Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 393: Không chết? (p1)




Lăng Tiêu trong nháy mắt nguy hiểm cận kề, tâm niệm vừa động, liền xuất hiện giữa Hàm Hàn Bảo Đỉnh!

Hàm Hàn Bảo Đỉnh sớm đã được Lăng Tiêu luyện hóa hoàn toàn thành pháp bảo của mình, cùng Lăng Tiêu tâm ý tương thông. Cũng giống như 999 thanh Hàn Thiết đoản kiếm kia, sớm đã bị luyện hóa nhiều lần.

Sau khi Hàn Thiết bảo kiếm tổn thất một ít, Lăng Tiêu đem số Hàn Thiết đoản kiếm còn lại luyện hóa thêm một lần nữa, luyện thành 999 thanh, vừa đúng số 9 nhân 9 nhân 9! Tuy rằng sau khi luyện hóa Hàn Thiết đoản kiếm nhỏ hơn trước rất nhiều nhưng uy lực tuyệt đối vượt xa lúc xưa.

Lăng Tiêu dù phản ứng đủ nhanh, nhưng cũng bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng bị lệch, chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn.

Lăng Tiêu trong nháy mắt co Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại thành hạt bụi. Dưới một kích hợp lực của đám cường giả Âu Dương gia tộc, uy thế sinh ra cường đại, đánh bay hạt bụi do Hàm Hàn Bảo Đỉnh biến thành ra xa, không biết rơi xuống nơi nào.

Căn bản là không có ai ngờ được, thế gian này còn có vật thần kỳ như vậy. Mặc dù có người từng thấy qua Lăng Tiêu đem Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra sử dụng, biến thành vô cùng to lớn. Nhưng chưa có ai nghĩ đến, đồ vật kia không ngờ có thể trở nên nhỏ như vậy!

Điều này hoàn toàn vượt xa nhận thức của mọi người. Nếu đám cường giả Kiếm Thánh không bị hút vào Thánh Vực như ong vỡ tổ, chỉ sợ cũng sẽ có người tìm ra manh mối. Nhưng bây giờ thực lực cao nhất ở đây chỉ là Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong, hiển nhiên không ai nghĩ đến cả.

Tống Khê và Công Tôn Thiên hai người tuy rằng chưa từng cùng Lăng Tiêu qua lại, nhưng quan hệ không kém!

Công Tôn Kiếm con của Công Tôn Thiên đã cùng Lăng Tiêu kết nghĩa huynh đệ. Nói cách khác, Công Tôn Thiên xem như trưởng bối của Lăng Tiêu! Sau khi Công Tôn Kiếm biết Lăng Tiêu, thực lực nâng cao rõ rệt. Công Tôn Thiên thường vì con mình có một huynh đệ như vậy mà cao hứng, đồng thời cũng sớm muốn gặp Lăng Tiêu, người trẻ tuổi nhưng ngay cả Công Tôn Hoàng cũng xem trọng!

Nói đến vai vế của Tống Khê lại càng là trưởng bối của Lăng Tiêu! Tống Minh Nguyệt gần như là vị hôn thê của Lăng Tiêu. Là lão tổ tông của Tống gia, tuy rằng không cố ý chiếm tiện nghi của Lăng Tiêu, dù sao cường giả vẫn có sự tôn trọng lẫn nhau, nhưng trên thực tế, Lăng Tiêu kêu Tống Khê một tiếng ông nội tuyệt đối không có vấn đề gì!

Tống Khê nhìn thoáng qua Công Tôn Thiên, ánh mắt hai người đồng thời giao nhau, sau đó yên lặng đi theo đám đông. Sau khi trở về Đông đại lục, nhất định trước hết phải đến Thục Sơn phái báo chuyện này! Hơn nữa bọn họ càng lo lắng hơn chính là chuyện Âu Dương gia tộc có từ bỏ ý đồ hay không.

Tuy vẫn nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng với sự cường bạo của Âu Dương gia tộc, có thể nuốt trôi cục tức này hay không rất khó nói. Một khi bọn họ thật sự muốn gây khó dễ cho Thục Sơn kiếm phái vậy... Con đường Thục Sơn kiếm phái đi từ nay về sau sẽ vô cùng gian nan!

