Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 407: Ngộ nhân tính




Vừa nghĩ tới ở chỗ này có khả năng ẩn tàng một linh mạch thật lớn, Lăng Tiêu kích động đến run rẩy cả người, điều này không thể trách Lăng Tiêu thất thố không giữ được bình tĩnh, thật sự sức hấp dẫn của linh mạch đối với một người tu chân mà nói quả thực quá lớn!

Ví dụ một cách đơn giản: Ở Tu Chân Giới có vô số kể các môn phái lớn nhỏ. Trong đó đệ tử của các môn phái lớn có tới hơn mười vạn thậm chí đông tới trăm vạn người! Phía dưới môn phái nếu có một nhánh linh mạch, đều khiến người ta hâm mộ đến đỏ con mắt!

Trăm vạn người!

Nhiều người như vậy chia xẻ một linh mạch, còn khiến người ta thèm muốn. Đại đa số nơi trú ngụ của các môn phái, chỉ có thể được coi như chỗ đầy đủ linh khí, thì còn phải dùng tụ linh trận thu thập linh khí chu thiên ở bốn phương tám hướng tụ tập lại. Có rất nhiều môn phái loại nhỏ, không có năng lực chiếm cứ linh mạch, cũng không có khả năng bố trí tụ linh trận, chỉ có thể dựa vào bản thân dốc sức tu luyện một cách gian truân, để hấp thu từng chút từng chút linh khí trong trời đất!

Kiếm phái Thục Sơn có thể trong mấy chục vạn năm dần dần trở thành một đại phái, chỉ có một nguyên nhân chính yếu đó là vì phía dưới Thục Sơn, có một linh mạch không tính là lớn lắm. Bằng không linh khí ở Tu Chân Giới thời đó rất mỏng manh, làm sao Lăng Tiêu chỉ tu luyện năm mươi năm đã đạt tới Kim Đan kỳ?

Một người khẳng định không có cách nào hấp thu hết được một nhánh linh mạch dù lớn nhỏ bao nhiêu không cần biết, mà hiện giờ Lăng Tiêu chỉ căn cứ vào công hiệu ở phía trên của nhánh linh mạch này, hắn có thể kết luận, linh mạch ở phía dưới tuyệt đối phải lớn hơn nhiều so với linh mạch ở Thục Sơn!

Nếu xây dựng môn phái ở chỗ này... trái tim Lăng Tiêu chợt nhảy lên đập thình thịch, ánh mắt hắn lóe sáng, tâm tình hưng phấn, chữ "hỉ" thất tình đó tạo thành một luồng khí thanh thản vui sướng, từ kinh mạch của toàn thân Lăng Tiêu lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách cả vùng không gian ngầm dưới lòng đất này.

Mà tâm tình của Lăng Tiêu thì đắm chìm trong loại cảm giác vui sướng thoải mái ấy, dần dần chìm vào tận đáy của hàn tuyền, bắt đầu điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng trong linh mạch.

Bởi vì tâm ma mà chân nguyên và tinh thần lực của Lăng Tiêu tạm thời rơi vào trạng thái phong bế thế mà gần như chỉ trong khoảng nửa khắc liền phá tan gông cùm xiềng xích, trong nháy mắt đó Lăng Tiêu liên hệ được với nguyên anh bên trong tử phủ.

Nguyên anh kia bỗng nhiên mở bừng hai mắt bắn tinh quang ra bốn phía, chiến giáp màu vàng bọc toàn thân tỏa ra vầng hào quang cực kỳ chói mắt, đột nhiên từ trong tử phủ của Lăng Tiêu nhảy ra, nhảy vào hàn đàm, sau đó đi theo đáy nước tiến vào bên trong linh mạch, rồi bắt đầu tu luyện điên cuồng!

Lại nhìn trên cơ thể của Lăng Tiêu: ở những chỗ có vết thương ngoài da, đã nhanh chóng khôi phục bình thường, làn da trơn bóng như ngọc cứ như là da thịt trẻ sơ sinh!

Tất cả chấp niệm của Lăng Tiêu trước kia, ngoại trừ liên quan tới Tạ Hiểu Yên, còn lại đều bị Lăng Tiêu tiêu diệt sạch không còn!

Chỉ có chấp niệm liên quan tới Tạ Hiểu Yên, trước mắt Lăng Tiêu không thể đồng hóa, cũng không cách nào thôn tính, càng không thể đuổi ra ngoài cơ thể. Tuy nói chiếm thân thể người ta, nhưng loại sự tình này quả thật khiến người ta chán ghét.

Lăng Tiêu dĩ nhiên quyết định sau khi rời khỏi nơi này, trước tiên tới thế gia Tinh Võ tìm Tạ Hiểu Yên, cởi bỏ kinh mạch toàn thân cho nàng để giải quyết cho xong đoạn nhân quả. Hiện tại Tạ Hiểu Yên đối với hắn mà nói cũng chỉ là người qua đường mà thôi!
Liệt gia Tinh Võ cũng không còn uy hiếp gì với kiếm phái Thục Sơn nữa. Đến lúc đó nếu đã di dời môn phái tới nơi đây còn bày ra đại trận hộ sơn, đừng nói là thế gia Tinh Võ, cho dù tất cả cường giả trên thế giới này đều đến vây công cũng không làm gì được!

Đến lúc đó Lăng Tiêu ở Nhân giới có thể nói tâm nguyện đã giải quyết xong, sẽ chuẩn bị tiến vào Thánh Vực.

Giờ phút này Lăng Tiêu dồn toàn bộ tâm thần và tinh thần lực để nâng cao thực lực của chính mình, không để bất kỳ ngoại cảnh nào tác động, không để bất cứ tâm ma nào quấy nhiễu.

Từng ngày từng ngày trôi qua, chính bản thân Lăng Tiêu cũng không ngờ hắn đã bế quan tu luyện tại trung tâm linh mạch này đã hơn hai mươi ngày!

