Lăng Nhân quay đầu, ngọt ngào cười với anh, nhẹ giọng nói: "Anh tới rồi."
" Ừ." Lục Thiệu Đông sải bước đi tới, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi vào trên người Lăng Nhân, thật giống như không nhìn thấy Dư Yên Nhiên cùng Mạnh Thanh Thanh đối diện.
" Có thể đi được chưa?" Anh hỏi.
Lăng Nhân gật đầu, mím môi nhàn nhạt cong khóe miệng với Dư Yên Nhiên, coi như là nói lời từ biệt, sau đó theo Lục Thiệu Đông cùng đi ra khu mua sắm nội thất.
Mạnh Thanh Thanh từ lúc Lục Thiệu Đông xuất hiện trong chớp mắt kia liền ngây người, cho đến khi hai người rời đi, cô ta mới hoàn hồn lại, trong lòng hụt hẫng.
Cô ta vốn muốn nhìn thấy Lăng Nhân bị chê cười, kết quả lại bị nhục nhã một phen.
Không sai, chính là nhục nhã. Mặc dù Lăng Nhân một câu cũng chưa nói, nhưng Lục Thiệu Đông xuất hiện chẳng khác nào hung hăng tát cô ta một bạt tai.
Tại sao qua nhiều năm như vậy, bọn họ còn chung một chỗ, vẫn xứng đôi như vậy.
Lục Thiệu Đông vẫn là một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng nói tha thứ liền tha thứ, từ đầu đến cuối vẫn đợi Lăng Nhân, tựa như giữa bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có ngăn cách.
Vì sao?
Trong lòng Dư Yên Nhiên cũng nghi ngờ. Mặc dù cô không dụng tâm hiểm ác như Mạnh Thanh Thanh, nhưng vẫn bởi vì Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông ra vào có đôi mà cảm thấy mất mát. Bởi vì bọn họ xuất hiện làm cô nghĩ tới tình yêu của mình.
Từ sau Lục Thiệu Đông, cô cũng chưa bao giờ gặp người động tâm. Cho dù là vị hôn phu bây giờ, cũng chỉ là môn đăng hộ đối.
Mọi người đều hâm mộ cô có một vị hôn phu có tiền, cho rằng cô lựa chọn sáng suốt — — thừa dịp trẻ tuổi xinh đẹp, gả cho người có tiền.
Mà chỉ có chính cô mới biết, cô thật ra căn bản không có lựa chọn.
Bởi vì ý trung nhân của cô, vừa ý người khác.
" Đi thôi." Dư Yên Nhiên thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng nói, sau đó đi tới khu đồ dùng thư phòng.
Trên mặt Mạnh Thanh Thanh còn mang theo buồn bực, đi mấy bước, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Yên Nhiên, cậu... Còn thích Lục Thiệu Đông sao?"
Người Dư Yên Nhiên ngẩn ra, tình cảm chôn sâu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng nhiều năm, bị ngoại lực đâm vào, từ từ tràn ra, rối loạn lòng hồ vốn không gợn sóng.
Cô không lừa gạt được chính mình. Tuy rằng đã sớm quyết định muốn buông, cũng không hề cưỡng cầu cái gì, nhưng chung quy vẫn không cách nào vứt bỏ tình cảm với Lục Thiệu Đông.
Mỗi lần quen biết người đàn ông mới, vẫn luôn không tránh được ở trong lòng so sánh một phen, sau đó không còn nhìn thấy ánh sáng của đối phương, chỉ cảm thấy hết thảy đều ảm đạm thất sắc.
Có lẽ giống như trong lời ca 《 hoa hồng đỏ 》 — —
Không có được vĩnh viễn xôn xao, bị yêu thích hơn cũng không sợ hãi.
Cô không chiếm được ưu ái của anh, cũng không cách nào cảm mến những người khác.
"Có thích hay không đều không quan trọng. Chúng ta phải cần đối mặt với hiện thực." Dư Yên Nhiên thấp giọng nói, giọng đau khổ.
"Cậu nói đúng. Chúng ta phải cần đối mặt với hiện thực. Mạnh Thanh Thanh thở dài một hơi, nói: “Đều nói năm tháng là một con dao giết heo, vì sao Lục Thiệu Đông lại càng cao càng đẹp trai vậy chứ? Lớp học chúng ta có rất nhiều bạn học nam đều mập ra hói đầu đến mắt cũng chẳng thấy đâu."
Dư Yên Nhiên bị cô ta chọc cười: "Cậu còn trông vào anh ấy biến xấu để cho chính mình hết hy vọng sao?"
