Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 607: Kim Hổ và Tiểu Sửu (P1)





Bây giờ nó…Đã có thực lực cảnh giới đại viên mãn.

- Một trăm năm qua tiểu chủ nhân kia của mình không biết đã đạt đến cảnh giới nào của người tu chân rồi nhỉ?

Kim Hổ thầm nghĩ trong lòng, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ.

- Không biết khi hắn thấy mình đã đột phá đến cảnh giới đại viên mãn thì sẽ có cảm giác gì đây?

Tuy Kim Hổ biết Lăng Tiêu là một tên rất biến thái, nhưng hắn cũng không tin Lăng Tiêu có phương pháp nào đề thăng thực lực nhanh hơn so với việc mình sử dụng bí pháp Ma tộc.

Bởi vì cường giả Ma tộc giúp hắn đề thăng thực lực đã từng nói, con người muốn tiến vào cảnh giới đại viên mãn ít nhất cũng phải cần một thời gian hơn vạn năm. Dù là những thiên tài thiên phú kinh người thì ít nhất cũng phải mất mấy nghìn năm, hơn nữa loại người như vậy có rất ít.

Kim Hổ đã không còn tính toán đến chuyện năm xưa Lăng Tiêu làm mình tổn thương. Vì nói thế nào thì khi đó Lăng Tiêu cũng đã cứu nó, nhưng nó lại không muốn trở thành sủng vật cho bất kỳ người nào.

Vì hắn là vương tử Ma tộc, là truyền nhân có huyết mạch cao nhất của Ma tộc. Mãi cho đến tận bây giờ cũng không có người nào trong Ma tộc biết được bí mật này của hắn.

Đây là một loại ô nhục, dù chết Kim Hổ cũng không bao giờ nói ra.

Nhiều năm trôi qua, Kim Hổ vẫn đợi ở ngoài hải ngoại. Khi Thanh Loan cũng là hậu nhân có huyết mạch bậc cao trong Ma tộc tìm đến hắn, nói rằng hắn muốn đi nhân giới, hắn hỏi Kim Hổ có muốn hắn mang về cái gì không.

Khi đó Kim Hổ cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại tùy ý nói cho Thanh Loan biết, năm xưa khi mình còn ở trên nhân giới bị một tên cường giả nhân loại ức hiếp.

Thanh Loan luôn luôn kiêu ngạo nên vừa nghe Kim Hổ nói xong thì giận tím mặt, vì vậy là hắn nhớ kỹ cái tên Lăng Tiêu. Hắn đã phải dùng trăm phương nghìn kế để tìm đến Lăng Tiêu trút giận cho Kim Hổ.

Thanh Loan dùng biện pháp đặc biệt của Ma tộc để lấy trên người Kim Hổ một luồng khí tức của Lăng Tiêu. Nên khoảnh khắc khi nhìn thấy Lăng Tiêu, Thanh Loan cảm thấy vô cùng hưng phấn. Hắn nghĩ mình cuối cùng cũng đã có thể vì đồng tộc mà ra tay, vì vậy mới cực kỳ kích động phóng thẳng ra.

Điều làm hắn vạn lần không ngờ là đến thì rất cao hứng nhưng quay về lại rất chán nản, lại bị người ta cướp đi hai bảo bối. Thực lực thật sự của người kia và những gì Kim Hổ miêu tả có sự chêch lệch quá lớn, thiếu chút nữa hắn đã rơi vào hiểm cảnh chứ đừng nói đến chuyện giáo huấn người ta.

Những chuyện thế này Thanh Loan không thể nói với người khác, nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy Kim Hổ. Vậy là Thanh Loan nghĩ phải giáo huấn tên này một chút, để sau này bớt nói dóc đi.

Thật ra Kim Hổ đã sớm cảm nhận được khí tức của Thanh Loan, nhưng ngay từ đầu hắn đã không muốn giao lưu bất kỳ điều gì với tên này. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì hắn cảm thấy trong bầu không khí xung quanh có một loại khí tức làm người khác phải khẩn trương. Hắn không muốn mình trở thành mục tiêu của người khác, hắn có thể huênh hoang vì đây không phải thế giới của loài người, nếu đây là nhân giới thì chắc chắn sẽ có cường giả chế ngự được mình.

