Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 404: Cảm Giác "Sợ"




Chúng nữ nhân đứng dưới ánh tà dương đỏ như máu. Trong lòng đều tưởng niệm, nhìn về phương xa.

- Lăng Tiêu, huynh ở đâu?

o0o

Lăng Tiêu mở mắt ra, cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng dài, trong mộng, hắn đi đến một thế giới rực rỡ và xa lạ, linh khí của thế giới đó rất sung túc, tất cả võ giả đều tu luyện kiếm kỹ, khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy rất thân thiết.

Bởi vì là đệ tử của Thục Sơn, hiển nhiên hắn yêu thích nhất là kiếm!

Trong thế giới kia, hắn phụ thể vào một hài tử được sinh ra trong một gia đình có cha là một đại tướng quân, hài tử đó cùng tên với hắn, tính tình mềm yếu, nhưng cũng rất quật cường, đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể thay đổi được!

Người cùng tên với hắn, ngoại từ cái tên ra thì không có gì giống hắn cả, phải nói là hoàn toàn khác nhau!

Tỷ như, người kia là một thiên sinh phế tài, căn bản không thể tu tiên!

Vì thay đổi thể chất, Lăng Tiêu không ngại mạo hiểm tiến vào tuyết sơn, để tìm thánh quả Phạm Đế Á, cũng chính là Tử Lam Chu quả.

Trên đại tuyết sơn, nguy hiểm trùng trùng! Ma thú cấp cao có hằng hà sa số!

May mắn là hắn nắm giữ biện pháp tránh né của tu chân giới, không ngờ lại có thể dùng được ở thế giới kia.

Như thế, mọi việc tiến triển dần.

Hai mắt của Lăng Tiêu thoạt nhìn qua có chút vô thần, vẫn đnag nhớ lại chuyện cũ, quen biết Diệp Tử, nhìn thấy Tạ Hiểu Yên, nhìn thấy Thượng Quan Vũ Đồng, tiến vào thảo nguyên Lưỡng Hà.

Dần dần, hai mắt Lăng Tiêu có thần trở lại, sau đó hắn kinh hãi tỉnh lại, chính mình đang nằm mơ, hắn căn bản là đang tồn tại ở thế giới này!

Lúc này, Lăng Tiêu cảm giác được chân nguyên trong cơ thể của mình trống trơn, căn bản là nó không tồn tại, chứ đừng nói chi đến nguyên anh trong nội phủ!

Nếu như không phải Lăng Tiêu nhìn thấy một chiếc giới chỉ trên tay mình thì thậm chí là còn hoài nghi mình đang nằm mơ!

Thử dùng tinh thần lực mở giới chỉ ra, hắn kinh hoàng phát hiện ra tinh thần lực của hắn cũng không còn!

Lăng Tiêu cố nâng một cánh tay lên, vừa mệt mỏi lại vừa yếu, giống như mà một người vừa qua cơn bạo bệnh, đã lâu không xuống giường, cả người vô lực.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lúc này Lăng Tiêu mới bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, đập vào mắt hắn là một bức tường bằng đất, trên tường có dán hai bức tranh, nhưng không nhìn rõ được, xà ngang được xây dựng theo lối cổ xưa, trên đó có không ít mạng nhện. Ánh nắng rực rỡ đang từ bên ngoài len qua cửa sổ mà vào, vô số hạt bụi bay múa trong không trung.

Lăng Tiêu thở dài một hơi, sau đó mới nhớ đến, mình đang đi trên đường thì bất tỉnh, xem ra là có người hảo tâm cứu giúp.

Trong phòng còn có mùi dược thảo, Lăng Tiêu nhấp nhấp miệng, trong miệng có vị đắng, Lăng Tiêu đoán rằng đây là loại thảo dược trị thương tầm thường.

Không ngờ chủ nhân của một nơi bần hàn như thế này cũng hiểu được một ít về y dược, đáng tiếc là không hề hữu dụng đối với mình.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm nói chuyện.

