Trận đấu bóng rổ khoảng bảy giờ tối kết thúc.
Mặc dù nhóm giáo bá lớp chín nghiêm khắc dựa theo chỉ thị của Lục Thiệu Đông, ở nửa hiệp sau cố ý thua*, nhưng lớp trọng điểm vẫn bỏ lỡ nhiều cơ hội ghi bàn thắng, cuối cùng kết thúc trận đấu với tỷ số 22: 43.
*nguyên văn: phóng thủy (放水): chỉ một người có thực lực nhưng lại cố ý để thua một người yếu hơn, vì lý do như: đổi chác, quan hệ, chiến lược…
Chẳng qua tỷ số này đủ để cho chủ nhiệm lớp trọng điểm gió xuân đầy mặt. Dù sao đối thủ cũng là lớp chín có thực lực mạnh nhất toàn trường, ở trong tay kình địch như vậy giành được 22 điểm, giống như nhổ răng trong miệng cọp, đúng là không dễ.
Hiệu trưởng cũng bị tỷ số hữu nghị này làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, chỉ kém chưa trao tặng cho Lục Thiệu Đông giải thưởng Nobel.
"Lần này thi đấu này em trong lúc nhất thời không trổ tài làm cho lớp trọng điểm khó xử, làm rất tốt, thầy cảm thấy rất vui mừng." Hiệu trưởng hơn năm mươi tuổi, cười lên mặt đầy nếp nhăn, đặc biệt hòa ái dễ gần.
Ông đổi một hơi, còn nói: "Nếu bắt đầu hiểu chuyện, vậy sau này phải để tâm tư vào học hành nhiều chút, cũng làm cho ba..." Chữ " ba" còn chưa nói hết, liền dừng lại ngay lập tức nghẹn ở trong cổ họng.
Bởi vì ông nhìn thấy vẻ mặt người trước mặt hơi lạnh.
Ông lập tức dừng máy hát, xua xua tay: "Đi học đi."
Lục Thiệu Đông thờ ơ nhếch mép một cái, coi như là tuân lệnh, sau đó chân dài bước ra phòng làm việc của hiệu trưởng.
Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ chờ ở cửa thấy anh đi ra, lập tức hì hì ha ha nghênh đón.
"Được hiệu trưởng khích lệ cảm giác thế nào?" Phó Kiêu Phong mặt đầy tò mò hỏi.
Lục Thiệu Đông giương mày rậm lên, suy tư mấy giây, sau đó câu chữ rõ ràng mà phun ra ba chữ: "Không quá quen."
" Ha ha. Quen bị mắng đúng không?" Phó Kiêu Phong ôm bụng cười một hồi, sau đó chuyển chủ đề: "Chúng ta lần này có thể được khen ngợi, không thể không có công của "người đứng hạng nhất kiên cường nhất". Nếu không tối nay sau khi tan học, gọi cậu ấy cùng đi chúc mừng?"
Người đứng hạng nhất kiên cường nhất?
Cô gái nhỏ cười lên liền mềm mại.
Lục Thiệu Đông liền nhìn về phía khu dạy học, ý cười ở đáy mắt lóe lóe: "Đừng ảnh hưởng cậu ấy học tập."
" Cho nên nói sau khi tan học đi mà." Phó Kiêu Phong biết tính anh, không bác bỏ chính là khẳng định, vì vậy quay đầu vỗ vỗ vai Thạch Vũ: "Nhiệm vụ hẹn người vừa gian khổ lại quang vinh này liền giao cho cậu."
Thạch Vũ mặt như đưa đám: "Tại sao lại là tớ? Biết tớ không dám nói chuyện cùng nữ sinh, cố ý nhường cho tớ phải không?"
" Ừ." Phó Kiêu Phong gật đầu thật mạnh.
Thạch Vũ: "Thật đúng là không che giấu chút nào.”
Mặc dù nội tâm không tình nguyện, nhưng Thạch Vũ cuối cùng vẫn nhận nhiệm vụ vừa gian khổ lại vừa quang vinh này. Dù sao dựa theo kinh nghiệm của trước kia, coi như cậu không đồng ý, hai người bọn họ cũng sẽ hai phiếu bác bỏ ý kiến của cậu.