Lăng Tiêu đột nhiên mở hai mắt bắn ra hai đạo thần quang nhìn như thực chất, dường như có thể nhìn thấu hết thảy sự vật trên thế gian!

Lăng Tiêu vận hành chân nguyên trong cơ thể một đại chu thiên, thở nhẹ một hơi, quả nhiên là phúc nằm trong họa, họa dựa vào phúc. Vạn vật trên thế gian này đều có quy luật, chính mình coi như bị tâm ma nhiễu loạn, bị họa kiếp lần này, nhưng có ai lại nghĩ đến, ở dưới chân núi bề ngoài trông thật bình thường không có gì đặc biệt thế này vậy mà ẩn chứa một linh mạch năng lượng khổng lồ như thế chứ?

Nguyên anh của Lăng Tiêu quay về tử phủ, cả người tiên khí tỏa ra bốn phía, đến ngay cả hang động ngầm này cũng vì Nguyên anh của Lăng Tiêu mà tràn đầy linh khí!

Xuất Khiếu trung kỳ!

Lăng Tiêu thoáng lộ ra một chút tươi cười trên gương mặt lạnh lùng: chính mình đến nơi đây, tuy rằng bởi vì đám sơn tặc, nhưng mình đường đường một người tu chân, chưa từng bị người vũ nhục như thế? Bị người ta dùng roi quấn cổ kéo lê trên mặt đất, nếu không nhờ có Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp hộ chủ, sợ là Lăng Tiêu chỉ có thể xuất khiếu Nguyên anh ra chật vật chạy trốn, mà nếu không tìm được thân thể thích hợp chỉ dựa vào Nguyên anh đó nếu như gặp phải ma thú trên bậc chín, nhất định sẽ trở thành thức ăn làm thuốc bổ cho chúng!

Mối cừu này... không thể không báo!

Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới gã Lâm Lỗi: Không biết vì sao nhớ tới cha con Lâm gia đều có ân với mình, có ân không báo cũng không phải bản tính của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu vừa suy nghĩ trong lòng, đồng thời ánh mắt không hề bị bóng đêm cản trở nhìn cánh cửa đá thật to lớn trước mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười trào phúng, nơi này có lẽ chính là chỗ dựa lớn nhất của lão quỷ kia đây?

Chỉ đáng tiếc là hết thảy nơi đây rất nhanh sẽ trở thành lãnh địa của kiếm phái Thục Sơn!

Khi mình đi rồi, vui vẻ nhất ắt hẳn chính là Lý Võ Trực quốc vương Đế quốc Lam Nguyệt. Tuy nhiên, chính mình làm sao cũng phải cấp cho hắn một phần đại lễ!

Những năm gần đây Lý Thiên Lạc... một tên hèn nhát, môn đồ của Lăng Tiêu đều khi dễ hắn, nhưng hắn tương đối trung thực để cho hắn làm Nhiếp chính vương là tốt lắm! Về phần Lý Võ Hiếu sau này lớn lên, Lăng Tiêu cũng không lo lắng, Lý Võ Hiếu hiện tại tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cũng coi như là đệ tử của Thục Sơn!

Lăng Tiêu lấy ra một bộ quần áo mới trong nhẫn không gian, thay y phục trên người, nếu thực lực của mình đã khôi phục vậy thì cũng không cần phải... tiếp tục trở lại địa lao kia để chịu tội. Nếu Lâm Lỗi đã chết thì cấp cho hai vợ chồng Lâm Hải một món tiền để giúp họ thoát khỏi cảnh bần cùng, tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Tiếp sau đó giết sạch sơn tặc trong sơn trại, vì hắn cũng coi như là báo thù cho chính mình!

Nếu Lâm Lỗi còn sống đám sơn tặc này cũng phải chết! Cũng không phải vì thù hận của bản thân mình, mà Lăng Tiêu đã biết rõ đám sơn tặc này không chuyện ác nào không làm, quả thực chính là một khối u ác tính lớn nhất trong phạm vi trăm dặm nơi đây!
Mình có làm như vậy, cũng coi như làm một chuyện tốt vì dân chúng quanh vùng!

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, ngay sau đó biến mất ở tại chỗ, tiếp đó xuất hiện trên bầu trời sơn trại, từ từ hạ xuống cổng sơn trại. Lăng Tiêu sửa sang lại quần áo, xong cứ như vậy thản nhiên đi thẳng vào bên trong.

......

Bên trong địa lao bỗng dưng mất tích một người nửa chết nửa sống, cũng không có người nào chú ý tới. Ở những địa phương thế này, từ thật xa đã có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi không ai muốn tới gần. Chết một người cũng là chuyện bình thường, hơn nữa địa lao này không ai có thể trốn thoát được. Dĩ nhiên cũng không ai quan tâm người ở bên trong chết sống ra sao. Ngoại trừ tên sơn tặc đóng giả thi thể dù sao cũng có chút buồn bực.

Tuy nhiên lại nói tiếp, sau khi sơn trại bán xong số hàng hóa cướp được, ngoài ra lại một lần nữa đánh lui đợt công kích trả thù của nam tước Tiêu Ân, vẫn không có hoạt động gì khác. Bọn sơn tặc đã cảm thấy như mình sắp bị gỉ sét, chỉ mong sao có chuyện xảy ra để tiếp tục hoạt động vận động cơ thể.

Địa thế sơn trại dễ thủ khó công, từ dưới lên trên cao tới mấy vạn trượng, là ngọn núi cao nhất trong phạm vi trăm dặm. Tuy nhiên muốn lên núi lại chỉ có một con đường đá rộng chừng hai trượng, dốc ngược rất khó đi, một bên là vách núi cao vạn trượng dốc thẳng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm giống như được đẽo gọt bằng đao!

Nếu từ nơi này ngã xuống, trừ phi biết bay nếu không chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!