Nói chuyện chính là một phụ nữ, từ giọng nói thì xem ra khoảng chừng hơn bốn mươi, trong giọng nói có pha lẫn sự giận dữ, bất mãn:
- Ngươi nói là đi lên núi hái một ít thảo dược về bán kiếm ít tiền để sửa chữa lại nhà, không ngờ ngươi lại đi cứu một tên bán sống bán chết về đây. Không chỉ thế mà còn dùng hết số thảo dược đó cứu chữa cho hắn! Không kiếm được một đồng nào thì cũng được, đằng này lại còn mất thêm tiền, từ ngày gả cho ngươi, ta không có được một ngày nào sống tốt cả, hàng năm ta cũng không dám về gặp cha ta, ngươi có biết cảm giác này ra sao không?

Phụ nhân đó vừa nói vừa cúi đầu khóc, lẫn trong đó là tiếng thở dài một của nam nhân.

- Những gì nàng nói ta đều biết, nhưng thấy chết mà không cứu thì ta làm không được. Mấy năm nay đã làm khổ nàng và con, ta cũng biết, ài, cũng là do ta không có bản lãnh gì, nhưng chúng ta còn có con, nó còn có tiền đồ, hiện đang làm hộ viện trong gia đình của một quý tộc, nó lại rất hiếu thảo, hàng tháng đều mang tiền về nhà, nàng xem, thế này cũng không phải rất tốt sao?

Nam nhân nhỏ giọng giải thích, Lăng Tiêu nghe được trong lời nói có một cảm giác bất đắc dĩ.

Làm trụ cột của một gia đình, đã không thể lo được cho vợ con sống tốt mà còn phải trông cậy vào con mình nữa, cảm giác này đúng là đau khổ vô cùng.

Phụ nhân kia chỉ hừ một tiếng, đại khái là cũng biết giữ thể diện cho nam nhân của mình nên không nói thêm gì. Mà chuyển sang đề tài khác:
- Ba ngày nữa, nếu hắn vẫn chưa khỏi thì hãy mau ném hắn đi! Lỡ như hắn là phạm nhân bị truy nã thì sao, chúng ta không những bị liên lụy mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ của con mình nữa!

Hai thanh âm dần dần đi xa, sau một lúc, có tiếng bước chân, Lăng Tiêu vội nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, lúc này hắn mới phát hiện ra tấm chăn này rất mỏng, hơn nữa lại dùng chất liệu rất kém, nghĩ lại hắn thấy cũng đúng, một gia đình bần hàn thì làm sao có một tấm chăn tốt được!

Cái chăn này, không cũ cũng không mới, có lẽ là hài tử mà hai người họ nhắc đến.

Lăng Tiêu đang suy nghĩ thì nam nhân kia vào phòng, ánh mắt có chút phức tạp nhìn chàng trai trẻ đang nằm trên giường, vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Mặc dù y phục được may từ vải thô, nhưng thanh niên này rất anh tuấn, xem nét mặt cũng không giống người bình thường. Ài, không biết là bị bệnh gì, tự dưng lại bất tỉnh ven đường.

Trung niên nhân kia khi hái thuốc trở về thấy hắn thì không thể trơ mắt mà không cứu được, vì thế mới mang Lăng Tiêu về, hy vọng hắn có thể tỉnh lại, sau đó bình an mà rời đi.

Một người tốt, khi cứu người không khi nào họ nghĩ đến chuyện sẽ được báo đáp.

Trung niên nhân thở dài một tiếng, sau đó chuẩn bị đem số dược liệu còn lại trong bình đi đổ, hắn phát hiện người thanh niên này khẽ động, nhất thời hắn cảm thấy vui mừng, quên bẳng đi lời cảnh cáo của thê tử lúc nãy, hỏi:
- Huynh đệ, đã tỉnh rồi sao?

