Tĩnh Hoành nổi giận.
"Ngươi đây là nói láo. Nơi đây ai mà không biết Mộ Khải Siêu đắc tội với vị cường giả nào rồi bị đầu độc."
Đông Phương Bạch hướng Vương Tĩnh Hoành điềm tĩnh phản bác.
"Nếu vị thúc thúc này không tin thì chẳng phải chỉ cần đợi đến khi cuộc thi cả nước diễn ra sẽ rõ sao. Mộ Khải Siêu lúc đó sẽ xuất hiện và thể hiện xuất sắc." Đông Phương Bạch vô cùng tự tin với lời nói của mình. Lúc trước Đông Phương Bạch chỉ nói giải độc cho Mộ Khải Siêu và ý định để Mộ gia tự điều trị và dạy lại cho hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Đông Phương Bạch muốn thu giữ Mộ Khải Siêu. Đông Phương Bạch phải bồi dưỡng một thuộc hạ trung thành tận tâm, và với một đứa trẻ con trong thân xác người lớn thì càng dễ dàng đào tạo ra được một người trung thành. Bây giờ Mộ Khải Siêu chỉ là con nít, hắn trong sáng và chưa bị vấy bẩn, Đông Phương Bạch có khả năng đào tạo theo ý mình một cách dễ nhất.
Tô Duệ thấy hai bên căng thẳng thì vội vàng chen vào nhắc nhở đã bắt đầu đại hội. Lúc này mọi người mới nhớ ra và vào chỗ.
Bên dưới lúc này có những tiếng thì thầm nói nhỏ.
"Ta không nghĩ lời đồn là thật, dù sao Mộ Khải Siêu cũng là thiên tài Mộ gia, không thể cứ như thế trở thành si ngốc."
"Ta cũng nghĩ thế, nhất định là có người muốn tạo danh tiếng xấu cho Mộ gia mới ác ý làm thế."
Những lời nói của mọi người phát ra, Mộ Kình Lệ đắc ý nhìn Vương Tĩnh Hoành vẻ mặt cau có.
... ......
Thùng, thùng, thùng.
Ba tiếng trống vang lên, các đệ tử Mộ gia chuẩn bị lại đội ngũ để tiến ra ngoài, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt tự tin vì sắp được phô bày thực lực. Đông Phương Bạch cũng nhanh chân bước vào đội hình, nhưng lúc này bỗng có một bóng dáng xuất hiện ngăn nàng lại. Đó là vị nhị trưởng trưởng lão Mộ Kình Hoa.
"Đông Phương Bạch, ngươi không thể tham dự đại hội lần này."
Đông Phương Bạch sững sờ khi nghe Mộ Kình Hoa nói, rồi nàng lại cười đáp.
"Nhị trưởng lão đây là đang đùa ta sao? Tuy Đông Phương Bạch ta không mang họ Mộ nhưng đã được Mộ gia chủ cấp phép có quyền lợi như những đệ tử bình thường khác, họ tham gia được tại sao ta lại không?"
Mộ Kình Hoa khinh thường.
"Đúng là ngươi có thể có quyền lợi như những đệ tử bình thường. Bất quá đại hội lần này chỉ cho phép những đệ tử từ tám tuổi đến mười lăm tuổi. Theo ta biết thì ngươi mới bảy tuổi, chưa đủ tiêu chuẩn."
Đông Phương Bạch hoàn toàn ngốc lăng, nàng ngàn tính vạn tính nhưng lại không ngờ được kết quả sẽ không thể tham gia vì chưa đủ tuổi. Mấy ngày nay điên cuồng tu luyện chỉ chờ đến ngày này, vậy mà chỉ một câu của Mộ Kình Hoa đã phá tan tất cả.
Ban đầu Đông Phương Bạch thật tức giận, nhưng rồi lại trở nên bình tĩnh. Đông Phương Bạch là người lạc quan nên suy nghĩ lạc quan. Không tham gia đại hội gia tộc vẫn có cái tốt của nó. Lấy sáu tuổi mà lại có thể vận hành một trăm lẻ bảy chu vòng nhất định sẽ khiến nhiều gia tộc e ngại và nghĩ cách đối phó nàng. Lúc đầu Đông Phương Bạch chỉ muốn khẳng định bản thân mà quên mất điều này, thâm tàng bất lộ mới khiến cho đối thủ chết bất ngờ.
Mặc dù có chút không cam lòng nhưng Đông Phương Bạch đành chấp nhận. Nàng ủ rũ lê thân đến nơi dành cho khách, thấy mọi chỗ đều chật kín Đông Phương Bạch lại đến phía Hàn Như Liệt đang ngồi và rất tự nhiên trèo lên đùi hắn ngồi. Đông Phương Bạch quay mặt nhìn Hàn Như Liệt đang trợn tròn hai mắt nhìn nàng rồi vô sỉ nói.
"Biểu ca, muội ngồi đây được chứ?"
Mọi người xung quanh thấy một tiểu cô nương mà lại dám cả gan trèo lên đùi của nam tử cao thủ ngồi nên vô cùng ngạc nhiên quan sát, sau lại thấy Đông Phương Bạch gọi Hàn Như Liệt là biểu ca mới hiểu ra, nhìn cả hai đều mặc hồng y như nhau nên càng không nghi ngờ về quan hệ của Đông Phương Bạch và Hàn Như Liệt.
Hàn Như Liệt gặp Đông Phương Bạch trở nên vô sỉ thế nhưng vẫn không có cách phản lại nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
"Muội cứ ngồi thoải mái."
Đông Phương Bạch không hề để ý, lúc này trên tai Hàn Như Liệt bắt đầu đỏ lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng mất tự nhiên. Đột nhiên Hàn Như Liệt lên tiếng.
"Ngươi không tham gia? Mấy ngày nay đều mong chờ đến đại hội mà."
Nhắc đến việc này Đông Phương Bạch liền phồng má tức tức giận.
"Họ chỉ cho phép đệ tử tám tuổi đến mười lăm tuổi tham gia. Còn ta.. ta mới bảy tuổi nên không đủ tiêu chuẩn."
Nói đến đây thì Hàn Như Liệt cười không ngớt, bị Đông Phương Bạch trừng mắt cảnh cáo mới gắng nhịn cười lại.
"Thế là người bảy tuổi à? vậy mà trước giờ ta cứ nghĩ ngươi mới năm, sáu tuổi chứ."
Thì ra chuyện Hàn Như Liệt cười chính là số tuổi của Đông Phương Bạch, nàng lập tức cãi lại.
"Ngươi đừng xem thường ta, sau này ta lớn nhất định sẽ là có được một thân hình gợi cảm khiến cho tất cả nam nhi mê luyến."
Tưởng tượng đến cảnh Đông Phương Bạch khi lớn lên có nhiều nam nhân chạy theo nhìn nàng Hàn Như Liệt lại không vui.
"Hừ, ngươi tốt nhất là không nên có thân hình quyến rũ, rất khó coi."
Đông Phương Bạch không thèm để ý tới lời nói của Hàn Như Liệt mà chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân về cơ thể mình sau khi lớn lên. Đông Phương Bạch không biết rằng sau này cho dù đã tới hai mươi nhưng nàng vẫn chỉ là một đứa con gái vừa lùn vừa lép, khiến cho người nào đó vô cùng vui mừng. Nhưng đó là tương lai, còn bây giờ Đông Phương Bạch cũng chỉ là một đứa con nít bảy tuổi nên cũng không thể có gì ngay được.
P.s: phần sau nữ chủ Mộ Chỉ Ly sẽ xuất hiện. Ta không thích nàng nên không biết hắc nàng có sao không =))