Thất bại làm cho Kim Hồ trở nên trưởng thành.

- Ngươi gọi ta làm gì?

Kim Hổ cũng không dừng bước, mà dùng loại giao lưu tinh thần chỉ có ở Ma tộc để nói chuyện cũng Thanh Loan.

- Tiểu tử kia, đừng tưởng ngươi có huyết mạch thuần khiết thì có thể kiêu ngạo với Thanh Loan đại gia.

Thanh Loan thấy bộ dạng Kim Hổ giống như không muốn đáp lời mình, hắn cảm thấy tức giận nói:

- Tuy thực lực của ngươi đã được đề thăng rất nhanh, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Thanh Loan đại gia đâu.

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Không có gì thì ta đi đây!

Tinh thần lực của Kim Hổ truyền ra sự bất mãn của hắn, mang theo một luồng ý lạnh.

- Có chuyện gì à? Hừ! Thực lực của người ức hiếp ngươi năm xưa căn bản không yếu như ngươi nói!

Thanh Loan tức giận nói:

- Hơn nữa lại còn rất mạnh.

- Cái gì?

Kim Hổ sửng sốt rồi lập tức nói:

- Hắn đang ở ngay đây, chẳng lẽ ngươi không cảm ứng được sao?

Thanh Loan nghe thấy Kim Hổ nói xong thì đứng ngẩn người ngay tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn nhìn Kim Hổ dùng giọng chói tai nói:

- Tiểu tử, ngươi gạt ta! Chết tiệt, Sao Ma tộc lại xuất hiện loại người như ngươi chứ? Có còn là Ma tộc có huyết mạch hoàng gia nữa không…Hừ! Trời ơi, ta biết chắc chắn ngươi đang nói giỡn.

Miệng Thanh Loan thì nói nhưng hai mắt lại đảo qua đảo lại khắp bốn phía. Hắn đang sợ tên ma đầu còn đáng sợ hơn Ma tộc kia đột nhiên xuất hiện ở đây.

Kim Hổ híp mắt lại, tinh quang trong mắt lấp lánh. Hắn sao lại không nhìn ra tên có tốc độ nhanh nhất Ma tộc hiện nay đối với tiểu chủ nhân của mình giống như có chút kiêng kỵ chứ. Nhưng không phải chỉ là chút sợ sêt, mà là đặc biệt sợ hãi.

Thực lực của Thanh Loan cũng không phải là loại người bình thường.

Trong đầu Kim Hổ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ:

- Lăng Tiêu hắn…Không phải cũng có cảnh giới đại viên mãn chứ?

Kim Hổ suy nghĩ một chút rồi nhìn Thanh Loan hỏi:

- Thanh Loan ngươi đã giao thủ với hắn rồi sao?

Thanh Loan hơi trầm mặc, sau đó trong ánh mắt lộ ra hai luồng hung quang, dùng giọng chói tai nói:

- Chết tiệt! Ngươi nói sao? Chiến sĩ Thanh Loan vĩ đại ta ở trên tay hắn…Chịu khá nhiều thiệt thòi.

Thanh Loan nói đến câu cuối cùng thì âm thanh càng lúc càng nhỏ. Nếu không phải Kim Hổ thính tai kinh người thì hầu như đã không nghe thấy vài chữ sau câu nói của Thanh Loan.

Kim Hổ vốn tràn đầy niềm tin và một thân nhiệt huyết đột nhiên cảm thấy lòng mình dựng lên. Hắn còn muốn sau khi tìm được Lăng Tiêu sẽ cùng nhau nói chuyện về vấn đề tự do. Một người chủ nhân thực lực yếu sao có một người hầu mạnh mẽ được chứ?

