Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 389: Hỗn chiến (p2)




Ngay khi thanh niên Ma tộc đang vung thương, chuẩn bị liều chết đón đỡ kiếm này, chợt nghe bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm, đồng thời một thanh âm vang lên.

- Thiếu gia, hãy mang thi cốt của ta về Ma giới!

- Không!
Toàn thân thanh niên Ma tộc bốc lên hắc khí vô tận, rống lên một tiếng điên cuồng. Lúc này, một đạo bạch quang hiện lên, một con hổ trắng khổng lồ không hề sợ hãi lao tới đón đỡ một kích toàn lực của Dương Sâm.

Bụp!

Bản thể của trung niên nhân Ma tộc kia chính là một con hổ trắng lớn, bị một kiếm của Dương Sâm chém làm hai đoạn. Mà thanh niên Ma tộc điên cuồng tập trung sức mạnh toàn thân, truyền vào trường thương, hung hăng đâm vào trán của Dương Sâm lúc này đã không còn dư lực phản kháng.

- Chết đi!

Thanh niên Ma tộc gầm lên giận dữ.

Hai gã Kiếm Tôn bậc sáu điên cuồng nghênh đón một thương của thanh niên Ma tộc này. Chỉ nghe "phụt, phụt" hai tiếng, hai gã Kiếm Tôn bậc sáu bị một thương long trời lở đất của thanh niên Ma tộc này xuyên thủng như người ta xâu mứt quả, sau đó vẫn còn dư lực đâm tới Dương Sâm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nếu bị thương này đâm trúng, cho dù Dương Sâm có thực lực Kiếm Thánh sơ cấp cũng sẽ bị trọng thương.

Một gã Kiếm Tôn bậc sáu của gia tộc Andre lập tức đẩy ngã Dương Sâm, sau đó trường thương màu đen của thanh niên Ma tộc xuyên thẳng qua người đó.

- Đệ đệ!

Dương Sâm phát ra một tiếng rống giận bi phẫn, bộc phát ra toàn bộ thực lực Kiếm Thánh. Bên trong Cấm địa của Thần bên này, cánh cửa Thánh Vực không ngờ mất đi hiệu lực.

Trong lúc nhất thời, tất cả có những người có thực lực siêu việt Kiếm Tôn đều buông tay chân, phát huy hết khí thế của mình.

Lần đầu tiên, đám người Ma tộc bị những người thủ hộ phương tây đè ép xuống hạ phong.

thanh niên Ma tộc được mấy tùy tùng bảo vệ, bắt đầu rút lui về hướng Thánh Bia. Nhưng những người thủ hộ kia sao có thể cho bọn họ tiếp cận Thánh Bia chứ?

Trận chiến càng trở nên thảm thiết hơn. Tất cả những cao thủ có thực lực Kiếm Tôn trở lên đều đánh giết tới đỏ cả mắt, sau khi trả giá đắt là hơn 500 người thì rốt cục giết đám người Ma tộc chỉ còn lại thanh niên Ma tộc và bốn tùy tùng.

Lăng Tiêu vẫn ẩn nấp ở đó, hai mắt như sao, nhìn chằm chằm vào những người thủ hộ có thực lực Kiếm Thánh sơ cấp đó. Không thể tưởng được ở nhân giới này lại có đông cao thủ thực lực Kiếm Thánh như vậy.

Trong trận doanh của người thủ hộ phương tây có ít nhất mười mấy người như vậy.

Mà thanh niên Ma tộc kia có lẽ là có thực lực đỉnh Kiếm Thánh bậc một, lúc này đang bị mười mấy người có thực lực Kiếm Thánh sơ cấp vây công, có vẻ cực kỳ chật vật!

Lăng Tiêu nhìn thấy rất rõ, trận chiến này căn bản không hề có cái gọi là chính nghĩa và tà ác!

Nhân loại hay Ma tộc đều giống nhau, đều có mục đích là tấm bia đá màu đen to lớn kia Mà khí tức thê lương xa xưa Lăng Tiêu cảm ứng được chính là phát ra từ tấm bia đá to lớn đó.