Trước nay Tống Khê và Công Tôn Thiên cũng không biết, ngay trên đầu bọn họ còn có nhóm người thủ hộ cường đại như thế này.

Thậm chí họ còn cảm thấy hổ thẹn vì kiến thức nông cạn từ đó đến giờ của mình. Như Công Tôn Thiên, mặc dù không quá am hiểu nhân tình thế thái nhưng ít nhất hắn cũng biết gia tộc mình là một siêu cấp gia tộc!

Nhờ vào bao nhiêu Kiếm Tôn cường giả ở đó, mà toàn bộ thế gian, gần như không ai dám đến địa bàn của họ dương oai!

Trước kia Công Tôn Thiên cũng tin như thế. Nhưng sau khi thấy qua sự cường đại của những người thủ hộ, nhất là sự cường đại của đám người thủ hộ phương Tây, Công Tôn Thiên mới biết rằng, từ trước đến giờ hiểu biết của mình thực nông cạn.

Càng đừng nói đến nơi như Thánh Vực tồn tại phía trên bọn họ!

Nói tóm lại, chuyến đi này đã khiến cho đám người không phải người thủ hộ của các môn phái ẩn thế biết thêm rất nhiều! Thậm chí có thể dùng chữ mở rộng tầm mắt để hình dung tâm tình bọn họ giờ này.

Đối với Công Tôn Thiên và Tống Khê mà nói, nếu không xảy ra chuyện Lăng Tiêu bị tập kích, chuyến đi này càng thêm hoàn mỹ.

Công Tôn Thiên và Tống Khê đã trở lại Đông đại lục. Hơn nửa năm sau chuyện đó, hơn một năm từ khi họ rời khỏi Đông đại lục, hiện tại đã là mùa xuân năm 1460 Đế quốc lịch.

Thục Sơn thành lại qua một lễ cuồng hoan không Lăng Tiêu. Nhớ nhung là chắc chắc có, nhưng đa phần cũng đã quen với sự vắng mặt của Lăng Tiêu.

Tất cả mọi người đều biết, thành chủ tiền đồ xán lạn, chẳng biết khi nào sẽ tiến vào Thánh Vực, cho nên ngay cả Lăng phu nhân cũng tự giác tu luyện.

Không khí trong Lăng Tiêu phủ sau khi Tống gia lão tổ Tống Khê và Kiếm Tôn cường giả của Công Tôn gia Công Tôn Thiên đến trở nên khẩn trương.

Công Tôn Kiếm ở Thục Sơn Kiếm phái cứ ngóng mãi, nhưng sau khi thấy phụ thân bỗng nhiên sửng sốt. Trong tưởng tượng của hắn, đại ca Lăng Tiêu đáng lẽ phải cùng phụ thân quay về mới đúng. Tại sao bây giờ chỉ có phụ thân quay về, còn đại ca...

Công Tôn Kiếm không dám nghĩ tiếp. Dù sao, lúc trước Lăng Tiêu một mực không muốn đi. Chính bởi vì hắn khẩn cầu mà Lăng Tiêu mới đáp ứng đi Tây đại lục thay chỗ Công Tôn Thiên. Chẳng may huynh ấy mà xảy ra chuyện gì, Công Tôn Kiếm chết muôn lần cũng không thể hết tội!

Hơn một năm nay, Công Tôn Kiếm cùng đám Lăng Vận Nhi vẫn ở trong Thục Sơn kiếm phái đảm nhận nhiệm vụ giáo sư dạy dỗ đám trẻ. Lúc nhàn rỗi thì tu luyện, lại dựa vào một lượng lớn đan dược của Lăng Tiêu lưu lại, thực lực Công Tôn Kiếm tiến bộ rất nhanh. Vốn dĩ hắn còn muốn đợi đại ca về để thảo luận một chút về cách nâng cao tu vi của mình nhanh hơn một chút.

