Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 338: Núi cao còn có núi cao hơn





Những lời Lăng Tiêu vừa nói, hơi nước lại ngưng tụ thành nước trà, dội vào người Liệt Tùy Vũ, đúng là "Tùy Vũ".
Sau đó Lăng Tiêu vội vã đứng lên, vẻ mặt đầy thành ý, nhìn Liệt Tùy Vũ:
- Ai nha, Liệt gia tiền bối. Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Người đâu, còn không mau đem một kiện trường bào đến đây cho Liệt gia tiền bối. Nhớ kỹ, ta muốn trường bào của Vương Ký. Liệt gia tiền bối là quý khách, có nghe rõ chưa?
Thanh âm của Lăng Tiêu vừa đủ lớn, khiến cho mọi người vốn đang mù mờ đều nghe rõ. Tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ lắm sự tình bên trong, nhưng chuyện Liệt gia tiền bối cần thay quần áo gần như nháy mắt truyền khắp ra ngoài.
Sâu thẳm trong thâm tâm mọi người đều nghĩ đến những kẻ xấu xa của Liệt gia, rồi âm thầm cúi đầu cười trộm. Liệt Tùy Vũ nhìn thấy, khuôn mặt già nua đỏ bừng!
Khuôn mặt Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Thiên xanh mét. Sâu trong đôi mắt Liệt Dương hiện lên tia hưng phấn, đại khái không ngờ thằng nhãi Lăng Tiêu này lại cuồng vọng cực điểm, không ngờ chủ động khiêu khích Liệt gia Kiếm Tôn. Mà trong mắt Liệt Khuyết lộ ra vẻ lo lắng.
Công Tôn Kiếm nghe nao nao, tuy nhiên sắc mặt hắn hiện lên vẻ cổ quái, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu hiện lên sự bội phục vô cùng. Hiển nhiên, Công Tôn Kiếm cũng biết đại nhân vật mà Lăng Tiêu vừa nói đến là ai.
Thượng Quan Vũ Đồng có chút khẩn trương. Mặc dù nàng biết rõ, Lăng Tiêu tuyệt đối không làm việc lỗ mãng như thế. Nhưng nàng cũng biết, cho dù Lăng Tiêu bây giờ đã có thực lực đánh chết Kiếm Tôn, nhưng trong những ngày như hôm nay, thật sự không nên động đao binh.
Còn Lãnh Dương Dương vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, cũng không nói gì, quay người ngồi xuống. Trong lòng nàng đã sớm tính toán, nếu người của Liệt gia giám ra tay với Lăng Tiêu thì dù cho nàng chết, cũng phải chết trước mặt Lăng Tiêu!
Đừng tưởng rằng nữ lưu đều sợ chết, ít nhất, Lãnh Dương Dương không phải hạng người đó!
Sắc mặt Liệt Tùy Vũ khó coi vô cùng. Thành danh nhiều năm, cảnh giới đã tới Kiếm Tôn cấp bốn, không ngờ bị một tên tiểu bối làm cho chật vật như vậy. Trong phòng này, ai mà không sáng suốt. Cho nên hành động này của Lăng Tiêu không khác nào hung hăng tát một cái thực mạnh vào mặt Liệt Tùy Phong.
Liệt Tùy Vũ giận quá hóa cười. Tới nước này rồi, hắn ngược lại trở nên rất bình tĩnh. "Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, chẳng lẽ, ngươi thật sự cho rằng lửa giận của một cường giả Kiếm Tôn bậc trung dễ dàng dập tắt như vậy sao? Đang lo không có cớ đối phó ngươi, ngươi lại tự mình đưa tới."
- Woa. Không biết là đại nhân vật nào đáng để Lăng Tiêu tông chủ thất thố như thế. Lão hủ cũng muốn ngửa mắt nhìn xem.
Liệt Tùy Vũ mỉm cười, khẽ rùng mình, toàn thân ướt đẫm trong phút chốc bốc lên một đám sương mù. Toàn bộ nước trà đã bị hắn hong khô!
Một chiêu này của Liệt Tùy Vũ khiến mọi người động dung. Cường giả Kiếm Tôn của Liệt gia cũng không phải hạng người tầm thường. Lúc nãy chỉ dựa vào khí thế làm đông lạnh nước trà, giờ lại dùng khí thế, hong khô sạch quần áo. Chỉ trong khoảnh khắc đã biểu hiện ra ngoài mức độ điều khiển hai loại nguyên tố lực lượng, thật sự làm cho trong lòng mọi người không dám sinh ra nửa điểm coi thường.
Trên mặt Lăng Tiêu lộ vẻ tươi cười. Thực ra, ngay trong khoảnh khắc Liệt Tùy Vũ nói chuyện, trong tai hắn đã truyền đến thanh âm:
- Tiểu tử, lão phu vì ngươi, vội vã từ hải tộc trở về. Thế nào, có ý tứ không?
Lăng Tiêu trong lòng mừng rỡ. Công Tôn Hoàng đã trở lại!
