Lúc tới giữa tháng mười, ở thành phố Nam bốn mùa như mùa hè, cả đêm gió thổi cũng vẫn còn hơi nóng. Bên trong phòng học hơi có vẻ cũ nát, trên trần nhà quạt trần quay không ngừng, vang lên tiếng phần phật. Lăng Nhân còn đang vùi đầu viết thoăn thoắt.
Cô mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, mang theo một khung kính màu đen không phù hợp với khuôn mặt, khung vừa dày vừa nặng cơ hồ che kín nửa gương mặt cô, trán che phủ bởi tóc mái dày và đen, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp bị chia thành ba nửa, ánh mắt trong suốt cũng bị che đến ảm đảm không ánh sáng, cả người thoạt nhìn nặng nề mà khô khan. Cô ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên trong phòng học, có thể rõ ràng nghe được tiếng ồn ào lớp bên cạnh truyền tới.
"Nổ đại tiểu vương!"
"Mẹ nó! Cậu đúng là thiểu năng trí tuệ mà! Đây là 80 điểm lại không phải đấu địa chủ, nào có nổ vương gì đâu!”
“Ai nha chết tiệt! Đần độn quá đi. Một lần nữa!"... Trừ cái này ra, còn có tiếng quả bóng đụng vào tường " bộp bộp bộp ", tiếng bàn ghế va chạm...
Cô dừng bút lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn bảng đen phía sau mấy giây, lại quay trở lại, tiếp tục viết. —— Hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần làm đề. Tính tình của cô từ trước đến nay rất ôn hòa, rất ít khi tức giận với mọi người, trước kia bất kể lúc nào cũng có thể tâm bình khí hòa, nhưng —— tính khí tốt mười mấy năm sắp bị mài cạn sạch.
Một lát sau, trong tiếng ồn ào của lớp bên cạnh thêm vào tiếng hát, máy ghi âm dùng để nghe tiếng anh trong phòng học quay không ngừng ——
"Những chú chim sẻ trên cột điện đang hót lảnh lót, em nói câu này, rất có cảm giác của mùa hạ..."
Lại là bài hát này. 《Thất Lý Hương 》 của Châu Kiệt Luân, một ca khúc tuần hoàn. Cô đã bị bắt nghe suốt một tuần, có thể thuộc lòng trôi chảy lời ca.
“Đông ca, đến giờ rồi.”
Cách vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to. ‘ Đông ca ’ chỉ Lục Thiệu Đông, đại lão lưu manh lớp bên cạnh, là một phú nhị đại*, nổi danh là giáo bá của Nhất Trung của thành phố Nam, trốn học, đánh nhau, đến trễ, về sớm, ngày qua ngày, hoành hành vườn trường, một bộ trên trời dưới đất lão tử là lớn nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng không có biện pháp.
*Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước. Một tuần trước, cô bị anh gọi tới phòng học bên cạnh ——.
“ Hiệu trưởng yêu cầu tôi học tập từ người đứng hạng nhất là cậu, cho nên từ nay về sau, chúng ta cùng nhau học tập." Cái gọi là " cùng nhau học tập " của Lục Thiệu Đông, chính là tình huống hiện tại này —— bọn họ ở cách vách ồn ào, cô ở bên này học. Lăng Nhân giơ tay nhìn đồng hồ, đúng 9 giờ. Qủa thật ‘ đến giờ ’ rồi. Sau một loạt tiếng bước chân, cách vách hoàn toàn an tĩnh lại. Trên lưng Lăng Nhân đeo cặp sách, tắt đèn khóa cửa.
Từ sau khi được đại lão " đặc biệt chiếu cố ", cô lúc tan học từ sáu giờ chiều thành chín giờ tối. Di chứng của về nhà quá muộn chính là, ngày hôm sau dậy sớm không có tinh thần. Lăng Nhân dưới tiếng chuông tiến vào phòng học, đầu óc quay cuồng, vừa nhắm mắt liền tựa như có thể nhìn thấy Chu công vẫy vẫy tay với cô.
“ Lại ngủ không ngon sao?" Vương Gia Lâm ngồi cùng bàn hỏi. Vương Gia Lâm cùng Lăng Nhân giống nhau là học sinh được xếp lớp, chỉ là cô ấy từ lớp bình thường chuyển vào lớp trọng điểm, Lăng Nhân là từ trường khác chuyển tới. Hai cô gái mới gia nhập vào một tập thể xa lạ, rất nhanh liền trở thành bạn tốt, cô tự nhiên cũng biết chuyện Lăng Nhân bị Lục Thiệu Đông cưỡng bách ‘cùng nhau học tập ’. Lăng Nhân che miệng lại ngáp, gật đầu, sau đó mở hộp bút ra, lấy một chiếc bút, mở sách giáo khoa ra, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, chuẩn bị giờ học.
Vương Gia Lâm không nhịn được ở trong lòng âm thầm bội phục, Lăng Nhân là người ôn nhu lại nghị lực nhất mà cô từng gặp qua. Cho dù gặp chuyện gì, cũng không vội không bực. Cho dù cả người đều mệt mỏi, cũng có thể chuyên tâm dồn chí.