Điều này cũng là một nguyên nhân trọng yếu vì sao cho tới bây giờ không ai có thể công phá được nơi này. Vì thế thậm chí mấy lần nam tước Tiêu Ân thiết đặt bẫy rập hỏa khí ở bên ngoài định đánh bắt bọn sơn tặc ngông cuồng không chuyện ác nào không làm này. Nhưng không ngờ đám sơn tặc biết rõ đó là bẫy rập, cũng ngông cuồng tiến đến, tiếp đó sau khi cướp đoạt hàng hóa lại nghênh ngang rời đi.

Cung tên đao kiếm bình thường, hoàn toàn không thể gây thương tổn cho bọn chúng. Thế cho nên dân chúng ở vùng phụ cận đều nói đoàn sơn tặc này có sơn thần bảo hộ, sự tình càng lan truyền càng mơ hồ. Đến cuối cùng, nam tước Tiêu Ân gần như nản lòng thoái chí, nhưng bọn cường đạo cũng không có buông tha hắn, ngược lại một lần nữa đánh cướp rất nhiều hàng hóa của hắn.

Một tháng trước, nam tước Tiêu Ân lại chiêu mộ mấy trăm tên lính đánh thuê tấn công lên núi, lính đánh thuê ở dưới đánh lên mới nửa ngày đã bị phía trên lăn cây lăn đá xuống chết hơn phân nửa, lại phải cuốn vó quay về.

Lâm Lỗi thật là may mắn khi nam tước Tiêu Ân bị thảm bại, trong sơn trại bọn cường đạo lo ăn mừng chiến thắng không có trút giận lên đám xui xẻo trong lao tù. Cho nên hơn một tháng nay hắn ở trong địa lao không thấy ánh sáng mặt trời ngày càng trắng da, ngoài ra cũng không có thay đổi gì lắm.

Lăng Tiêu biến mất tuy rằng khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng ở chốn lao tù này, bản thân mình còn lo chưa xong đâu có ai dư hơi nghĩ tới một người xa lạ chứ?

Thân ảnh Lăng Tiêu vừa mới xuất hiện ở cổng trại, lập tức bị hai tên thủ vệ phát hiện, trong mắt chúng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: "Tên oắc con này là ai? Vì sao lại tự chui đầu vào lưới? Xem ra người trẻ tuổi ăn mặc quần áo hoa lệ, bộ dáng cực kỳ anh tuấn cũng không giống đầu óc có vấn đề? Ủa! Mà sao bốn năm trạm gác ngầm phía dưới đều không có phản ứng gì? Nhìn dáng vẻ của hắn như đang thảnh thơi đi dạo sân vườn, rõ ràng là một thư sinh tưởng nơi này là phong cảnh du ngoạn!"

- Mẹ nó! Mấy trạm gác ngầm phía dưới quá lười biếng rồi!

Một sơn tặc gác cổng trề môi lẩm bẩm nói:

- Cứ để cho lão Đại trừng phạt bọn họ! Tuy nhiên, nhìn tên này thật giống như con dê béo? Ha ha! Lại còn da thịt mịn màng. Con bà nó! Thời gian gần đây chúng ta ở lỳ trong trại thiếu vắng đàn bà! Không ngờ lão tử lại cảm thấy có hứng thú với nam nhân! Ha ha ha!

- Ha ha! Món hàng ngon lành như vậy, cũng coi như huynh đệ ta tốt phúc! Thừa dịp hiện tại không có chuyện gì, chúng ta bắt hắn lộng đi khoái hoạt đi!

Gã sơn tặc kia dáng người cao lớn thô kệch, cười ha hả nói.

Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một màn hơi lạnh, khóe miệng khẽ động, vươn tay phải ra ngón cái và ngón trỏ bấm thành một vòng tròn búng ra ngoài... một đạo kiếm khí từ ngón tay Lăng Tiêu bắn ra, tức thì tại mi tâm của gã lên tiếng đầu tiên chợt xuất hiện một lỗ to cỡ ngón tay, máu tươi trộn lẫn óc bắn tung tóe, văng lên đầy mặt đầy đầu cổ gã sơn tặc kia!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến gã sơn tặc vừa rồi còn cười to thoải mái hoàn toàn sửng sờ đứng lặng tại chỗ, không đợi hắn kịp phát ra tiếng thét hoảng sợ, lại một đạo kiếm khí xuyên qua yết hầu của hắn, thân mình hắn phù phù một tiếng mới ngã bịch xuống đất. Tròng mắt hắn lồi ra ngoài thật giống như mắt cá chết, chỉ sợ đến chết, hắn cũng chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Lăng Tiêu chậm rãi lắc lắc đầu, trên mặt không có biểu tình gì, giết hai tên rác rưởi này cũng không thể khiến hắn sinh ra cảm xúc hứng thú, thậm chí cũng chẳng muốn sử dụng đến kiếm.

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cổng sơn trại cao chừng mười trượng, rộng tới bảy tám trượng. Chân nguyên toàn thân hắn lưu chuyển tốc độ tăng nhanh, bộc phát ra một luồng khí thế hào hùng, bỗng dưng nổi lên như một trận cuồng phong lốc xoáy thật lớn quét tới, cổng sơn trại vô cùng chắc chắn đó giống như một mảnh lá cây trước cơn bão táp!" Ầm" một tiếng bị thổi sụp đổ tung bay tán loạn. Bên trong sơn trại lập tức truyền ra một tràng tiếng thét kinh sợ!

Sau đó trong nháy mắt nhảy ra hai ba mươi người, trợn mắt há hốc mồm nhìn chỗ cổng trại.

Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, không ai nhận ra hắn: người trẻ tuổi vận quần áo quý giá đẹp đẽ, bộ dáng cực kỳ anh tuấn này lại là gã tiện dân đóng giả thi thể một tháng trước bị bọn họ dùng roi ngựa kéo lê trên mặt đất.

Những người đó đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng mất đi năng lực suy nghĩ, đầu óc chúng xoay chuyển chỉ một điều: Chạy đi! Chạy mau! Chạy lẹ đi báo tin cho Đại đương gia!