Lăng Tiêu cảm động trong lòng, mở mắt ra, sau đó hỏi:
- Đây, đây là nơi nào? Sao ta lại ở đây?

Trên mặt của trung niên nhân hiện lên nụ cười đôn hậu, thấy Lăng Tiêu đang định ngồi dậy thì vội tiến lại đỡ lấy hắn, giúp hắn ngồi dựa lưng vào đầu tường, rồi nói:
- Đây là hắc thủy trấn của Tái Nhĩ đế quốc, huynh đệ, ngươi ngất xỉu bên đường, đến hôm nay đã là sáu bảy ngày rồi, còn tưởng rằng khó mà tỉnh lại, xem ra mạng của ngươi cũng thật lớn!

Trung niên nhân nói xong thì hỏi:
- Có đói bụng chưa? Để ta đi lấy ít thức ăn!

Sau đó không chờ Lăng Tiêu trả lời đã xoay người đi ra ngoài, Lăng Tiêu nghe được tiếng động bên ngoài, nghĩ thầm, nhà này có ba gian phòng, phòng giữa hẳn là bếp.

Đột nhiên vang lên thanh âm của phụ nhân kia:
- Chuẩn bị cơm làm gì thế?

Trung niên nhân đôn hậu cười nói:
- Ha ha, vị huynh đệ kia đã tỉnh rồi, sáu bảy ngày không ăn gì, thân thể nhất định là hư nhược, ta mang cho hắn chút thức ăn.

Phụ nhân kia hẳn là rất kinh ngạc, một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mới rầu rĩ nói:
- Thật phiền quá đi, mạng đúng là lớn thật, chúng ta đã nghèo rồi, còn phải nuôi cơm thêm cho một người, chờ sau khi hắn khá hơn thì cũng đuổi hắn đi đi!

Trung niên nhân cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vẫn lên tiếng:
- Được rồi.

Mặc dù thực lực của Lăng Tiêu không còn như trước, nhưng gian phòng này không có cách âm, mặc dù phụ nhân kia đã nói nhỏ đi, nhưng không biết có phải là cố tình nói cho hắn nghe hay không, dù sao Lăng Tiêu cũng nghe không sót một chữ.

Trung niên nhân mang một bát cháo và một đĩa thức ăn vào. Đối mặt với Lăng Tiêu vì có phần áy náy, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ cười và bảo Lăng Tiêu ăn nhiều một chút.

Không có một chút tinh thần lực, hiển nhiên là Lăng Tiêu không thể nào mở giới chỉ ra được, cũng không thể trông cậy vào số đan dược chất một đống như núi bên trong đó được, vì thế đối với bát cháo bình thường này bụng không chịu được mà kêu lên một tiếng.

Sắc mặt cảu Lăng Tiêu cũng đỏ lên một chút, sau đó nói với trung niên:
- Đại ca, cám ơn đã cứu ta, đã gây ra thêm phiền phức cho huynh rồi.

Mặt của trung niên nhân cũng đỏ lên, nghĩ rằng chàng trai trẻ này đã nghe vừa rồi những gì vợ mình vừa nói, vội giải thích:
- Huynh đệ, không có việc gì, ai mà chẳng có lúc này lúc khác chứ, nếu thấy người gặp nạn thì cũng nên đưa tay giúp đỡ, hãy an tâm dưỡng bệnh.

...

Một bát cháo, một dĩa dưa muối, nhưng lại làm cho Lăng Tiêu đột nhiên nhớ đến phía tây đại lục xa xôi, một Nha Nha đơn thuần và thiện lương, trong lòng hắn cảm thấy nhói đau, Lăng Tiêu buông đũa, đứng dậy.

Than nhẹ một tiếng, đi ra ngoài cửa, sân cũng không lớn, bên trong chuồng heo có hai con, rất mập, loại động vật này Lăng Tiêu cũng biết nhưng cơ hồ như chưa ăn qua quý tộc của các nước rất ít khi ăn thịt động vật như thế này.