"Cho dù là không xấu đi, cũng không cần càng ngày càng có mị lực mà. Cậu vừa rồi không thấy vóc người của cậu ấy sao? Thật là... Ài, không nói nữa." Mạnh Thanh Thanh xúc động xong, chợt phát hiện một vấn đề: "Cậu đã sớm biết tớ... Cũng thích cậu ấy?"
Dư Yên Nhiên: " Ừ."
Mặt Mạnh Thanh Thanh đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Tớ chẳng qua là ngưỡng mộ cậu ấy, giống như thích thần tượng vậy, cũng không nghĩ tới cậu ấy sẽ đáp lại."
"Cậu có thể nghĩ như vậy liền tốt." Dư Yên Nhiên thay bạn tốt thở phào một cái.
Cô vừa rồi không chú ý tới vóc người của Lục Thiệu Đông, nhưng cô chú ý tới ánh mắt anh nhìn Lăng Nhân.
Ánh mắt đó bất kể toàn thế giới huyên náo như thế nào, anh cũng chỉ chuyên chú tới một người, làm cho người ta hâm mộ vô cùng.
Trong mắt anh chỉ có Lăng Nhân, khi Lăng Nhân không có ở đây, trong mắt anh cũng chỉ còn dư lại trống rỗng, mà dù vậy, anh cũng tình nguyện coi giữ nơi trống rỗng kia vạn kiếp bất phục đến cuối cùng của sinh mệnh, không cho phép bất kỳ người nào xông vào, cũng không cần cứu rỗi.
Tựa như ở một khắc kia anh yêu Lăng Nhân, liền nhất định phải một con đường đi tới cuối, bất kể sống chết.
Nghĩ đến đây, Dư Yên Nhiên sờ sờ lên nhẫn kim cương thật lớn trên tay, tâm giống như đã chết không còn cảm giác.
Thật hy vọng trong cuộc đời cô cũng sẽ xuất hiện một người như vậy, chẳng sợ không phải anh, dù là không bằng anh, cô cũng nguyện ý trao trái tim ra.
Nhưng, không gặp được.
Nội thất đưa tới cửa, Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông lại sắm thêm một ít đồ điện, dụng cụ làm bếp cùng đồ dùng hàng ngày, cùng với tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, trang trí cho ngôi nhà trống rỗng, sau đó dành thời gian ở nhà.
— — xác thực mà nói là ở trên giường.
Suốt ba ngày, Lăng Nhân gần như không thể xuống giường.
Đang lúc cô lo lắng người nào đó thận không chịu nổi, Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ mang các cô gái giết tới cửa.
"Trở về nhiều ngày như vậy, điện thoại không nhận, wechat không trả lời, cậu muốn sống mơ mơ màng màng như vậy sao!" Vừa vào cửa, Phó Kiêu Phong liền cho Lục Thiệu Đông một cái ôm, xác nhận huynh đệ nhà mình còn sống.
“Mệt tớ còn lo lắng cho cậu, sợ cậu chết ở tiền tuyến." Hắn buông tay ra, tiếp tục oán giận nói.
Từ " chết " làm cho sắc mặt mọi người biến đổi.
Vương Gia Lâm dùng cùi chỏ đụng hắn một chút, tức giận nói: "Nói chuyện tốt lành chút."
Phó Kiêu Phong lập tức ý thức được mình nói sai, liền vội vàng sửa lời nói: "Ý tớ là, rất lo lắng an nguy của cậu." Nói xong rồi hướng tới Lăng Nhân sắc mặt trắng bệch nói: "Yên tâm, giá trị võ lực của cậu ấy rất cao, một người có thể tiêu diệt một đoàn, tuyệt đối an toàn."
Trên mặt Lăng Nhân vẫn còn vẻ lo âu, nhưng mà không ảm đảm như trước. Cô cười gật đầu, hỏi Vương Gia Lâm: "Mang theo nguyên liệu ăn lẩu tới chứ?"
"Mang theo." Vương Gia Lâm nâng tay cầm túi lên, sau đó thúc giục Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ đưa nguyên liệu nấu ăn bỏ vào phòng bếp.
Ba đại nam nhân ở trên ban công nói chuyện cũ, các cô gái ở trong phòng bếp bận rộn.
" Lần này định nghỉ ngơi bao lâu?" Phó Kiêu Phong hỏi, tóc mái hình chữ bát (八) bị gió thổi loạn, hắn lấy tay vuốt ra sau đầu, lại nói: "Hiếm khi thấy tiểu tiên nữ trở lại, ở lại lâu chút."