Giờ phút này Đại đương gia của sơn trại vừa mới nỗ lực chiến đấu một hồi, đang ôm hai nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, thân mình trần truồng nằm thở dốc trên giường. Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ: khi nào thì có thể khai khẩu được lão quỷ kia. Trước kia khi bọn họ tiến vào hàn tuyền, đều bị dùng miếng vải đen bịt mắt, hơn nữa dọc theo đường đi bố trí vô số cơ quan ngầm, không có lão già kia không ai có thể đi vào.

Hắn đã thử nghiệm rất nhiều lần, mỗi lần đều bị tổn thất mấy tên huynh đệ, tới cuối cùng, đã không còn ai dám tiến vào nơi đó!

Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, nếu nắm trong tay một tài nguyên tốt như vậy, thì đến nay Đại đương gia sẽ không thỏa mãn làm một đầu lĩnh cường đạo đơn giản thế này.

Hắn đang suy nghĩ, nếu chính mình có thể huấn luyện ra một chi quân đội một vạn người, mà đao thương bất nhập vậy chẳng phải là một đội quân vô địch sao? Cho dù là muốn lật đổ Quốc vương của đế quốc Tái Nhĩ, tự mình lên làm hoàng đế, cũng không phải không có khả năng?

Đại đương gia đang nghĩ đến nếu chính mình lên làm hoàng đế, đến lúc đó hậu cung có vô số mỹ nữ, muốn ngủ với ai thì ngủ... Hắn đang bay bổng bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng đập cửa dồn dập, tâm tình Đại đương gia đang sung sướng lập tức biến mất không thấy, gương mặt hắn sa sầm xuống.

Sơn tặc chính là sơn tặc, một chút quy củ cũng không có! Tương lai nếu mình làm hoàng đế, những tên này thật không lưu lại được! Trong lòng nghĩ, hắn lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì? Sao hoang mang hoảng hốt như vậy? Chẳng lẽ nam tước Tiêu Ân, lại mang nữ nhân tới tặng cho ta nữa sao?

Bên cạnh hắn hai nữ nhân trẻ đẹp đều lộ sắc mặt buồn bã, hai nàng là trong một lần cướp bóc, bị Đại đương gia sơn trại này từ phủ nam tước Tiêu Ân cướp đem lên núi.

Cũng bắt đầu từ lần đó, giữa hai phương đã kết oán cừu, bởi vì hai nữ nhân này vốn là tiểu thiếp rất sủng ái của nam tước Tiêu Ân.

Vị ngoài cửa kia đương nhiên biết thủ lĩnh của mình thuộc loại người gì, hắn khẩn trương lập cập nói:
- Không... không phải! Đại đương gia! Có người... từ phía dưới đánh đi lên, một kích đã đánh sụp đổ nát vụn cổng sơn trại chúng ta...

Đại đương gia từ trên giường lập tức ngồi bật dậy, sau đó nhảy xuống mặt đất, cả người trần truồng, tiến lên mở tung cánh cửa, phía sau hai nữ nhân trên cái giường lớn cả kinh kêu một tiếng chộp lấy tấm chăn trùm lên người che chắn cảnh xuân tươi đẹp... tên thủ hạ kia thì trước sau cúi gầm đầu không dám nhìn vào bên trong.

- Ngươi nói lại lần nữa xem, chuyện gì xảy ra?

Đại đương gia chợt biến đổi sắc mặt, không thể so sánh hắn với bọn sơn tặc bình thường này, nhiều lắm là Kiếm Thị bậc ba có chút khí lực, cũng có thể xem như cao thủ. Còn hắn là trưởng quan chân chính từ quân đội xuất ngũ! Thực lực đã đạt tới Đại Kiếm Sư bậc bốn!

Hơn nữa thời điểm hắn ở chung với lão quỷ hiện đang ở trong địa lao kia, đã nghe lão quỷ từng là kẻ mạo hiểm giảng giải rất nhiều về chuyện võ giả. Người có thể một kích chấn nát tan cổng sơn trại, khẳng định là cấp bậc võ giả cách biệt không phải cỡ như hắn có thể chống lại!

Rất có khả năng, người ta chỉ nhích động một ngón tay đã có thể bóp chết hắn!

Không thể không nói, trên phương diện này Đại đương gia còn may là kẻ tự biết mình.

- Hắn đánh vào đây?
Đại đương gia gắng gượng ép mình tỉnh táo lại, rất nhanh khoác lên mình bộ quần áo, sau đó hắn bắt đầu ở trong phòng vơ vét gói gói từng bó lớn kim phiếu cho vào trong bao.

Tên thủ hạ khóe miệng hơi hơi co giật, hắn hiểu rằng đây là Đại đương gia muốn chạy trốn, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Hắn còn đang ở chỗ cổng sơn trại, tuy nhiên...

Gã thủ hạ sơn tặc này còn chưa kịp nói xong liền cảm giác trước mắt mình tối sầm lại, cái loại cảm giác sợ hãi không ngờ lại tiêu biến mất, trong khoảnh khắc trước khi chết hắn lại có cảm giác như mình được giải thoát!

Người trẻ tuổi kia mang lại cho bọn chúng áp lực quả thực quá lớn, lớn đến nỗi có thể làm cho người ta ngã gục.

- Tuy nhiên cái gì?
Đại đương gia mới vừa hỏi ra khỏi miệng, lập tức có cảm giác như không thích hợp, hắn vươn tay rút thanh bảo kiếm trên bàn hàn quang bắn ra bốn phía, sau đó mạnh mẽ quay người lại đâm ra, lại đâm vào khoảng không.

