Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 219: Lăng Tố





- .... Ai nha, ha ha. Các người nhìn kìa, bô dáng tức giận của hắn trông như đàn bà nhỉ?

Thiếu niên kia cười không chút kiêng nể, nói tiếp

- Không biết rằng đợi lát nữa ngươi bị thiếu gia ta... A!

Bốp!
Một tiếng vang lên khiến toàn bộ tửu lầu chợt lâm vào tĩnh mịch, không hề có chút động tĩnh nào. Các thực khách đang xem náo nhiệt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, còn có người trong mắt đầy vẻ lo lắng, thầm nhủ: Có vẻ hai người này từ nơi khác tới, khống biết sự lợi hại của người trẻ tuổi kia. Trong Thất Sắc thành, đừng nói là đánh hay mắng, cho dù chỉ liếc nhìn thiếu gia này đã gặp phải tai ương.

Mỗi người nhìn thấy hắn đều chỉ muốn trốn tránh thật nhanh. Ở Thất Sắc thành, thiếu gia này cũng có một danh hiệu khá kêu, thậm chí có thể dọa trẻ con nín khóc.

"Đại ma vương!"
Đúng vậy, thiếu gia này chính là độc đinh của Chiết gia đời thứ ba, thế lực lớn nhất trong Thất Sắc thành, cũng chính là đứa cháu được gia chủ Chiết gia yêu quý nhất. Cho dù thiếu gia Chiết gia có phóng đãng, càn quấy, cũng chẳng có ai dám làm gì hắn.

Cho nên rất nhiều người đều nén giận trong lòng, bất nhẫn nhìn công tử trẻ tuổi anh tuấn kia, thầm nói: người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, tới nơi xa lạ thì nên biết kìm nén tính tình lại, cứ nóng nảy như vậy chỉ chịu thiệt thòi thôi.

Thiếu gia ôm bên mặt vừa bị Tống Minh Nguyệt hung hăng tát một cái thật mạnh. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nếm đòn như vậy bao giờ. Từ trước đến nay chi có hắn ức hiếp người khác chứ làm gì có chuyện ngược lại.

Thiếu gia Chiết gia cụp mặt, dùng ngón tay trắng trẻo thon dài lau vết máu trên khóe miệng, sau đó nhìn vết máu trên tay, bỗng nhiên giận dữ quát về phia Tống Minh Nguyệt:

- Ngươi đánh ta? Người lại dám đánh ta. Tốt. Ta muốn ngươi chết mà không biết là chết thế nào! Mẹ nó...Các ngươi còn thất thần làm gì? Hắn đánh ta, còn không bắt hắn cho ta!

Đám thủ hạ của thiếu gia Chiết gia liên xao động, vây lấy hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt. Lúc này Tống Minh Nguyệt cũng cảm thấy mình hơi quá kích động, dù sao tới nơi này cũng có viêc cần làm, lẽ ra nên nín nhịn một chút thì tốt hơn. Có thể nói từ nhỏ tới giờ, thiếu gia Chiết gia này chưa từng ăn đòn bao giờ, nhưng Tống Minh Nguyệt cũng vậy, từ nhỏ tới lớn đều là công chúa trong gia tộc, cũng chưa từng bị làm nhục như vậy bao giờ!

Huống chi, nàng là một nữ nhân, bị người ta sỉ nhục như vậy chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm. Nếu không phải đang ở Thất Sắc thành, Tống Minh Nguyệt thật muốn một kiếm giết chết kẻ phát ngôn bẩn thỉu đó. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Loại bại hoại này sống trên đời có lẽ cũng chỉ là tai họa cho mọi người.
Lúc này Lăng Tiêu cầm lấy khăn tay, vừa nhẹ nhàng xoa miệng vừa nghĩ: Tốt lắm, người của Chiết gia đằng nào cũng đã nhắm vào mình, dù muốn tránh có lẽ cũng không được. Cho dù là không có
Tần Cách, chỉ mình và Tống huynh vào thành thì bên kia cũng sẽ biết ngay. Một khi đã như vậy, cũng không cần khiêm tốn làm gì, cứ làm hẳn phương pháp trái ngược, làm ra vẻ kiêu ngao, ương ngạnh, nhất định phải... giả bộ có một hậu trường vững chắc, khiến cho Chiết gia phải kiêng kị!

Dù sao, đắc tội một thế gia ẩn thế có thực lưc hùng manh, lai rất có khả năng chuyên về đan dược, là một chuyện rất không nên làm.Bởi vậy, Lăng Tiêu lau miệng xong liền quay đầu mỉm cười nhìn thiếu gia Chiết gia, nói:

- Bị đánh một bên mặt nhất đỉnh cảm giác không thoải mái phải không?

