Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 559: Tín ngưỡng




Mỗi lần con người muốn mở truyền tống trận, cũng tức là mở cánh cửa Thánh Vực, cần hơn một vạn khối hạ phẩm tinh thạch.

Dù Lăng Tiêu là một ông chủ lớn cũng không kìm nổi hơi líu lưỡi, lúc này mới nghĩ rằng Âu Dương gia thật sự là quá giàu có. Năm đó bọn họ từng mở cánh cửa Thánh Vực hai lần, chẳng phải là bọn họ đã chi mất hơn hai vạn khối hạ phẩm tinh thạch sao? Mà mục đích chẳng lẽ chỉ đơn giản là để hấp thu mấy người luyện võ Thánh giai từ nhân giới lên sao?

Lần đầu tiên trong lòng Lăng Tiêu có sự hoài nghi về động cơ của Âu Dương gia, bởi vì gia tộc có thế lực và có cả tinh thần lực thì không chỉ một mình Âu Dương gia! Ví dụ như Tương gia, Lam gia, Diệp gia ... ... cũng như các thế lực cao nhất gần như đều có truyền tống trận!

Mà truyền tống trận những gia tộc này có thì đa phần đều truyền lại từ thời thượng cổ, khi đó truyền tống trận cũng không phải thứ gì hiếm lạ. Đó là một thời đại huy hoàng, cũng là thời đại mà người trong Thánh Vực hiện tại đều hướng tới.

Thế lực trung cấp như Âu Dương gia mà có truyền tống trận, hơn phân nửa đều là lưu lại từ sau thời thượng cổ Thần chiến. Dù căn cơ của gia tộc bị hủy nhưng truyền tống trận vẫn còn đó. Vô số năm qua đi, hậu nhân tìm thấy các truyền tống trận đó, sau đó thành lập thế lực, mà Âu Dương gia tộc kỳ thật chính là loại tình huống này. Hơn nữa, bọn họ còn có một bí mật rất lớn. Mạch khoáng tinh thạch mà bọn họ khai phá có lẽ đã bị phát hiện từ rất sớm trước kia, thậm chí trước cả thời thượng cổ Thần chiến, chỉ có điều khi đó trữ lượng tinh thạch phong phú, người ta cũng không khai thác mà thôi.

Tuy rằng trong lòng Lăng Tiêu rất nghi hoặc nhưng hiện tại cũng không phải lúc đi hỏi Âu Dương gia tộc. Mấy năm nay, Âu Dương gia tộc khiếp sợ thực lực hùng mạnh và thế lực của Lăng Tiêu, đã khiêm tốn tới mức không thể khiêm tốn hơn. Về phần hành động trả thù thì không còn chút gì.

Lăng Tiêu cũng không muốn chém tận giết tuyệt. Đứng ở độ cao này như hắn, Âu Dương gia ... ... sớm đã không tồn tại uy hiếp. Cho nên, tia nghi hoặc này bị Lăng Tiêu ném ra khỏi đầu rất nhanh. Trong đầu Lăng Tiêu lúc này chỉ tràn đầy niềm vui vì sắp được gặp lại thân nhân.

Lần đầu tiên Lăng Tiêu thấy cách thức mở truyền tống trận ra. Hắn đứng ở trung tâm truyền tống trận, sau đó đám người Vương Trận đều đổ hàng đống lớn tinh thạch vào những cái hào và hố xung quanh truyền tống trận. Ngay sau đó những hoa văn ma pháp trong các hào và hố đó đột nhiên sáng lên, sau đó phát ra nhiệt độ cực cao, nháy mắt khí hóa những tinh thạch đó.