Ánh mặt trời vừa lúc từ ngoài cửa chiếu vào, Đại đương gia nhìn ra ngoài cửa, bỗng nhiên cảm giác có chút chói mắt, người trẻ tuổi vẫn còn đứng ở cửa, ở chỗ sâu trong ánh mắt mang theo một tia trào phúng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

Đại đương gia nhìn Lăng Tiêu ánh mắt đầy sợ hãi, một cỗ cảm giác lạnh như băng lan khắp thân thể hắn, còn có cảm giác như tay chân bị bó lại đứng chết lặng. Rõ ràng người thanh niên này không có phóng ra chút áp lực nào, nhưng cứ như vậy đứng ở nơi đó lại như một pho tượng thần linh không thể xâm phạm!

- Ngươi là ai?
Cặp môi Đại đương gia run run, đã nhanh chóng chết lặng lên tiếng hỏi.

Lăng Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên, chỉ có điều trong tiếng cười kia lại mang theo giá lạnh vô tận, vì thế khiến cho thanh âm của hắn nghe như là xuyên qua tảng băng lạnh giá rồi vọng lại.

- Như thế nào, Đại đương gia không nhớ ta à? Lúc trước ở trên đường núi, ung dung vung roi ngựa, cuốn ta kéo lê phía sau chân ngựa, còn có gì khoái chí hơn chứ? Lúc này mới qua một tháng, không ngờ đã quên mất ta rồi! Ha ha! Đại đương gia thật đúng là quý nhân hay quên?

Đại đương gia hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp trên mặt đất, nước mũi nước mắt cùng nhau tuôn ra, rên rỉ nói:
- Đại gia! Xin bỏ qua cho ta! Ta có mắt không tròng, ta không phải là người!

Nói xong liền vung hai tay "bốp bốp" tự vả vào miệng mình. Hai nữ nhân không mặc quần áo trên giường kia thậm chí quên luôn mình phải làm gì, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân kia hiện giờ như một vị thần trong mắt các nàng, lại nhìn kẻ quỳ sụp trước mặt người trẻ tuổi kia vừa khóc lóc kể lể vừa luôn tay vả vào miệng mình.

Trên đời này, còn có sự tình nào vừa buồn cười, vừa rung động lòng người hơn so với cảnh này?

Bỗng dưng, một nữ nhân cả người trần như nhộng từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó thét lên chói tai, điên cuồng nhằm phía Đại đương gia đang quỳ trên mặt đất, đánh đấm cào cấu túi bụi lên đầu lên mặt hắn, kèm theo trong miệng tiếng kêu khóc the thé.

- Ngươi là đồ súc sinh! Đồ cặn bã! Ta cắn chết ngươi!

Nữ nhân này dường như điên rồi, không ngờ lại há miệng cắn vào cổ của Đại đương gia! Đại đương gia bị nữ nhân này đổ ập xuống đánh đập cào cấu một hồi, hắn tưởng chừng như đang nằm mơ, chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, không ngờ nữ nhân điên này lại chụp cắn vào yết hầu của hắn.

Mắt thấy nữ nhân trước giờ vẫn luôn như một con dê con không ngờ trong phút chốc lại biến thành một con mèo rừng phẫn nộ, Đại đương gia theo bản năng gầm lên giận dữ, giơ bàn tay lên định tát một cái đánh chết nàng ta. Nhưng gã Đại đương gia ngàn vạn lần không nghĩ tới, cánh tay hắn vừa giơ lên lại mềm nhũn rơi sụp xuống, toàn thân đều không dậy nổi nửa điểm khí lực!

Biến hóa này khiến hắn hoảng sợ vạn phần, không kìm được chuyển ánh mắt về hướng người trẻ tuổi vẫn lặng lẽ đứng ở nơi đó, không nghĩ tới chỉ nhìn thấy một bóng lưng. Cùng lúc nữ nhân kia bị dọa cho sửng sốt ở trên giường, dường như lúc này mới kịp phản ứng, nàng ta cũng nhảy xuống giường, chụp lấy thanh bảo kiếm Đại đương gia ném xuống đất, nhằm thẳng vào "tiểu đệ đệ" của Đại đương gia hung hăng đâm vào một nhát!

Oa!!!

Đại đương gia thét lên một tiếng thảm thiết long trời lở đất, thậm chí khiến cho chim thú trong rừng xung quanh sơn trại hoảng sợ bay chạy tán loạn! Toàn bộ sơn trại lúc này, trừ Đại đương gia, tất cả bọn sơn tặc đều tập trung trong sân trước tụ sảnh, cả đám đều tự trói mình nối thành từng chuỗi.

Cũng không phải Lăng Tiêu nhân từ nương tay định buông tha cho bọn chúng, mà Lăng Tiêu muốn để cho những người bị nhốt trong địa lao có cơ hội trả thù!

Trong phòng phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết và cầu xin tha thứ của Đại đương gia, khiến cả đám sơn tặc bị trói trước sân trên mặt mỗi tên đều xám xịt như màu đất, không ít tên bị dọa cho hoảng sợ đến tè trong quần, giữa đám người bốc lên một mùi tanh tưởi khó ngửi, nhưng lại không có kẻ nào cảm giác được.

Trước đây khi bọn chúng treo dao mổ ở trên đầu người vô tội, có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bọn chúng phải nhận được báo ứng như thế này?

Đại đương gia bị hai nữ nhân kia tra tấn ước chừng thời gian tới một nén nhang, tiếng kêu thảm thiết mới dần dần nhỏ đi.

Toàn thân hai nữ nhân đều là vết máu, tóc tai bù xù, bộ dáng có vẻ hạ tiện, thấy Đại đương gia đã chết, hai nàng ôm đầu khóc rống lên, sau đó liếc trộm về phía người trẻ tuổi đứng ở đó đưa lưng về phía bên này. Hai nữ nhân nhìn nhau một thoáng, trong mắt đều lộ ra tia kiên quyết. Vẫn là nữ nhân nhảy xuống giường trước đó, chụp lấy thanh dao găm sắc bén trên bàn, run giọng nói:
- Ca ca bên ngoài kia! Đa tạ ngài đã giúp chúng ta báo đại thù, đại ân của ngài kiếp sau chúng ta sẽ hoàn trả!

