Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 570: Luyện hóa núi lớn




Diệp gia gia chủ có chút nghẹn họng trố mắt ra nhìn. Trước là bị tin tức chân chính thiên tài Diệp Thiên bước vào cảnh giới đại viên mãn làm cho kinh ngạc đến ngây người, sau đó lại bị câu nói kế tiếp của hắn dọa cho 1 trận. Hắn vội vàng nhìn trước ngó sau, tinh thần lực bao trùm toàn bộ sân, phát hiện không có hiện tượng dị thường, mới nghiêm mặt nhỏ giọng nói:

- Tiểu tổ tông của ta, những lời này về sau không nên tùy tiện nói ra! Bên trong mỗi gia tộc kỳ thật có gian tế của gia tộc khác trà trộn vào. Năm xưa bởi vì biểu hiện của con quá xuất sắc, rất nhiều đại gia tộc đã sớm chú ý đến con. Nếu không phải một trăm năm nay con mai danh ẩn tích, chỉ sợ Diệp gia chúng ta sớm đã bị người ta cô lâp rồi. Ôi! Có một số sự việc, trong lòng nghĩ thì được, nhưng không thể nói ra. Thiên nhi, nhất là con, người trong tương lai tiếp quản Diệp gia, nói chuyện phải cẩn thận, để ý một chút. Họa thường là từ miệng mà ra đó!!!

Diệp Thiên tuy rằng cũng không muốn nghe gia chủ lải nhải chút nào, tuy nhiên cũng hiểu được đối phương là vì tốt cho mình. Hắn khẽ mỉm cười, sau đó thản nhiên nói:

- Được rồi, con nghe lời cha là được! Về sau không nói thế nữa.

Trong lòng nghĩ: "Đến lúc đó ta thu phục Tư Đồ gia rồi, ngươi sẽ hoàn toàn yên tâm thôi!"

Diệp gia gia chủ lúc này mới cảm thấy hài lòng, gật gật đầu, cảm thấy Diệp Thiên sau trăm năm bế quan, tính tình cũng đã kiềm chế bớt. Xem ra người ta muốn trưởng thành, tất cần phải kinh qua thời gian tôi luyện! Không sai, không sai, lão luyện hơn!

Diệp Thiên mang theo vài người ly khai Diệp gia, bằng vào trí nhớ khi xưa, bắt đầu hướng về một phương lao đi như chớp!

……. ………

Lăng Tiêu đứng trước tòa núi lớn, tinh thần uy áp che trời phủ đất đè xuống phía dưới. Các loài cầm thú trên núi bất kể lớn nhỏ đều hoảng sợ kêu to, gầm rú rít gáo bỏ chạy. Truyện Sắc Hiệp

Ngay cả mấy con ma thú vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, đạt tới cảnh giới tu luyện giả rốt cục cũng không chịu nổi uy áp khủng bố như thế, cụp đuôi chạy té ***.

Lăng Tiêu thản nhiên cười. Sở dĩ không giết chết hoặc phong ấn chúng no, là bởi vì Lăng Tiêu nghĩ đến sủng vật của mình – Tiểu Sửu. Cũng không biết nhiều năm trôi qua như vậy Tiểu Sửu đạt đến cảnh giới gì!

Song ma thú cánh dài này vốn dĩ không nên quanh quẩn bên mình. Nó là thuộc về bầu trời mênh mông!

Ở trong lòng Lăng Tiêu, Tiểu Sửu như là con hắn, đồng bọn của hắn, không phải là một công cụ để đánh nhau! Cho nên, cho tới bây giờ Lăng Tiêu vốn không trông cậy Tiểu Sửu có thể giúp mình cái gì cả. Chỉ cần nó có thể được chân chính tự do và khoái hoạt, đối với Lăng Tiêu mà nói, chính là tâm nguyện lớn nhất.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói, Tiểu Sửu sớm là một thành viên của gia đình Lăng Tiêu, theo hắn từ khi còn là một người bị Thiên Mạch đến giờ, cũng chỉ có dị biến ma thú này là được Lăng Tiêu sủng ái.

