Trên thân Yêu Huyết Kiếm bỗng bùng lên quầng sáng trắng. Cong rồng máu uốn lượn thân mình, nhe nanh múa vuốt, không ngờ bay thẳng vào giữa ngàn vạn điểm nhọn, đánh thẳng về phía Vương Chân!
Khuôn mặt thong dong của Vương Chân lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ. Ngay lập tức, bảo kiếm trong tay vung lên hình thành một tầng phòng ngự vô cùng chắc chắn trước mặt!
Ầm!
Một tiếng nổ vang. Con rồng máu nổ tung trước người Vương Chân. Một cỗ năng lượng thật lớn tỏa ra, sau đó đánh văng Vương Chân vào kết giới!
Ầm!
Thân hình Vương Chân như lá bị gió cuốn phăng đi, va mạnh vào mặt kết giới. Oa... Vương Chân phun ra một ngụm máu tươi. Hơn phân nửa ngụm máu bị dư lực của kiếm khí quét lên kết giới. Từng mảng từng mảng đỏ tươi ghê rợn làm người ta kinh hãi vô cùng!
Mười mấy vạn người trong sân thi đấu toàn bộ im lặng như tờ!
Vương Chân đã bại!
Bại đến nỗi một chút chống đỡ cũng không có!
Tiêu Phong thắng. Mọi người tâm phục khẩu phục!
Ít ai dám nghĩ đến, hai võ giả thực lực tiên thiên không ngờ lại xuất hiện cục diện nghiêng hẳn về một bên như vậy. Chỉ cần thực lực không quá thua sút, đánh nhau suốt một ngày một đêm là bình thường!
Còn bây giờ... Trong ấn tượng của mọi người, dường như chỉ là khoảnh khắc. Giống như Vương Chân vẫn đang điên cuống công kích Tiêu Phong, còn Tiêu Phong đang không ngừng trốn tránh, tiêu hao sức mạnh của Vương Chân và chọc hắn nổi giận!
Hai người đối chiến, vũ lực tuy là yếu tố quyết định nhưng cho đến bây giờ vẫn không phải là tất cả. Ngoài vũ lực ra, cảm xúc cũng rất quan trọng!
Tựa như ngay từ đầu Vương Chân muốn chọc giận Lăng Tiêu, không ngờ bị Lăng Tiêu chọc giận. Lúc chính diện giao phong, chỉ một đạo kiếm khí đánh hắn phun máu tươi, rớt xuống đất.
Thực lực Tiêu Phong có còn là tiên thiên sơ cấp hay không?
Ngay cả Tương Vân Bưu và hắc bào nhân Tương Phúc bên cạnh cũng vì thất bại của Vương Chân mà vô cùng mất tự nhiên. Ánh mắt Tương Phúc lóe lên, bàn tay cảm thấy lạnh, lấy tay sờ sờ thì có cảm giác ướt.
Tương Vân Bưu không quay đầu lại. Tương Phúc biết mình nên nói gì, cũng là cho chính mình thêm can đảm, trầm giọng nói:
- Gia chủ cứ yên tâm. Thực lực tiểu tử kia có chút ngoài dự kiến của ta. Tuy nhiên... Thuộc hạ nắm chắc có thể giết hắn!
Tương Vân Bưu thở dài, nói:
- Hắn càng thể hiện tố chất ưu tú thì càng phải giết chết hắn sớm! Tương Vân Sơn, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong trỗi dậy!
Hạ Tuyết Ngọc đứng cách Tương Vân Bưu khá xa, khuôn mặt trắng ngần bị hắc bào che khuất đỏ ửng lên đầy kích động. Trong lòng nàng nổi lên cảm giác chua xót: "Vân Sơn ca, ta chờ chàng đến đón ta!"
Vương Chân ngã ngồi xuống lôi đài. Trọng tài đi đến bên cạnh hắn, hỏi hắn có thể đứng lên chiến đấu tiếp được hay không, Vương Chân khe khẽ lắc đầu.
Trên mặt trọng tài hiện lên vẻ thất vọng. Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn hướng về Lăng Tiêu trong mắt một lần nữa tỏa ra sự cuồng nhiệt!
Trận chiến vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng thật sự đáng xem!
Kiếm kỹ này xuất thần nhập hóa, tốc độ không gì sánh bằng, sức mạnh không thể địch lại. Điều này chứng tỏ người trẻ tuổi Tiêu Phong này chính là ngựa ô của chiến thần bảng!
- Người thắng, TIÊU PHONG!
Trọng tài kích động hô to.
Bốn phương tám hướng đầu tiên là tĩnh lặng, sau đó, bỗng nhiên òa lên tiếng hoan hô vang trời! Tiếng vỗ tay, tiếng hét chói tai, tiếng trầm trồ khen ngợi, mọi thanh âm hòa vào một chỗ!
Lăng Tiêu vẫn đứng giữa không trung như cũ, ôm quyền vái chào bốn phía làm dậy lên một đợt sóng hoan hô.
