Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 373: Sự báo thù của tiểu nhân vật




Lăng Tiêu cau mày, bởi vì hiểu rõ thực lực của mình nên Lăng Tiêu mới không muốn dính vào vũng nước đục này, và định lợi dụng thời gian yên tĩnh hiếm có này để dốc lòng tu luyện, nhất định sẽ thu được hiệu quả rất tốt.

Đồng thời, Thục Sơn kiếm phái vừa mới đi vào quỹ đạo nên còn có rất nhiều thứ cần chính hắn trông nom. Mặc dù có trận pháp bảo hộ nên hắn không cần lo lắng vấn đề an toàn, nhưng Lăng Tiêu cũng không cho rằng khi mình đi đến Tây đại lục thì có thể chiếm được vật đó!

Một gã thanh niên Ma tộc cũng đã khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy kiêng kị rồi, chứ đừng nói tổng cộng có hơn năm mươi gã Ma tộc và hơn hai trăm tên nhân loại Kiếm Tôn! Người tu chân có sự kiêu ngạo của mình, nhưng họ cũng không phải kẻ cuồng vọng!

Trái lại, càng là người tu chân thì họ càng có nhận thức sáng suốt hơn về chính mình!

Lăng Tiêu không cho rằng mình có thực lực quá cao. Thực ra, vận khí của hắn thật sự rất tốt, nhưng đến một lúc nào đó thì không ai có thể bảo đảm vận khí của mình tốt mãi!

Tuy nhiên khi đối mặt với sự thỉnh cầu của huynh đệ thì Lăng Tiêu thật sự không thể thờ ơ được.

Công Tôn Kiếm cũng biết mình thỉnh cầu huynh ấy thì có chút gây khó cho nên hắn cũng không nhiều lời. Nếu Lăng Tiêu thật sự không đáp ứng thì đó cũng là lẽ đương nhiên. Không có bất cứ người nào tự đưa mình vào hiểm cảnh vì người khác.

Qua thật lâu, Lăng Tiêu mới than nhẹ một tiếng, rồi nói:
- Được rồi, ta sẽ đi Tây đại lục. Tuy nhiên... ...

- Tuy nhiên điều gì?

Ánh mắt Công Tôn Kiếm lộ ra vẻ cảm đông tràn trề. Hắn biết, đại ca có thể đáp ứng hắn, hoàn toàn là vì hắn, có huynh đệ như thế thì hắn còn muốn gì nữa?

Lăng Tiêu bỗng nhiên cười nói:
- Tuy nhiên ta nghe nói chi phí thuê thuyền khá cao nên đệ phải trả.

- Không thành vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!

Công Tôn Kiếm vội vàng đáp ứng luôn mồm, đồng thời trong lòng hắn càng cảm kích Lăng Tiêu nhiều hơn. Hắn biết Lăng Tiêu tuyệt đối không yếu về mặt tiền tài, huynh ấy làm như vậy chẳng qua là không muốn hắn áy náy quá thôi.

Đám người Tống Minh Nguyệt và Diệp tử đều ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, trông hắn cũng có vẻ vô cùng kiên định. Nếu Lăng Tiêu quyết định ra đi thì các nàng tự nhiên cũng muốn đi cùng với Lăng Tiêu.

- Các nàng đều phải ở nhà, một mình ta đi được rồi!

Thái độ của Lăng Tiêu vô cùng kiên quyết, không có một chút do dự. Bởi vì hắn rất rõ lần đi đến Tây đại lục mang ý nghĩa gì. Chuyện này căn bản không phải là đấu tranh giữa nhân loại và Ma tộc, mà đó căn bản là một cuộc tranh đoạt bảo vật của đám người có thực lực dũng mãnh đến biến thái!

Thiên hạ sôi nổi cũng là vì thấy lợi ích. Từ xưa đến nay, cho dù là trận chiến của chúng thần, nói thẳng ra, đó không phải vì một chữ " lợi " hay sao?

