Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 171: Đêm gặp Isa




Hoàng hậu không ngờ mang thai, điều này khiến những người biết tin đều vô cùng khiếp sợ loại đan dược thần kỳ này.

Công hiệu của nó không chỉ giữ vẻ đẹp khuôn mặt mà không ngờ còn cải tạo cả cơ năng sinh lý con người, khôi phục lại như thời tuổi trẻ

- Thần dược!
Hai chữ bình luận này của Quốc vương bệ hạ mới đầu là cảm kích, là tán thưởng, giờ còn là ngạc nhiên thán phục!

Ở thế giới này, người luyện võ cấp cao có thể sống rất lâu, nhưng con người ta sinh lão bệnh tử đều là quy luật tuần hoàn tự nhiên, không ai có thể trốn thoát!

Vậy mà hiện giờ, loại Dưỡng Nhan Đan thần kỳ này đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ nó chỉ dùng để cải tạo dung mạo nữ nhân thôi sao?

Mặc dù có những thế gia y dược lớn tìm tòi nghiên cứu loại đan dược này, nhưng vẫn không thể biết được những thành phần thảo dược trong đó! Điều này làm rộ lên tin đồn là Dưỡng Nhan Đan không phải xuất phát từ đại lục Thương Lan.

Là một đại gia về y dược ở Đế quốc Lam Nguyệt, gia tộc Cam Đạo Phu đương nhiên cũng mua một viên Dưỡng Nhan Đan để tiến hành nghiên cứu. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ bất mãn Isa.

Rõ ràng đan dược này có thể mua được với giá thấp từ tay Isa, vậy mà con bé khốn khiếp này lại ủy thác toàn bộ cho phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ, khiến cho những người chú ý trong gia tộc đều không thể tin nổi là gia tộc Cam Đạo Phu muốn nghiên cứu loại đan dược này, không ngờ còn phải đi mua ở bên ngoài. Những người đó đều cảm thấy vô cùng uất ức, tự ngẫm lại thấy danh hiệu quý tộc mới có được kia lại càng là một sự sỉ nhục.

Hơn nữa Isa tuyên bố, Dưỡng Nhan Đan tiêu thụ được đó không hề lưu lại một phân tiền nào cho gia tộc. Mâu thuẫn cứ thế bùng lên mặc dù tộc trưởng Mạc Tây cũng muốn duy trì quan hệ hợp tác lâu dài với người cung cấp Dưỡng Nhan Đan. Dù sao, chỉ cần nghĩ một chút cũng thấy, việc này gia tộc Cam Đạo Phu được hơn xa so với mất.

Nhưng con người là vậy, khi có lợi ích trược mặt, hết thảy tình cảm đều bị xé rách không thương tiếc. Bản tính tham lam của con người là không bao giờ hết.

Trong bóng đêm lạnh lẽo của đế đô, Isa ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, tâm tình vô cùng sa sút.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình quá buồn cười, vốn muốn một công đôi đường, giúp cả Lăng Tiêu ca ca và gia tộc, còn mình cũng chính thức trở thành người thừa kế của gia tộc. Hơn nữa, trong tương lai còn có thể giúp đỡ rất tốt cho Lăng Tiêu ca ca.

Nghĩ là như vậy nhưng sự thật tàn khốc, tính tham lam của người trong gia tộc đã khiến Isa phải khổ sở như thế này.

Nước mắt chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của Isa, khiến nàng nhớ tới người cha Mạc Lôi tối nay đã lén lút tới an ủi nàng.

Mạc Lôi tuy rằng yếu đuối nhưng vẫn rất yêu quý con gái mình. Ông đã nói với Isa:
- Con gái yêu của ta, nếu con thực sự có thể nắm được y đạo, vậy hãy rời khỏi gia tộc Cam Đạo Phu đi! Bất kể thế nào, trong dòng máu của con cũng đang chảy dòng máu của tổ tiên, cho nên bất kể họ của con là Cam Đạo Phu hay không, con vẫn là người của gia tộc Cam Đạo Phu! (Giải thích một chút: Phụ nữ phương tây lấy chồng thì phải đổi theo họ của chồng.)