Toàn bộ truyền tống trận trong nháy mắt sáng lên hào quang màu trắng. Những hào quang này không ngừng lóe lên theo những hoa văn ma pháp phức tạp kia, bắn lên không trung. Đồng thời, một luồng năng lượng cũng lưu động theo những hoa văn đó. Sau khi tất cả hoa văn đều tràn ngập năng lượng, hào quang càng lúc càng thịnh, mãnh liệt đến mức mắt thường cũng không thể thấy rõ. Sau đó hào quang chợt bùng lên, giống như một tia chớp cắt qua bầu trời đêm. Bóng dáng Lăng Tiêu lập tức biến mất trong truyền tống trận. Hào quang trên truyền tống trận tán đi, nhưng năng lượng dao động lại không biến mất, chờ sau khi Lăng Tiêu trở về mới có thể trở lại bình thường.

Hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử nắm tay nhau, nhìn ma pháp trận không có một bóng người, trong mắt sung mãn chờ mong.

Nha Nha thì đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như ngọc tràn ngập mất mát. Bởi vì lần này ca ca trở lại nhân giới, đem các tỷ tỷ lên xong sẽ thành thân, mà sau khi thành thân, ca ca sẽ không còn thân thiết với Nha Nha như trước kia nữa.

... ...

Tại phương đông của đại lục Thương Lan, trong Đế quốc Tử Xuyên, trên bầu trời một khu rừng rậm không người. Sắc trời âm trầm, mưa phùn nhè nhẹ, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ cao hơn trăm mét. Trên cửa đá có điêu khắc hoa văn tinh mỹ vô cùng phức tạp, có vẻ vô cùng thê lương và thần bí!

Lúc này, cửa đá bỗng nhiên chậm rãi mở ra, một đạo hào quang bắn ra từ cửa đá. Hào quang này chói chang, mãnh liệt như thể mặt trời. Từ bên trong hào quang có một người chậm rãi đi ra, đúng là Lăng Tiêu.

Giờ phút này, nếu Lăng Tiêu quay đầu nhìn lại, nhất định sẽ nhận ra hoa văn tinh mỹ phức tạp trên cửa đá này đúng là những hoa văn mà mình đã điêu khắc trên truyền tống trận. Chỉ có điều Lăng Tiêu không quay đầu lại. Giờ khắc này, tâm tình của hắn đã hoàn toàn bị niềm vui sướng khi trở về nhân gian bao trùm.

Hít sâu một hơi, hô hấp không khí còn xa mới có thể thanh tân như trong Thánh Vực, nhưng lại có một cảm giác cực kỳ thân thiết, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bắc, thấy ở phương bắc xa xôi, có một ngọn núi cao hùng vĩ, sừng sững vươn lên tận trời. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhìn thấy ngọn núi này, hốc mắt Lăng Tiêu hơi ươn ướt, đó chính là Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn! Đây là nơi trọng yếu nhất khiến chính mình đi vào thế giới này có thể thành công xoay người lại.

Hơn mười năm qua đi, Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn không có một chút biến hóa, chỉ sợ ngàn, vạn năm tiếp theo cũng sẽ không phát sinh biến hóa gì, nhưng mình đã không còn là mình năm đó.

Biển cả thành ruộng dâu, chẳng phải chính là vậy sao?

Bất kể là bề ngoài hay tâm tình đều có sự khác biệt rất lớn so với năm đó!

Trong lòng Lăng Tiêu vô cùng cảm khái, tuy nhiên hắn cũng có một cảm giác khác. Cho tới tận lúc này, hắn mới chính thức nghĩ thông suốt, Thánh Vực tồn tại là sự tất yếu!

Trở về đại lục Thương Lan, Lăng Tiêu bỗng nhiên như mở khiếu thông hiểu đối với không gian và quy tắc của thế giới này. Rất nhiều lực lượng và quy tắc trước kia không thể lý giải được thì hiện tại lại thấy rất đơn giản.

Lăng Tiêu tin tưởng, hiện tại nếu mình bộc phát ra toàn bộ thực lực, thế giới này sẽ sinh ra ảnh hưởng thật lớn ngay lập tức! Núi sụp, đất lở, sóng thần, thậm chí không gian cũng sụp đổ!