Loại tranh đấu này làm sao nói chuyện dễ dãi được chứ? Cho dù trước đây Tư Không gia tộc chủ động có quan hệ tốt với Lăng Tiêu, chỉ sợ cũng giống nhau. Nếu hai phương chống đối thì họ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!

Người bên mình cũng chỉ có Tần Cách, đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn bậc ba, nhưng hắn cũng thua kém quá lớn khi so với đám người thủ hộ. Mà nếu so với đám người Ma tộc thì hắn không cách nào chống đỡ nỗi!

Bọn họ còn cần phải có thời gian!

Lăng Tiêu cũng tin rằng, theo thời gian trôi qua, tuyệt đại đa số đám người bên mình có khả năng đạt tới cảnh giới có thể khinh thường đám người thủ hộ này!

Tuy nhiên, bây giờ họ vẫn còn chưa phải lúc!

Nếu tổng hợp lại tất cả thì người có thực lực hùng mạnh nhất chính là Diệp tử, thiên tài thực sự! Bởi vì nàng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng tu vi cao thì không có nghĩa thực lực cũng cao! Ở trong mắt Lăng Tiêu kinh nghiệm chiến đấu với địch của Diệp tử quả thực kém cực kì. Nàng muốn chân chính trở thành cao thủ thì còn cần trải qua chiến đấu với muôn ngàn thử thách!

Cho nên, Lăng Tiêu cũng sẽ không mang theo bất cứ người nào để mạo hiểm.

Ít nhất, bản thân hắn còn có cơ hội chạy trốn.

... ....

Đại Dương Thành, mọi người ùn ùn tiến tới Tây đại lục, tuy nhiên người thực sự biết nội tình, từ lâu cũng đã lên thuyền rời khỏi, còn lại những đám mạo hiểm chỉ đi tới cho vui, hoặc là không chịu nổi giá tiền quá cao, hay là lâm trận lùi bước, cho nên mặc dù dịch vụ bao thuyền ở Đại Dương Thành thoạt nhìn thì còn rất náo nhiệt, nhưng trên thực tế lực đã giảm mạnh rồi.

Đám người Diệp Hàn Tâm có chút hối hận, đến bây giờ, bọn họ cũng có chút cân nhắc suy nghĩ. Sở dĩ bọn họ không nghe được bất cứ tin tức gì, là vì tin tức kia căn bản bọn chúng không thể tiếp xúc từ người khác để có!

Về phần những lời kể lung tung bên ngoài, các loại cách nói về sự xuất hiện di tích của thần gì đó ở Tây đại lục, cũng bị cho là lời nói vô căn cứ.

Đã từng có người tìm Diệp Hàn Tâm, đề nghị bọn chúng phái ra một chiếc thuyền để làm tàu bảo vệ với số tiền hợp tác để đi tới Tây đại lục là hai mươi quả tinh hạch bậc năm!

Chuyện đó kỳ thật là giá trên trời! Hai mươi triệu tiền đồng đấy!

Ít nhất giá thuê chiếc thuyền của đám người Diệp Hàn Tâm có thể mua mấy chục chiếc thuyền rồi!

Hơn nữa, đám người Diệp Hàn Tâm cũng hoàn toàn không cần phải đi mạo hiểm mà cho đám người thủy thủ nhiều tiền một chút thì tự nhiên sẽ có người tự nguyện đi.

Có trọng thưởng tất có người dũng cảm!

Nhưng lúc đó Diệp Hàn Tâm không thấy rõ tình thế, nên cự tuyệt. Chờ đến khi hắn hối hận, đám khách hàng này đã thực sự lên thuyền rời bến.

Nhưng thật ra tình nhân kiêm quân sư Vân Na của Diệp Hàn Tâm cũng an ủi hắn.