Từ khi tiến vào cảnh giới đại viên mãn, Kim Hổ vẫn đặc biệt có lòng tin với chính mình, thậm chí có thể nói là tin tưởng gấp trăm lần. Hắn cũng không ngờ sau khi tiến vào Thánh Vực thì tốc độ có thể tăng mạnh như vậy, cho nên sau khi rời khỏi Lăng Tiêu rồi dựa vào phương pháp đặc biệt tìm đến tập trung trên lãnh thổ Ma tộc ở hải ngoại, lúc này Kim Hổ đã bắt đầu trải qua một cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa cảm giác hạnh phúc này vẫn còn duy trì đến tận bây giờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Nhưng sau khi nghe Thanh Loan miêu tả về thực lực của Lăng Tiêu, giống như có một gáo nước lạnh đổ từ đầu xuống chân Kim Hổ. Nhớ tới loại cảm giác mạnh mẽ của Lăng Tiêu ngày trước ở nhân giới, Kim Hổ đột nhiên có loại cảm giác không rét mà run.

Thậm chí Kim Hổ còn…Hơi hối hận khi đến chỗ này.

Hai thanh niên cường giả của Ma tộc đứng chỗ này với những suy nghĩ khác nhau, mỗi người có một tâm sự riêng. Lúc này Thanh Loan đột nhiên nói:

- Đại Lão Hổ, sao ta lại cảm giác thấy ngươi không chỉ bị tên nhân loại Lăng Tiêu này ức hiếp mà giữa ngươi và hắn…Giống như có một loại tương thông nhỉ?

Thanh Loan tuy dùng lời này để nói ra nghi ngờ trong lòng, nhưng thực tế hắn hầu như đã khẳng định suy nghĩ trong lòng mình rồi. Đặc điểm của bộ tộc Thanh Loan là tốc độ nhanh, hơn nữa còn có cái mũi rất linh mẫn.

Trên thực tế thì tất cả Ma tộc đều có cái mũi rất linh mẫn, nhưng tộc Thanh Loan thì tốt hơn. Sau khi cùng Lăng Tiêu giao thủ qua một lần, Thanh Loan đã sớm nhớ kỹ khí tức của Lăng Tiêu, nhưng hôm nay Kim Hổ lại có thể cảm nhận được Lăng Tiêu mà Thanh Loan lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào.

Đây không phải là một chuyện bình thường.

Kim Hổ do dự một chút rồi gật đầu nói:

- Khi còn trong nhân giới, ta đã bị hắn dùng lực lượng thu phục. Sau khi ta tiến vào cảnh giới đại viên mãn, thì năng lực cảm ứng của ta đã mạnh hơn trước đây rất nhiều. Vốn ta đang ở ngoài biển cách chỗ này vài nghìn dặm, trước tiên là thấy nơi đây có dị tượng trời sinh nhưng đến gần mới cảm ứng được hắn. Tuy cảm giác rất yếu, nhưng ta có thể xác định được chính là hắn.

Thanh Loan nheo mắt lại, hắn trầm tư một lúc lâu. Sau đó hắn lập tức đưa ra một nhận định kinh người, giọng nói bén nhọn trở nên hơi trầm:

- Đại Lão Hổ, chúng ta đi khỏi đây nhanh! Ngươi đã nói thật với ta, Thanh Loan ta cũng không muốn gạt ngươi, đặc biệt bây giờ thực lực của ngươi bây giờ đã đuổi kịp ta, điều này chứng tỏ huyết mạch hoàng tộc của ngươi quả thật là không giống người thường. Ta vốn cũng có chút khinh thường ngươi, nhưng bây giờ ngươi cũng đã có tư cách để ta phải tôn kính. Cho nên ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự cảm nhận được hắn đang ở đây mà lại không chịu xuất hiện, chứng tỏ hiện tượng thiên nhiên thần kỳ này phần lớn đều là những động tĩnh do hắn làm ra, căn bản không phải là bảo vật xuất thổ chó má gì đâu. Hơn nữa những tên nhân loại đến đây tranh đoạt bảo vật đều là những cường giả rất mạnh. Chúng ta ở lại chỗ này cũng căn bản không có lợi ích gì cả. Nếu ngươi đã bị tên nhân loại kia khống chế, vậy lỡ may bọn họ chiến đấu một trận, ngươi chẳng phải đi lên giúp đỡ sao?