Một người tu chân Hợp Thể kỳ, một cường nhân cảnh giới đại viên mãn, thực sự là có ảnh hưởng vô cùng đáng sợ đối với thế giới này.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu bắt đầu bay thẳng về phía tây như một tia chớp. Thân hình thoảng như một làn khói nhẹ đã biến mất trong không khí.

Đột nhiên, một luồng năng lượng vô cùng lớn nhảy vào tinh thần thức hải khiến Lăng Tiêu chấn động. Trong nháy mắt đó, suýt nữa hắn bộc phát lực lượng của mình ra. Luồng năng lượng này quá mức tà môn khiến tinh thần lực có thể bao trùm phạm vi hơn năm nghìn dặm của Lăng Tiêu không hề có nửa điểm phản ứng!

Lăng Tiêu khẩn trương chặt đứt luồng lực lượng này, lập tức tự xem xét bên trong thân thể. Chỉ thấy trên tinh thần thức hải có một đám khí trắng lớn chừng một bàn tay. Lăng Tiêu vừa nhìn thấy đã giật mình kinh hãi. Nếu dùng một từ nào để hình dung đoàn lực lượng này thì Lăng Tiêu chỉ có hai chữ "sa mạc"!

Bởi vì đoàn năng lượng này là từ hàng tỉ điểm năng lượng cực kỳ nhỏ kết hợp lại với nhau hình thành nên. Thoạt nhìn mức độ đậm đặc và số lượng của nó khiến người ta có cảm giác muốn nổ tung đầu. Lăng Tiêu phát hiện tuy rằng đoàn năng lượng này không chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần như thiên địa linh khí nhưng cũng không có tạp chất gì. Chỉ có thể nói, phẩm chất và cấp bậc của nó không cao như thiên địa linh khí mà thôi!

Trong lòng Lăng Tiêu nghi hoặc khó hiểu nhưng tốc độ bay vẫn không hề chậm lại, trong đầu không ngừng tự hỏi.

Đột nhiên, một đạo linh quang hiện lên trong lòng Lăng Tiêu, suýt nữa Lăng Tiêu thốt ra mấy chữ khiến bản thân không kìm nổi phải dừng lại.

Tín ngưỡng lực!

Đúng vậy, luồng lực lượng này chẳng phải chính là tín ngưỡng lực sao? Lăng Tiêu ngạc nhiên vui mừng không ngừng, nghĩ đến mấy năm nay Thục Sơn giáo nhất định đã phát triển rất tốt, nếu không sao có thể có được nguồn năng lượng khổng lồ như vậy?

Lăng Tiêu thử hấp thu luồng năng lượng này liền thấy phi thường thuận lợi. Luồng năng lượng này dung nhập vào trong cơ thể Lăng Tiêu, những tín ngưỡng lực bị ngăn cách ở bên ngoài cũng như thể trẻ nhỏ tìm thấy mẹ, đều điên cuồng tiến vào tinh thần thức hải của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hoảng sợ, đồng thời thuận theo những tia tín ngưỡng lực này kéo dài tinh thần lực của mình ra ngoài bốn phương tám hướng.

Các tín đồ đang cầu nguyện trong các thần miếu của Thục Sơn giáo trên đại lục Thương Lan đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì bọn họ bỗng nhiên cảm ứng được Thần mà bọn họ tín ngưỡng. Lăng Tiêu mà nhiều năm trước đã phi thăng Thánh Vực thực sự tồn tại!

Trong giáo đường lập tức tràn đầy Thần lực. Tất cả mọi người bên trong đều cảm giác được một luồng lực lượng ấm áp dào dạt, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Một số người vốn bản thể có chút tật bệnh, nháy mắt khôi phục bình thường, trở nên giống như người bình thường.