Nói xong cắn răng một cái, đâm mạnh mũi dao nhọn hoắc vào ngực. Truyện Sắc Hiệp

Một cơn gió nhẹ cuốn thanh dao găm trong tay nữ nhân đi, đồng thời truyền đến giọng nói ấm áp của Lăng Tiêu.

- Hà tất phải như thế! Đám cường đạo sơn tặc này nhiều năm như vậy tích lũy không ít tiền tài. Lát nữa các ngươi chia nhau của cải bị cướp đoạt đó, nếu không muốn đối mặt với người cũ, vậy thì đi đến phương xa, ẩn cư là được, thế giới này rất rộng lớn. Tự sát chỉ là sự lựa chọn của kẻ ngốc, đó là dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình.

Hai nữ nhân rốt cuộc không kìm được bật khóc òa lên, mấy năm chịu ủy khuất tại trong khoảnh khắc này toàn bộ đều được giải phóng.

.......

Thời điểm những người trong địa lao đó lại nhìn thấy ánh mặt trời, thậm chí rất nhiều người kích động đến hôn mê, những người khác hoặc là bật khóc hoặc là cười rộ lên, dù sao tất cả đều biểu hiện thật không bình thường.

Chỉ có lão quỷ lưng còng tóc sắp dài tới chân kia và gã Lâm Lỗi tuổi trẻ, coi như bình thường. Lão quỷ thấy thảm trạng cái chết của Đại đương gia, sau đó biết được là bị hai nữ nhân giết chết, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả, không ngờ một hơi không kịp đi lên, đang sống thế mà chết vì cười!

Lăng Tiêu sớm biết lão quỷ này cũng không phải là người lương thiện gì. Lão là đầu lĩnh tiền nhiệm của sơn trại, đương nhiên đối với lão cũng chẳng thương tiếc chút nào. Lăng Tiêu để cho những người trong địa lao đó tự mình xử trí đám sơn tặc bị trói gô trên sân, kết quả có thể nghĩ biết.
Sau một hồi tiếng kêu la thảm thiết, sơn tặc trên sân không còn tên nào sống sót, toàn bộ bị đám người kia phẫn nộ giết chết sạch, sau đó vứt xác xuống vực núi sâu vạn trượng làm mồi cho dã thú!

Những người này ở bên trong địa lao gần như không có nửa điểm sức lực, nhưng ở thời điểm báo thù kia, tất cả đều bộc phát ra tiềm lực kinh người! Sau khi giết sạch bọn sơn tặc, tất cả đều ngồi trên mặt đường, có mấy người bị giam rất nhiều năm chịu không nổi loại kích thích này, nối tiếp nhau bật ngửa chết đi, tuy nhiên trên mặt tất cả bọn họ vẫn còn lưu lại nét cười thỏa mãn!

Ít nhất, lúc còn sống bọn họ đã thấy lại bầu trời xanh trên cao, ngửi được bầu không khí trong lành, thấy được hoa cỏ tươi đẹp, và trọng yếu nhất là chính họ đã tự tay giết chết đám sơn tặc tội ác tày trời này!

Lăng Tiêu để cho hai nữ nhân chỉ ra tất cả tiền tài của cải tên Đại đương gia cướp được chứa bên trong sơn trại, tiến hành kết toán sơ khởi, không ngờ có tới mấy chục vạn kim tệ! Con số này đến ngay cả Lăng Tiêu cũng có chút kinh ngạc, mấy chục vạn nếu đổi thành tiền đồng đúng là con số triệu kếch xù! Cho dù là một số phú hào quý tộc, cũng không thể xem thường khoản tiền này.

Cho nên, hai nữ nhân cảm kích Lăng Tiêu, tất cả tiền tài đều xếp chồng chất trước mặt Lăng Tiêu, Lâm Lỗi đứng ở một góc thờ ơ nhìn khoản tiền lớn đó không nói một lời.

Mà những người sống sót khác, cả trai lẫn gái bị sơn tặc cướp bóc bắt cóc lên núi, tổng cộng còn có hơn bốn mươi. Trừ hai nữ nhân và Lâm Lỗi, phần lớn ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào đống kim tệ và các loại tài vật vô giá chất cao như núi.

Tính con người tham lam, vào giờ khắc này đã hiện lộ ra trọn vẹn.

Lúc ban đầu, bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào chạy thoát khỏi hang động ma quái đó, khi bọn họ đã tự tay báo thù, và thời điểm thoát ly khỏi chốn ma quái này thì lại nhìn thấy đống của cải kinh người. Bởi vì nghe người ta đồn đại, nói người trẻ tuổi thực lực hùng mạnh như thần linh, dường như không có ý định đụng tới món tiền tài kếch xù này.

Như vậy... có phải có ý nghĩa, bọn họ đều có thể được chia phần rất nhiều hay không?

Uy lực của Lăng Tiêu chấn nhiếp, khiến những người này không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng vẻ tham lam lồ lộ trong mắt chúng, vẫn khiến hai nữ nhân kia nguội lạnh cả tâm lòng. Thậm chí ngay trong đám người đó, vẫn còn có kẻ nối giáo cho giặc! Hai nàng còn nhớ rõ, thời điểm các nàng vừa bị bắt lên núi, thậm chí thấy trong bọn sơn tặc có một số người là dân sinh sống ở địa phương!

Bởi vì những người này khi biết được chạy trốn vô vọng rồi bắt đầu bị bọn cường đạo đồng hóa. Sau đó đối đãi với người bị cướp bóc mới lên núi, ngược lại còn hung tàn ác độc hơn so với đám sơn tặc!

Hai nàng nhìn chằm chằm vào lão già hơn năm mươi tuổi trong đám người, đó là lão già phụ trách nấu bếp. Chính là hắn, vào lúc Đại đương gia không có ở trại, thậm chí muốn vụng trộm chiếm tiện nghi hai nàng!