Bởi vì các quý tộc cho rằng, đây là một loại động vật dơ bẩn, cho nên chỉ có thịt của ma thú cao cấp mới đáng để ăn.

Trong sân còn có một con chó vàng, nhìn thấy Lăng Tiêu thì nó nhe răng, gầm nhẹ, dùng ánh mắt bất thiện nhìn người xa lạ này.

Trung niên nhân đang bổ củi thì thấy Lăng Tiêu đi ra, buông búa, nói:
- Huynh đệ, trời tối sương lạnh, ra ngoài làm gì?

Lăng Tiêu cười nói:
- Để xem có thể giúp được gì không. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Trung niên nhân hồ nhi đánh giá Lăng Tiêu vài lần, sau đó lắc đầu cười nói:
- Ngươi? Không cản trở ta là đã tốt rồi! Đây không phải là việc hợp với ngươi! Mau vào nhà nghỉ ngơi đi!

Đột nhiên Lăng Tiêu thấy một cần câu đặt dựa vào tường, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy một dòng sông nhỏ cách đó không xa, cười nói:
- Để ta thử một chút, xem có câu được con cá nào không.

Không đợi trung niên nhân trả lời, Lăng Tiêu cầm lấy cần câu, rồi đi ra khỏi sân. Phía sau vang lên tiếng hừ bất mãn của phụ nhân, Lăng Tiêu cũng không quay đầu lại.

Nơi này có vẻ hoang vu, lại ở trên cao, trong ánh hoàng hôn, khói chiều bay lượn lờ, đại khái có khoảng trăm hộ dân.

Lăng Tiêu tìm bắt vài con giun, cột vào dây câu, ném xuống sông, thật ra, hắn vốn không muốn đi câu cá, mà đang muốn cẩn thận suy nghĩ, sao mình lại biến thành như thế này!

Trước khi hôn mê, Lăng Tiêu biết hắn đã sinh ra tâm ma đáng sợ, và đúng vào tầng thứ tám của đại tự tại tâm kinh, hắn cũng không biết là có thể chống lại tâm ma này được không!

Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Tiêu cảm thấy sợ hãi như thế này, đang lúc Lăng Tiêu đang muốn cẩn thận cảm nhận sự sợ hãi đối với thất tình này thì đột nhiên lảo đảo, ngã xuống.

Sau đó hắn ngất đi, trước khi ngất hắn nhìn thấy Nha Nha, nhưng sau đó tựa hồ còn có một người khác!

Lăng Tiêu nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại, nhưng không làm sao nghĩ ra được, lúc này cần câu bên cạnh hắn run lên vài cái, Lăng Tiêu vươn tay kéo, nhìn con cá mắc vào cần đang giãy giụa không ngừng, nhưng không thể nào thoát khỏi cần câu đó, trong đầu Lăng Tiêu lập tức hiện lên một hình ảnh.

Tạ Hiểu Yên!

Tại sao lại là nàng? Cái tên này đã gần như phai nhạt trong đầu hắn rồi!

Nhất là khi Lăng Tiêu đột phá xuất khiếu kỳ, Tạ Hiểu Yên cũng được, Mạnh gia cũng tốt, trong lòng của Lăng Tiêu không còn cảm thấy một chút uy hiếp nào!

Đã như thế, còn để ý đến bọn họ làm gì? Cứ coi như là người qua đường!

Lại không ngờ rằng, trước khi hôn mê hắn lại thấy lại nữ nhân đó! Lăng Tiêu ngồi suy nghĩ xuất thần, con cá kia giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi cần câu, rơi xuống sông, nước bắn lên tung tóe.

Lăng Tiêu nắm chặt quyền, nghĩ thầm:
- Thì ra là hắn!

