Hơn nữa, còn có một vấn đề khiến Lăng Tiêu suy nghĩ trăm bề cũng không ra: đó là vì sao nhiều người như vậy chỉ có Lăng Vận Nhi và Hoàng Phủ Nguyệt kết thành kim đan?
Nếu nói Hoàng Phủ Nguyệt là bởi vì có linh căn, lại không hề có chút căn cơ nào nên có thể dễ dàng kết thành kim đan còn có lý. Nhưng vì sao Lăng phu nhân thực lực không sai biệt lắm so với Lăng Vận Nhi lại chỉ có thể đề cao tu vi như người luyện võ của Thương Lan đại lục mà không kết xuất được kim đan?
Lăng Tiêu vừa lo vừa nghĩ, vẫn không hiểu được lí do. Thực ra năm đó vị tổ sư gia sáng tạo ra Hướng Thiên Đan kia cũng không ngờ được rằng có một ngày đan dược này sẽ được dùng ở một thế giới khác. Cho nên, biến dị như thế phát sinh, dù là vị tổ sư gia đã vào tiên giới kia cũng chưa chắc có thể hiểu rõ. Cho nên chỉ có thể dùng bốn chữ "mỗi người mỗi khác" để mà giải thích. Cũng có thể còn nguyên nhân khác, nhưng hiển nhiên không phải với khả năng hiện tại của Lăng Tiêu có thể hiểu.
Nhưng nói thế nào đi nữa, chuyện này với Thục Sơn kiếm phái chính là một tin vui vô cùng lớn.
Cho nên đám người Thượng Quan Vũ Đồng và Tô Tuyết đều nóng lòng muốn dùng Hướng Thiên Đan. Chỉ bằng vào thực lực vừa mới đạt tới Kiếm Tông bậc một như Thu Thần và Lăng Khiếu Thiên có thể nhảy vọt tới cảnh giới Kiếm Hoàng bậc sáu, còn những kẻ thực lực vốn dĩ rất kém như Đường Minh còn có thể nhảy vọt tới Kiếm Hoàng. Như thế, bọn họ vốn dĩ là Kiếm Hoàng bậc cao, sau khi dùng Hướng Thiên Đan sẽ có cảnh giới gì? Ngay cả Lăng Tiêu cũng có chút mong chờ.
Vì thế, sáu vị trưởng lão, hơn nữa cả Lăng Tiêu cũng dùng Hướng Thiên Đan. Đồng thời, để đảm bảo an toàn, kể cả Lăng Tiêu cũng chuẩn bị sẵn một viên Cố Hồn Đan. Những người thực lực kém không xảy ra chuyện ngoài ý muốn không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ.
Trước khi bế quan, Lăng Tiêu giao lại tất cả mọi chuyện trong môn phái cho phụ thân và Thu Thần hai người. Hai người này vốn dĩ kinh nghiệm phong phú nhưng cho tới giờ vẫn không toàn quyền phụ trách chẳng qua là vì thực lực không đủ. Tuy rằng nơi đây là địa bàn của Lăng Tiêu, nhưng thực lực nếu không thể phục chúng thì cũng chẳng có ai phục.
Sau khi phân phó mọi chuyện xong, Lăng Tiêu lại tự mình dạy tâm pháp tu luyện và kiếm kỹ cho Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Vận Nhi. Bên phía Lăng Tiêu, ngoại trừ Diệp Tử, lại có thêm hai người tu chân! Việc này làm cho Lăng Tiêu vô cùng cao hứng. Để Lăng Vận Nhi và Hoàng Phủ Nguyệt tu luyện cùng nhau, hỗ trợ qua lại có thể đề thăng rất nhanh.
Lăng Tiêu cũng đã ngầm quyết định, đợi bế quan lần này kết thúc, sẽ tự mình chỉ dẫn Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Vận Nhi. Sau đó, cũng là lúc gọi Diệp Tử các nàng trở về. Đến lúc đó, thực lực tổng thể của Thục Sơn kiếm phái có thể nói là mạnh chưa từng có.
Lăng Tiêu cầm trong tay viên Hướng Thiên Đan xanh biếc. Mặt trên dường như có một vầng sáng tím bao phủ, thoạt nhìn trong suốt đáng yêu, nhưng vừa cầm vào tay liền cảm giác được trong đó ẩn chưa năng lượng cường đại. Loại đan dược nghịch thiên này, ngàn vạn lần không thể để cho người ngoài biết. Nếu không, nói không chừng, chỉ sợ là người trong Thánh Vực cũng sẽ tìm trăm phương ngàn kế để có nó.