Hai nàng lại nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cố áp chế chôn sâu mối hận ý trong lòng, bỗng nhiên nữ nhân tính tình mãnh liệt lên tiếng:
- Ân nhân! Cảm tạ ngài đã cứu chúng ta, chúng ta sao còn dám nghĩ tới những tài vật đó nữa, nếu không có chuyện gì chúng ta muốn rời khỏi, một khắc cũng không muốn chờ tại đây!

Lời nữ nhân này vừa ra khỏi miệng, trong đám người lập tức truyền đến một trận xôn xao, không ít người khe khẽ nói nhỏ với nhau, và chuyển ánh mắt không tốt dán vào mình hai nàng.

Lòng thầm rủa: ân nhân người ta không lên tiếng, các ngươi khoe khoang cái gì thanh cao? Lúc bị Đại đương gia đùa bỡn cưỡi dưới thân, sao không thấy các ngươi cao thượng!

Tất cả thần thái và đối thoại của mọi người Lăng Tiêu đều thu vào mắt, tiếng thầm thì nho nhỏ đó, sao có thể thoát được tai của Lăng Tiêu? Hắn không khỏi vì tính người ích kỷ tham lam vô nhân tính của bọn họ mà cảm thấy chút xót xa. Kỳ thật tất cả đều là người bị xui xẻo, đều là kẻ vô tội, bị bắt lên đây đã đủ đáng thương rồi.

Nhưng cố tình đa số người, dường như thấy người khác xui xẻo hơn mình thì tâm tình lại khoái trá!

Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán, hướng về phía Lâm Lỗi vẫy tay, sau đó nói:
- Lâm Lỗi! Chuyện nơi này ngươi tới xử lý, ta giao cho ngươi quyền hạn lớn nhất!

Lâm Lỗi đầu tiên là sửng sốt, lập tức cảm giác được ánh mắt cực nóng của mọi người nhìn phía hắn gồm đủ vừa hâm mộ vừa ghen tị. Trên mặt Lâm Lỗi cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng chút nào:
- Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?

Trong đám người, đa số đều đang chửi thầm gã thanh niên này đầu óc có vấn đề rồi! Chỗ tốt lớn lao như vậy giao cho ngươi, không ngờ ngươi lại không muốn nhận? Nếu không phải trước đó Lăng Tiêu biểu hiện quá mức đáng sợ, e là trong đám người đã có kẻ làm Mao Toại* tự đề cử mình hoặc là xông lên giành giựt rồi!

Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

Trên mặt Lăng Tiêu nổi lên một nụ cười thân thiện:
- Bởi vì ta tin ngươi.

Lý do này cũng tính sao? Lâm Lỗi cảm thấy rất hiếu kỳ. Giờ khắc này, hắn đương nhiên biết người trước mặt tất nhiên cái tên bỗng dưng biến mất trong địa lao, cũng biết người này không phải là người tầm thường, nhưng vì sao lúc trước lại sa sút như thế? Dù hắn có suy nghĩ bạc đầu cũng không thể giải thích được. Dù sao trên người Lăng Tiêu lúc ấy vết thương khắp người đầm đìa máu tươi là không phải giả.

Tuy nhiên nghĩ đến tiềm lực kéo dài sự sống kinh khủng của Lăng Tiêu, nếu đổi là người khác, bị roi ngựa cuốn cổ kéo lê thật xa như vậy, e là sớm đã chết từ lâu.

Lâm Lỗi không có tiếp tục bác bẻ. Trên thực tế, hắn cũng phi thường phản cảm với vẻ tham lam trong mắt những người đó, hắn lên tiếng nói:
- Vậy ta có thể đề nghị được không?

Lăng Tiêu gật gật đầu, Lâm Lỗi nói tiếp:
- Lần này Nam tước đại nhân bị cướp hàng hóa, đều còn nguyên ở đây, ta hy vọng, mấy thứ này có thể trả lại cho Nam tước đại nhân!

Lăng Tiêu có chút tò mò nhìn thoáng qua Lâm Lỗi, lập tức hiểu được người trẻ tuổi này rất thông minh: số hàng hóa đó gần như là lần đầu hắn nhìn thấy! Lúc này đã qua lâu như vậy vẫn còn nhớ, mà hiển nhiên cũng không ở trong phạm vi quản hạt của hắn!

Vừa không có đắc tội với Lăng Tiêu, lại bảo đảm được địa vị của mình. Dù sao, Lăng Tiêu cũng tin rằng gã quý tộc có thể ba lần bảy lượt bao vây tiễu trừ sơn tặc, không thể là loại người kiêu ngạo vong ân phụ nghĩa! Cách làm của Lâm Lỗi đối với thân phận hắn mà nói, là chính xác nhất!

Lăng Tiêu dứt khoát gật gật đầu:
- Đương nhiên có thể.

- Vậy! Cảm ơn!
Đến bây giờ, lần đầu tiên Lâm Lỗi nói hai chữ cảm ơn với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, nói:
- Ta đi bách bộ một chút.

Thân ảnh Lăng Tiêu vừa mới biến mất trong tầm mắt mọi người, gần như phản ứng đầu tiên của mọi người chính là bu quanh Lâm Lỗi, sau đó lớn tiếng la hét nào là mấy năm nay bọn họ chịu cực chịu khổ, nào là bọn họ năm đó bị cướp tài vật có bao nhiêu thứ này thứ kia, quả thật ồn ào như ong vỡ tổ.

Hai nữ nhân, vẻ mặt khinh miệt nhìn những người đó.

Lâm Lỗi nhìn một trung niên hơn bốn mươi tuổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi bị cướp mấy vạn kim tệ? Ngươi không phải là thôn dân Quách gia thôn cách đây hơn ba mươi dặm sao? Các ngươi bán sạch cái thôn đó cũng không có giá tới mấy vạn kim tệ, nói dối cũng không nhìn bộ dáng của mình xem!

