Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 541: Ngộ đạo





- Tông chủ là tổ sư gia của Thục Sơn phái!
Lục Hải nói với vẻ mặt cung kính. Đám người Bạch lão cũng đều phụ họa theo.

Lăng Tiêu nghe xong trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt cười khổ, thầm nhủ nếu thực sự bị tổ sư gia biết, phỏng chừng người sẽ từ tiên giới đuổi giết tới đây mất! Nghĩ vậy, Lăng Tiêu khẩn trương lắc đầu nói:
- Không thể như thế!

Nói xong, Lăng Tiêu nhìn mọi người, nói tiếp:
- Tuy rằng không hỏi nhưng các ngươi nhất định đều rất ngạc nhiên, những bản lĩnh này của ta là từ đâu mà có? Phải biết rằng, ta chẳng những xuất thân từ gia đình quý tộc bình thường ở nhân giới, thậm chí còn là một người bị Thiên Mạch không có tiền đồ gì trên võ đạo!

Mọi người gật gật đầu, đoạn lịch sử này của tông chủ đại nhân căn bản không phải là điều gì bí mật, chỉ cần người hơi hiểu biết về Lăng Tiêu một chút đều biết. Càng ngày càng có nhiều người trong Thánh Vực thích dùng những kinh nghiệm mà Lăng Tiêu đã trải qua để giáo dục con cháu mình.

Nhưng Lăng Tiêu rốt cục làm thế nào mà đạt được năng lực đó? Cho tới nay, đây vẫn là một điều bí ẩn rất lớn, làm vô số người đều tò mò.

Cho nên, khi Lăng Tiêu nói ra điều này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn hắn, ngay cả Thượng Quan Vũ Đồng và Nha Nha cùng với Diệp Tử ở phía sau cũng không kìm nổi vểnh tai lên.

Trong những người này, hiểu biết về Lăng Tiêu nhất chính là Diệp Tử và Thượng Quan Vũ Đồng, nhưng thực ra cũng hoàn toàn không biết gì về bản lĩnh thần bí đó của Lăng Tiêu. Tuy rằng Diệp Tử biết nhiều hơn người khác một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại, tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Năm đó bởi vì ta là người bị Thiên Mạch, liền thường xuyên ảo tưởng, nếu có thể được như những người bình thường, có thể tu luyện kiếm kỹ, cũng có thể trở thành một Ma Kiếm Sĩ hùng mạnh, thậm chí là Ma Kiếm Sư, thật là tốt biết bao.

Khi Lăng Tiêu nói ra những điều này, Diệp Tử và Thượng Quan Vũ Đồng đều tỏ vẻ hồi tưởng lại. Các nàng gần như đều đã quên, năm đó các nàng cũng đã từng mơ ước hướng tới cảnh giới đó. Truyện Tiên Hiệp

Mà Lục Hải và Bạch lão cùng với đám người Tương Vân Sơn, Vương Chân đều lộ vẻ không thể tin nổi. Không thể tưởng tượng được, tông chủ có thực lực sâu không lường nổi trước mặt lại từng có ý nghĩ ngây thơ như vậy.

Lăng Tiêu nói tiếp:
- Có một lần, ta có một giấc mộng thật dài! Trong mộng, ta lại chuyển thế, sinh ra ở một địa phương cùng loại với Thánh Vực, nơi đó tất cả đều là người tu luyện có thực lực mạnh mẽ! Đương nhiên, những người tu luyện này đều không phải là người tu luyện như bên trong Thánh Vực, mà là những người tu luyện cầu trường sinh chân chính, lấy thiên địa linh khí làm cơ sở!

- Ồ!

Mọi người phát ra một trận thanh âm ngạc nhiên thán phục, cả đám càng thêm ngưng thần, hận không thể nhớ kỹ từng chữ, từng biểu tình của Lăng Tiêu, bởi vì những gì Lăng Tiêu nói rất có thể sẽ cực kỳ có ích đối với việc tu luyện của họ.

Lăng Tiêu nói xong, ánh mắt Diệp Tử hơi hơi lóe ra. Trải qua sự tập trung tinh thần vừa rồi, trình độ tu luyện của nàng thậm chí lại nâng cao thêm một chút. Nàng biết rằng, điều này hoàn toàn là do việc nàng vừa vô cùng tập trung vào câu chuyện mà Lăng Tiêu kể.

Nàng nghĩ rằng chỉ một mình nàng biết, nhưng trên thực tế là hai người, mà người kia là Hoàng Phủ Nguyệt. Tuy nhiên lúc này Hoàng Phủ Nguyệt cũng không ở trên núi.

Trong lòng Diệp Tử vô cùng kích động, rốt cục cũng biết được những gì phu quân đã trải qua.

Cho tới nay, nàng vẫn cảm giác vô cùng rõ ràng: Mặc dù phu quân đối xử với nàng cực kỳ tốt, cũng toàn tâm toàn ý yêu nàng, bảo hộ nàng, nhưng trong lòng hắn lại thủy chung có một địa phương không ai có thể dung nhập được. Khi thấy hắn đứng một mình trong góc, ngẩn người nhìn về phía xa xa, chính là những lúc như vậy, Diệp Tử mới chính thức hiểu được phu quân mình, cảm giác được trong lòng hắn nhất định có vô số sự tình, lại không thể nói ra, chỉ có thể một mình chịu đựng.