- Không có gì phải hối hận, tài sản của chúng ta cho dù mấy đời cũng xài không hết, vậy mà còn muốn đi mạo hiểm đến chỗ đó làm gì?
- Huynh tưởng tiền dễ kiếm lắm sao?
- Hừ, đến lúc đó huynh nhìn xem còn bao nhiêu người có thể quay về, còn huynh sẽ gặp may mắn sao?

Nhưng mặc kệ ra sao, một đám vật có giá trị lớn như thế đã bị tuột khỏi trước mắt, có thể tưởng tượng được sự thất vọng của năm người này. Nguồn: http://truyenfull.vn

Không nghĩ tới, hôm nay không ngờ lại có người tới muốn bao thuyền để ra biển mà người đó vừa mới đưa ra một nhiệm vụ ở công hội của kẻ mạo hiểm, lập tức bên này liên hệ với đám người Diệp Hàn Tâm. Không còn cách nào nữa, thuyền của bọn chúng là thuyền lớn nhất và tốt nhất còn đậu tại cảng của Đại Dương Thành!

Diệp Hàn Tâm cắn chặc răng một cái, rồi đưa ra giá hai mươi quả tinh hạch bậc năm, thầm nói nếu người đó không chịu giá này thì ta nên yên ổn sống cho tốt theo như lời của Vân Na!

Hắn không nghĩ tới, đối phương không ngờ đáp ứng liền mà không chút quan tâm tới cái giá đó.

Một khách hàng lớn!

Người này tuyệt đối cũng giống như những khách hàng lớn trước đây! Mặc dù hắn tuổi còn trẻ nên có chút quá phận. Nhưng vì hôm nay là buổi chiều nên song phương liền ước định sáng sớm mai sẽ xuất phát.

Diệp Hàn Tâm còn có chút hối hận, sớm biết rằng đối phương dễ chịu như vậy thì không bằng nâng giá lên cao hơn một chút, hắn tin rằng đối phương cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà giá này cũng đã thái quá lắm rồi! Diệp Hàn Tâm thầm mắng trong lòng, đồng thời lại vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc bên phía Tây đại lục có cái gì mà có thể khiến những người này xua nhau như vịt đi về phía đó chứ?

Diệp Hàn Tâm quay lại chỗ của mình, kể lại chuyện đã trải qua hôm nay một lần, Long Tường đột nhiên hỏi.

- Hàn Tâm đại ca, huynh nói gã thanh niên kia có bộ dáng như thế nào?

Diệp Hàn Tâm hơi nao nao, sau đó hai mắt nhắm lại, hắn nghĩ tới một khả năng, bởi vì hôm nay khi hắn nói chuyện với gã thanh niên kia thì hắn nghe được giọng nói thuần chất của Đế quốc Lam Nguyệt. Tuy nhiên trong kinh doanh, hắn cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với người đó, nếu không đối phương nhân cơ hội này kêu mình phải giảm một quả tinh hạch, vậy thì mất nhiều hơn được.

Diệp Hàn Tâm mô tả lại bộ dạng của gã thanh niên kia một lượt, lại thấy toàn thân Long Tường đều không kìm nổi mà run lên, đồng thời trong đôi mắt của hắn bắn ra oán hận vô cùng!

Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lăng Tiêu! Hắn là Lăng Tiêu!

- Cái gì?

Diệp Kinh Tâm vỗ bàn, đứng dậy hô lên, không dám tin nói:
- Đệ nói người đó là Lăng Tiêu sao?

Long Tường hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Đúng vậy, hắn chính là Lăng Tiêu, cho dù hóa thành tro, đệ cũng nhận ra hắn!
- Tuy rằng Hàn Tâm đại ca mô tả về hắn có chút khác biệt nhưng đã qua rất nhiều năm, từ một gã thiếu niên nay hắn đã trưởng thành là một thanh niên, tự nhiên sẽ có một chút biến hóa nhưng điều quan trọng nhất là các người cho rằng ngoại trừ hắn, còn có gã thanh niên thứ hai như hắn ở Đế quốc Lam Nguyệt sao?