Sau hơn mười phút, gần như tất cả động vật trên tòa núi lớn này đều chạy hết, còn mấy con không chạy được là do vận khí của chúng không tốt.

Lăng Tiêu hít sâu một hơi, sau đó đem Hàm Hàn bảo đỉnh ra, đồng thời lại lấy ra một xấp mảnh vỡ Thánh Bia , quát lên một tiếng lớn, bắt đầu luyện hóa!

Hàm Hản bảo đỉnh biến thành bản thể dài hơn một trăm thước, rộng hơn nửa thước, tản ra ánh sáng màu xanh đen, sau khi được một lượng lớn năng lượng do mảnh vỡ Thánh Bia hóa thành rót vào, bề ngoài dần ngưng kết thành một tấm lưới năng lượng thật lớn, giống một cái kén, bọc Hàm Hàn bảo đỉnh lại. Nhưng trong cái kén này, năng lượng ẩn chứa thật kinh người!

Lăng Tiêu một mặt luyện hóa Hàm Hàn bảo đỉnh, mặt khác xuất ra phân thân, cầm trong tay Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đã trở nên cường đại hơn rất nhiều, bay một vòng quanh năm tòa núi lớn.

Yêu Huyết kiếm phát ra kiếm khí vô cùng cường đại, chém sâu vào vùng đất chung quanh chân núi như chém vào một khối đậu hũ, nhìn không biết sâu đến mức nào!

Sau khi bay quanh một vòng, phân thân của Lăng Tiêu đứng giữa không trung bắt đầu ngưng kết đủ loại thủ ấn, mặc niệm tâm pháp, sau đó quát lớn một tiếng:
- Lên!
Một cảnh tượng làm cho người ta vô cùng kinh sợ xảy ra!

Chỉ thấy tòa núi khổng lồ bắt đầu lung lay kịch liệt. Một ít cầm thú vừa rồi chưa chịu chạy lúc này mới thật sự hoảng sợ. Tuy nhiên mọi thứ bây giờ đã trễ rồi!

Chỉ thấy tòa núi lớn này, dưới tác động của tiên lực khủng bố của Lăng Tiêu, bắt đầu bay lên từng chút từng chút một!
Cả quá trình nhìn như thong thả, nhưng trên thực tế, tốc độ diễn ra rất nhanh!

Một ngọn núi to lớn vô cùng như vậy, không biết nặng bao nhiêu, không ngờ bị nhổ tận gốc. Người phàm thường xem một kẻ tu chân đạt đến cảnh giới tối cao chân chính là thần tiên, kì thật cũng không có gì là quá đáng!

Núi lớn bị bốc cao hơn khỏi mặt đất chừng hơn mười dặm! Bản thể Lăng Tiêu vẫn tế luyện Hàm Hàn bảo đỉnh như cũ, còn phân thân thì bay lên không trung cao tít, phất tay làm ra kết giới thật lớn, ngăn trở dao động từ chỗ này truyền ra!

Sau đó, ngọn núi khổng lồ chậm rãi bay lên trời cao. Đám cầm thú không kịp chạy trốn đột nhiên phát hiện chúng nó không ngờ có thể nhìn cao rất xa!

Hơn nữa gió núi dường như càng thêm mãnh liệt, thổi cho đám cầm thú vốn đã lạnh run vội vàng trốn về hang độn của mình, không ngừng sợ hãi.
Muốn luyện hóa tòa núi lớn thế này, chỉ có tiên lực!