Dường như có liên hệ tâm linh, Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua Diệp Tử, sau đó nói tiếp:
- Khi đó ta trở thành một đệ tử của môn phái, bắt đầu tu luyện từ đầu. Ở đó, mỗi một cảnh giới nâng cao lên đều có tên riêng của nó, khác hẳn với Thánh Vực. Trong mộng, sư tôn đại nhân Thục Sơn phái của ta đã truyền thụ cho ta rất nhiều thứ. Ta đã sống trong giấc mộng đó mấy thập niên, sau đó sư tôn nói cho ta biết, ta cần phải đi, ta đã học được rất nhiều thứ, không còn thích hợp ở lại đây nữa. Nói xong, sư tôn liền đẩy ta ra ngoài. Sau khi tỉnh lại, ta mới phát hiện, không ngờ đó chỉ là một giấc mộng. Ta vẫn là ta, vẫn là kẻ vô dụng, rác rưởi mà mọi người vẫn xem thường.

Lăng Tiêu nói xong, sau đó lộ ra ánh mắt kiên định:
- Nhưng ta lại tin tưởng vững chắc, đó không phải là một giấc mộng. Trong mộng, sư tôn đại nhân còn dạy ta làm sao có thể giải Thiên Mạch, thậm chí còn cho ta phương pháp luyện chế đan dược!... Nguyên nhân là có giấc mộng đó, mới có Lăng Tiêu hôm nay! Cho nên, các ngươi nói ta làm sao dám đảm nhiệm danh xưng Thục Sơn tổ sư gia này chứ?

Lăng Tiêu nói xong, mọi người đã hoàn toàn tin tưởng. Thần Giới đích thực tồn tại, tự thân trường thọ, đều khiến những người này cực kỳ tin tưởng chuyện này.

Lục Hải khẽ thở dài nói:
- Ta hiểu được, những gì mà tông chủ gặp trong mộng, có lẽ chính là Thần Giới trong truyền thuyết! Năm đó sau khi kết thúc Thần chiến, nghe nó toàn bộ Thần đều chết hết, cũng bởi vậy mà Thần Giới suy sụp, thậm chí ngay cả người mở ra Thần Giới truyền tống trận cũng không có. Cho nên, hơn mười vạn năm nay vẫn không hề có một người nào Thần Giới truyền tống trận Thần Giới gợi ý, phái tới dẫn đường cho người của Thánh Vực!

- Đúng vậy!

- Nhất định là như vậy!

- Không ngờ chúng ta lại có thể may mắn như thế, không ngờ có thể đi theo bên người tông chủ!

Mọi người lại mồm năm miệng mười bàn tán với nhau, tuy nhiên không nói tới việc Lăng Tiêu làm tổ sư gia Thục Sơn phái nữa! Trên thực tế cho dù Lăng Tiêu nói như thế, ở trong lòng mọi người, vị trí tổ sư gia Thục Sơn phái này không có ai khác ngoài Lăng Tiêu!

Trong cảm nhận của đám người Lục Hải, cho dù Lăng Tiêu không đồng ý danh xưng này thì sau mấy ngàn năm nữa, vô số hậu nhân của Thục Sơn phái cũng sẽ coi Lăng Tiêu như vậy!

... ...

Lăng Tiêu đứng lơ lửng trên không trung phía trên thác nước cạnh sơn môn, không hề nghe thấy tiếng nước rơi như pháo nổ bên dưới, trong lòng lặng lẽ tìm hiểu thiên đạo. Đã đạt tới cảnh giới như Lăng Tiêu hiện tại, trừ phi có cảm ngộ lớn mới có thể tiến hành bế quan, hơn nữa đã bế quan thì phải rất nhiều năm.

Nếu không, bình thường cứ dạo chơi tứ phương là việc chính.

Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường!

Cảm ngộ thiên đạo, nếu ngay cả thiên hạ vạn vật có những gì đều không biết, vậy thì cái gọi là cảm ngộ thiên đạo là từ đâu mà tới? Nếu chỉ cắm đầu suốt ngày bế quan, có thể tìm hiểu thiên đạo chẳng khác nào người si nói mộng, thậm chí còn không được bằng ếch ngồi đáy giếng!

Ít nhất, con cóc đó còn có một mảnh trời to bằng miệng giếng, trong khi nếu suốt ngày bế quan, không thò đầu ra khỏi cửa, vậy thì ngay cả một mảnh trời nho nhỏ bằng miệng giếng cũng không có.

Tới cảnh giới hiện tại của Lăng Tiêu, đã đạt tới tùy nơi tùy lúc đều có thể dung nhập tình cảm của bản thân vào trong cảnh vật tự nhiên.

