Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 722: Vũ tiễn





Vẻ mặt Lăng Tiêu hờ hững nhìn khuôn mặt già nua của trưởng lão Tinh Linh tộc, sau đó nói:

- Ngươi nhất định là rất già rồi phải không? Nhìn bộ dạng ngươi hẳn là sắp chết già, không ngờ lại còn có thể đứng đây mà uy hiếp ta. Ta thật sự là quá bội phục ngươi, lão bà bà. Hẳn là ngươi đã già tới mức hồ đồ rồi. Yêu cầu của ngươi tất cả đều thối không ngửi được!

Được rồi, giờ ta nói cho ngươi đáp án của ta. Thứ nhất, cái nước suối sinh mệnh thần thánh chó má gì đó là nước tắm của một con dã thú trong nhà lão tử nuôi! Nếu các ngươi thực sự muốn cầu xin ta, nể mặt Karina có lẽ sẽ cho các ngươi vài giọt. Nếu muốn cướp...vậy xin lổi, người nào có can đảm có thể tới thử xem! Thứ hai, vốn là ta không có ý định động võ ở nơi này nhưng các ngươi đã nhắc nhở ta, cho nên ta bây giờ muốn thử nếm xem ở lãnh thổ của Tinh Linh tộc giương oai thì có cảm giác gì! Thứ ba, chỉ bằng các ngươi mà muốn trừng phạt ta sao? Các ngươi còn chưa đủ tư cách!

Lăng Tiêu vừa nói vừa cười ha hả, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng lại không có chút tiếu ý, băng lãnh nhìn những Tinh Linh và trưởng lão Tinh Linh tộc như đang gặp đại địch kia, đang dùng cung tên hướng về phía mình và Karina. Còn nữa...phía sau đám Tinh Linh đó, Tạp Kỳ Nhi sau mặt lúc này đã tái nhợt, không biết làm sao, cắn cắn môi.

- Hả! Nhân loại cuồng vọng dám vũ nhục đại tiên tri Michell vĩ đại của Tinh Linh tộc. Ta phải giết ngươi!
Một nam Tinh Linh anh tuấn đứng bên cạnh lão bà Tinh Linh kia, trong mắt bùng lên lửa giận. Vù một tiếng, một mũi tên bắn thẳng vể phía mặt Lăng Tiêu.

Tạp Kỳ Nhi núp sau sợ tới biến sắc. Nàng biết người nọ là Tinh Linh có tài bắn cung cao nhất Tinh Linh tộc, tên bắn ra chưa bao giờ trượt.

Hơn nữa cây cung hắn dùng mặc dù không phải Vô ảnh cung nhưng cũng là bảo vật của Tinh Linh tộc!
Chuyện này, cái nhân loại đáng chết kia hẳn là không tránh được rồi! Nhưng tại sao trong lòng ta lại cảm thấy khổ sở như vậy chứ? Trong đôi mắt đơn thuần của Tạp Kỳ Nhi cuối cùng hiện lên một chút thần sắc phức tạp.

Tên của nam Tinh Linh kia rất tuyệt, không ngờ lại có tốc độ còn nhanh hơn hắn. Ngay khi mũi tên hắn bay tới, trong tay Karina đang đứng bên cạnh Lăng Tiêu đột nhiên hiện ra một cây cung màu xanh biếc không dây. Không ai có thể nhìn thấy động tác đầy đủ của nàng, chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt", vậy là nam xạ thủ Tinh Linh kia liền phải lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Karina đang đứng bên cạnh Lăng Tiêu quát

- Tại sao? Tại sao lại ngăn cản ta giết hắn?

- Bởi vì ta thích hắn!
Ánh mắt lạnh như băng của Karina nhìn đồng tộc đối diện, trong đó ngoài vè thất vọng ra thì không còn gì khác:
- Hắn sẽ không giao ta cho bất cứ kẻ nào khác!
- Làm càn!
Lão bà Tinh Linh kia lớn tiếng quát:

- Karina, ngươi là một Tinh Linh. Ngươi cũng biết hành động hôm nay của ngươi có ý nghĩa gì rồi chứ?
Karina cười sầu thảm:

- Biết. Trong thân thể ta đang chảy huyết mạch của hoàng tộc Tinh Linh. Ta đương nhiên là hiểu rõ ta đang làm gì! Michelle, không ngờ dã tâm của ngươi lớn như vậy! Năm đó ngươi cấu kết với Đông hải quái khách hại chết nữ hoàng Tinh Linh, lại khống chế Tạp Kỳ Nhi còn nhỏ. Không ngờ hôm nay ngươi lại muốn diễn lại tuồng cũ. Muốn khống chế ta sao? Hừ, chẳng qua chỉ sợ ngươi thật không ngờ là dù Đông Hải quái khác hay là Tư Đồ Quang Huy cũng đều coi trọng ta như vậy, đều muốn ta làm thê tử bọn họ phải không? Trong lòng ngươi nhất định là muốn ta tìm biện pháp câu dẫn bọn họ!

- Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi là một nữ nhân hạ tiện!
Lão bà Tinh Linh kia miệng lưỡi độc ác, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Karina, không chút lưu tình mắng.
Karina dường như không nghe thấy lời vũ nhục của mụ, khinh miệt nhìn Michelle nói:

- Ngươi không phải vẫn muốn biết sao? Được, hôm nay ta nói cho ngươi biết tại sao! Nếu quyết định rời khỏi Tinh Linh tộc ta sẽ nói rõ với ngươi. Năm đó sau khi ta lấy được Vô ảnh cung, trở lại Tinh Linh tộc, ngươi đã bắt đầu sợ hãi rồi. Ngươi sợ ta cướp đi tất thảy của ngươi. Ngươi sợ Tạp Kỳ Nhi biết sự thật năm đó! Ngươi lại càng sợ hải lời tiên đoán xa xưa của Tinh Linh tộc!

Sắc mặt lão bà Michelle theo lời Karina trở nên trắng bệch, đôi mắt tràn ngập oán hận nhìn Karina, dường như muốn nuốt sống nàng vậy.
Karina không nhìn ánh mắt mụ, lạnh nhạt nói:

- Vô ảnh cung thần xuất, Thánh Vực thiên hạ loạn, Tinh Linh tộc chuyển thế, giải cứu Tinh Linh tộc!... Chính là lời tiên đoán này, ta nói không sai chứ? Trong truyền thuyết, ta chính là nữ thần Tinh Linh chuyển thế. Chẳng qua ta không có chút truyền thừa ký ức nào, không có chút ấn tượng nào đối với quá khứ! Kỳ thật vốn ngươi cũng không cần phải sợ ta, bởi vì dù là cùng một linh hồn nhưng sau khi chuyển thế thì cũng tuyệt đối biến thành hai người hoàn toàn khác nhau! Nói cách khác, nữ thần Tinh Linh kia không có chút quan hệ nào với ta! Ta không có hứng thú làm người cứu thế cho Tinh Linh tộc, cũng không có tâm tư đoạt bảo tọa của ngươi. Nhưng ngươi lại vẫn lo lắng với ta, khiến cho những người xung quanh bôi xấu ta, chia rẽ ta và Tạp Kỳ Nhi, tìm đủ mọi cách sinh sự, thậm chí là đưa Đông Hải quái khách tới nơi này muốn đưa ta đi. Nhưng ngươi lại không ngờ rằng Tư Đồ Quang Huy lại cũng tới nơi này! Tiên tri Michelle vĩ đại, hiện giờ có phải ngươi đang cảm thấy tiến thoái lưỡng nan không?

Karina nói xong, sắc mặt mọi người ở nơi này, trừ Lăng Tiêu ra đều đại biến. Tạp Kỳ Nhi lại càng ngây ra, trong miệng thì thào: Đây không phải là sự thật, đây nhất định không phải là sự thật!

- Nhất định là nói láo! Các người đừng nghe nó nói hươu nói vượn!

Trong lòng Michelle đối với khả năng phân tích của Karina than thở không thôi nhưng vẩn lớn tiếng quát:
- Ta lấy thân phận tiên tri của Tinh Linh tộc ra lệnh cho các ngươi, giết nhân loại đáng chết kia. Karina, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho lời nói của ngươi!

Tất cả Tinh Linh bên cạnh Michelle đều là tâm phúc của mụ, cho dù bị lời nói của Karina khiến trong lòng sinh ra hoài nghi thì vẫn chấp hành mệnh lệnh của Michelle. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Không có chút do dự nào, tất cả Tinh Linh đều giương cung bắn về phía Lăng Tiêu!

Trong không khí liền truyền tới tiếng xé gió thê lương. Là chủng tộc tinh thông bắn tên nhất, thần xạ thủ của Tinh Linh tộc vừa ra tay là không hề dừng lại, những mũi tên liên tiếp bay về phía Lăng Tiêu!

Hơn nữa mỗi mũi tên này đều mang theo lực lượng vô cùng lớn.
Giống như một người tu luyện tới cảnh giới vũ giả toàn lực đâm một kiếm, trên thân kiếm nang theo kiếm khí mạnh mẽ, trên nhưng mũi tên này cũng có thứ kiếm khí đó!