Nếu là một thần tiên chân chính đã phi thăng, muốn luyện hóa ngọn núi này là một chuyện dễ dàng. Bởi vì khi đó tiên lực trong cơ thể bọn họ đã hoàn toàn khác biệt với tiên lực của người tu chân. Thần tiên cường đại, đủ để dời non lấp biển, thậm chí có thể luyện hóa cả biển khơi!
Việc đó cần năng lương như thế nào?
Hiện tại Lăng Tiêu chỉ là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, còn chưa tiến vào Độ Kiếp kỳ. Lăng Tiêu muốn luyện hóa ngọn núi khổng lồ như vậy, tiên lực bỏ cần tương đối khổng lồ! Hơn nữa, sau khi luyện hóa, mỗi lần sử dụng để công kích kẻ thù, đều tiêu hao lượng tiên lực khổng lồ!
Tuy nhiên trả giá như thế thì thu hoạch sau đó cũng tuyệt đối đáng giá!

Thử nghĩ đang trong quá trình chiến đấu, bỗng nhiên xuất ra một ngọn núi đã bị luyện hóa, tê luyện chỉ nhỏ như bàn tay người mà có sức nặng của cả tòa núi lớn? Mặc kệ là nện trên người hắn, hay là hắn ngăn lại, nếu không cẩn thận, sẽ bị đè chết!
Cho dù là thần giới Chân thần, cũng không dám coi thường sức ép của tòa núi lớn! Huống chi, phân thân của Lăng Tiêu có thể đem nó bay lên trời cao, sau đó nện xuống phía dưới. Bằng vào quán tính của vật to lớn vô cùng này, sẽ giống như một khối thiên thạch to lớn, có ai có thể chống được loại uy thế này?

Tiên lực của Lăng Tiêu cuồn cuộn không ngừng trên không trung ngưng kết thành một luyện hóa trận pháp. Vô số kể cực phẩm tinh thạch bị Lăng Tiêu ném lên không trung, rơi xuống luyện hóa trận pháp này, sau đó bộc phát ra năng lượng cực kì kinh người!
Hai tay Lăng Tiêu trên không trung không ngừng kết ấn, Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng thứ tám bảo vệ kinh mạch Lăng Tiêu. Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng bình tĩnh nhưng thân thể cũng đang chịu một áp lực vô cùng lớn!

Hiện giờ hắn bốc tòa núi lớn này lên không trung bắt đầu luyện hóa, chẳng những tương đương với lấy tay giơ tóa núi lớn này lên, thậm chí tương đương với đang không ngừng quăng nó lên xuống!

Cho dù Lăng Tiêu có một thân tiên lực, cũng mệt đến mức có ý định từ bỏ tất cả. Nhiệt độ trong lồng ngực cao kinh người, giống như là có một búng máu muốn phun ra.

Lăng Tiêu tự nhủ mình không thể bỏ cuộc. Càng không thể nhổ búng máu này ra. Một khi hộc máu, chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ! Tổn thất tiên lực của mình, hết thảy toàn bộ cố gắng của mình toàn bộ mất trắng!

Hiển nhiên Lăng Tiêu đã đánh giá quá cao tiên lực trong cơ thể của mình! Không phải Đại Thừa kì, chung quy vẫn còn kém quá xa! Yêu cầu về chất không thể dùng lượng bù lại.

Nhưng chuyện đã đến mức này, mặc kệ thế nào, cho dù liều mạng trọng thương, Lăng Tiêu cũng muốn tiếp tục, quyết không thể bỏ dở nửa chừng!

Nghĩ đến Diệp Thiên kia…..Hắn là người đầu tiên đem lại áp lực cho mình!

Trước đây, cho dù là cảnh giới đại viên mãn cao cấp như Lam Hi cũng chưa thế khiến Lăng Tiêu sinh ra dao động quá lớn trong lòng. Nhưng cùng Diệp Thiên đánh một trận, lưỡng bại câu thương. Một trăm năm trôi qua, mình có tiến bộ, chẳng lẽ người ta không có sao?
Lăng Tiêu, ngươi phải kiên trì!!!