Lời của cha khiến Isa nghe xong không kìm nổi khóc như mưa. Phải trốn đi sao? Đó là tính cách của mình sao? Isa hiểu, chỉ cần có Lăng Tiêu ca ca ủng hộ, cho dù mình có rời khỏi gia tộc Cam Đạo Phu cũng chỉ trong một thời gian ngắn là có thể xây dựng được một gia tộc mới huy hoàng, hơn nữa còn là quý tộc!

Nhưng dù sao ánh mắt thiển cận của những người trong gia tộc Cam Đạo Phu vẫn không làm trái tim Isa đau đớn bằng quyết định của ông nội mà nàng vẫn yêu quý từ thuở bé.

- Hô!

Một cơn gió chợt thổi qua trên bầu trời, Isa chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh không kìm nổi tự ôm lấy vai mình, lẩm bẩm:
- Thời tiết thay đổi kiểu gì thế nhỉ? Sao lại bỗng nhiên lạnh như vậy?

Đang định đi vào trong viện, bỗng nhiên một bóng trắng xuất hiện khiến Isa giật mình há hốc mồm, suýt nữa sợ hãi kêu lên. May mắn là nàng vừa nhìn đã nhận ra bóng trắng này chính là Tiểu Sửu của Lăng Tiêu mới vội vàng tự bịt miệng lại.

Nàng ngạc nhiên vui mừng chạy tới ôm lấy cổ Tiểu Sửu, vui vẻ nói:
- Tiểu Sửu, sao lại là ngươi? Là… ca ca bảo ngươi tới à?
Isa suýt nữa bật thốt lên hai chữ "Lăng Tiêu", nhưng may mắn phản ứng kịp, nuốt trở vào.

Tiểu Sửu dùng cái đầu đầy lông mềm mại cọ cọ vào cổ Isa, sau đó nằm phục xuống, khẽ kêu hai tiếng với Isa, ra hiệu cho nàng ngồi lên lưng để đi cùng nó!

Isa cũng hiểu được ý của Tiểu Sửu, trong mắt tràn ngập đấu tranh, không ngờ cuối cùng nói:
- Ta không thể đi theo ngươi được.
Nói xong, nàng lấy từ trong ngực ra một tấm tạp phiến tinh thạch, dùng khăn tay gói kỹ lại, quấn vào một chân của Tiểu Sửu rồi nói:
- Tiểu Sửu, ngươi mang nó tới cho Lăng Tiêu ca ca, nói với huynh ấy là ta sẽ sớm tìm huynh ấy.
Vừa nói, nàng vừa khóc thút thít.

Tiểu Sửu nhìn Isa, trong mắt như lóe hào quang, không ngờ lộ ra thần sắc đồng tình. Nó cúi đầu nhìn thoáng qua cái gói trắng trên chân, giang hai cánh, nhẹ nhàng bay lên, biến thành một làn khói trắng biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Nguồn: http://truyenfull.vn

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Lăng Tiêu và Isa vẫn ở lại trong khách sạn, khi nghe thấy Tiểu Sửu kêu gọi liền lắc mình đi ra khỏi cửa. Sau khi gỡ tạp phiến từ trên chân Tiểu Sửu ra, sắc mặt Lăng Tiêu ngưng trọng hẳn lên. Tiểu Sửu không biết nói nhưng hắn có thể suy luận được từ tấm tạp phiến không hề có một chữ nào mà Isa gửi cho này, nhất định là "thân bất do kỷ" (không được tự do, không được tự chủ)

Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Tiêu bốc lên một ngọn lửa giận dữ. Hắn vốn định chia cho gia tộc của Isa một chút tiền lời, coi như biết điều đối với những gì gia tộc Cam Đạo Phu đã ra sức. Không ngờ Isa mất cả tự do nhưng vẫn để Tiểu Sửu mang tạp phiến này đến cho hắn. Điều này chỉ có thể thuyết minh một việc: đám người trong gia tộc Cam Đạo Phu có chủ ý tới món tiền này.

- Không được, ta muốn gặp Isa, hỏi nàng xem rốt cuộc sao lại thế này!
Lăng Tiêu cau mày nhìn Diệp Vi Ny, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sát khí.

Diệp Vi Ny hiểu, địa vị của Isa trong lòng Lăng Tiêu không hề thấp, huống chi chuyện này còn có quan hệ trực tiếp tới hắn, vì vậy nàng cũng gật đầu:
- Muội cùng đi với!

Lăng Tiêu hơi do dự một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng.