Như hiện tại, Lăng Tiêu đứng trên không trung, cảm thụ dòng nước chảy xiết dưới chân, thấy rất nhiều tảng đá nhỏ bị cuốn đi với thế như chẻ tre. Nếu gặp phải những tảng đá ngầm lớn, dòng nước cũng không hề dừng lại mà tự nhiên tách ra làm đôi, chảy qua hai bên tảng đá.

Thế nước nhanh chậm đều rất tự nhiên, một câu mà Hoàng Phủ Nguyệt nói lúc trước vẫn được Lăng Tiêu ghi tạc trong lòng đến tận bây giờ.

Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Vạn vật trong thiên hạ đều có tính hai mặt của nó. Nước cũng chỉ là một đại biểu trong đó mà thôi.

Bất cứ sự vật nào đều có thể thấy hai mặt "Chính - Phản" của nó.

Thân thể Lăng Tiêu không hề phát ra năng lượng dao động gì, xung quanh thân thể lại tự nhiên hình thành một đạo kết giới. Thỉnh thoảng dưới chân lại có bọt nước bắn tung lên, khi đánh vào mặt kết giới thì như gặp phải một tầng bảo hộ vô hình, lại nhanh chóng rơi xuống.

Lăng Tiêu nhìn phía dưới kia không ngừng toát ra những bọt nước, trong lòng bỗng nhiên có thêm một tia hiểu ra.

Thiên đạo là nước, chính mình ... ... là một trong số hàng tỷ tỷ giọt nước đó!

Giọt nước đó liều mạng muốn nhảy ra từ giữa dòng sông thiên đạo, từ nay về sau không còn ở trong tam giới nữa, nhảy ra khỏi ngũ hành!

Trong nháy mắt nhảy ra khỏi mặt nước, giọt nước đó bỗng nhiên thấy thế giới càng thêm phấn khích, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ! Nhưng trên thực tế, giọt nước thoát ly ra khỏi dòng sông này thì thực sự có thể đến được vĩnh hằng sao?

Có lẽ, nó bị người dùng thùng nước mang đi, có lẽ nó bị chim thú nào đó khát nước ngẫu nhiên uống vào bụng, lại có lẽ vì nó quá nhỏ, trong nháy mắt nhảy ra khỏi mặt nước, nó lại bị ánh mặt trời mãnh liệt chiếu tới, vô duyên vô cớ tan biến giữa không gian...

Toàn thân Lăng Tiêu đột nhiên có cảm giác lạnh như băng. Hắn mở to hai mắt, hung hăng phun ra một hơi.

Một khi đã như vậy, vì sao ta còn muốn nhảy ra khỏi quy tắc của thiên đạo? Đột nhiên, Lăng Tiêu nghĩ đến truyền thuyết về việc Thánh Vực Đại Đế đã dung hợp bản thân vào thiên đạo pháp tắc.

Lăng Tiêu thầm rùng mình, có cảm giác thông hiểu đạo lý. Nếu không thể siêu thoát quy luật và trói buộc của thiên đạo, vậy thì biện pháp tốt nhất là tự mình biến thành dòng nước, để giọt nước bình thường cố gắng dung hợp với những giọt nước xung quanh, khiến cho giọt nước đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh!

Đến cuối cùng, trở thành tồn tại hùng mạnh, chúa tể của dòng sông này.

Thậm chí có thể trở thành ngọn nguồn của dòng sông... ... hoặc là trở thành người dẫn đường, dẫn con sông dũng cảm tiến về phía trước, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Đến cuối cùng, con sông này dung nhập vào biển rộng, sau đó, tự mình có thể trở thành một hải lưu mạnh mẽ trong lòng biển rộng.

Thiên đạo như biển, sâu không lường được!

Nhưng nếu ta dung nhập vào giữa lòng biển thiên đạo, ta còn cần phải đo lường thiên đạo nữa sao?

Trong lúc nhất thời, đạo tâm của Lăng Tiêu phát ra hào quang mãnh liệt! Trên người Lăng Tiêu phát ra khí tức huyền bí, sâu xa, khó hiểu, bao phủ toàn bộ Thục Sơn phái.

Gần như mọi người, mặc kệ thực lực cao hay là thấp, chỉ cần có ngộ tính đều gần như bỏ hết mọi việc đang làm, lập tức tiến vào trạng thái bế quan tu luyện!

Trong nháy mắt trước khi bế quan tu luyện, Lục Hải nghĩ: tông chủ không phải là yêu nghiệt! Yêu nghiệt ... ... sao có thể biến thái hơn được tông chủ chứ!

Đồng thời với việc có được cảm ngộ, đầu óc Lăng Tiêu cũng tự nhiên mở mang khai sáng, tử phủ trở nên sáng ngời vô cùng, pháp tướng do Đại Tự Tại Tâm Kinh hình thành cũng chợt hiện gia giữa tử phủ.

Đột nhiên, một tâm linh cảm ứng rất mạnh truyền vào trong lòng Lăng Tiêu như thể có kết nối tâm linh. Lăng Tiêu lấy Huyền Thiên ra, nói với nó:
- Đi, mang ngươi đi nâng cao thực lực!