Đế quốc Lam Nguyệt, trong thành Thục Sơn, Thần miếu lớn thứ hai của Thục Sơn giáo ở Đế quốc Lam Nguyệt được xây dựng ở đây. Vốn trước kia nó là Thần miếu lớn nhất nhưng sau khi Lý Võ Hiếu lên cầm quyền đã xây một tòa Thần miếu to lớn hơn ngay trong thủ đô Nhã Lan của Đế quốc Lam Nguyệt.

Nhưng trong lòng nhân dân của Đế quốc Lam Nguyệt, Thần miếu trong Thục Sơn thành mới là chính thống nhất. Hàng năm đều có vô số người tới triều bái.

Người tín ngưỡng Thục Sơn giáo đông như vậy không phải do Thần tích, bởi vì cho tới tận bây giờ, Thần tích vẫn chưa từng hiển lộ. Trừ những cư dân lâu đời ở Thục Sơn thành vẫn luôn tin tưởng vững chắc Thần tích tồn tại, những tín đồ trung thành ở nơi khác thành kính như vậy là có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là vì sự hùng mạnh của Thục Sơn kiếm phái. Hiện giờ những đệ tử của Thục Sơn kiếm phái nghiễm nhiên trở thành thần hộ mệnh trong lòng các tín đồ. Chỉ cần những hộ pháp đệ tử của Thục Sơn kiếm phái xuất hiện ở địa phương nào, những tín đồ của Thục Sơn giáo sẽ đều được bảo hộ, hết thảy oan khuất đều sẽ được những đệ tử của Thục Sơn kiếm phái trợ giúp. Đó là chưa nói tới việc Lăng Tiêu chính là một truyền kỳ của đại lục Thương Lan, tuổi còn trẻ đã phi thăng Thánh Vực, về sau sớm muộn gì cũng thành thần!

Nguyên nhân thứ hai, cũng là Thục Sơn giáo xuất hiện, cấp một tín ngưỡng cho cho mọi người vốn không hề có tín ngưỡng. Bởi vì chỉ có ở đây, bất kể thân phận cao thấp thế nào, bất kể bần phú, đều chỉ có một thân phận, chính là... Tín đồ của Thục Sơn giáo.
Những người đó vốn cần một nơi để ký thác tâm hồn nên khi Thục Sơn giáo xuất hiện, họ rốt cục tìm được một nơi lý tưởng. Lại có thêm nguyên nhân đầu tiên vừa nói, tín ngưỡng Lăng Tiêu cũng là hợp tình hợp lý.

Những tín đồ đó thì có tới 90% là mù quáng. Bọn họ tín ngưỡng chỉ là để tín ngưỡng, tín ngưỡng vì muốn được trợ giúp. Trừ một số ít người của Thục Sơn thành và Đế quốc Lam Nguyệt vốn vô cùng cuồng nhiệt với Lăng Tiêu, những tín đồ ở địa phương khác cũng không cuồng nhiệt tới mức đó.

Nếu hôm nay Lăng Tiêu không giáng lâm trở về, chỉ sợ ngàn năm, vạn năm nữa, cũng sẽ tiếp tục duy trì tình huống này. Dù sao chỉ cần đại lục Thương Lan không xuất hiện tôn giáo thứ hai, tín đồ của Thục Sơn giáo sẽ càng ngày càng nhiều!

Nhưng trên thực tế, mấy năm gần đây cũng đã có người phát hiện ích lợi của tôn giáo, một số tôn giáo ngầm cũng bắt đầu lén lút xuất hiện. Mà rất nhiều quốc gia vì phòng ngừa lực ảnh hưởng quá mức khổng lồ của Thục Sơn giáo, cũng lén lút bồi dưỡng những tôn giáo ngầm đó.

Đương nhiên, ở mặt ngoài, Thục Sơn giáo vẫn là quốc giáo của tuyệt đại đa số quốc gia.

Cho tới tận hôm nay, Thần tích bất thình lình giáng xuống, thậm chí khiến vô số tín đồ Thục Sơn giáo có cảm giác trở tay không kịp. Hạnh phúc bất thình lình này khiến tất cả bọn họ đều choáng váng ngây người.