...
Buổi sáng đang lúc lên lớp, Thạch Vũ nơm nớp lo sợ đi đến bên ngoài phòng học lớp trọng điểm lắc lư một vòng, rất nhanh lại trở lại.
" Đồng ý?" Phó Kiêu Phong ngồi ở trên bàn thật xa hướng cậu gọi.
Thạch Vũ lắc đầu.
Lục Thiệu Đông đang xoay bút, nhận được câu trả lời phủ định, đáy mắt trầm xuống nhuộm đầy lạnh lẽo.
Phó Kiêu Phong: "Nhất định là bởi vì dáng dấp cậu quá xấu nên mới bị cự tuyệt."
Thạch Vũ: "..."
"Cậu ấy gục xuống bàn ngủ, tớ gõ cửa sổ nửa ngày cũng không để ý tới tớ." Thạch Vũ còn nói.
Bút bị Lục Thiệu Đông xoay ở đầu ngón tay trong nháy mắt dừng lại.
Ngủ?
Không giống phong cách của cô.
Chẳng lẽ thân thể không thoải mái?
Trong lòng Phó Kiêu Phong cũng đang nghi ngờ, bỗng nhiên thoáng nhìn qua, thấy Vương Gia Lâm mặt mày ủ dột từ bên ngoài phòng học đi ngang qua, cậu vội vàng nhảy xuống đất, bước dài bước lao ra chặn người lại.
"Có chuyện gì không vui vậy?" Hai tay Phó Kiêu Phong ôm ngực, ngăn chặn chặt chẽ.
Vương Gia Lâm không ngờ tới phía trước đột nhiên có người lao ra, bị dọa tới mức vỗ ngực, thuận khí một lát mới đáp: "Tớ không phải không vui, là thân thể A Nhân không thoải mái, tớ đi phòng y tế lấy thuốc, kết quả không có mở cửa."
" Bốn mắt bị bệnh?"
"Không phải sinh bệnh, đây là bệnh mà rất nhiều nữ sinh sẽ có." Vương Gia Lâm nói xong bên tai nóng lên, đỏ mặt chạy đi.
Phó Kiêu Phong gãi gãi đầu, lẩm bẩm: "Bệnh nữ sinh đều có? Đó là gì chứ?"
Vừa quay đầu lại, thiếu một người.
"Thiệu Đông người đâu rồi?" Cậu hỏi.
Thạch Vũ mờ mịt mà nhìn trái nhìn phải, lắc đầu: "Không biết."
Từ nhỏ thân thể Lăng Nhân yếu ớt, thể chất thiên hàn, mỗi lần tới tháng đều đau đến gập cả người, cho nên hàng năm bên người đều mang theo thuốc giảm đau. Tháng trước vừa đúng lúc hết thuốc, quên đi mua, kết quả hôm nay liền bi kịch.
Bắt đầu từ tiết thứ hai, bụng của cô tựa như sông cuộn biển gầm mà quặn đau từng cơn, đau đến căn bản không cách nào bình tĩnh nghe giảng, ngồi thẳng chừng một tiết liền gục xuống bàn.
Thật vất vả đến khi tan lớp, kéo Vương Gia Lâm nhờ đi phòng y tế lấy thuốc giảm đau cho cô, kết quả gặp phải phòng y tế đóng cửa.
" Nếu không xin cô nghỉ, tớ đưa cậu đi bệnh viện?" Vương Gia Lâm buồn đến cả khuôn mặt xoắn xuýt.
Lăng Nhân lắc đầu: "Đau qua cơn này thì tốt rồi."
" Nhưng mà cậu nhìn rất nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, môi còn có chút thâm."
" Không có chuyện gì."
...
Tiết thứ ba của lớp chín là giờ hóa học. Thầy dạy hóa ở trên bục giảng liếc phòng học một cái, phát hiện hàng cuối cùng thiếu một người.
" Bạn học Lục Thiệu Đông không có tới sao?"
Phó Kiêu Phong vội vàng đáp: "Cậu ấy bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện."