Sau khi quen biết Lăng Nhân, ngữ văn của cô kém cũng hiểu cái gì gọi là ‘ ngoài mềm trong cứng ’. Rõ ràng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, trên người lại tản ra một loại khí chất làm người an tâm, phảng phất nơi có cô, không khí cũng ôn nhu.
“A Nhân, nếu không cậu báo cáo với thầy giáo đi?" Cô đề nghị nói.
Thành tích Lăng Nhân tốt như vậy, thầy giáo nhất định sẽ hướng về cô, hung hăng xử phạt đại ma vương Lục Thiệu Đông kia. Vương Gia Lâm nghĩ như vậy. Lăng Nhân lại không cho rằng như vậy, bởi vì Lục Thiệu Đông không có đánh cô cũng không mắng cô, đơn thuần chỉ ồn ào cô học tập, tình huống như vậy coi như báo với hiệu trưởng cũng vô dụng.
Trường học sẽ không bởi vậy mà xử phạt Lục Thiệu Đông, ngược lại khả năng sẽ chọc giận anh làm trầm trọng thêm. Thở dài một hơi, Lăng Nhân lắc đầu: “Rồi nói sau.”
Hy vọng anh qua mấy ngày có thể ngừng. Dù sao cô cũng anh cũng không có đụng chạm gì. Chẳng qua là ngày đó lúc anh bị hiệu trưởng mắng, cô vừa lúc đi qua, bị hiệu trưởng dùng " học sinh giỏi điển hình " một lần, vì vậy liền bị giận chó đánh mèo. Quả nhiên không có việc gì không nên lắc lư trước văn phòng hiệu trưởng....
Buổi sáng hai tiết tiếng Anh trôi qua rất nhanh, giữa lúc giảng bài, có hai mươi phút nghỉ ngơi. Thầy vừa đi, Lăng Nhân liền nhoài người đến trên bàn ngủ bù. Trong chốc lát, bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa sổ
"Cốc cốc cốc ——"
Lăng Nhân ngồi ở một tổ gần cửa sổ, thường xuyên sẽ có bạn học lớp khác đến tìm người nhờ cô truyền lời.
Mặc dù mệt đến mí mắt đánh nhau, Lăng Nhân vẫn thẳng người lên, hỏi người tới: "Có chuyện gì sao?" Giọng nói mềm mềm mại mại, hoàn toàn không có một chút tức giận. Trong lòng Vương Gia Lâm " chậc " một tiếng, đổi lại là cô, đoán chừng muốn giơ đao chém người, Lăng Nhân lại có thể có tính tình tốt như vậy.
Người đến là một nữ sinh lớp dưới, trong tay cô ấy cầm một lá thư màu hồng: "Phiền giúp chuyển cho Lục Thiệu Đông."
Nói xong liền ném thư cho Lăng Nhân. Lục Thiệu Đông. —— Không phải là tên đại lão lưu manh lớp bên cạnh sao?
"Lớp chín ở bên..." Lăng Nhân muốn nhắc nữ sinh đưa thư đến sai lớp, nhưng lời còn chưa nói xong, ngoài cửa sổ người đã không thấy đâu. Nhìn thư trong tay, Lăng Nhân trong lòng giãy giụa. Đưa, hay là không đưa?
Cô thật sự không muốn qua lại nhiều cùng với người kia, nhưng thư này... lại không biết làm sao để trả lại. Cũng không thể để cho thư ở trong tay cô.. Lớp chín khối mười hai là lớp học mới thành lập trong năm nay, vô luận là thành tích học tập hay không khí học tập, cũng kém chưa từng có trong lịch sử, trong lớp hội tụ đầu sỏ của các lớp, vì vậy bị các bạn học gọi đùa là " lớp giáo bá ",cùng với " lớp học bá" bên cạnh hòa lẫn, ngày thường hoạt động tập thể chủ yếu nhất chính là quần ẩu. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Vừa tan học, tổ một và tổ bốn lấy ghế đứng lên, tổ hai và tổ ba ở một bên cắn hạt dưa xem diễn.
“Lưu Dịch, mày mẹ nó gặp người liền cắn, có phải mắc bệnh chó dại hay không hả?"^p"Mẹ mày! Vương Liên dám mơ ước cô gái của lão tử, lão tử không mắc bệnh cũng cắn chết mày!" Vương Liên cùng Lưu Dịch theo thứ tự là tổ trưởng của tổ một và tổ bốn, cũng là lão đại của hai tổ. Lão đại vừa khai chiến, bọn tiểu đệ cũng đồng loạt ra trận.
Trong nháy mắt đội ngũ hai tổ đánh không thể tách rời ra. Bạn học vây xem rối rít vỗ tay khen hay. Lúc Lăng Nhân cầm thư tới, đúng lúc thấy cảnh tượng hỗn loạn này. Cô đứng ở bên ngoài cửa phòng học hướng bên trong tìm mấy lần, không nhìn thấy người muốn tìm, đang muốn đến gần tìm một nam sinh thay mặt chuyển giao, chợt nghe một tiếng quát lớn trầm thấp vang lên ở sau lưng ——
"Tất cả dừng tay cho tôi." Tiếng quát âm lượng không lớn, thấp mà trầm, còn mang theo chút lười biếng, nhưng lực chấn động mười phần. Hai đội ngũ lập tức dừng tay. Quần chúng cắn hạt dưa vây xem cũng không dám làm bừa, gắng gượng nuốt xuống hạt dưa cùng vỏ trong miệng.