Đám người Diệp Hàn Tâm cũng không nói, Cuồng Chiến thì há to mồm, muốn nói cái gì nhưng khi nhìn thoáng qua Diệp Kinh Tâm đang kích động thì ngậm miệng lại.

Hiện tại bọn họ đã không còn giống như năm xưa!

Thời điểm đó, tuy rằng kinh doanh một đoàn mạo hiểm rất lớn nhưng nói thật mọi người cũng không quá giàu, hơn nữa cũng không có nhà, cô độc, sống hôm nay nhưng không có ngày mai, cho dù chết họ cũng không nhíu mày chút nào.

Nhưng hiện tại không giống vậy, Cuồng Chiến đã có một thê tử dịu dàng đáng yêu, còn sinh cho hắn cô con gái xinh đẹp! Hiện giờ niềm vui lớn nhất của Cuồng chiến, chính là mỗi ngày về nhà đùa vui với con gái mình và chăm sóc người vợ xinh đẹp. Hơn nữa hắn vốn là người không đồng ý việc tìm Lăng Tiêu gây phiền toái.

Hiện giờ Lăng Tiêu quả thực có chênh lệch quá lớn với bọn họ, căn bản là bọn họ không có khả năng nào để báo thù, nhưng dáng vẻ Diệp Kinh Tâm rõ ràng là nhớ rõ thù hận trước kia.

Ôi, có gì đâu chứ? Không phải chỉ là một chiếc nhẫn không gian thôi sao? Với tài lực hiện tại của năm người, mỗi người mua một chiếc nhẫn không gian, cũng có thể mua nổi. Cho nên, nếu nói thù hận, chỉ sợ là gã Long Tường kia, nhưng thật ra hắn cũng có lý do để oán hận Lăng Tiêu sao?

Cuồng Chiến trong lòng hạ quyết tâm, mình tuyệt đối sẽ không nhiều lời, và cũng lại càng không tham dự vào chuyện này! Nếu bọn họ không muốn sống, thì cứ tranh nhau chịu chết, mình tuyệt đối không ngăn cản.

Giọng điệu Diệp Kinh Tâm nói một cách lạnh lùng:
- Đại ca, các người đừng ngăn cản ta, lần này ta nhất định phải khiến gã Lăng Tiêu kia chết không có chỗ chôn!

Long Tường cũng nắm chặt nắm tay, nói:
- Lăng Tiêu hại ta mất hết thanh danh phải xa xứ, thậm chí còn không dám quay trở lại đế quốc Lam Nguyệt, trở lại chốn đã nuôi nấng ta!
- Hiện giờ tuy rằng cuộc sống của ta xa hoa nhưng thù hận này đã khắc cốt ghi tâm rồi!
- Hắn không phải đã thành đại nhân vật rồi sao?
- Không phải hắn không sợ đến ngay cả thế gia ẩn thế sao?
- Hắn không phải đã trở thành tông chủ của Thục Sơn kiếm phái gì rồi sao?
- Ha ha, ta muốn cho hắn biết, ở thời khắc mấu chốt tiểu nhân vật cũng có thể làm hỏng đại sự, đợi đến khi hắn chết, chính ta sẽ nói cho hắn, kiếp sau đừng đắc tội với tiểu nhân vật!

Long Tường vừa nói xong, cười " cạc cạc" một cách quái dị, vẻ mặt âm lãnh, giọng điệu oán độc, ngay cả Vân Na được xưng là Hắc Quả Phụ, cũng không kìm lòng nổi mà run lên một chút, có chút không dám nhìn vào đôi mắt của Long Tường, bởi vì giờ phút này Long Tường căn bản là một kẻ điên đã đánh mất lý trí!