Công Tôn Hoàng là ai? Là cường giả chuẩn bị bước vào Thánh cấp! Cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong, một người có thể so với ba Kiếm Tôn của Liệt gia. Đừng nói ba người, cho dù tính thêm hai người của Đông Hải Tần gia vào, Công Tôn Hoàng cũng sẽ không bại!
Có người như thế ở phía sau làm chỗ dựa, nếu Lăng Tiêu không làm cho mấy lão già của Liệt gia mất mặt thì quả thực là phải xin lỗi chính mình.
Tính tình Lăng Tiêu từ trước đến giờ vẫn luôn là ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng! Nhưng Liệt gia thì không cần phải nói. Hơn ba năm trước phái người ám sát hắn. Nếu không phải trên người Lăng Tiêu có vài món pháp bảo đặc thù, cùng với những kinh nghiệm của tiền kiếp, chỉ sợ đã bị gã Kiếm Hoàng bậc năm kia giết chết.
Sau đó Liệt gia liên tục khiêu khích, bị Mê Tung Trận giết chết hai Kiếm Hoàng cường giả. Có thể nói thù này đã sớm kết hạ. Cho dù Lăng Tiêu có quỳ xuống cầu xin ba lão bất tử của Liệt gia tha thứ, họ cũng sẽ không đáp ứng. Lần này đến, mang theo ba cường giả thực lực Kiếm Tôn, nói không có ý gì khác, chỉ sợ đứa nhỏ ba tuổi cũng không tin.
Một khi đã như vậy, giữ thể diện cho bọn chúng làm gì?
Lăng Tiêu cười ha hả:
- Liệt gia tiền bối thật là rộng lượng, tấm lòng bao la, tha thứ cho cử chỉ vô tâm của tại hạ. Còn về đại nhân vật... ông ấy đã đến rồi.
Nói xong, cửa phòng mở ra, một lão già mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc phơ, quần áo bằng vải thô, chân đi giày rơm. Lão nhân này vừa bước vào, ba Kiếm Tôn của Liệt gia đồng loạt đứng lên.
Hai vị Kiếm Tôn của Đông hải Tần gia cũng cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, đứng dậy.
Khóe mắt Công Tôn Kiếm ươn ướt, đôi mắt hồng lên:
- Ông nội!
Lúc này, Lăng Tiêu cũng đã sớm nhường lại chủ vị, sai thị nữ mang thêm một cái ghế. Cái bàn rất lớn, cho dù tăng thêm ba bốn người cũng không lo chật.
Công Tôn Hoàng đầu tiên là hướng về Lăng Tiêu gật gật đầu, cười nói:
- Lăng Tiêu tiểu hữu, chúng ta lại gặp nhau. Lão phu không mời mà tới, không quấy rầy ngươi chứ.
Lăng Tiêu vội vã lắc đầu. Hắn cùng Công Tôn Kiếm sớm đã kết bái, tự nhiên cũng phải theo lễ nghi với bậc trưởng bối, khom người hướng về phía Công Tôn Hoàng nói:
- Công Tôn gia gia, đây chính là vinh hạnh muốn cũng không được của vãn bối. Người có thể tới nơi thô lậu này, thật là vinh dự cho vãn bối. Lăng Tiêu trong lòng vạn phần vui sướng.
- Ha ha
Công Tôn Hoàng cười ha hả, vỗ vai Lăng Tiêu, nói:
- Tiểu tử ngươi làm tốt lắm!
Cũng không biết việc vừa làm tốt hay việc gì khác tốt.
Công Tôn Hoàng cũng không khách sáo, ngồi ở vị trí trên cao, sau đó mới hơi hơi gật đầu với đám Kiếm Tôn của Liệt gia và Tần gia, nhưng cũng không có nhiều lời. Nhìn ngạo khí bình thản kia, Lăng Tiêu còn có chút nhiệt huyết tuôn trào. Đạt tới cảnh giới như Công Tôn Hoàng, có thể nói là chân chính coi rẻ chúng sinh.
Ánh mắt Công Tôn Hoàng cuối cùng mới có chút kích động khi nhìn tôn tử của mình, nói:
- Kiếm nhi, ngươi giỏi lắm, rất không tệ.
Tuy chỉ vài câu nói, nhưng lại làm cho Công Tôn Kiếm cảm thấy cả người thư thái, tựa như ăn tiên đan vậy. Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy, nhưng số lần hắn được ông nội động viên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần động viên trước đã là chuyện của nhiều năm xưa rồi. Không ngờ hôm nay, trước mặt bao nhiêu người, không ngờ lại khen hắn. Công Tôn Kiếm cảm thấy ngọt ngào hơn cả nếm mật.
Công Tôn Hoàng đã đến, khiến cho Công Tôn Kiếm vô thức muốn tránh đi vì từ nhỏ hắn chưa từng cùng ông nội công khai ngồi cùng một bàn. Công Tôn Hoàng thản nhiên nói:
- Hôm nay đến đây để mừng Lăng Tiêu tiểu hữu. Ngươi cũng ngồi đi.