Thạch Vũ vô cùng tán đồng gật đầu, nói: "Thừa dịp còn sớm điều về."
Ngón tay Lục Thiệu Đông thon dài ở trên lan can gõ gõ, nhớ tới buổi sáng hôm nay tình cảm mãnh liệt xong, nhận được điện thoại của đội phó.
“Báo cáo Lục đội, biên giới có băng đảng vũ trang thường xuyên qua lại, nghi ngờ là một tổ chức buôn bán ma túy ở quốc gia láng giềng. Quân ta đã giao chiến chính diện hai lần với tổ chức, đều chưa thể tiêu diệt được.
Lần nghỉ phép này của anh là thủ trưởng đặc phê, tổng cộng phê 15 ngày nghỉ phép, nhưng bây giờ bên trong khu trực thuộc của anh xuất hiện chiến sự, thân là Đại đội trưởng anh phải lập tức về đội, bất kể có đang trong nghỉ phép hay không.
" Sáng sớm ngày mai bay." Anh lạnh nhạt nói.
Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ đều mặt đầy kinh ngạc, theo bản năng muốn hỏi nguyên nhân, nhưng hai người từ nhỏ ở quân khu đại viện lớn lên, đều biết quân nhân không thể tiết lộ nhiệm vụ với người không liên can, liền thôi.
Thạch Vũ: "Cậu còn chưa về đại viện gặp bác gái chứ. Trước khi đi không gặp bác ấy một lần sao?"
Phó Kiêu Phong: "Tiểu tiên nữ biết cậu ngày mai sẽ đi sao?"
Hai người một trước một sau hỏi.
" Lần sau trở về nữa thì hỏi thăm sức khỏe bà ấy. Đỡ cho thêm ly biệt khổ đau." Lục Thiệu Đông trả lời Thạch Vũ, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn bóng người bận rộn trong phòng bếp, nói: "Cô ấy biết."
Phó Kiêu Phong thở một hơi thật dài, nói: "Lần sau trở về lại không biết phải chờ đến lúc nào. Đá nói đúng, thừa dịp còn sớm điều trở lại. Theo tớ thấy, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, cậu liền nhanh chóng điều về. Cậu ba năm này ở Tây Tạng cũng lập không ít công, xin điều về chắc không khó."
“Đúng vậy. Với bối cảnh này của chúng ta, có thể không điều về được sao? Huống chi ba vợ tương lai của cậu là Bí thư tỉnh ủy, sợ gì?" Thạch Vũ cười nói.
Phó Kiêu Phong vỗ đầu một cái, nói: "Tớ thiếu chút nữa quên mất chuyện này. Lại tiếp, cậu đã mua nhẫn rồi chứ? Có cần người anh em này bố trí phong cảnh cho cậu không?"
Nghe hắn nói như vậy, Thạch Vũ nhớ tới lớp mười hai năm ấy ở trên núi đốt pháo bông, không nhịn được trêu nói: "Lại mua hàng giả hàng nhái tới bố trí phong cảnh sao?"
Phó Kiêu Phong vô cùng 囧, ho khan hai tiếng, nói: “Lần đó chỉ do ngoài ý muốn. Tớ bảo đảm lần này tuyệt đối sẽ không làm bi kịch tái diễn. Cậu phải tin tớ." Câu cuối cùng là nói với Lục Thiệu Đông.
Lục Thiệu Đông nhẹ giọng cười cười, cong môi nói: “Chờ làm xong nhiệm vụ lần này lại nói."
...
Phòng bếp.
Lăng Nhân rửa sạch rau dưa cùng hải sản, Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng thì phụ trách đặt gà vịt thịt cá, đậu hủ lên bàn chờ.
"A Nhân, cậu sau này định ở lại thành phố Nam làm việc sao?" Vương Gia Lâm hỏi.
Lăng Nhân rửa đồ ăn sạch sẽ bày biện lên đĩa to, nói: "Còn chưa biết. Nếu anh ấy không thể điều trở lại, tớ liền cùng anh ấy đi Tây Tạng."
Chuyện này bọn họ đã thương lượng xong. Anh ở đâu, cô liền đi theo chỗ đấy, không bao giờ tách ra.
“Hai người các cậu thế nào?" Cô hỏi Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng.
Chu Vân Dạng vẫn giống như trước, không nói nhiều lắm, giọng rất ôn hòa: "Tớ cùng Thạch Vũ định cuối năm nay lĩnh chứng."