Thiếu gia Chiết gia cũng không phải loại người hiền lành gì, cười lạnh với Lăng Tiêu:

- Đừng mạnh miệng, hai người các ngươi đừng ai muốn chạy! Nhìn một đám đều mặt nhỏ trắng như bột, không biết mông các ngươi có phải cũng vậy...

Bốp!
- A!

Lại một tiếng bạt tai nữa vang lên rất rõ. Ông chủ tửu lầu liền hôn mê bất tỉnh. Tiểu nhi cũng sợ hãi chay mất không còn bóng dáng.
Xong rồi, tửu lâu này không thể tồn tại được nữa, đắc tội Chiết gia, còn có thể làm ăn ở Thất Sắc thành nữa sao? Quả thực là nằm mơ!

Lăng Tiêu cười dài nhìn gã thiếu gia nói:

- Giờ cám thấy thoải mái hơn rồi chứ. Ta thấy ngươi có vẻ thuận mắt hơn rồi đó. Tuy nhiên, dường như ta đánh hơi nặng thì phải. Có muốn ta đánh bên kia một cái nữa cho đều không?

Keng, keng...
Lũ hộ vê bên người Thiếu gia Chiết gia lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, bao vây Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt ở bên trong. Chỉ cần chờ thiếu gia ra lệnh một tiếng, lập tức băm nát hai người này.
Đôi mắt trong sáng của Tống Minh Nguyệt nhìn lướt qua Lăng Tiêu, trong mắt mang theo một tia cảm động, sau đó nàng quay sang nhìn thiếu gia ăn mặc hoa lệ kia, hừ lạnh nói:

- Lăn! Đừng muốn chết!
Thiếu gia Chiết gia hung hăng nhìn hai người này. Hắn không ngốc, lập tức phản ứng rất nhanh, biết hai người này có thực lưc bất phàm. Bởi vì bản thân hắn có thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu,
không ngờ bị hai người này mỗi người cho một cái tát, vậy mà không thể né tránh được chút nào!

Hắn biết, đám hộ vệ của mình căn bản không phải là đối thủ của hai người này. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu hai người này vẫn còn ở Thất Sắc thành, vẫn còn không biết thân phận của ta, đợi khi ta trở về, nhất định sẽ tìm người quay lại báo thù.

Hừ, giết bọn chúng, đó là tiện nghi cho Bọn chúng! Thiếu gia Chiết gia vẻ mặt oán độc nhìn hai người, phất tay nói với đám thủ hạ:

- Đi, chúng ta trở về!
Đám thủ hạ cũng Sớm nhìn ra thực lực hai người không kém, trong lòng cũng lo lắng, thấy chủ mình bảo rút lui, tất cả đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Cho dù trở về có bị trách phạt cũng còn hơn ở lại đây đem tính mạng của mình đánh bạc.

Những thực khách thấy vậy cảm thấy rất thích thú, nhưng ngay khi thiếu gia Chiết gia xoay người, tất cả đều cúi đầu, làm bộ đang chăm chú ăn uống. Cả một đại sảnh tửu lâu có hơn trăm người đều như cùng cúi mặt xuống ăn, không một ai dám liếc nhìn hắn dù chỉ bằng một con mắt.

Thiếu gia Chiết gia vừa ra đến trước cửa, lại hung hăng nhìn thoáng qua hai người Lăng Tiêu, sau đó lưu lại hai gã thủ hạ để theo dõi, đại bộ phận thủ hạ đều quay thẳng về Chiết phủ.

Trong phòng khách của đại viên Chiết phủ.

Căn phòng rất cổ kính, sắc thái thâm trầm, tất cả các đồ đạc trong phòng đều thanh nhã nhưng không kém phần quý phái, trong phòng còn đốt một lò hương, hương khói bay lượn lờ, một mùi thơm thoang thoảng thấm đượm lòng người.

Trên mặt đất là một tấm thảm nhập từ tiểu quốc Ba Tư ở phương tây. Tấm thảm lông cừu hoàn toàn làm bằng thủ công, vẫn nổi tiếng từ xưa trên đại lục bởi chất lượng tốt, phong cách cổ điển lịch Sự, đồ án tao nhã, công nghệ tinh mỹ, luôn được các vương công quý tộc các nước yêu thích.
Theo khảo chứng, loại nệm này đã có lịch Sử ít nhất hàng trăm năm. Điểm đặc sắc nhất của thảm Ba Tư này chính là thuốc nhuộm làm từ thực vật thiên nhiên và khoáng thạch nên màu nhuộm rất bền, không đổi theo thời gian. Ngoài ra, các hoa văn, đồ án trên nệm cũng rất trừu tượng và thần bí.

Trên tấm thảm đặt một bàn cờ vây. Bàn cờ dùng gỗ lim đắt tiền chế thành, toàn bộ quân cờ đều làm từ ngọc quý, có thể nói là xa hoa cùng cực.