Karina lạnh lùng cười, động tác của đôi tay nàng nhanh tới mức khiến người ta hoa mắt!
Trên bầu trời lập tức vang lên những âm thanh kịch liệt. Một mình Karina không ngờ lại chặn được toàn bộ những mũi tên của mười mấy người bắn về phía Lăng Tiêu.

Từ đầu tới cuối Lăng Tiêu vẫn thong dong đứng ở đó, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt như không thèm coi đám người này vào đâu.
Tạp Kỳ Nhi cũng bị cảnh chiến đấu kịch liệt này khiến cho sợ ngây người. Nàng không ngờ rằng người mà bình thường mình vẫn túy ý nhục mạ lại có thực lực cường đại như vậy! Nếu nàng sớm thể hiện ra thực lực này thì sợ rằng mình không có gan mắng nàng! Phải biết rằng những hộ vệ bên cạnh Michelle thực lực kém cỏi nhất cũng tương đương với vũ giả cảnh giới tu luyện đỉnh phong trong Thánh Vực đó!

Có một vài người thậm chí đã đạt tới cảnh giới cao cấp Đại viên mãn! Thực lực như vậy mà tấn công không ngờ đều bị Karina ngăn cản, vậy thực lực của Karina đã...

Đôi mắt Tạp Kỳ Nhi tràn đầy phức tạp nhìn nhân loại và người mà nàng vốn quen thuộc, bị nàng khi dễ rất nhiều năm kia. Hiện giờ nhìn lại, tại sao lại có cảm giác xa lạ hoàn toàn như vậy?

Thân thể Tạp Kỳ Nhi hơi run lên, trong lòng dâng lên một ý niệm: Chẳng lẽ mẹ ta thực sự đúng như lời Karina nói, là tiên tri Michelle hại chết sao? Không... Không đâu, nhất định là Karina nói dối! Nhưng tại sao ta nghe xong trong lòng lại không thể không nghi ngờ chứ?
Karina ngăn trở một đợt công kích này, hơi thở đã dồn dập, sắc mặt ửng hồng, hổn hển nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, rất kiên định nói:
- Lăng Tiêu, hôm nay nếu không thể rời khỏi nơi này thì ta cùng chết với người!

Lăng Tiêu cười, véo mũi Karina, sau đó nói:
- Sao có thế chết ở nơi này? Chỉ dựa vào bọn họ sao?

- Hừ, nhân loại, đừng có ba hoa nữa! Ngươi chỉ có thể nhu nhược trốn sau lưng một người phụ nữ mà thôi! Nếu chúng ta bắn một đợt nữa là ngươi sẽ biến thành con nhím! Nam Tinh Linh trẻ tuổi anh tuấn kia đưa đôi mắt đầy oán độc nhìn Lăng Tiêu nói.
Lăng Tiêu cũng không nhìn hắn mà lại ôn hòa hỏi Karina:
- Hắn là người theo đuổi ngươi sao?

- Ta chẳng thích hắn chút nào. Hắn cú quấn quít lấy ta, rất đáng ghét. Ta đã sớm muốn cho hắn một trận rồi! Lăng Tiêu, ngươi giúp ta nhé?

- Đương nhiên!
Lăng Tiêu vừa cười vừa nói.
- Cuồng vọng!
Nam Tinh Linh kia tức giận gầm lên, khuôn mặt anh tuấn bởi vì phẫn nộ thậm chí trở nên nhăn nhúm.

Vù! Vù! Vù!... Vù vù vù vù!

Vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn về phía Lăng Tiêu! Những mũi tên này dường như có mắt, không ngờ lại tránh khỏi Karina, chỉ cần nàng đứng đó bất động thì sẽ không có mũi tên nào bắn trúng nàng! Không thể không bội phục tài bắn tên chính xác tới thần kì của Tinh Linh tộc!

Những Tinh Linh bắn tên này đều có thực lực rất mạnh, nhìn Lăng Tiêu đứng đó không thể trốn thoát, trong lòng đám người đó thầm cười lạnh: Nhân loại vô tri! Nhân loại cuồng vọng! Nhân loại đáng chết!

- Đi....chết....đi!

Nam Tinh Linh anh tuấn kia rống lên giận dữ như muốn phát tiết nỗi tức giận trong lòng!

Cùng với đó là khuôn mặt đầy lạnh lùng của lão bà Tinh Linh Michelle và ánh mắt khẩn trương và tự trách tới cực hạn của Tạp Kỳ Nhi.
Trong cơn nưa tên, chỉ thấy nơi Lăng Tiêu đứng thẳng như có mốt cỗ lực lượng thần kì dẫn dắt, tất cả những mũi tên bắn về phía hắn không ngờ lại bị một lực lượng chuyển thành một dòng chảy.

Thời gian dường như cũng ngừng lại.