Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 28




Lăng Nhân nhìn dáng vẻ tan vỡ của Lục Thiệu Đông, có chút dở khóc dở cười.

Cố chấp như vậy...

" Nếu không, chúng ta đi mua một con?" Cô thử hỏi.

Lục Thiệu Đông lắc đầu cự tuyệt, nhìn không được tức giận bất bình: "Học sinh tiểu học bây giờ thật không có đạo đức!"

“……”

Anh thật đúng là thích giằng co với học sinh tiểu học.

Lăng Nhân cố nén ý cười, nặng nề mà gật đầu, nghiêm trang phụ họa nói: "Bây giờ học sinh tiểu học đúng thật quá đáng, sao lại dám cướp đồ của học sinh cao trung chứ? Thật không có thiên lý!"

"..."

Lời này nghe vào trong tai sao có chút hụt hẫng?

"Đi ăn cái gì đi, ăn chút gì đó, tâm tình nói không chừng tốt hơn." Lăng Nhân đề nghị.

Lục Thiệu Đông mặc dù không cảm thấy ăn gì đó có thể thay đổi tâm tình, chẳng qua lúc này đến giờ cơm, liền gác lại chuyện thỏ trắng lớn ra sau đầu, đi đến thành phố ẩm thực ở tầng trệt trung tâm thương mại lấy thức ăn.

Người ở thành phố ẩm thực còn nhiều hơn tầng một, nhưng các gian hàng ở đây ít hơn tầng một, không gian lớn, cảm giác không quá chật.

" Muốn ăn cái gì?" Lục Thiệu Đông vừa đi vừa hỏi.

Lăng Nhân nhìn trái phải một chút, tầm mắt nhìn lướt qua rất nhiều gian hàng, không quá đặc biệt muốn ăn: "Gì cũng được, tớ không kén ăn."

Đây không phải là lời khách sáo. Bởi vì công việc của cha Lăng Vu Hải có tính đặc thù, cô đã sống ở nhiều thành phố, các món ăn từ nam đến bắc đều có thể thích ứng, cũng không quá đặc biệt thích món nào."

"Không cần quá cay là được."

"Vậy thì quán này." Lục Thiệu Đông chỉ vào quán cơm bình thường ở đối diện nói.

Bảng hiệu màu đỏ thắm, nạm mấy chữ to kim quang lấp lánh — — " Quán ăn địa phương Tứ Hải ".

Lăng Nhân không có ý kiến, liền đi vào cùng anh.

"Mời hai vị vào bên trong." Người phục vụ nhiệt tình gọi hai người ngồi xuống, đưa thực đơn lên.

Lục Thiệu Đông mở thực đơn ra, hỏi Lăng Nhân: "Vậy tôi tùy ý gọi?"

Thấy người đối diện gật đầu, anh nhanh chóng lật từ đầu tới đuôi thực đơn một lần, sau đó gọi thức ăn: "Gà con hầm nấm, tây cần bách hợp, hành lá cắt nhỏ xào trứng, thêm một canh đậu hủ cá diếc." Chỉ xong trả lại thực đơn cho người phục vụ.

Người phục vụ: “Vâng, đây là đơn của hai vị, hai vị chờ một lát."

Lục Thiệu Đông lễ phép nói cảm ơn với người phục vụ, sau đó chủ động lấy giấy lau bát đĩa.

"Tôi đột nhiên phát hiện, đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm một mình, mặt đối mặt ăn cơm." Anh một bên bày bát đĩa vừa nói.

Lăng Nhân gật đầu: "Ừ."

"Có thể mang thức ăn lên hơi chậm."

" Ừ..."

Anh muốn nói cái gì?

Lăng Nhân giương mắt, nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Sợ cậu lúng túng."

"..."

" Cho nên tùy tiện trò chuyện mấy câu."

"..."

Đây cũng là câu nói thật.

Trước kia cùng nhau về nhà, không nói gì còn có thể chuyên tâm đi đường, bây giờ chỉ có thể ngồi ở chỗ này mắt lớn trừng mắt nhỏ, không nói chút gì đó, quả thật rất lúng túng.