Ngô Tú Nhi đứng lên, cổ họng gần như đã hô hoán đến khàn khàn, trong đôi mắt đầy ngấn lệ trong suốt. Cảm giác cao hứng hơn gấp trăm lần so với mình chiến thắng, không, phải là một ngàn lần một vạn lần!
Chỉ có điều khiến Ngô Tú Nhi khó hiểu chính là những người này mới vừa rồi hô hoán Vương Chân phải giết chết Tiêu tiên sinh, tại sao bây giờ quay lại ủng hộ Tiêu tiên sinh?
Những người này quá vô tình vô nghĩa sao?
Thân hình Lăng Tiêu chậm rãi hạ xuống. Lúc này, các tuyển thủ trên các lôi đài khác mới bắt đầu thi đấu. Dường như tất cả bị kích thích bởi trận đấu ngắn ngủi vừa rồi mà nhiệt huyết tuôn trào. Sự chú ý của mọi người rất nhanh bị sự phấn khích trên các lôi đài khác hấp dẫn.
Lăng Tiêu đứng trước mặt Vương Chân lúc này vẫn đang ngỡ ngàng ngồi dưới đất. Lăng Tiêu biết rõ, thương thế của Vương Chân không nặng, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương một chút nhưng tĩnh dưỡng một lúc là có thể đứng dậy.
Tuy nhiên, trận chiến hôm nay sẽ là một đả kích thật lớn đối với niềm tin của hắn!
Lúc trước vô cùng cuồng vọng, một chút đường lui cho mình cũng không chừa lại. Kết quả hắn bị đánh bại, bại thê thảm, bại thảm hại! Lại không thể phản kháng chút nào nên gút thắt mà hắn lúc này không thể gỡ được chính là chỗ đó!
- Sao thế? Chỉ thế thôi đã bị đả kích rồi sao?
Lăng Tiêu đứng trước Vương Chân, nhìn xuống hắn:
- Nếu ngươi thực sự yếu đuối như thế, ngươi chẳng có chút giá trị sử dụng nào với ta cả! Ngươi đi đi. Chuyện đánh cuộc của hai chúng ta coi như bỏ qua.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói, sau đó quay người muốn đi.
- Đứng lại!
Lúc này, Vương Chân bỗng đứng lên. Trọng tài hoảng sợ, sợ hắn tấn công Lăng Tiêu, vội vàng nói:
- Vương Chân, trận đấu đã kết thúc. Mời hai ngươi nhanh chóng xuống đài!
Vương Chân không để ý đến trọng tài, nhìn theo bóng dáng Lăng Tiêu, quỳ mọp xuống, cao giọng nói:
- Vương Chân ra mắt chủ nhân!
Cảnh tượng này khiến không ít người đang chú ý nhao nhao, thầm nghĩ :" Thua rồi còn quỳ trước mặt người thắng là sao?"
Trên mặt Tương Vân Sơn hiện lên vẻ vui mừng. Hắn gần như ngay lập tức nghĩ ra hai người trước đó nhất định đã đánh cuộc! Hắn hưng phấn vung tay lên, cứ như thể hắn chỉ cần làm vậy là có thể thu phục Vương Chân. Niềm tin trong lòng Tương Vân Sơn với chủ nhân trẻ tuổi Lăng Tiêu càng lớn hơn!
Lăng Tiêu xoay người lại, cũng không nhanh chóng đi tới đỡ Vương Chân dậy, mà còn hỏi rất thành thực:
- Ngươi tình nguyện sao?
Trong mắt Vương Chân thoáng chút giằng co, sau đó ngẩng đầu:
- Người có thể cho ta một sân khấu lớn tới mức nào?
Lăng Tiêu nhìn vào mắt Vương Chân, thấy dã tâm thật lớn, hơi rùng mình, thầm nghĩ: "Người như vậy không dễ khống chế!". Lăng Tiêu không tự tin rằng mọi người sẽ thần phục mình đơn giản như vậy. Như Tương Vân Sơn, hắn đi theo mình không phải là không có mục đích. Chẳng qua là do mình có thể thỏa mãn cái hắn muốn! Nhưng Vương Chân này, thứ mình cho hắn liệu có thể thỏa mãn hắn không?
Nhưng lại nghĩ đến, chính mình cho đến bây giờ chẳng muốn khống chế gì cả. Chỉ cần đợi đến mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm sau, khi Thục Sơn kiếm phái đã đứng vững ở Thánh Vực, cho dù đến lúc đó Vương Chân thực sự rời đi, ta sẽ sợ hắn sao?
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu mỉm cười:
- Tâm ngươi bao lớn, ta cho ngươi sân khấu bấy nhiêu!
Vương Chân nhìn Lăng Tiêu, đột nhiên mỉm cười, dập đầu xuống sàn lôi đài, trầm giọng nói:
- Chủ nhân không phụ ta, ta vĩnh viễn không phản chủ nhân! Nếu như phạm lời thề, Vương Chân sẽ chết không toàn thây!