Gã trung niên kia bởi vì ở trong địa lao một thời gian dài, sắc mặt tái nhợt như người bệnh, giờ này gân xanh trên đầu nổi lên, cả giận nói:
- Ngươi như thế nào biết ta là nguòi Quách gia thôn, ta rõ ràng là thương nhân tới nơi này!

Lâm Lỗi thuận tay ở trong một rương, nắm lên một nắm kim tệ, ước chừng có hơn mười miếng, nhét vào trong tay gã trung niên, sau đó lạnh lùng nói:
- Cầm tiền này rồi cút đi hay là chết tùy ngươi lựa chọn!

Gã trung niên nhìn ánh mắt Lâm Lỗi sắc bén như đao, và thanh kiếm bên hông Lâm Lỗi, lập tức khí thế xìu xuống, van xin nói:
- Tiểu ca! Van xin ngươi! Ta chịu tội trong này cũng đã nhiều năm như vậy, cấp thêm cho ta một ít đi!

Lâm Lỗi khẽ thở dài một tiếng, hắn không sợ người khác cường ngạnh, chỉ sợ những người mềm giọng muốn nhờ vả này, đều là một đám người cơ khổ cả! Hắn lại giơ tay nắm một nắm to, thêm hai lần đâu chừng năm sáu mươi kim tệ, đổi thành tiền đồng cũng tới năm sáu vạn.

Thấy bộ dáng người nọ còn chưa đủ, Lâm Lỗi lắc đầu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Các ngươi thực nghĩ số của cải này đều toàn bộ chia cho các ngươi sao? Có hai điểm, thứ nhất: ân nhân tuy rằng nói không cần, nhưng chúng ta không thể mang ơn không báo! Cho dù ân nhân thực không cần, còn có điểm thứ hai: trong số của cải này, ước chừng có một nửa là của nam tước Tiêu Ân đại nhân! Chẳng lẽ các ngươi thực nghĩ muốn lấy tài bảo vốn thuộc về Tiêu Ân đại nhân, mà có thể bình yên còn sống... không bị Tiêu Ân đại nhân trả thù sao?

Lâm Lỗi vừa nói xong lập tức khiến đa số người tại đây trấn tỉnh lại, lòng tham quấy phá khiến bọn họ gần như đánh mất năng lực suy xét hơn thiệt. Hiện tại nghĩ đến, tất cả đều toát mồ hôi lạnh cả người. Đúng vậy! Bọn họ mang một lượng lớn của cải về nhà, đừng nói có thể rơi vào sự trả thù của Tiêu Ân đại nhân hay không. Mà những người lân cận một khi biết được ùn ùn kéo đến, sao biết họ có thể hay không đến bắt chẹt vơ vét tài sản bọn họ?

Thật đâu khác gì vừa mới thoát miệng cọp, lại rơi vào hang sói!

Không ít người đều cầm năm sáu mươi kim tệ lặng lẽ rời đi. Những người này, phần đông đều là bị nhốt trong địa lao, có mấy người chứng thật đúng là thương nhân, trên cơ bản cũng đều lấy lại tài vật nguyên vốn thuộc về bọn họ.

Lăng Tiêu thầm theo dõi, thầm gật đầu tán thưởng, Lâm Lỗi này kế thừa tính thành thật và chất phác của phụ thân, đồng thời lại có đầu óc khôn khéo, cho dù mình không giúp hắn, với thời gian tất nhiên hắn cũng trở thành người tài giỏi!

Đương nhiên, người tài giỏi này, hoàn toàn chỉ là có tài trong giới thế tục, nếu chính mình thúc đẩy hắn một phen, như vậy có thể lên cao đến đâu thì toàn bộ trông vào chính bản thân hắn!

Cuối cùng còn lại mười mấy người, Lâm Lỗi nhíu mày, bởi vì mười mấy người này, đại bộ phận đều là bị sơn tặc bắt lên núi, cũng không có quăng vào địa lao, mà là ở lại trong sơn trại làm người hầu phục vụ này nọ!

Nói thật, Lâm Lỗi không có nửa điểm hảo cảm với những người này! Bởi vì hắn từ trong mắt hai nữ nhân kia, nhìn ra vẻ khinh miệt dành cho những người này. Tuy nhiên, ân nhân nếu đã phân phó phân chia tài vật cho bọn chúng, vậy thì cứ dựa theo cách vừa rồi phân phối là được.

Không ngờ lão già năm mươi tuổi đó khinh thường nhìn thoáng qua Lâm Lỗi, rồi chậm rãi nói:
- Tiểu tử! Nếu không nói sai, ngươi chính là thủ hạ mới nhận của Tiêu Ân đại nhân phải không?

Lâm Lỗi hơi chau mày, giọng điệu của lão già này có vẻ cao cao tại thượng, khiến hắn thật không thích, nhưng không có phản bác, gật gật đầu.

Lão già khẽ bỉu môi, cười cười vẻ khinh thường, sau đó nói:
- Ngươi thật ra làm rất tốt! Thay Tiêu Ân đại nhân bảo vệ một lượng lớn của cải. Thật rất có tâm kế đấy!

Thấy lão già dài dòng, Lâm Lỗi lạnh lùng nói:
- Lão là ai?

- Ta là ai? Ha ha! Ngươi quả nhiên là người mới!
Lão già không cảm nhận được người trẻ tuổi kia tồn tại, trong lòng vững vàng hơn, huênh hoang nói:
- Ta là đệ đệ của quản gia Tiêu Ân đại nhân! Đại quản sự ngoại vụ của phủ! Hừ hừ! Bây giờ ngươi có biết ta là ai không?

Lâm Lỗi sửng sốt, lập tức ngưng thần ngẫm nghĩ một chút: Đúng thực có chuyện như vậy! Hắn nhớ rõ đại quản gia của phủ vẫn mặt mày cáu có, sau đó nghe nói là đệ đệ lão bị sơn tặc bắt đi, không biết chết sống ra sao, không ngờ lại là lão già này.