Trong phòng nghị sự, mọi người ngồi xung quanh một cái bàn vĩ đại. Lăng phu nhân môi run run, hỏi:
- Tống gia lão tổ, các người… tận mắt thấy Tiêu nhi biến mất?

Tống Khê không dám nhìn vào ánh mắt ảm đạm thất thần của cháu gái mình Tống Minh Nguyệt, thở dài một tiếng:
- Tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng so với tận mắt chứng kiến cũng chẳng có gì khác biệt. Ta và Công Tôn Thiên đứng giữa đám người Đông đại lục. Thủ lĩnh đám người thủ hộ Tư Không Dương muốn giúp Lăng Tiêu, đuổi theo nhanh hơn chúng ta một chút. Khi chúng ta đến nơi, trận chiến đã kết thúc. Hơn mười cường giả cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia tộc hợp lực tung ra một kích. Uy lực của kích này, cho dù là cường giả cảnh giới Kiếm Thánh cũng chưa chắc đỡ nổi.

Công Tôn Kiếm thì thào trong miệng:
- Đại ca, là đệ hại huynh, là đệ hại huynh rồi!
Con người luôn cứng cỏi từ nhỏ đến lớn như Công Tôn Kiếm giờ trong mắt đã đầy lệ.

Đám người Lăng Vận Nhi khóc không thành tiếng.

Đám nam tử hán như Lăng Vũ, lúc này khóe mắt ửng hồng. Cả người toát lên vẻ phẫn nộ. Đám thiết huyết hán tử này vẫn luôn đi theo Lăng Tiêu, bàn tay nắm chặt, móng tay cắm sâu và lòng bàn tay nhưng không nghe đau đớn chút nào.

Hô to một tiếng, Lăng Vũ đứng dậy. Đi theo hắn là đám lính trong quân doanh, cũng là tâm phúc từ xưa đến giờ của Lăng Tiêu.

- Các ngươi muốn làm gì?
Lão soái Thu Thần sắc mặt âm trầm, trầm giọng hét một tiếng:
- Âu Dương gia tộc kia không phải là thứ các ngươi có thể trêu chọc vào. Huống chi, ngay cả người ta ở đâu chúng ta cũng không biết.

Nói xong, trên mặt Thu Thần hiện ra một nụ cười tự trào:
- Không ngờ Thu Thần ta cả đời trên lưng ngựa, đến khi về già lại thành một tên vô dụng, thật đáng buồn quá!

Lăng Khiếu Thiên tinh thần sa sút tựa lưng vào ghế, cảm giác toàn thân không còn chút khí lực. Chẳng biết tự bao giờ, vị trí của đứa con thứ ba Lăng Tiêu đã vượt xa những đứa khác, trở thành không thể thay thế! Có thể nói Lăng Tiêu là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong lòng Lăng Khiếu Thiên.

Nhưng bây giờ, niềm kiêu ngạo đó đã không còn!

Chuyện đột ngột như vậy khiến ông có cảm giác không tin, chuyện này nhất định không phải là sự thật!

Những điều Lăng Khiếu Thiên đang nghĩ cũng chẳng khác gì rất nhiều người đang ngồi ở đây.

Công Tôn Thiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện ở Tây đại lục. Nhìn Công Tôn Kiếm khóc không thành tiếng, lão nhắm mắt lại, dòng lệ già nua lã chã rơi, chỉ nói một câu.

- Kiếm nhi, ngươi thật hồ đồ! Mạng của cha có đáng giá gì đâu!

Nghe Công Tôn Thiên nói lời chân tình như thế, tinh thần Lăng Khiếu Thiên xốc lại, nói:
- Tiêu nhi và Kiếm nhi là huynh đệ kết nghĩa nên ngươi và Tiêu như cũng như phụ tử! Cho nên, đại ca ngàn vạn lần đừng tự trách mình như thế. Ta tin chắc rằng, Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không trách ngươi.

Lúc này, hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp tử gần như đồng thời mở miệng, sau đó liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Cô nói trước đi.

Diệp Tử sau khi đạt đến Nguyên anh hậu kỳ thì toàn thân tràn ngập khí tức xuất trần phiêu dật. Bóng dáng tiểu nữ tặc năm nào biến mất. Lúc này trong Thục Sơn kiếm phái Diệp tử được các đệ tử coi như đệ nhất chủ mẫu!