Diệp Hàn Tâm híp mắt, trong lòng cũng không khác Cuồng Chiến lắm. Hắn có cảm tình với Vân Na đã nhiều năm rồi, tuy rằng chưa công bố ra nhưng từ lâu hai người đã coi đối phương như một nửa sinh mạng và một phần quan trọng của mình! Ở sâu trong nội tâm của bọn họ căn bản là không muốn có bất cứ cuộc phiêu lưu mạo hiểm gì!

Gã Lăng Tiêu kia có thể khai tông lập phái trên lãnh địa của mình, còn sửa đổi tên thành, được dân chúng kính yêu, và còn được tướng quân Lăng Thiên Khiếu từ quan đi tới phía nam, này thành Thục Sơn là một nước độc lập trong Lam Nguyệt... Tân hoàng Lý Võ Trực cũng e ngại Lăng gia.

Mấy tin tức này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ!

Cái tên "Lăng Tiêu" này, thậm chí Diệp Hàn Tâm không muốn nhớ tới, mà cho tới bây giờ hắn không oán hận Lăng Tiêu. Nếu năm đó hắn không bị cắt đứt tay tráng sĩ, thì hắn làm sao có thành tựu huy hoàng vào hôm nay?

Lúc này Diệp Kinh Tâm nói:
- Đại ca, đại tẩu, Cuồng Chiến đại ca.

Hai người Vân Na và Cuồng Chiến hơi nao nao, qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay Diệp Kinh Tâm đều gọi thẳng tên của hai người, lúc nào hắn cũng chẳng bao giờ khách sáo. Cho nên, thình lình hắn đổi cách xưng hô, khiến hai người cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Nhất là Vân Na, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ. Tuy rằng nàng từ lâu đã ở cùng một chỗ với Diệp Hàn Tâm nhưng có thể nghe chính miệng của huynh đệ người yêu thừa nhận, khiến trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ.

Diệp Kinh Tâm mỉm cười:
- Nhiều năm như vậy, các người cũng dễ dàng tha thứ cho đệ, khiến Kinh Tâm ghi tạc trong lòng. Kinh Tâm còn trẻ nên không hiểu chuyện và đã gây cho các người thêm rất nhiều phiền toái... ...

- Lão Nhị!
Diệp Hàn Tâm bỗng nhiên trầm giọng cắt ngang lời nói của hắn:
- Đừng làm chuyện điên rồ, chúng ta đã quá hạnh phúc rồi!

Đôi mắt của Long Tường ở bên kia híp lại, mặt không chút thay đổi, cũng không biết hắn nghĩ gì trong lòng.

Diệp Kinh Tâm mỉm cười lắc đầu:
- Đại ca, huynh đừng khuyên đệ, hãy nghe đệ nói hết lời.

Đầu tiên là thở dài một tiếng, sau đó Diệp Kinh Tâm mới nói:
- Nhiều năm trước, khi mạo hiểm đoàn của chúng ta vừa mới thành lập, Nham Thạch Thân Khắc và đệ, còn có mấy huynh đệ được phân cùng một tổ, khi đó đệ không hiểu, cảm thấy đại ca không phải đoàn trưởng tốt nhất, cho nên, tâm nguyện lớn nhất của đệ, là về sau tự mình có thể lập ra một đội ngũ hùng mạnh! Đại ca thử nghĩ xem, đệ đệ ở bên phe của huynh mới rất có tiền đồ!
- Trong những năm làm nhiệm vụ, Nham Thạch Thân Khắc có kinh nghiệm hơn đệ, cho nên tổng cộng huynh ấy đã cứu đệ, không dưới mười lần!
- Nhưng bởi vì mặt mũi nên đệ cũng chưa từng nói qua lần nào! Có vài lần, huynh đệ đi theo chúng ta đều đã chết, chỉ còn lại hai chúng ta... ...