Lăng Tiêu ổn định tinh thần, không chút do dự nuốt Hướng Thiên Đan vào. Trong nháy mắt sau khi ăn Hướng Thiên Đan, Nguyên anh của Lăng Tiêu chợt mở to mắt, bắn ra hai đạo hào quang! Đồng thời, một vầng hào quang màu vàng rực rỡ giống như vỏ trứng gà bọc lấy nguyên anh!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Nguyên anh cũng không kìm nổi, gầm lên một tiếng chấn động! Âm thanh xuyên qua Mê Tung trận của Thục Sơn kiếm phái, khuếch tán vô cùng vô tận ra bốn phương tám hướng.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm, tất cả võ giả cảnh giới vượt qua Kiếm Tôn đồng thời mở to mắt, nhìn ánh hào quang không thể tin nổi đang bay tới, đều vội ra khỏi chỗ ở, dương mắt nhìn về chỗ xa xôi.
Có người thì thào:
- Ma giới thông đạo đã mở, loạn tượng phát sinh, chẳng lẽ... Loạn thế xuất anh hùng sao?
Đang cấp tốc phi hành giữa không trung, Tư Không Dương, Tư Không Liễu cùng Tây Môn Ngạo Thiên thân mình đồng thời chấn động, cùng nhau quay đầu nhìn về hướng Thục Sơn thành.
Tư Không Dương kinh hãi nói:
- Lăng Tiêu lại làm gì thế?
Tư Không Liễu cau mày. Khuôn mặt mềm mại như trẻ con nhăn tít lại, nói:
- Mặc kệ có phải là tiểu tử kia hay không, chỉ mong không phải là người của Ma giới. Dao động thật đáng sợ. Dường như, lực lượngThánh giai cũng không mạnh như thế.
Tây Môn Ngạo Thiên lắc đầu nói:
- Không thể nào. Thực lực tiểu tử kia so với ta không chênh lệch nhiều, chỉ mạnh hơn ta một chút. Thánh giai? Không thể nào.
Tư Không Dương không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: "Tại sao lại không thể? Ý chỉ từ Thánh Vực có nói, cho dù không thể mượn sức Lăng Tiêu, cũng ngàn vạn lần không thể cùng hắn là địch!"
Những lời này, hắn chưa nói, và cũng không muốn nói.
Đối với đại nhân vật cường hãn trong Thánh Vực, trong lòng Tư Không Dương chỉ có kính sợ, không có chút nào khinh thường và phản kháng. Hắn hơi nhìn thoáng qua Tây Môn Ngạo Thiên, thầm nhủ: "Người có thể được một trong bốn thế lực lớn nhất Thánh Vực nhìn trúng, sao có thể để ngươi hoài nghi? Không chênh lệch lắm so với ngươi? Hừ, cho dù lão phu nhìn không thấu thực lực của tiểu tử kia, nhưng nếu muốn đánh bại ngươi, tin rằng chẳng có gì khó khăn với hắn!"
... ...
Hướng Thiên Đan hùng mạnh, khiến nguyên anh của Lăng Tiêu ngay từ đầu đã phải vất vả chống đỡ. Đồng thời, Lăng Tiêu của giác được kinh mạch toàn thân như đang bùng nổ.
Còn lục phủ ngũ tạng của Lăng Tiêu, ngay trong nháy mắt sau khi dùng Hướng Thiên Đan, liền bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ mênh mông đánh nát. Chỉ còn nguyên anh liều mạng chống đỡ năng lượng vô biên kia.
Tuy nhiên, nguyên anh cũng không thể ngăn cản. Nguyên anh phát ra một tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm, như một căn nhà gỗ nhỏ bé bị một cơn hồng thủy cuốn qua, trong nháy mắt đã bị vô tận năng lượng bao phủ.
Trong thức hải của Lăng Tiêu, trong giây lát hiện ra một pho tượng thật lớn.
Pho tượng kia vô cùng to lớn, chiếm cả không gian của thức hải. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Từ trên pháp thân tỏa ra hào quang vạn trượng!
Đồng thời, đại viên mãn quang minh vân, đại từ bi quang minh vân, đại trí tuệ quang minh vân, đại bàn nhược quang minh vân, đại tam muội quang minh vân, đại cát tường quang minh vân, đại phúc đức quang minh vân, công lớn đức quang minh vân, đại quy y quang minh vân, đại tán thưởng quang minh vân, vô số mây lành vờn quanh pháp thân.
Lại xuất hiện rất nhiều những âm thanh vi diệu như đàn ba la mật âm, thi ba la mật âm, sạn đề ba la mật âm, bì ly da ba la mật âm, thiện ba la mật âm, bàn nhược ba la mật âm, từ bi âm, hỉ xá âm, giải thoát âm, vô lậu âm, trí tuệ âm, đại trí tuệ âm, sư tử hống âm, đại sư tử hống âm, vân lôi âm, đại vân lôi âm... Tất cả quanh quẩn ở trong tinh thần thức hải của Lăng Tiêu, đồng thời khuếch tán dần ra ngoài, bao bọc sáu vị trưởng lão đang bế quan cùng toàn bộ mọi người trong Thục Sơn kiếm phái trong đó! Sau đó tràn ra toàn bộ Thục Sơn Thành!
Tộc nhân băng hải tộc đang ở dưới địa đạo nuôi dưỡng Băng Tinh Thiên Tằm đều mở to hai mắt, gần như đồng thời quỳ rạp xuống đất, trong miệng lâm râm cầu khấn.