Thậm chí rất nhiều đệ tử còn hoài nghi, thực lực vị chủ mẫu đẹp như tiên này có khi nào cao hơn tông chủ không?

Lời Diệp tử nói ra thật kinh người:
- Mọi người đừng vội bi thương, huynh ấy không chết đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tống Khê ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp không hề kém cháu mình mà thâm sâu đến độ ông cũng nhìn không thấu, oang oang nói:
- Tiểu nha đầu, lão phu tuy không tận mắt thấy, nhưng tuyệt đối có thể cam đoan chuyện này là thật. Lăng Tiêu tiểu hữu hắn ... quả thật đã chết rồi! Ai, các ngươi phải giữ gìn thân thể đó.

Tống Khê vẫn cho rằng Diệp tử bi thương quá độ, thần kinh có vấn đề. Đừng nói hắn, ngay cả đám Isa, Thượng Quan Vũ Đồng lệ rơi đầy mặt cũng cho rằng Diệp tử bi thương quá độ mà sinh ra hồ đồ.

Tô Tuyết lo láng nhìn con gái, cắn chặt răng, dịu dàng nói:
- Diệp tử... Mẹ biết con cảm thấy khó chịu... Nhưng người chết đi không thể sống lại! Chúng ta phải làm sao cho Thục Sơn kiếm phái phát dương quang đại, vì hắn mà báo thù! Mười năm không được thì trăm năm, trăm năm không được thì ngàn năm. Một ngày nào đó nhất định sẽ đem toàn bộ Âu Dương gioa tộc từ trên xuống dưới chôn cùng hắn! Cho nên, con phải bình tĩnh lại, Diệp tử!

Diệp Vi Ny nghe mẫu thân nói, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Vận Nhi ngồi đối diện nàng, nói:
- Vận nhi, chẳng nhẽ muội không có cảm giác gì sao?

Lăng Vận Nhi lệ rơi đầy mặt, khóc thút thít:
- Cảm giác? Cảm giác gì? Ca ca đã chết, ca ca rốt cuộc một đi không về, Vận nhi sẽ không còn được gặp Tam ca...

Diệp Vi Ny bất đắc dĩ thở dài. Xem ra chỉ có thể tiến vào Kim Đan hậu kỳ mới có thể cảm ứng được Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Nguyệt tuy rằng cũng cảm ứng được, nhưng đa phần là do nàng căn bản không tin là Lăng Tiêu đã chết!Chỉ có chính mình mới có thể cảm nhận được vô cùng chân thật rằng Lăng Tiêu còn sống.

Đây là một loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể diễn giải bằng lời. Diệp tử mơ hồ cảm giác được, công pháp phu quân dạy nàng hoàn toàn khác với công phu của Thương lan đại lục, vô cùng thần kỳ, từ xưa đến nay chưa từng có!

Cho nên mặc dù cả Lăng thị đều biết phương thức tu luyện của ba người Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử cùng đám thập đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái không giống với người khác, nhưng cũng không để ý nhiều. lại càng không ngờ, công phu tu luyện, con đường tu luyện của bọn họ căn bản không thuộc về thế giới này!

Thấy mọi người kêu gào than khóc, Diệp tử đau đầu. Bỗng nhiên nàng bùng phát khí thế, làm tất cả mọi người sửng sốt, sau đó nhìn Diệp Vi Ny, không hiểu vì sao nàng làm vậy.

- Ai dám hoài nghi tình cảm ta dành cho huynh ấy?

Sắc mặt Diệp tử bình tĩnh, nói một câu chẳng liên quan gì đến sự tình đang khẩn yếu.

Phong Linh đỏ mắt nhìn Diệp Vi Ny:
- Diệp tử, chúng ta làm sao dám hoài nghi. Nhưng ngươi dựa vào đâu nói huynh ấy còn sống? Tuy rằng, chúng ta đều muốn tin huynh ấy còn sống... Nhưng đó chỉ là một giấc mộng đep thôi.