Tần Khang vốn vẻ mặt tái nhợt nháy mắt chuyển lên đỏ bừng, đôi mắt cừu hận hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu:
- Ngươi... Ngươi, ngươi không có phong cách của quý tộc!
- Ha ha ha ha!
Những người vây xem phá lên cười mà không kiêng nể gì, cười vui sướng vô cùng, thậm chí có người cười tới ngả nghiêng, thực không có hình tượng. Không nghĩ tới tên Lăng Tiêu này ngày thường vẫn kín miệng, nói thế không ngờ cũng phát cáu. Tuy nhiên thực thoải mái, không phải sao?
Ánh mắt của những người xem náo nhiệt nhìn Lăng Tiêu có chút phức tạp, nhưng rõ ràng đã bớt chút chán ghét, thậm chí có người quyết định trong lòng, nếu như một lát nữa Tần Khang dám ở đây động thủ
"Bắt nạt" Lăng Tiêu, bọn họ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn! Học viện Đế quốc còn chưa có truyền thống để cho người nào tới cửa nhà khi dễ mình, cho dù một tên hề bị khi dễ, điều đó cũng không được!
Isa cũng không vì chuyện Tần Khang bị mắng mà khó chịu, đôi mắt hẹp dài như làn thu thủy trên khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp động lòng người đang nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, căn bản là không thèm liếc mắt nhìn Tần Khang!
Tần Khang thờ ơ liếc nhìn chung quanh một vòng, thấy không ít người nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt không tốt, bỗng nhiên cất tiếng cười to lên:
- Ha ha ha, Học viện Đế quốc khá lắm, hay cho trung tâm của cái nôi nhân tài đế quốc, không ngờ suy bại tới dạng này, lấy đông ức hiếp ít. Hôm nay ta xem như đã hiểu biết được uy phong của Học viện Đế quốc! Ha ha ha!
Nói xong, hai mắt hắn hàm chứa thâm tình nhìn thoáng qua Isa, nói rõ từng chữ một.
- Isa, ta thích nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ nàng! Người đàn ông tương lai của nàng chỉ có thể họ Tần!
Tần Khang cười lạnh nhìn Lăng Tiêu, đưa ra một ngón út khiêu khích nói:
- Đồ nhát gan! Là đàn ông thì cùng ta đánh một trận! Đừng như đàn bà chỉ biết chạy đi khiếm nhã với vị hôn thê!
Tần Khang nói lời này, xem như hoàn toàn đắc tội với học sinh của Học viện Đế quốc, mà ngay cả Tạ Hiểu Yên một bên chưa đi cũng trở nên mặt trắng bệch trong nháy mắt. Kế sách kia, nàng chết cũng không thể nói ra, cho nên nàng phải nhận lấy chuyện tổn hại đến danh dự này, toàn bộ đều do chính nàng tạo ra, chẳng trách được người khác! Nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Khang lại vô cùng lãnh đạm, Tạ Hiểu Yên thề trong lòng: Tần Khang à? Ta nhớ kỹ ngươi! Có một ngày sẽ đòi lại khoản nợ này với ngươi!
Trên mặt Tạ Hiểu Yên lộ ra vẻ đau khổ, nhìn trong mắt những người khác giống như vết sẹo trong lòng bị vạch ra. Thậm chí có vài người không đành lòng nhìn vào đôi mắt đẹp u ám đến thất thần của Tạ Hiểu Yên.
Tần Khang cũng không biết Tạ Hiểu Yên, nhưng thấy mọi người nhìn về phía một thiếu nữ tuyệt đẹp, trong lòng cũng hiểu rõ, cô gái kia phỏng chừng chính là Tạ Hiểu Yên, một cô gái rất xinh đẹp! Trong lòng hơi hối hận, chẳng qua lúc này không cho phép hắn thối lui.
Hắn lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, nói từng chữ một:
- Ngươi có gan cùng ta đánh một trận! Thua vĩnh viễn rời xa Isa!
Khí thế trên người Kiếm Sư bậc sáu tăng lên, cả người thoạt nhìn giống như một thanh kiếm sắc bén đứng ở nơi đó, liền mang theo một loại cảm giác nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
- Ngu ngốc!
Lăng Tiêu lại thản nhiên nói ra hai chữ, khiến cho Tần Khang khó khăn lắm mới tạo ra được khí thế bỗng bị đình trệ, ngực nhấp nhô kịch liệt, lập tức rút ra bảo kiếm của mình ở bên hông, thân kiếm trong suốt sáng bóng dưới mặt trời đang chói chang phát ra hào quang chói mắt, đôi mắt cay nghiệt coi thường nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trường kiếm chợt chỉ lên, khí thế lại tăng lên lần nữa.
- Thay đổi lý do đi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Isa bên cạnh, sau đó lạnh nhạt hướng về Tần Khang nói:
- Ta sẽ không vì tranh giành tình nhân với ngươi mà tiến hành đánh nhau một cách vô vị. Thứ nhất, Isa không phải hàng hóa, nàng có quyền lựa chọn của mình. Cho nên ngươi con heo này vẫn phải đổi lý do đi. Thứ hai, ngươi không xứng cho ta ra tay!
Isa nhìn Lăng Tiêu một cách ngơ ngẩn, bất luận như thế nào nàng cũng không nghĩ ra cái thứ giống như tên đầu gỗ này, không ngờ có thể nói ra được lời tình cảm như thế, nhất là câu
"Isa không phải hàng hóa, nàng có quyền lựa chọn của mình", làm cho Isa kích động muốn khóc. Ngay cả ông nội sủng ái mình nhất, e rằng cũng không nói ra được lời khiến nàng cảm động như vậy?
