Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 7




" Hay là nói, lúc cậu lấy không có ý định trả?" Anh bỗng nhiên đi tới, ép cô đến góc tường, cánh tay dài có lực đè lên tường, vây cả người cô ở trong.

Lăng Nhân im lặng không lên tiếng. Cô không phải không muốn trả lại, mà không muốn gì hết, chỉ hy vọng anh có thể đừng quấy rầy cô nữa. Lục Thiệu Đông hơi rũ mắt, thu hết biểu tình của cô gái nhỏ vào mắt. Cô căn bản không chuẩn bị trả lời vấn đề của anh.

Đủ gan dạ. Không nghĩ tới cô gái nhỏ nhìn nhu nhu nhược nhược, làm chuyện bội tình bạc nghĩa còn dứt khoát quyết đoán hơn đàn ông.

Đợi một hồi không nghe được câu trả lời, anh cũng không bắt buộc, nhếch môi nửa thật nửa giả thở dài nói: "Bạn học Lăng Nhân, cậu đây là quấy rối tình dục nha!"

Lăng Nhân: "...”

“Cậu định dùng cái gì đổi lấy tha thứ của tôi?" Giọng tựa như đùa giỡn, làm cho người nghe không rõ thật giả. Lăng Nhân trầm mặc một hồi, nói: "Chuyện kia tớ sẽ giữ bí mật, cũng hy vọng cậu về sau cách tớ xa một chút."

Một khắc trước trên khuôn mặt tuấn tú còn tràn đầy ý cười, trong nháy mắt không có chút cảm xúc, con ngươi sâu thẳm tựa như chứa băng vậy.

“Cậu cho là nói ra sẽ có người tin?" Lục Thiệu Đông lạnh lùng nói. Lăng Nhân cắn môi, không biết trả lời như thế nào. Cô lúc ấy một lòng nghĩ thoát khỏi ma chưởng của anh, vốn không có suy nghĩ người khác sẽ không tin lời cô nói.

Giờ phút này bị anh hỏi như vậy, trong lòng cũng không quá nắm chắc. Lục Thiệu Đông nhìn thấy cô lại định dùng yên lặng trả lời anh, hừ lạnh một tiếng, thu tay về: "Cậu không ngại thì thử xem."

Dứt lời, phất tay áo đi. Bên trong phòng học lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lăng Nhân, cô tựa vào góc tường một hồi, cho đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của anh, mới lặng lẽ xuống tầng.. Từ ngày tan rã trong không vui với Lục Thiệu Đông, trong lòng Lăng Nhân ẩn ẩn bất an, lo lắng anh sẽ càng làm khó cô hơn. Cũng may liên tiếp mấy ngày đều sống yên ổn vô sự, cuộc sống của cô lại khôi phục yên bình của ngày xưa.

Cô thích sự bình yên như vậy, tiện lợi cho việc chuyên tâm học tập. Đảo mắt đến ngày công bố kết quả thi tháng. Trước bảng vàng danh dự đầy ắp người, có người vui có người buồn.

“ Nhiều người như vậy, hoàn toàn không chen vào được. Nếu không chúng ta đợi người ít một chút lại tới xem?" Vương Gia Lâm đề nghị.

Lăng Nhân gật đầu: "Cũng được." Dù sao lát nữa sau giờ học chủ nhiệm lớp cũng sẽ công bố thành tích trong lớp. Mới vừa quay người, bỗng nhiên nghe có người ở sau lưng gọi — —

" Bốn mắt, lại là hạng nhất kìa! Chúc mừng chúc mừng!" Lăng Nhân quay đầu, nhận ra người nói chuyện là bạn học của lớp chín, người lần trước nói bút chì có độc đó, bên cạnh hắn còn có mấy nam sinh đi theo.

“ Cảm ơn." Cô cười, lễ phép hỏi lại: "Các cậu thi thế nào?”

“Trên bảng danh dự chỉ có một trăm tên đầu tiên, chúng tôi đều là một trăm tên đếm ngược." Vương Liên sang sảng cười, còn nói: "Mọi người cố ý lại đây xem cậu có phải hạng nhất hay không. Đông ca cũng tới." Hắn nói xong chỉ về phía sau, nhưng phát hiện người vốn đang đứng trước bảng đã đi xa, chỉ còn lại một bóng lưng cao ngất.

“Tới... Lại đi rồi. Hắc hắc." Hắn ngượng ngùng thu tay về. Lăng Nhân nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy người nọ một tay đút trong túi quần đồng phục, bước chậm rãi, bộ đồng phục to rộng màu trắng xanh mặc trên người anh phẳng phiu như được đặt may vậy.