Lời thề này là lời thề rất nặng ở Thánh Vực!
Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Vương Chân quả nhiên thông minh! Hắn có thể nhìn ra sự chần chừ của ta đối với hắn. Nhưng mà như thế cũng tốt. Làm việc với người thông minh càng dễ dàng!"
Hắn lền bước tới, nâng Vương Chân dậy, Lăng Tiêu nói:
- Bây giờ, chúng ta hai bàn tay trắng!
Trên mặt Vương Chân không còn chút cuồng vọng, mỉm cười, ngạo nghễ nói:
- So với giữ vững sự nghiệp, ta càng thích sáng tạo sự nghiệp mới!
Cảnh tượng của hai người trên lôi đài đập vào mắt rất nhiều ngươi hữu tâm. Nhất là Vương gia thiếu chủ ngồi trong đám người, híp mắt, sau đó ánh mắt lóe lên, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Khối u ác tính này cuối cùng cũng đã đi.
Những người nghe được tâm trạng thoải mái trong câu nói của Vương gia đại công tử đều chúc mừng hắn. Đồng thời cũng ngầm công nhận, Vương Chân trong Vương gia chẳng khác nào khối u ác tính. May mà hắn chưa bao giờ lấy của Vương gia cái gì! Hơn nữa, cho tới bây giờ, hắn làm việc lỗ mãng, tính tình quái đản. Nếu tâm trí của hắn cũng ưu tú như thực lực của hắn, chỉ sợ sớm đã bị Vương gia đại công tử chém chết!
Đồng thời, trên khán đài có rất nhiều người có lòng âm thầm tiếc nuối rằng mất đi một nhân tài để chiêu mộ. Một số lại suy nghĩ chỉ sợ không nhiều năm nữa Thánh Vực sẽ xuất hiện một thế lực mới!
Tuy nhiên, cho dù là các gia tộc nhỏ cũng không có gì lo lắng. Gần như mỗi ngày trong Thánh Vực đều có gia tộc mới ra đời và mỗi ngày cũng đều có gia tộc bị diệt vong!
Một người thực lực có cường đại đến đâu chăng nữa thì việc gây dựng một thế lực cũng chưa chắc đã thành công. Bởi vì một người muốn thành công cần những nhân tố rất đơn giản, nhưng một thế lực hay một gia tộc muốn thành công lại khó khăn vô cùng!
Lăng Tiêu dẫn Vương Chân, cũng không quay về khán đài mà theo lối đi chuyên dùng cho nhân viên tổ chức thi đấu, trực tiếp rời khỏi nhà thi đấu, quay trở về nhà nghỉ. Chẳng mấy chốc sau, đám người Ngô Tú Nhi và Tương Vân Sơn cũng lục tục kéo về. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Ngô Tú Nhi bị cảnh tượng lúc nãy trên lôi đài làm cho ngạc nhiên đến há hốc miệng, thầm nghĩ: "Vương Chân sao có thể quỳ xuống trước mặt Tiêu tiên sinh? Năn nỉ Tiêu tiên sinh không giết hắn? Hay là xin Tiêu tiên sinh thu hắn làm đồ đệ?"
Không thể không nói, năng lực tưởng tượng của nữ nhân nhiều khi rất mạnh.
Không ngờ thấy Vương Chân và Lăng Tiêu đứng cùng một chỗ, Ngô Tú Nhi lập tức mở to hai con mắt, nhìn Lăng Tiêu, rồi lại liếc Vương Chân, khẽ nhếch mép, không nói không rằng.
Vương Chân thấy Ngô Tú Nhi cũng chủ động cười, nói:
- Nàng chính là cô gái trên khán đài hô muốn giết chết ta? Thực lực nàng tuy không tồi nhưng vẫn còn cần tu luyện thêm.
Ngô Tú Nhi phản ứng lại, bĩu môi:
- Ta tu luyện hay không tu luyện liên quan gì đến ngươi? Còn ngươi, đến đây làm gì?
Lăng Tiêu cười thản nhiên, nói:
- Tú nhi cô nương, từ nay về sau Vương Chân là bạn của ta!
Trong ánh mắt Ngô Tú Nhi hiện lên vẻ không thể nào tin nổi. Mấy ngày nay nàng cũng đã biết Lăng Tiêu đang gấp rút gây dựng thế lực cho riêng mình. Lúc Lăng Tiêu thu nạp Tương Vân Sơn, nàng vẫn chưa cảm thấy gì. Dù sao, Tương Vân Sơn cũng chỉ là một phế nhân. Trong mắt nàng, không có thực lực nghĩa là không có uy hiếp.
Nhưng Vương Chân này tuy bại dưới tay Tiêu tiên sinh, nhưng thực lực của hắn cũng là siêu hạng! Nhân tài như thế mà Tiêu tiên sinh cũng có thể thu nạp dưới trướng sao?
Hắn, hắn chỉ có hai bàn tay trăng!
Trong đầu Ngô Tú Nhi đầy sự nghi hoặc: " Thế giới này điên rồi sao?"