Đế quốc Lam Nguyệt tuy rằng không cho nam nhân có quyền cao nhất, nhưng ít ra cũng có rất ít nam nhân dành quá nhiều suy nghĩ cho tâm tư của nữ nhân.
Bởi vậy, Lăng Tiêu nói ra lời này, ánh mắt của rất nhiều nữ sinh Học viện Đế quốc vây xem nhìn Lăng Tiêu đều nhẹ nhàng xảy ra thay đổi, lời nói của Lăng Tiêu hoàn toàn đi vào sâu trong nội tâm các nàng. Ngay cả chính các nàng cũng không biết, hóa ra ấn tượng với một người có thể sinh ra đảo ngược nhanh như vậy.
Không ít nam sinh trông có vẻ hơi trầm ngâm nhìn Lăng Tiêu, đang suy ngẫm lời nói của hắn, càng nghĩ càng thấy được đạo lý.
Bọn họ phần lớn không giàu thì cũng cao quý nhưng xét về tuổi, hơn phân nửa đều ở độ tuổi chống đối, đối việc gia đình không quan tâm cảm nhận của bọn họ mà kết làm thông gia, không có mấy người cảm thấy hài lòng lắm. Cho nên tính tình của rất nhiều người mới có thể lập dị ăn chơi, kỳ thật chưa hẳn đều là chủ ý, nhiều khi chỉ là biểu hiện một loại bất mãn mà thôi.
Khóe miệng Tạ Hiểu Yên khẽ co giật, vẻ mặt phức tạp nhìn Lăng Tiêu, loại lo lắng này tận đáy lòng dường như càng ngày càng mãnh liệt. Ngay cả ngày đó Lăng Tiêu rời đi, nàng cũng không lo lắng như bây giờ, người giống như một nửa phế vật này, dựa vào cái gì dám kiêu ngạo như vậy.
Lăng Tiêu cùng Ô Lan Thác quyết đấu, lúc hắn chuyển bại thành thắng, nàng cùng những người khác cũng cho rằng: Lăng Tiêu quá may mắn!
Nhưng hôm nay, một tên vứt đi trong mắt mình không ngờ qua loa vậy mà hoàn toàn áp chế được một gã Kiếm Sư bậc sáu về khí thế! Kiếm Sư bậc sáu cùng cấp với mình, hơn nữa còn thường xuyên thực nghiệm trên hiện trường... Điều này có hơi quá khó tin rồi!
Nếu như nhớ không lầm, Lăng Tiêu vẫn là một Kiếm Thị bậc năm!
Tần Khang bị kích động gần như muốn phát điên. Giờ phút này tâm lí hắn nào còn có phong cách quý tộc gì, một lòng đã muốn một kiếm giết cái tên Lăng Tiêu khốn kiếp này!
- Tần Khang, ngươi phải cân nhắc gây ra hậu quả như vậy. Ở Học viện Đế quốc công khai giết người, cho dù là gia tộc Tử Kinh Hoa cũng không thể bảo vệ cho ngươi!
Lúc Isa đối mặt với người khác, dù khuôn mặt xinh đẹp nhìn qua mang theo một thoáng thẹn thùng nhưng nhiều hơn chính là một loại khí chất cao quý kinh người. Nàng đã thề, sự e thẹn của mình, chỉ có thể cho một mình Lăng Tiêu nhìn! Đối mặt người khác, nàng là... Người thừa kế tương lai của gia tộc Isa!
Lời này của Isa trông như nhắc nhở Tần Khang, trên thực tế là nói cho Lăng Tiêu, Kiếm Sư bậc sáu rất anh tuấn này đến từ nơi nào!
Quả nhiên, những người vây xem lúc nghe được gia tộc Tử Kinh Hoa, trên mặt đều không kìm nổi lộ ra vẻ kinh ngạc, không phải giả vờ, là kinh ngạc thật sự!
Nếu như nói tướng quân Lăng Thiên Khiếu trấn giữ cổng phía tây của đế quốc, bảo đảm bình an vùng biên giới với Đế quốc Tử Xuyên, như vậy gia tộc Tử Kinh Hoa ở phương bắc chính là một tồn tại càng khủng bố hơn.
Bởi vì, mấy đời bọn họ trấn giữ mặt trận phương bắc của đế quốc, điều này cũng không quan trọng, quan trọng chính là phương bắc là địa bàn của thú nhân.
Khí thế của Tần Khang đang bốc lên quả nhiên ngưng lại, tay gắt gao cầm chuôi kiếm, trong lòng quả nhiên do dự. Thân phận Lăng Tiêu không kém so với hắn! Nếu như giết người bình thường thì thôi, nếu bên đường giết chết công tử của một vị tướng quân, chắc chắn sẽ rất phiền toái.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.Nhưng nếu không thể cho hắn một chút giáo huấn, cục tức trong lòng của Tần Khang như thế nào có thể bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, nói ngươi là heo, ngươi thật đúng như vậy. Nếu ngươi tự nguyện làm heo, như vậy ta không dùng kiếm...
- A!
Hai mắt Tần Khang đỏ lên, kiếm trong tay hóa thành một luồng ánh sáng trắng, hung hăng quét về một cánh tay của Lăng Tiêu.
- Không giết ngươi, ta cũng phải phế bỏ ngươi!