Trong tâm lý của Lăng Tiêu, Tạ Hiểu Yên cũng giống như con cá kia, sống cũng tốt, mà chết cũng chẳng sao, đối với Lăng Tiêu mà nói việc này chẳng có quan hệ gì lớn, con cá này bởi vì tham ăn mà cắn câu, bị rách miệng, lại còn cảm thấy như bi tử thần uy hiếp. Tạ Hiểu Yên thì muốn được tự do, mấy lần tính kế Lăng Tiêu, sau đó cũng bị Lăng Tiêu trừng phạt, phong bế tất cả kinh mạch của nàng rồi thả nàng đi.

Đồng thời Lăng Tiêu cũng hứa một điều, sau ba năm sẽ giải khai cho nàng!

Bây giờ đã quá ba năm rồi, Lăng Tiêu cũng không có gặp lại Tạ Hiểu Yên, nhưng Tạ Hiểu Yên lại tiến vào Mạnh gia, không ngừng làm phiền hắn, Lăng Tiêu đã từng nghĩ rằng cả đời này không khi nào hắn nghĩ đến chuyện khôi phục lại kinh mạch cho Tạ Hiểu Yên.

Không ngờ, tên Lăng Tiêu kia lại lưu lại một tia chấp niệm mạnh như thế! Hễ là chuyện gì có liên quan đến Tạ Hiểu Yên thì đều biến thành chấp niệm, chôn sâu trong lòng.

Chỉ chờ đến khi có cơ hội thích hợp sẽ bộc phá!

Suy nghĩ cẩn thận đến vấn đề mấu chốt, Lăng Tiêu không nhịn được mà lộ ra thần sắc cổ quái, bản thân mình tu luyện, không ngờ Tạ Hiểu Yên lại là nơi để tâm ma bộc phát, là chướng ngại duy nhất!

Bây giờ đã bị tâm ma phong ấn toàn bộ tinh thần lực và chân nguyên!

Không phá được tâm ma này, cho dù có giải khai được phong ấn, khôi phục lại thực lực thì sớm muộn gì cũng có vấn đề!

Đột nhiên bị mất đi thực lực, cảm giác mất mác này khiến cho Lăng Tiêu sợ hãi, không muốn nó phát sinh lần nữa. Hơn nữa, vốn là hắn chiếm lấy thân thể của người khác, hiển nhiên là Lăng Tiêu nguyên bổn kia cũng có hận ý với hắn, trong lòng Lăng Tiêu còn mơ hồ nhận ra, sát niệm lúc trước của hắn cũng là do Lăng Tiêu này gây ra cho hắn!

Một người không có cơ sở tu luyện, có thể khiến cho hắn, một tu chân giả trở nên vô cùng chật vật.

Lăng Tiêu kia cũng là một cao thủ!

Lăng Tiêu suy nghĩ một lúc rốt cuộc hiểu được tại sao mình lại bị mất đi thực lực, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, không biết phải làm sao mới khôi phục lại thực lực.

Cho dù là ở tây đại lục, khi ở chỗ của Nha Nha dưỡng thương, Lăng Tiêu cũng không cảm thấy sợ hãi như thế, bởi vì chỉ cần hắn còn một tia tinh thần lực là hắn có thể trông vào Khí Hàn Bảo Đỉnh, hoặc là thả kim hổ ra.

Cho nên, cảm giác sợ hãi này, rất khó có thể tham ngộ! Một người không bao giờ biết sợ là gì, nhưng bây giờ lại phải đi tìm hiểu cảm giác của sự sợ hãi, quả thực là nan giải!

Nếu đổi lại là người bình thường, thì có thể dễ dàng cảm thấy sợ hãi như thế này, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói, xác suất xảy ra việc này là vô cùng nhỏ.

Nhưng thực sự hiện nay thì nó lại xảy ra!

Cho nên, cũng có thể nhân cơ hội này mà tìm hiểu một thể, quả thực là xin lỗi Lăng Tiêu kia đã đem đến cho hắn tâm ma!

Chuyện xấu và chuyện tốt, thường chỉ cách nhau một sợi chỉ.