Trong lòng Lăng Tiêu không ngừng nổi giận với chính mình. Trong đầu thoáng qua hình ảnh một đám thân nhân cùng hồng nhan tri kỷ. Thậm chí ánh mắt mong chờ của các nàng, Lăng Tiêu cũng có thể tưởng tượng ra!

Tuy rằng đã trải qua một trăm năm, nhưng giọng nói và nụ cười của những người đó đã sớm khắc sâu vào linh hồn của Lăng Tiêu, cho dù qua một ngàn năm, một vạn, mười vạn năm…..cũng sẽ không quên!
Rống!!!!!
Lăng Tiêu phân thân và bản thể đồng thời hướng tới không trung phát ra tiếng rít gào phẫn nộ!

Trên bầu trời xảy ra một trận dao động khó hiểu. Ở đó dường như có đại lượng thiên địa pháp tắc bị tiếng rống của Lăng Tiêu làm sụp đổ, tuy nhiên lại nhanh chóng khép lại.

Hai tay Lăng Tiêu không ngừng kết ấn. Tòa núi lớn này cũng từng bước bắt đầu thu nhỏ chậm đến mức bằng mắt thưởng không thấy được.

Ba tháng sau, Hàm Hàn bảo định bị Lăng Tiêu luyện hóa thành công, lơ lửng giữa không trung, gần như không cảm giác được nó có dao động gì cả, nhưng thực lực chân chính đã đạt đến một cảnh giới nhất định. Từ Hàm Hàn bảo đỉnh cảm giác được một áp lực to lớn, dường như mang theo thần uy!
Nửa năm sau, ngọn núi lúc trước cao vạn thước, đường kính mấy mươi dặm đã bị Lăng Tiêu luyện chế thành ngọn núi nho nhỏ, cao trăm mét, đường kính mấy trăm mét! So với xưa đã giảm đi mấy trăm lần! Trên mặt núi mọi thứ chẳng thay đổi gì. Cây cối vẫn tươi tốt như trước, núi đá vẫn lởm chởm như trước. Nhìn thật kỹ, sẽ thấy đám cầm thú trên núi dường như đã quen với việc sinh hoạt giữa không trung, hồn nhiên không biết gì, vẫn bay nhảy trên núi.

Lúc này, Lăng Tiêu lại hét lên một tiếng, từ trong miệng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, phun lên Hàm Hàn bảo đỉnh. Đây không phải là bị ép đến mức hộc máu, mà là thời khác mấu chốt nhất để luyện chế bổn mạng pháp bảo.

Hàm Hàn bảo đỉnh như một khí cầu căng lên giận dữ, chậm rãi phóng to, biến thành một cái đỉnh lớn đường kính hơn cây số, chậm rãi di động đến phía dưới tòa núi đã nhỏ đi gấp trăm lần kia.

- Đi!

Lăng Tiêu quát một tiếng, Hàm Hàn bảo đỉnh bộc phát hào quang xanh đen, nuốt chửng cả ngọn núi! Ngay sau đó, xuất hiện một ngọn lửa không màu thiêu đốt bên dưới đỉnh. Sau đó, dần dần, ngọn lửa bao phủ toàn bộ Hàm Hàn bảo đỉnh trong đó!

Sau tám tháng, Hàm Hàn bảo đỉnh đã một lần nữa thu nhỏ lại thành một thước vuông, nhưng màu đỉnh từ lam đen biến thành lam tro. Nhìn thật kỹ, hoa văn trên đỉnh cũng đã thay đổi thật lớn, biến thành chim chóc cây cối hoa lá núi đá lởm chởm. Phù điêu thoạt nhìn rất sống động, nhìn thật kỹ dường như có cầm thú đang chạy nhảy!

Tinh xảo xinh đẹp tới cực điểm, cũng khủng bố tới cực hạn! Một đồ vật nhỏ như vậy là do tòa núi lớn biến thành. Thử hỏi, ai có thể ngăn cản?