Lăng Nhân chú ý tới, người chung quanh đang đợi thức ăn, mỗi người cơ bản đều chơi điện thoại di động.

Chẳng lẽ cô cũng phải theo trào lưu, lấy đem điện thoại di động ra chơi?

Hay là...

"Nếu không... Làm hai đề?" Cô vô cùng thành khẩn mà đưa ra lương tâm kiến nghị.

Lục Thiệu Đông: "..."

Có người cuộc sống không thể rời bỏ điện thoại di động, cuộc sống của cô không thể rời bỏ mấy tờ đề.

Cũng may quán cơm nhà này mang đồ ăn lên khá nhanh, hai người chờ chưa tới vài phút, liền ăn thức ăn khai vị. Lúng túng ăn đậu phộng, đồ ăn chính bắt đầu lục tục đi lên.

Khi ăn cơm, Lục Thiệu Đông chú ý tới lúc cô uống canh cá diếc, lựa hành ra bỏ vào đĩa xương.

"Cậu không ăn hành sao?"

" Ừ, không ăn, nhưng mà không bài xích thức ăn có hành, không quan trọng."

Tuy nói như vậy, nhưng — —

Lục Thiệu Đông nhìn hành lá cắt nhỏ xào trứng trên bàn, yên lặng chuyển thức ăn qua trước mặt mình, cầm đũa bắt đầu lựa hành.

"Cậu không cần cố ý lựa ra..."

"Không sao cả, tôi vừa lúc cũng cần làm chút việc lặp đi lặp lại, công việc kỹ thuật hàm lượng thấp, tới bình phục tâm tình."

"..."

Kỹ thuật lựa hành bên trong trứng cần hàm lượng cũng không thấp.

Nhưng mà, bình phục tâm tình là chỉ chuyện bị cướp thỏ sao?

Thù này nhớ thật là lâu.

Lăng Nhân còn muốn khuyên nhủ, lại nghe anh nói như thật: "Lần sau lúc gọi thêm trứng, tôi phải nói cho ông chủ đừng thêm hành."

"..."

Sớm biết thế lúc nãy gọi món ăn, liền nói thẳng không ăn.

"Về sau có cái gì không thích, đều có thể nói ra, như vậy tôi mới có thể biết." Anh bỗng nhiên lại nói.

Như đang nói chuyện về hành, lại cũng như không nói.

Cô thật ra thì có rất nhiều chuyện cũng không có đặc biệt " thích " hay là " không thích ". chỉ có " có thể tiếp nhận" cùng " không thể tiếp nhận ". Ví dụ như hành lá cắt nhỏ xào trứng thuộc về " có thể tiếp nhận ", cô tuy rằng không ăn hành, nhưng nếu người khác gọi, cô sẽ tự lựa trứng bên trong ăn.

Trầm ngâm chốc lát, Lăng Nhân nhẹ giọng nói: " Được."

...

Cơm nước xong, hai người trở lại hiệu sách, ở tầng một gặp lại tiểu khả ái cũng nho nhỏ đáng yêu.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

Lăng Nhân yên lặng mà nghiêng đầu nhìn người nào đó bên cạnh, quả nhiên bộ dáng phẫn hẫn " không đội trời chung ".

Lăng Nhân:……

Nhìn không được.

“Đi thôi.”

Cô mạnh mẽ kéo người nào đó tới thang cuốn, chỉ thiếu không an ủi một câu — — " Đừng nóng giận, tiểu tỷ tỷ mua cho cậu".

Người này hôm nay rốt cuộc bị sao vậy?

Cố chấp như vậy?

...

Lục Thiệu Đông quả thật rất cố chấp, cũng không phải là bởi vì tức giận, mà bởi vì — —

Cô nói muốn thỏ trắng lớn, anh lại không thể cho cô.

Thất bại.

Buồn bực.

Không gắp được thỏ, trong lòng không xuôi được.

...

Buổi chiều người trong phòng tự học nhiều hơn buổi sáng, dõi mắt nhìn lại, ngồi đầy người. Lăng Nhân kéo Lục Thiệu Đông đi mấy vòng, mới ở bên trong tìm được hai vị trí trống.