"Oa! Vậy không phải chỉ còn mấy tháng nữa thôi sao? Bây giờ đã tháng mười rồi." Vương Gia Lâm kinh ngạc.
Chu Vân Dạng gật đầu: " Ừ. Chờ trò chơi trên tay này mở rộng. Chúng tớ đã ước hẹn, cùng ngày viết xong số hiệu liền đi lĩnh chứng."
Vương Gia Lâm: "..." Quả nhiên rất có phong cách của lập trình viên, không hổ là hắc phong song sát của giới IT.
"Chúc mừng hai cậu." Lăng Nhân thật lòng thay bạn tốt cảm thấy cao hứng.
Chu Vân Dạng cười hắc hắc: "Cảm ơn. Tuy rằng vẫn luôn bình bình đạm đạm với anh ấy, không có quá nhiều trắc trở, nhưng vẫn cảm thấy có thể đi tới hôm nay thật không dễ dàng." Dứt lời, cô hỏi Vương Gia Lâm: "Tớ nghe Thạch Vũ nói, cậu cũng đã làm hòa với Phó Kiêu Phong?"
"Còn chưa đâu." Vương Gia Lâm quay đầu liếc mắt nhìn người nào đó đứng ở trên ban công, cúi đầu ngây ngô cười nói: “Còn đang trong quá trình khảo nghiệm."
Lăng Nhân nhớ lại hôm đó Vương Gia Lâm biết được Phó Kiêu Phong đang xem mắt, dáng vẻ tức giận, không khỏi cong môi lên.
Cũng là chuyện sớm hay muộn.
Dẫu sao hai người vẫn còn yêu nhau sâu sắc.
" Năm nay cùng nhau bước qua năm chứ." Cô đề nghị.
"Chờ những lời này của cậu!" Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng trăm miệng một lời.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, sau đó hướng tới Lăng Nhân cười ha ha.
" Để cho các cậu đợi lâu." Lăng Nhân mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, cô hướng ban công gọi: "Dọn cơm rồi!"
Ba người đàn ông lên tiếng đáp lại vào nhà, sáu người tề tụ tại phòng ăn, vây quanh nồi lẩu uyên ương cùng món ngon đầy bàn mà nuốt nước miếng.
“Ai nha, quên mua rượu. Ăn lẩu sao có thể không có bia chứa? Tớ đi mua!" Phó Kiêu Phong ném đũa xuống muốn ra cửa, lại bị Lục Thiệu Đông gọi lại.
Lục Thiệu Đông: "Lát nữa có người đưa tới."
Phó Kiêu Phong cho là anh chỉ quầy bán đồ vặt dưới tiểu khu sẽ giao hàng đến nhà, khen: "May mà cậu nghĩ chu đáo."
Chuông cửa đúng lúc vang lên.
"Tớ đi mở cho."
Phó Kiêu Phong ba bước chạy tới cửa, kéo cửa ra, kinh ngạc ngây người ba giây, tiếp theo la lên một tiếng: “ Mẹ nó! Cậu cũng còn sống!"
Mọi người: “……”
Phương thức chào hỏi này cũng quá độc đáo.
Vương Gia Lâm tò mò mà vươn dài cổ nhìn tới cửa, liếc mặt liền nhận ra người tới.
"Vương Liên!" Cô cả kinh kêu lên.
Vương Liên trái phải mỗi tay xách một két bia, cười ngây ngô nói với mọi người: "Tôi tới đưa rượu, thuận tiện ăn cơm chùa."
Phó Kiêu Phong: “Ha ha ha. Mau tới ăn, cơm rất nhiều, cho cậu cả nồi luôn."
Tất cả thành viên ngồi vào chỗ của mình xong, bảy chén rượu ở phía trên lồi uyên ương đụng vào nhau, vang lên tiếng thanh thúy dễ nghe.
"Cạn ly!"
"Chúc lão đại cùng đại tẩu bạc đầu giai lão!"
"Hiếm khi gặp nhau, hôm nay chúng ta không say không về!”
"Một ly này chúc Thiệu Đông cùng Vương Liên sớm ngày chiến thắng trở về!”
"Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ liều chết bảo hộ Đông ca, để cho anh ấy trở về cưới chị!"
“Không cần liều chết, phải sống!"
Bữa tiệc linh đình, tiếng cười nói chúc mừng.
Lăng Nhân cúi đầu nhấp một ngụm rượu, gò má bên tai nhiễm màu hồng, khóe miệng hơi giơ lên, trong hốc mắt nóng lên.
Thật tốt.
Nhiều năm như vậy, mọi người đều còn ở bên nhau.
Một người cũng không thiếu.