“Thật tốt quá! Lại là hạng nhất, chúng ta sau tan học đi chúc mừng đi!" Vương Gia Lâm hết sức phấn khởi nói. Lăng Nhân thu hồi tầm mắt: "Được. Tớ mời khách.”

“ Ha ha. Vậy tớ liền không khách khí. Đi thôi, trở về phòng học.”

“Còn chưa xem cậu...”

“Không cần xem đâu. Tớ cũng giống bọn họ một trăn tên đếm ngược, thành tích không có xuất hiện đâu. Hắc hắc." Vương Gia Lâm cắt đứt lời cô, hoàn toàn không thèm để ý thành tích của mình kém một khoảng lớn so với bạn tốt, ngược lại có chung vinh dự. Hai người kéo tay nhau đi tới khu dạy học. Lăng Nhân nhìn bạn tốt cười còn kiêu ngạo hơn mình, trong lòng ấm áp, cảm thấy có thể có người bạn như vậy, thật tốt..

Phó Kiêu Phong xa xa thấy hai cô gái vừa nói vừa cười, nhìn lại huynh đệ nhà mình mặt trầm tựa như The Titanic, trong lòng thật hụt hẫng. Cậu vuốt cằm cân nhắc một lát, bỗng nhiên ngó đến băng dán vết thương trên mặt Lục Thiệu Đông, lúc này híp mắt, nói:

"Thiệu Đông, chúng ta đánh cuộc, nếu hôm nay có chuyện tốt, buổi tối cậu liền mời tớ bữa khuya." Lục Thiệu Đông xì một tiếng, không nói tiếp.

“Không nói lời nào coi như đáp ứng rồi." Lời còn chưa dứt, cậu xé miếng băng dán cá nhân trên mặt Lục Thiệu Đông. Lục Thiệu Đông nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: "Làm cái quỷ gì vậy?”

“Đợi lát nữa cậu sẽ biết.". Thứ hai vĩnh viễn là ngày không muốn học tập nhất, đặc biệt sáng sớm mới có kết quả thi tháng, học sình càng không muốn học. Chuông tan học vang lên, trong phòng học liền ồn lên. Tính tình Lăng Nhân từ trước đến giờ rất yên tĩnh, cũng không thân với các bạn học khác, cô như thường ngày giờ ra chơi ngồi đọc sách báo, giảm bớt mệt mỏi.

“ Bạn học Lăng Nhân, tớ có một đề không hiểu lắm, cậu có thể giảng giải giúp tớ một chút không?"

Lớp trưởng Hà Húc Dương bỗng nhiên cầm bài thi số học tới nói.

Lăng Nhân: "Tớ xem xem."

Mới vừa giơ tay, một bàn tay khác bỗng nhiên vói qua đỉnh đầu cô, cướp đi bài thi của Hà Húc Dương. Lăng Nhân quay đầu nhìn lại, là Phó Kiêu Phong. Phó Kiêu Phong toét miệng cười với cô, cuốn bài thi của Hà Húc Đông thành ống tròn ném về phía bục giảng: "Có vấn đề thì hỏi giáo viên, đừng quấy rầy bạn học khác học tập."

Hà Húc Dương vốn muốn lấy chuyện hỏi đề đáp lời với Lăng Nhân, bị Phó Kiêu Phong nháo như vậy, vừa chột dạ lại ảo não, cúi đầu tránh ra. Phó Kiêu Phong sao có thể không biết kịch bản của hắn, đắc ý hừ một tiếng, nói với Lăng Nhân:

"Cậu có băng gạc không?" Băng gạc? Lăng Nhân hơi cảm thấy kỳ quái mà lắc đầu: "Không có.”

“Băng dán cá nhân thì sao?”

“Có. Cậu muốn không?" Cô vừa nói vừa lấy băng dán cá nhân từ trong cặp đưa cho cậu. Màu hồng. Ý trời!

Phó Kiêu Phong trong lòng cười như điên, trên mặt lại tỉnh bơ: "Cậu lần này thi được hạng nhất, trừ chính cậu ra, còn ai có công lao lớn nhất?”

“Dì nấu cơm nhà tớ.”

“..." Cô gái này quá mẹ nó ngay thẳng. Lời này hoàn toàn không có cách nào nhận lấy.

Phó Kiêu Phong gãi gãi đầu: "Trong đám bạn học công lao của người nào lớn nhất?" Lời này hỏi rõ ràng. Tròng mắt Lăng Nhân khẽ nhúc nhích: "Có chuyện gì cậu nói thẳng.”