Kim Hổ hơi do dự, lời nói của Thanh Loan rất có đạo lý. Nhưng ân oán giữa Kim Hổ và Lăng Tiêu có rất nhiều, mặc kệ nói thế nào thì Lăng Tiêu cũng là người mang mình đến Thánh Vực này, hơn nữa hắn đã từng cứu mạng mình. Thật ra đối với những Ma tộc bình thường thì đi theo một người có thực lực vượt xa mình rồi trở thành ma sủng của đối phương cũng không phải chuyện đáng ngại. Nhưng Kim Hổ là Ma tộc có huyết mạch hoàng gia, máu huyết chảy trong người là loại vô cùng kiêu ngạo làm hắn căn bản không muốn đi theo một nhân loại. Huống hồ giữa nhân loại và Ma tộc còn có một mối thù khắc cốt ghi tâm.

- Đừng do dự nữa, đi nhanh thôi!

Thanh Loan dùng giọng hơi chói tai để thúc giục Kim Hổ, vì hắn đã bắt đầu cảm giác được, hình như có rất nhiều khí tức mạnh mẽ đang tụ tập về phía này.

- Ngươi cứ rời khỏi chỗ này, ta không thể đi được.

Cuối cùng Kim Hổ cũng hạ quyết tâm, hắn cương quyết lắc đầu, sau đó nói:

- Dù thế nào hắn cũng đã từng cứu ta, không thể đứng đây nhìn hắn rơi vào nguy hiểm được.

- Ôi! Ngươi đúng là ngu ngốc!

Thanh Loan lắc đầu rất thất vọng, sau đó nói:

- Đại Lão Hổ, ta sẽ đem những biểu hiện ngươi làm ta thất vọng báo cáo cho những người lãnh đạo cấp cao của Ma tộc. Ta nghĩ ngươi sẽ mất đi tư cách kế thừa vị trí lãnh đạo Ma tộc.

Kim Hổ cười thản nhiên, sau đó nói:

- Ngươi đi đi, quay về nói cho thủ lĩnh A Mạc Đa, cứ nói…Ta sẽ không quay trở về nữa. Trừ khi Ma tộc gặp phải tai họa lớn, khi đó ta sẽ cùng chủ nhân giải quyết tai họa cho Ma tộc.

Thanh Loan dùng ánh mắt khinh thường và thất vọng nhìn Kim Hổ, sau đó nói:

- Ngươi đúng là điên rồi! Được, Đại Lão Hổ, tạm biệt!

Thanh Loan nói xong đột nhiên biến thành một con chim khổng lồ màu xanh. Hắn giang đôi cánh dài chừng năm mươi thước rồi khẽ vỗ, một cơn gió cực mạnh thổi đến làm những cây cối ở gần đó phải xiêu vẹo. Những cây ở gần nhất phát ra tiếng rắc rắc rồi liên tục bị bẻ gãy. Thanh Loan kêu to một tiếng vang vọng và chói tai, sau đó cơ thể hóa thành một luồng hào quang thanh sắc rồi nhanh chóng biến mất trên bầu trời.

Những tiếng động lớn như vậy tất nhiên cũng dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, đã có người bắt đầu bay nhanh tới chỗ này.

Kim Hổ thầm mắng trong lòng một tiếng, bốn vó tung lên rời khỏi chỗ này rồi ẩn thân vào bên trong rừng rậm. Kim Hổ dựa vào loại cảm ứng thần kỳ của hắn và Lăng Tiêu để đi thẳng đến ghềnh đá đang cuồn cuộn sóng ngoài bờ biển. Trước mặt hắn lúc này là biển rộng vô tận, dưới chân chính là vách đá cao vạn trượng. Kim Hổ mạnh mẽ dừng lại ở đây, dùng những móng vuốt khổng lồ hất văng một tảng đá từ trên rơi xuống, sau rất lâu mà chưa thấy đến tận cùng.

Kim Hổ nghểnh cái đầu khổng lồ lên, sau lưng hắn đột nhiên mọc ra một đôi cánh đại bàng cực lớn, mở ra dài chừng ba mươi thước. Trước đó cũng không nhìn thấy trên lưng hắn có bất kỳ dấu vết gì của đôi cánh chim.

Kim Hổ dùng chân sau phát lực, cơ thể bắn thẳng về phía trước.

- Vù!

Một luồng gió mạnh lập tức thổi lên người Kim Hổ, sau đó hắn tự do bay lượn xuống dưới. Loại cảm ứng tâm linh giữa Kim Hổ và Lăng Tiêu càng ngày càng gần.