Một nam một nữ đang quỳ ở đó đánh cờ.

Người con gái nhìn khoảng hơn 20 tuổi, mái tóc dài tuyệt đẹp phất qua vai, được buộc bằng một đai ruy băng, trên người mặc một chiếc váy dài màu đen, lộ ra chiếc cổ cao trắng nõn, khí chất cao quý, khí độ trầm ổn, đôi mắt cực kỳ giống Lăng Tiêu, hàng mi cong mảnh, chiếc mũi nhỏ xinh, đúng là người tỷ tỷ mà Lăng Tiêu chưa gặp bao giờ, Lăng Tố.

Đối diện Lăng Tố là một người thoạt nhìn khoảng trên 70 tuổi,tóc bạc hơn nửa đầu, khí độ ung dung, đôi mắt thỉnh thoảng ngước lên lại bắn ra tinh quang, không hề có vẻ gì là già lão! Hai ma lão hóp lại, làn da vàng vọt, trên cằm có một chỏm râu dài, mặc hoa phục màu đen tơ vàng.

Lão già lấy quân đen, do dự một lát, hạ xuống một quân,thản nhiên nói:
- Tố cô nương băng tuyết thông minh, biết lệnh đệ đã tới Thất Sắc thành, chẳng lẽ cô nương không lo hắn sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Phải biết rằng hiện tại hắn đã có thêm thân phận hầu tước! Ha ha, thật không dễ dàng gì! Thiếu niên vừa mới trưởng thành không ngờ đã được phong hầu. Ta thấy, lão quốc vương già cả của Đế quôc Lam Nguyệt các ngươi đầu óc hồ đồ rồi.

Lăng Tố ngẩng đầu, sắc mặt tự nhiên nhìn lão già, nói:
- Chiết đại nhân nói quanh co lòng vòng làm gì. Nhiều lời vô nghĩa, chủ ý của ông chẳng phải là tài sắc cùng thu hay sao?

Nói xong, nàng hạ xuống một quân cờ trắng.

Lão già cười ha hả, nói không chút xấu hổ:
- Vật tổ của hoàng thất Đế quốc Lam Nguyệt các người chính là Bạo Viêm Sư Vương, vậy người hẳn biết mỗi Bạo Viêm Sư vương đều có mấy bầu bạn của mình. Thú vương còn biết xây dựng hậu
cung cho mình, huống chi là con người?

Lão già nói xong ưỡn ngực, giơ hai tay nói:
- Như thế lực và quyền thế của Chiết gia ta, có điểm nào không xứng với cô nương đâu?

Lăng Tố nhíu mày nhìn bàn cờ, quân trắng đã bị vây thành mảng lớn, sắp lâm vào thế thua, không thể không thừa nhận, tài chơi cờ của lão già trước mắt này quả là rất cao!

- Cô nương xem, hai ta cũng giống như bàn cờ này, kỳ thật, đều là quân cờ mà thôi. Nhưng Tố cô nương là nữ nhân, hoàn toàn có thể chơi xấu, chỉ cần cô ném quân cờ đi, xí xóa ván cờ, vậy là cô thắng!

Lão già cười tủm tỉm nói.

- Lăng gia các người qua thực khiến người ta phải thay đổi triệt để cách nhìn. Phụ thân của cô rất thành công mới có thể giáo dục được những đứa con như vậy. Để gỡ bỏ thiên mạch cho đệ đệ, cô nương không tiếc thân mình, mao hiểm đi cùng mấy kẻ có thực lực thấp, dám đi tìm di tích thượng cổ. Đệ đệ của cô nương rất có tiền đồ, chẳng những dựa vào thế gia hùng mạnh, còn ngàn dặm bôn ba chui đầu vô lưới để cứu người tỷ tỷ này! Loại tình thân tỷ đệ này... chà chà... Ta sống tới từng này tuổi rồi mà mới thấy lần đầu tiên!

Trên mặt Lăng Tố thoáng vụt qua một tia chế nhạo, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Không cần phải tự thổi kèn khen gia tộc của mình thế lớn như vậy đâu. Ừ thì sao nào, Chiết gia của người có được nhân tình như vậy không?

- Hừ, để thành đại Sự, nhân tình là cái gì! Nếu ai cũng cứ nhi nư tình trường, vậy sớm muộn gì cũng chết cả! Tựa như... ván cờ này!

- A? Thật không?

Lăng Tố nhấc tay, đặt một quân cờ trắng lên bàn cờ. Lân này, cả một đám lớn quân trắng bị chính nàng cho chết. Lão già cười ha hả:

- Tố cô nương, cô nương không nên hồ đồ như vậy? Chẳng phải... đây là giúp ta sao? Ha ha ha ha!

- Ngươi nhìn kỹ lại xem!