Tuy rằng không rõ ràng lắm đó là cái gì nhưng trực giác nói cho Lăng Tiêu, đó là một bảo vật!

Tuy nhiên, bảo vật này... quá lớn.

Nhẫn không gian của Lăng Tiêu có chứa một chiếc lọ không gian và một ít vật phẩm thì đã gần đầy. Hắn vẫn không có thời gian luyện chế dụng cụ không gian mới cho mình.

Cho dù là có thời gian luyện chế, Lăng Tiêu cũng không thể luyện chế được túi không gian đủ lớn để đựng tấm bia đá này....

Lăng Tiêu nghĩ thầm, nếu nó có thể biến thành to hoặc nhỏ theo ý thích thì tốt quá. Như vậy, trong tay Lăng Tiêu không cần tới chiếc nhẫn không gian thứ hai, chỉ cần có cơ hội là có thể mang được nó đi.

Ngay khi mấy hộ vệ bên cạnh thanh niên Ma tộc chết sạch, y cũng không kiến trì nổi nữa, liền hóa thành bản thể.

Bên kia vách núi bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh... hơn 200 người thủ hộ phương đông xuất hiện.

Gần như không có gì do dự, những người thủ hộ phương tây liền ngăn cản bọn họ lại.

Tư Không Dương ngẩng đầu nhìn tấm bia đá to lớn kia, cảm nhận năng lượng dao động cực lớn từ nó truyền tới, dường như không hề phát hiện ra những người thủ hộ phương tây đang chặn trước mặt, tán thưởng nói:
- Quả nhiên là thần vật!

Tống Khê và Công Tôn Thiên đứng trong đám người của thế gia ẩn thế, hiện giờ họ cũng đều biết ít nhiều về Thánh Bia, đều không kìm nổi si mê nhìn tấm bia đá màu đen to lớn này, trong lòng thầm nghĩ, khi nào thì tên mình cũng có thể xuất hiện trên đó.

Bởi vì Tống Khê và Công Tôn Thiên đều có quan hệ sâu xa với Lăng Tiêu nên gần gũi với nhau hơn so với những người khác. Lúc này, Công Tôn Thiên hỏi Tống Khê:
- Nghe nói khắc tên vào mặt trước của Thánh Bia này sẽ trực tiếp xuất hiện ở thần giới! Nếu khắc tên vào mặt trái sẽ xuất hiện ở Thánh Vực, nếu khắc ở mặt bên, Thánh Bia ở đâu, người sẽ xuất hiện tại đó. Ngươi nói việc này có thể là thật không?

Công Tôn Thiên luyện võ thành si, nói chuyện rất trực tiếp, những người xung quanh đều vểnh tai nghe thấy. Đại bộ phận bọn họ đều chưa hiểu rõ hết về Thánh Bia, bởi vì Tư Không Dương và Âu Dương Trường Không cũng không có khả năng kể lại tỉ mỉ cho bọn họ. Cách dùng Thánh Bia này là do Tư Không Liễu nói ra, cũng không biết

Tống Khê hơi hơi lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, tuy nhiên thứ này là một bảo vật, không thể nghi ngờ!

Tất cả mọi người gật gật đầu, sau đó đều nhìn về phía Thánh Bia, trong mắt đều không kìm nổi lộ ra vẻ tham lam!

Lăng Tiêu vẫn âm thầm không nhúc nhích như trước. Hắn thấy Tống Khê và Công Tôn Thiên trong đám người, phát hiện bọn họ bình yên vô sự, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, bắt đầu cân nhắc xem mình nên làm gì để thu được ích lợi lớn nhất.

Bởi vì Lăng Tiêu đã nhìn ra, giữa đám người thủ hộ đông tây phương dường như hơi có ý đối lập.

Lúc này thanh niên Ma tộc kia không ngờ đã bị bức bách hiện ra bản thể, không ngờ là một con ma hổ màu đen có đôi cánh vàng kim.

Trường thương màu đen hóa thành đuôi hổ. Cặp cánh màu vàng to lớn hơi rung lên, bay lên không trung, lập tức có vô số tia chớp bổ thẳng Kim Dực Ma Hổ (ma hổ cánh vàng).