Diệp Kinh Tâm nói tới đây, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Huynh ấy cũng chưa từng nói qua chuyện này ở trước mặt người ngoài để giữ mặt mũi cho đệ. Có thể nói, nếu không có Nham Thạch Thân Khắc thì đệ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!
- Cho nên đệ đã nợ huynh ấy một mạng, nếu không khi đệ đoạt được chiếc nhẫn không gian thì đệ làm sao có thể yên tâm giao nó cho huynh ấy? Trước một tháng huynh ấy gặp chuyện không may, đệ đã đáp ứng huynh ấy, sau khi làm xong một nhiệm vụ cuối cùng này, đệ liền đến gặp để nói với Hoa đại ca, đệ muốn tự lập môn hộ!
- Bằng vào sự cố gắng của chúng đệ, đệ tin rằng mình nhất định có thể tạo ra sự nghiệp một lần!
- Nhưng ... Không nghĩ tới, không ngờ lần đối thoại của đệ và Nham Thạch Thân Khắc là lần gặp mặt cuối cùng!
- Sau đó, huynh ấy chết mà chết một cách im hơi lặng tiếng!
- Lăng Tiêu chính là kẻ giết người!
Có lẽ ... Ở trong mắt người khác, Nham Thạch Thân Khắc là tiểu nhân vật, và còn là người xấu, nhưng ở trong lòng đệ, huynh ấy lại được xem là huynh đệ tốt như đại ca người!
- Ai giết chết huynh ấy thì người đó là kẻ thù lớn nhất của đệ!

Nghe lời nói phát ra từ phế phủ của Diệp Kinh Tâm, mọi người đều trầm mặc, mà ngay cả Long Tường cũng không kìm nổi mà dùng ánh mắt kính nể nhìn Diệp Kinh Tâm, thậm chí hắn còn có chút ghen tị với Nham Thạch Thân Khắc, có huynh đệ tốt như vậy.

Tuy rằng Diệp Hàn Tâm từ lâu đã biết tâm tư của đệ đệ nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe chính miệng đệ đệ của mình nói ra nguyên nhân thật, cũng không kìm nổi có chút hổ thẹn nói:
- Lão Nhị, lúc trước ta có chút hiểu lầm đệ... ...

Diệp Kinh Tâm khoát tay áo, sau đó nói:
- Đại ca, huynh không cần nói, người là thân ca ca của đệ. Ở trong mắt đệ, không ai có thể thay thế được huynh!
- Diệp gia chúng ta cần có một người để nối dõi tông đường, nên nhiệm vụ này phải giao cho huynh cùng đại tẩu.
- Ca, hãy thu xếp thời gian để cưới đại tẩu đi.

Trước mặt người ngoài Vân Na là Hắc Quả Phụ,nhưng giờ phút này khuôn mặt của nàng đã nổi lên từng mảng đỏ, cắn chặc môi, hai tay đung đưa, dùng sức nắm chặc lại, đôi mắt đỏ ngầu, nàng không thích Diệp Kinh Tâm nhưng nàng không nghĩ tới hắn nói ra những từ như vậy.

Diệp Hàn Tâm cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người đệ đệ này. Hắn biết tính tình của người đệ đệ này từ nhỏ, nếu hắn đã quyết định chuyện gì rồi thì nhất định sẽ không thay đổi. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nên hỏi một câu:
- Lão Nhị, ngươi quyết định rồi sao?

Diệp Kinh Tâm không trả lời hắn, mà quay về phía Vân Na:
- Tẩu tử, đệ nghe nói trên người của tẩu có một loại độc dược, vô sắc vô vị, cho dù gió to, cũng có thể chống được mười dặm phải không?

Vẻ mặt Vân Na chợt biến đổi, nhìn Diệp Kinh Tâm nói:
- Không được!
- Thứ đó không thể cho đệ!

Diệp Kinh Tâm mỉm cười nói:
- Hãy cho đệ đi, tẩu tử, xin người đấy. Kỳ thật tẩu là người tốt, tẩu rất xứng với ca ca!