Công Tôn Kiếm lúc này mới dám ngồi xuống. Có điều chỉ dám ngồi khép nép, không tùy ý như trước.
Hai Kiếm Tôn của Tần gia bị Công Tôn Hoàng đảo mắt nhìn qua đều toát mồ hôi lạnh. Đôi mắt của lão như mắt ưng, linh hoạt, sắc bén vô cùng dường như có thể nhìn thấu tim gan con người. Tuy nhiên, cũng may, Công Tôn Hoàng dường như không có ý gây sự với họ.
Còn ba gã Kiếm Tôn của Liệt gia tâm hồn rung động, không ngờ một cái lễ thành lập của Thục Sơn kiếm phái nho nhỏ lại mời được lão quái vật này đến.
Tinh Võ thế gia có thể trở thành siêu cấp gia tộc là nhờ họ có nhiều cường giả cảnh giới Kiếm Tôn. Thậm chí là Kiếm Tôn bậc năm, bọn họ cũng có nhiều hơn ba người. Truyện Sắc Hiệp
Còn Công Tôn thế gia, sự tình bên trong mọi người đều biết. Tuy rằng số lượng Kiếm Tôn trong Công Tôn thế gia không nhiều, nhưng nhân vật dẫn đầu, Công Tôn Hoàng, tuyệt đối là thần tượng của tất cả các vũ giả!
Nếu nói ba trăm năm trước, Vân Chi Lan là một thiên tài tuyệt thế, kinh hãi thế tục, ngàn vạn năm mới có một người thì Công Tôn Hoàng chính là võ giả thiên tài kế tục Vân Chi Lan. Tuy rằng không thể sánh với Vân Chi Lan, nhưng trên khắp đại lục, võ giả có thể vượt qua Công Tôn Hoàng hầu như không có!
Chưa đến sáu trăm tuổi đã là Kiếm Tôn bậc sáu, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Thánh giai, tiến vào Thánh Vực. Người như vậy, cho dù đám Kiếm Tôn Liệt gia dám kiêu ngạo với ai cũng không dám biểu lộ nửa điểm cuồng vọng với Công Tôn Hoàng.
- Hóa ra là Công Tôn tiền bối, Liệt gia Liệt Tùy Phong, Liệt Tùy Vũ, Liệt Tùy Thiên... tham kiến Công Tôn tiền bối.
Ba Kiếm Tôn của Liệt gia một lần nữa đứng dậy, hành lễ với Công Tôn Hoàng. Liệt Dương và Liệt Khuyết đứng lên, thi lễ, nửa câu cũng không dám nói.
Kiếm Tôn bậc sáu, trong lòng rất nhiều vũ giả, gần như là bán thần.
Người của các đại thế gia đều tuyệt đối tin tưởng vào sự tồn tại của Thánh Vực, bởi vì bọn họ hoặc tổ tiên của bọn họ đều ít nhiều từng nhận được ý chỉ từ Thánh Vực.
Mà tu luyện đến Kiếm Tôn bậc sáu gần như bước nửa bước vào cánh cổng Thánh Vực, còn có cái gì hấp dẫn hơn với võ giả đây?
Hai Kiếm Tôn của Tần gia, Tần Chiêu Nhiên và Tần Phong, cùng với Tây Vực Lý gia gia chủ Lý Phi và Lãnh Dương Dương đều cùng nhau hành lễ với Công Tôn Hoàng.
Công Tôn Hoàng khoát tay cười nói:
- Miễn miễn.hôm nay lão nhân ta không phải diễn viên. Ta vội tới là để chúc mừng Lăng Tiêu tiểu hữu, các ngươi cứ tự nhiên, không cần phải đa lễ.
Lời này lọt vào tai mọi người, hương vị không giống nhau. Thượng Quan Vũ Đồng và Lãnh Dương Dương, còn có Tây Vực Lý gia gia chủ Lý Phi, trong lòng quả thực chỉ có thể dùng chữ mừng như điên để hình dung. Ngay cả Lãnh Dương Dương băng thanh ngọc khiết như vậy cũng không kìm được mà mấy lần nhìn Công Tôn Hoàng, sau đó lại lén liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Còn Đông Hải Tần gia và Tinh Võ thế gia, trừ Liệt Khuyết đang cười thầm trong lòng, những người khác đều cảm thấy chua xót trên khóe miệng, nhất là ba cường giả Kiếm Tôn của Liệt gia.
Vốn tưởng rằng bọn họ chính là những người hùng mạnh nhất kéo đến Thục Sơn kiếm phái. Cho dù uy hiếp trắng trợn Lăng Tiêu giao ra bí mật của hắn, cũng không ai dám nói gì cả.
Không ngờ, núi cao còn có núi cao hơn.
Trên bậc năm, còn có bậc sáu.
Nhất là Liệt Tùy Vũ, bị Lăng Tiêu làm mất mặt, nhưng lại không phát tác được, khuôn mặt già nua giận đến tím tái.