Đám thú nhân của thú tộc vùng đầm lầy Penzias bất kể đang làm gì đều quỳ rạp xuống, thần sắc vô cùng thành kính.
Lúc này, tất cả mọi người trong Thục Sơn thành đều bỏ dở công việc, không kìm được lòng, bước ra khỏi cửa nhà, trên mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía nội thành Thục Sơn.
Bỗng nhiên có một người quỳ xuống hô to:
- Chân thần hiển linh!
Vô số người theo đó quỳ xuống...
Pháp lực này bao phủ Thục Sơn thành hơn mấy canh giờ.
Tinh thần lực của mọi người hội tụ về một chỗ, hình thành một dải, vẽ nên một đường cong giữa không trung, tiến vào tinh thần thức hải của Lăng Tiêu đang ngồi trong Thục Sơn kiếm phái! Pháp thân to lớn kia dường như lại to lớn thêm vài phần.
Đồng thời hai con mắt cực lớn của pháp thân đột nhiên mở ra, miệng khẽ mấp máy, không phát ra âm thanh gì, nhưng tất cả mọi người trong Thục Sơn thành đều nghe thấy như có âm thanh thần thánh vang lên trong đầu mình!
Người đang mang bệnh sau khi nghe những âm thanh này, tựa như được thánh quang tẩy rửa, lập tực cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tinh thần sung túc!
Trong không trung phía trên Thục Sơn thành, mây trắng tề tụ, những đám mây đó dần hình thành pho tượng pháp tướng to lớn vô cùng! Mọi người càng thêm thành kính quỳ lạy pháp tượng.
Ngay cả mọi người trong Thục Sơn kiếm phái cũng cảm nhận được. Đám người Lăng Khiếu Thiên tuy không biết rõ điều gì đang xảy ra nhưng đều ý thức được đây là một cơ hội tuyệt hảo để tu luyện. Vì thế, không ai bảo ai, tất cả bọn họ đều bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan tu luyện!
Còn đám Thục Sơn đệ tử vốn đang bế quan dùng Trúc Cơ đan, bị âm thanh này bao phủ, những gì trước kia không thể ngộ, không ngờ trong nháy mắt đột nhiên thông suốt!
Tất cả, Lăng Tiêu hoàn toàn không biết!
Cảnh giới tầng thứ bảy của Đại Tự Tâm Kinh rõ ràng làm thân thể Lăng Tiêu chịu thống khổ vô cùng, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến tâm cảnh cường đại của hắn.
Lăng Tiêu thậm chí có thể cảm nhận được, kinh mạch của mình hết nứt vỡ, rồi lại được chữa trị. Lục phủ ngũ tạng đã trải qua không biết bao nhiêu lần tái tạo.
Giống như búa rèn nên bảo kiếm!
Trăm ngàn rèn giũa! (Thiên chuy bách luyện)
Thỉnh thoảng nỗi thống khổ vô cùng cũng muốn trùng phá tâm cảnh của Lăng Tiêu nhưng Lăng Tiêu đều liều mạng kiên trì.
Còn bên ngoài của Lăng Tiêu vô cùng đáng sợ. Mắt, mũi, tai, miệng đều chảy máu tươi. Tóc như bị lửa đốt, nháy mắt biến mất, sau đó lại nhanh chóng mọc ra, rồi lại biến mất...
Cứ thế tuần hoàn, Lăng Tiêu hầu như chỉ dựa vào Đại Tự Tâm Kinh tầng thứ bảy, thủ vững tâm cảnh. Còn nguyên anh trong tử phủ, sớm đã không biết biến đi đường nào.
Bảy ngày sau!
Thượng Quan Vũ Đồng xuất quan đầu tiên, năng lượng cường đại kia gần như khiến tâm cảnh của nàng thất thủ! Nếu không có pháp lực huyền diệu của Đại Tự Tâm Kinh tầng thứ bảy do Lăng Tiêu phát ra sau khi bao phủ toàn bộ Thục Sơn thành lại thu về bảo hộ Thục Sơn kiếm phải, thì những người thực lực đột nhiên tăng mạnh khó tránh khỏi tâm cảnh thất thủ!
Đây chính là sơ sót của Lăng Tiêu. Nhưng việc gì cũng có hai mặt, giống như thiên định. Ngay cả Lăng Tiêu cũng không ngờ Đại Tự Tâm Kinh tầng thứ bảy lại có pháp lực hùng mạnh như thế!
Thực tế, Thượng Quan Vũ Đồng cũng không biết mình đã đạt tới cảnh giới gì, chỉ cảm thấy thiên địa vạn vật đang sinh tồn, đối với mọi sự vật dường như có cảm nhận hoàn toàn mới!
Ngay cả một đóa hoa xinh đẹp, trong mắt nàng như một thế giới sinh động. Nàng có thể cảm nhận cuộc đời của đóa hoa!
Hoa nở hoa tàn, Thượng Quan Vũ Đồng cười thản nhiên.