“ Thật thông minh. Không hổ là hạng nhất. Thiệu Đồng khi đá bóng với Chu Mạt bị thương, phiền cậu đưa than ngày tuyết, nhất định phải đưa đấy!”

“Cậu..." Lăng Nhân vốn muốn trực tiếp đưa băng dán cá nhân cho cậu, nhưng lời mới vừa ra khỏi miệng người liền chạy mất dạng....

Một tiết học thất thần, vào giờ giải lao, Lăng Nhân quyết định đưa bắng dán cá nhân cho Lục Thiệu Đông. Dù sao anh cũng từng giúp cô, không thể ngồi yên không nhìn đến. Ở cửa phòng học lớp chín tìm một lần, không nhìn thấy người muốn tìm. Chớp mắt một cái, thấy người quen, sáng nay mới nói chuyện ở trước bảng danh dự.

“ Bạn học, phiền...”

“Đừng cho tôi, có độc!”

“..."

Vẻ mặt Vương Liên hơi sợ hãi lùi mấy bước, nghĩ thầm nếu thứ này hôm nay hắn nhận, đoán chừng Đông ca sẽ chặt cánh tay hắn. Lăng Nhân cạn lời, lại hỏi mấy người có thể đưa giúp hay không, kết quả tất cả mọi người đều một biểu tình " thứ này có độc ", cuối cùng cô không thể làm gì khác hơn là đặt băng dán vết thương trên bàn Lục Thiệu Đông, dùng thước đè xuống. Vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, tiếng Lục Thiệu Đông bỗng nhiên vang lên ở sau lưng — —

"Cậu ở chỗ này làm gì?" Người Lăng Nhân cứng đờ, ngẩn ra mấy giây mới chậm rãi xoay người, chỉ vào băng bán trên bàn nói: "Cái này... Cho cậu.”

“ Lấy đi.

“ Giọng nói lạnh lùng không chút nhiệt độ. Lăng Nhân mím môi, lấy lại băng dán vết thương, yên lặng đi ra phòng học. Lúc đi qua, liếc đến vết thương trên mặt anh, tim không khỏi nhói lên một chút.... Lục Thiệu Đông trầm mặt đi qua đám người, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi, tay dừng ở nơi cô vừa đặt băng dán vết thương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bàn mấy cái, ảo não nhíu nhíu mày..

Lăng Nhân đi ra phòng học lớp chín, bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng nhận phần thưởng của hạng nhất thi tháng lần này — — một chiếc bút máy, trừ cái này ra còn có lời khích lệ. Trong lòng cô còn nghĩ chuyện băng dán cá nhân, không chuyên tâm nghe, vào tai này ra tai kia, cuối cùng lễ phép nói một câu " cảm ơn cô giáo ", liền dưới tiếng chuông vào học chạy lên tầng.

Lúc sắp đến, nhìn thấy Lục Thiệu Đông đứng ở lối vào hành lang, anh lười biếng hơi dựa vào vách tường, rũ mắt nhìn dưới tầng, tựa như đang chờ người nào đó. Bước chân Lăng Nhân dừng mấy giây, sau đó cúi đầu, tốc độ đều đặn lên tầng.

“Cậu không phải nói tôi cách xa cậu một chút sao? Tại sao lại tới tìm tôi?"

Anh bỗng nhiên mở miệng. Lăng Nhân đột nhiên dừng bước, trầm mặc một hồi, xoay người đưa băng dán cá nhân cho anh, ôn nhu nói: "Dán lên." Đối phương chậm chạp không nhận. Ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt đen bình tĩnh như nước kia, cảm thấy người trước mắt thật là cao. Cô đứng thêm một bậc thang, vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảng cách hai người rất gần, cô có thể thấy rõ vết thương trên mặt anh, chung quanh vết thương đã bắt đầu kết vảy, nhưng ở giữa còn có kẽ hở, bởi vì nhiễm trùng mà ửng đỏ. Thở dài một hơi, Lăng Nhân xé băng dán cá nhân ra, nhẹ nhàng dán lên vết thương của anh.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt. Lục Thiệu Đông trong chớp mắt hoảng hốt, lúc khi phục hồi tinh thần lại, người trước mặt đã chạy đi, buồn bực trong ngực, không biết tan khi nào, trong lòng có vui sướng nói không nên lời. Anh cong cong môi.

Động tác của cô gái nhỏ vừa rồi — — Cũng thật ôn nhu!