Ngồi xuống không bao lâu — —

Lục Thiệu Đông: "Tôi có chút việc đi ra ngoài một chuyến."

Lăng Nhân giương mắt: " Được."

Không hỏi đi đâu làm gì.

Thu hồi tầm mắt, chợt phát hiện vị trí ngay phía trước cách đó không xa có người ngồi, bóng lưng có chút quen mắt, ổn định lại nhìn, đối diện người bạn học kia là Mạnh Thanh Thanh cùng lớp.

Lúc này Mạnh Thanh Thanh cũng nhìn thấy cô, khoảnh khắc nhìn qua, người kia cũng xoay đầu lại.

Là Dư Yên Nhiên.

Ở bên ngoài trường gặp bạn học không quá quen, là một chuyện có hơi lúng túng. Không chào hỏi, hình như không được, dù sao cũng là bạn học, nhưng chào hỏi, lại không quá quen thuộc, bị làm lơ liền xấu hổ.

Rối rắm hai giây, Lăng Nhân cong miệng cười lễ phép với bên kia.

Sau đó — —

Quả nhiên bị bơ.

...

Ở một chỗ khác phòng tự học.

"Vừa rồi tớ thấy Lục Thiệu Đông từ nơi này đi ra ngoài, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, không nghĩ tới thật sự là cậu ấy. Cậu ấy sao đột nhiên bắt đầu nghiêm túc học tập? Còn cùng với Lăng Nhân." Mạnh Thanh Thanh nhỏ giọng bát quái.

Dư Yên Nhiên mím môi không nói lời nào, trên khuôn mặt dịu dàng, có chút thê lương.

Mạnh Thanh Thanh ý thức được mình nói sai, vội vàng an ủi nói: "Yên Nhiên, cậu không cần đau lòng. Cậu lần này cố gắng học tập như vậy, thi khảo sát nhất định có thể vượt qua cậu ta, đoạt lại hạng nhất."

Dư Yên Nhiên rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thi hạng nhất thì có ích lợi gì, trước kia lúc cũng được hạng nhất, còn không phải cũng giống vậy sao."

Vẫn chướng mắt cô ta.

...

Lục Thiệu Đông lúc trở về, Lăng Nhân đang tăng cường làm đọc hiểu tiếng Anh, không quá chú ý bên cạnh nhiều thêm một người.

Cùng một con thỏ.

Trong lúc vô tình nhìn đến thỏ trắng lớn bên cạnh anh, cô cả kinh thiếu chút nữa kêu lên, che miệng im lặng vài giây, mới thấp giọng hỏi: "Cậu cuối cùng cũng gắp được?"

Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên: "Lợi hại chứ."

"... Ừ."

Cô cũng không hỏi vấn đề " tốn bao nhiêu tiền ".

Lúng túng.

"Tặng cho cậu."

Anh bỗng nhiên đẩy con thỏ trắng lớn tới.

Lăng Nhân hỏi sửng sốt, thì ra anh cố chấp gắp thỏ như vậy, là muốn đưa cho co.

Có chút cảm động.

"Cảm ơn cậu!" Cô cao hứng mà nhéo nhéo lỗ tay con thỏ, mi mắt cong cong, giọng mềm nhẹ: "Tớ rất thích."

Nụ cười của cô gái nhỏ quả nhiên có thể trị bách bệnh.

Trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.

Lục Thiệu Đông cong khóe miệng vui vẻ một hồi, sau đó lại cảm thấy cũng không hoàn toàn thoải mái.

Dù sao cũng kém hoàn mỹ một chút...

Tính vào, sau này thu lại.

Anh hừ cười, vùi đầu tiếp tục học tập, một tờ đề còn chưa làm xong, đối diện bỗng nhiên đưa qua một tờ giấy — —

" Tiểu ca ca, cậu thật giỏi!"

Mấy chữ thanh tú, tựa như biết nói chuyện.

Lục Thiệu Đông nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, con ngươi sâu thẳm lóe ánh sáng, sau đó khóe miệng cong lên, hoàn mỹ.