Vốn là phòng học nhốn nháo trong nháy mắt yên tĩnh, ngay cả không khí đều phảng phất đọng lại. Mọi người rối rít nhìn sang. Cửa phòng học, một nam sinh cao cao đi tới, anh mặc quần đồng phục, phía trên mặc một chiếc áo phông đơn giản, tóc ngắn rũ ở trên trán, một tay đút trong túi quần.
“Đông ca." Có người kêu một tiếng, những người còn lại rối rít noi theo, liên tiếp mấy tiếng " Đông ca " ở phòng học thay nhau vang lên, giọng điệu một mực cung kính, cung kính như làm chuyện sai bị lão đại bắt được. Lúc này Lục Thiệu Đông đã đi vào phòng học, từ góc độ của Lăng Nhân vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của anh, thân thể cường tráng đường nét cằm rõ ràng, sống mũi cao, khóe miệng hơi nhếch, đẹp trai bức người, giữa hai hàng lông mày cất giấu khí chất lưu manh. Nắng gắt như lửa rơi vào trên gò má anh, chói đến mức người không rời mắt được.
Khó trách nhiều nữ sinh viết thư tình cho anh như vậy. Lăng Nhân ở trong lòng cảm thán một câu, rối rắm không biết có nên đưa thư cho anh bây giờ hay không, dù sao anh đang bận xử lý tranh chấp trong lớp.
Đám giáo bá lớp chín này có bang phái nhỏ phân biệt, một tổ là một bang phái, tổ trưởng là lão đại. Lục Thiệu Đông là lão đại của lão đại, anh nói một lời, có thể làm cho nhóm người này run lẩy bẩy. Tục truyền ban đầu khi lớp thành lập, các giáo bá không phục anh quản, nhất là Lưu Dịch, bởi vì chuyện tranh cấp bậc, oán hận qua một lần. Một lần đánh nhau kia Lục Thiệu Đông đơn phương đánh Lưu Dịcn kết thúc, từ đó về sau, không ai còn dám nói từ " không " với anh.
“Thổ lộ sao? Cô gái đón nhận sao? Liền nói là cô gái của cậu?"
Lục Thiệu Đông liên tiếp hỏi ngược lại ba câu, giọng lười biếng, nhưng dọa Lưu Dịch mặt trắng nhợt. Lần trước Lưu Dịch đánh nhau với Lục Thiệu Đông, cũng bởi vì hắn nghĩ lầm Lục Thiệu Đông thích hoa khôi của khối. Lúc này Lục Thiệu Đông hỏi như vậy, bị dọa cho là Lục Thiệu Đông muốn thu lại sau này tính sổ, cúi đầu, không dám thở mạnh. Lục Thiệu Đông lại chuyển tầm mắt qua Vương Liên,
"Nhiều cô gái như vậy, cậu một hai phải theo đuổi với cậu ta? Cũng không phải là thiên tiên."
Vương Liên cúi đầu: "Đông ca dạy phải."
Mọi người không khỏi cảm khái ở trong lòng: Đông ca đúng là khác biệt, đại mỹ nữ như hoa khôi của khối, lại bị anh châm chọc " cũng không phải là thiên tiên ", không biết tương lai chị dâu sẽ là dạng thiên tiên gì? Trong lòng Lăng Nhân cũng thầm nghĩ, lão đại này cũng quả thật có chút thủ đoạn, đánh hai người một gậy, cũng không thiên vị ai, khó trách nhóm giáo bá đều phục anh.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy mặt anh hướng ra bên ngoài một chút, Lăng Nhân vội vàng cúi đầu xuống, sợ sự tồn tại của mình chọc giận đại lão. Cô cầm thư trong tay, quyết định đổi lúc khác lại tới đưa, mới vừa vừa quay người, lại nghe anh hỏi ——
"Cậu tìm tôi?" Tác giả có lời muốn nói: Lăng Nhân: Không muốn khi dễ nam chính của tôi, cầu thay đổi người. Thuốc tây: Bình tĩnh ~ ai mà không có thời niên thiếu vô tri, về sau để cho hắn quỳ xuống hát chinh phục cô. Đông ca:... Tôi cũng muốn thay đổi người, đổi một tác giả, cám ơn. Thuốc tây:...
* Tám mươi điểm là một trò chơi poker, và một số lĩnh vực còn được gọi là nâng cấp, máy kéo. Thông thường bốn người chơi hai cỗ bài, hai người ngồi đối diện nhau là đồng minh, một bên là đại lý, một phe tấn công. Phía tấn công phải lên cấp độ đầu tiên với 80 điểm mỗi vòng, và vòng kế tiếp làm đại lý.