Kim Dực Ma Hổ rít lên một tiếng, thân mình rơi xuống đất, đồng thời phát ra tấn công về phía đám người Dương Sâm, dẫn mấy chục tia chớp kia đánh vào họ.

Trận doanh người thủ hộ phương tây lập tức ngã lăn lung tung, tiếng kêu rên rầm rĩ.

Bên kia đám người Tư Không Dương nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng được thanh niên Ma tộc này lại có tâm trí như vậy, thật sự là hùng mạnh đến đáng sợ!

Sau khi biến ảo bản thể, thực lực của thanh niên Ma tộc được nâng cao lên mấy lần. Mấy người thủ hộ có thực lực Kiếm Thánh sơ cấp vốn đang vây công y lập tức luống cuống chân tay.

Lúc này, Tinh Linh tộc được Alice dẫn dắt, tổn thất mất hai tộc nhân, rốt cục cũng lên tới đỉnh núi!

Mà ở một phía được ở Long hoàng Augustus dẫn dắt, không ngờ không hề có chút tổn thất, cũng lên tới đỉnh núi. Mặc dù có mấy Long tộc mặt xám mày tro, nhưng phòng ngự của Long tộc cực kỳ hùng mạnh, đủ để mọi người đều phải kính nể.

Tính cả thanh niên Ma tộc, bốn chủng tộc này không ngờ lại hội tụ trên đỉnh núi chỉ có vài dặm vuông này.

Tình thế ở đây lập tức trở nên rất tinh tế.

Tư Không Dương quyết định thật nhanh, dẫn dắt mọi người lui về phía sau mấy trăm mét.

Những người thủ hộ phương tây sống sót không hề có chút hảo cảm nào đối với đám người Tư Không Dương. Trận chiến này đã khiến những người thủ hộ phương tây tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nguyên bản hơn một ngàn cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn giờ chỉ còn lại hơn ba trăm người.

Tuy rằng những người còn lại đều có thực lực cực kỳ hùng mạnh, trên cơ bản đều là bậc sáu trở lên, nhưng sau lần này, chênh lệch giữa hai phương đông tây chắc chắn sẽ giảm đi.

Hơn nữa, đám khốn khiếp đến từ phương đông đã thể hiện rõ ý tứ tới kiếm tiện nghi.

Tất cả người thủ hộ phương tây đều nghĩ như vậy, kỳ thật đám người Tư Không Dương ... cũng nghĩ như vậy!

Dương Sâm gầm lên giận dữ:
- Bằng hữu Long tộc, bằng hữu Tinh Linh tộc, còn cả những bằng hữu người thủ hộ đến từ phương đông, trước hết hãy giết chết tên Ma tộc này rồi bàn việc phân phối ích lợi. Thế nào?

Lúc này, Kim Dực Ma Hổ chợt gầm lên, lại có hai gã Kiếm Tôn bậc sáu bị cái đuôi dài vô cùng cứng rắn của nó quất trúng, kêu thảm một tiếng bị đánh văng ra xa.

Tuy nhiên, lúc này Kim Dực Ma Hổ cũng đầy vết thương trên người, bất cứ ai cũng có thể thấy, kẻ cuối cùng của Ma tộc đã là nỏ mạnh hết đà.

Tiếp theo là phân chia lợi ích... nhưng ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào.... Thánh Bia đang đứng sừng sững nguy nga kia.

Dương Sâm tức giận gầm lên một tiếng, mười mấy người thủ hộ có thực lực Kiếm Thánh rốt cục phá được phòng ngự của Kim Dực Ma Hổ, liên thủ đánh ngã nó xuống núi.

Sau đó Dương Sâm sắc mặt giận dữ, căm tức nhìn mọi người, quát:
- Thánh Bia là của chúng ta!

Nhưng không ai nhìn thấy, một bóng đen như một làn khói nhẹ đang hạ xuống cùng với Kim Dực Ma Hổ vừa bị đánh rơi xuống núi kia.

Lúc này trong đầu Lăng Tiêu chỉ có một ý niệm: Có thêm một tay đấm rồi! Tấm bia đá kia có tác dụng rắm chó gì chứ?