Đây là Lục Thiệu Đông trước khi trốn học mượn cớ. Bởi vì tần số anh bị hiệu trưởng tìm nói chuyện so với tần số " bị bệnh " của phần lớn bạn học còn cao hơn.
Thầy dạy hóa cũng không biết tin hay không, không hỏi tới nữa, mở ra sách giáo khoa bắt đầu giảng bài. Bọn học sinh phía dưới không một ai ồn ào, lặng yên chơi trò chơi, ngủ ngon, điều này làm cho ông cảm thấy vui mừng sâu sắc.
Được nửa tiết học, Lục Thiệu Đông từ cửa sau nghênh ngang đi vào, trong tay xách một cái túi tiện lợi.
...
Chuông tan học vừa vang lên, Lăng Nhân nhất thời như được đại xá, ném bút lên bàn, ôm bụng dùng sức nhéo gan bàn tay, ý đồ dời đi lực chú ý.
" Có người tìm cậu." Vương Gia Lâm bỗng nhiên chỉ ngoài cửa sổ nói.
Lăng Nhân nghiêng đầu nhìn, nhận ra người là bạn học lớp chín. Cô nghi ngờ nhíu mày, đang muốn hỏi, người nọ đưa tới một cái túi tiện lợi — —
" Đông ca bảo tớ đưa cái này cho cậu."
Lục Thiệu Đông?
Lăng Nhân có chút bất ngờ. Cô do dự một giây, sau đó sau đó túi tiện lợi, chỉ thấy bên trong chứa một hộp thuốc giảm đau, một túi sưởi ấm, một cốc trà sữa long nhãn táo đỏ, còn có một tờ giấy.
Anh làm sao biết cô cần những thứ này?
Đáy lòng chảy qua một luồng ấm áp, Lăng Nhân mở tờ giấy ra, một hàng chữ như rồng bay phượng múa ở trên giấy:
— — Lần này không chấp nhận cảm ơn bằng miệng.
Người này...
Lăng Nhân mím môi, sau đó xé một tờ giấy nhớ, cầm bút viết xuống mấy chữ, đưa cho nam sinh tặng đồ.
"Phòng y tế không mở cửa, Lục Thiệu Đông mua thuốc giảm đau ở đâu vậy?" Vương Gia Lâm ngạc nhiên hỏi.
Lăng Nhân nháy mắt mấy cái: "Không biết."
Lớp chín.
"Thì ra cậu trốn học là vì mua thuốc cho cô gái nhỏ nha!" Phó Kiêu Phong làm bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.
Lục Thiệu Đông cong môi không tiếp lời.
Lúc này Vương Liên hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt chân chó chạy tới: "Lão đại, đã đưa đến."
"Nhận?" Lục Thiệu Đông không mặn không nhạt hỏi.
Vương Liên gật đầu thật mạnh: "Nhận." Nói xong mở tay ra, cười híp mắt nói: "Còn để cho em đưa cho anh một tờ giấy nhỏ."
Tờ giấy nhỏ?
Khóe miệng Lục Thiệu Đông nhẹ cong, đè nén nội tâm nhảy nhót, ung dung mở tờ giấy ra, ánh mắt lướt qua chữ ở mặt trên, biểu tình cứng nửa giây, sau đó trong tròng mắt đen thâm thúy tràn đầy ý cười.
Trầm thấp hừ cười một tiếng, anh gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi áo.
Phó Kiêu Phong không nhịn ở trong lòng chậc chậc lấy làm lạ, con hàng này đối với nhân dân tệ cũng không ôn nhu, một tờ giấy mà còn thành bảo bối như vậy?
" Thư tình sao?" Cậu không đứng đắn hỏi.
Lục Thiệu Đông nhướng nhướng mày, không có tiếp lời, trong đầu còn lóe chữ viết tú lệ của cô gái nhỏ — — cảm ơn.
Giấy trắng mực đen, lời ít ý nhiều.
Hai chữ liền đuổi anh.
Thật là một người qua loa lấy lệ.
Anh không chấp nhận cảm ơn bằng miệng, cô liền gửi tới một tờ giấy ghi cảm ơn.
Mấu chốt là — —
Anh lại còn rất tình nguyện bị cô qua loa lấy lệ như vậy.