- Loại dược này không có giải dược!
- Sư môn của tỷ đã truyền xuống, đã từng có người sử dùng qua khiến không có một người sống trong phạm vi trăm dặm, thậm chí cỏ cây cũng không sống được, hiệu quả thậm chí có thể kéo dài đến vài năm!
Vân Na nhẹ giọng nói:
- Nếu ta cho đệ thì đó chính là hại đệ!

Cuối cùng Diệp Kinh Tâm vẫn cầm độc dược kia đi, thậm chí Long Tường không một chút do dự liền đi theo. Bởi vì Vân Na cũng đã nói nếu như sử dụng dược vật kia ở trên đại hải thì hai người chỉ cần nhảy xuống đại hải, rồi lặn thoát đi mấy chục dặm ở dưới nước,và sau đó nhanh chóng tránh xa nơi đó hơn trăm dặm, hẳn là có thể tránh thoát!

Tuy nhiên trong hải dương có đủ loại bất trắc, há có người nào có thể đoán trước được, có thể nói, hai người Diệp Kinh Tâm và Long Tường đi lần này là cửu tử nhất sinh!

... ....

Lăng Tiêu lười biếng nằm trên một cái ghế nằm, gió biển thổi ở trên boong tàu, một cây dù che thật lớn trên đỉnh đầu, trên mặt bàn ở bên cạnh bày ra đồ ăn thức uống đắt tiền. Ở một chỗ râm mát cách đó không xa, còn có hai thị nữ xinh đẹp đang cung kính đứng đó, vẫn luôn chờ người thanh niên anh tuấn kia gọi.

Lăng Tiêu cảm thấy hài lòng với chiếc thuyền này. Tuy rằng chiếc thuyền này không lớn nhưng nó cực kỳ xa hoa, hơn nữa Lăng Tiêu có thể thấy được, mấy thứ này đều mới, và cũng có thể thấy được, đây là chiếc thuyền riêng. Vì lấy lòng mình mà làm nó trong vòng một đêm!

Trong lòng Lăng Tiêu có chút buồn cười, hắn vừa lên thuyền, cảm giác đầu tiên của mình là một luồng khí tức quen thuôc ở trên thuyền, đồng thời hắn cũng cảm ứng được, có hai luồng oán khí, đang mạnh mẽ tập trung vào mình!

Hiện tại tinh thần lực của Lăng Tiêu đã đạt tới trình độ thực sự mạnh mẽ!

Đừng nói chỉ một chiếc thuyền, cho dù là một thành thị, dưới tinh thần lực của Lăng Tiêu, tất cả những cảm xúc xấu nhằm vào hắn đều không thể nào che giấu được!

Đó là ai chứ?

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.
Hắn không nghĩ đến mình còn có thể gặp được cừu gia ở đây, chẳng qua rất hiển nhiên, đối phương cũng không phải đến từ thế gia môn phái ẩn thế.

Cho đến khi Lăng Tiêu dùng tinh thần lực tập trung vào hai người này, nhất thời nguyên thần xuất khiếu để tra xét một phen, sau đó hắn mới kinh ngạc phát hiện Long Tường, đã vài năm không gặp, không ngờ hắn đang ở trên chiếc thuyền này!

Đồng thời người còn lại thì đang nhằm vào mình. Sau khi Lăng Tiêu nghe bọn họ nói chuyện với nhau nên mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Không kìm nổi mà cười khanh khách. hiện giờ cho dù siêu cấp thế gia như Liệt gia muốn có chủ ý với hắn, cũng phải do dự một phen. Nhưng không nghĩ tới hai người này trong mắt hắn như con kiến mà lại có thể suy nghĩ điên cuồng muốn giết hắn!

Thật đúng là ... Kẻ vô tri, vô vị!

Loại trả thù này khiến Lăng Tiêu không còn gì để nói, và nó làm giảm bao nhiêu lo âu của Lăng Tiêu trong chuyến này. Nếu bọn chúng không biết sống chết, vậy thì ta hãy đùa với bọn chúng một chút, coi như ... Giảm bớt nỗi trống vắng trên hành trình.