Đêm khuya, mọi người đều đã say ngủ. Lăng Tiêu được Tiểu Sửu chỉ đường, đi tới bên ngoài biệt viện của Isa.
Phóng tinh thần lực, quả nhiên Lăng Tiêu cảm nhận được một vài luồng dao động mong manh. Trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn bực, chẳng lẽ luyện dược sư đều yếu như vậy sao? Đây nhất định là những người giám thị, không ngờ tu vi còn chưa đạt tới Đại Kiếm Sư,thật là coi thường người ta quá! Lăng Tiêu lắc đầu, nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Diệp Vi Ny. Hai người nhẹ nhàng lướt qua tường viện, rơi xuống mặt cỏ, không phát ra chút âm thanh nào.

Lăng Tiêu mang theo Diệp tử tránh trái tránh phải, né qua mấy chỗ trạm gác ngầm, lập tức đi tới bên ngoài phòng Isa. Trong phòng tối đen như mực, Lăng Tiêu nhẹ nhàng dùng tay gõ cửa.

Trong phòng, Isa căn bản là không ngủ, đang mở to hai mắt, ngẩn người nhìn không gian tối đen trên đầu. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ nhẹ bên ngoài, trái tim Isa chợt hồi hộp hẳn lên, khẽ hỏi:
- Ai vậy?

- Ta!

Giọng của Lăng Tiêu khiến Isa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùng hạnh phúc, khóe mắt thoáng ướt nhòe. Nàng khoác một chiếc áo choàng ra mở cửa, lại phát hiện bên ngoài không chỉ có một người. Isa hơi ngây người chợt nghe nữ nhân kia khẽ nói:
- Diệp tử.

Isa đưa hai người vào phòng, dựa vào chút ánh sao mỏng manh, Isa rốt cuộc phát hiện hai người này không đúng, liền chỉ tay vào Lăng Tiêu và Diệp tử, hỏi:
- Các ngươi ... Các ngươi sao lại biến thành như vậy?

Diệp tử khẽ cười nói:
- Không như vậy sao có thể tới đón muội đi được?

- Đón ta đi? Đi đâu?
Isa có chút mờ mịt hỏi

- Đi đâu? Đương nhiên là theo chúng ta rời khỏi đây. Chỗ của muội ở đều có người giám sát. Còn cần phải hỏi chuyện gì sao? Hiển nhiên là gia tộc của muội muốn gây ra sự bất lợi cho muội!
Diệp Vi Ny tự cho là đúng nói.

- A, không, không phải, bọn họ chỉ là, chỉ là tạm thời có chút hiểu lầm thôi. Bọn họ đối xử với ta cũng tốt…
Chợt nghe nói định dẫn mình đi, Isa hơi bối rối nói.

Nhìn đôi mắt Lăng Tiêu như hai ngôi sao lấp lóe trong đêm, Isa thực muốn bỏ quên hết thảy để cùng Lăng Tiêu rời khỏi nơi này.

Nhưng nàng không thể đi! Nàng đi rồi, ông nội làm sao bây giờ? Phụ thân làm sao bây giờ? Muốn nàng đối kháng với gia tộc, nàng không thể.

- Isa, muội nói một chút xem, mấy ngày nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Tiêu nhìn thần sắc Isa, trong lòng cũng hiểu được khá nhiều. Lăng Tiêu chú trọng tình thân hơn nhiều so với người bình thường, cũng không muốn buộc Isa rời khỏi gia tộc như vậy.

Isa trầm mặc một hồi, rốt cục nói hết những chuyện xảy ra. Đến cuối cùng, Isa không kìm nổi rơi lệ đầy mặt. Trong lòng oan ức, cho dù là gặp cha mình, nàng vẫn không rơi lệ, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiêu, vừa nói xong liền không thể kìm nổi.

Isa nói xong, Diệp tử đã tức giận đến mức vung tay vung chân, lòng đầy căm phẫn mắng:
- Một đám tiểu nhân tham tiền, trong mắt chẳng có gì khác ngoài lợi ích! Gia tộc như vậy, Isa muội còn muốn chờ đợi gì mà không đi?

Isa khóc lắc đầu:
- Ta không biết ... Diệp tử, ta thật sự không biết, có điều, ta cảm thấy không nên rời đi như vậy…

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, nói:
- Vậy được rồi, Isa. Tạm thời ta sẽ không cung cấp cấp Dưỡng Nhan Đan cho muội nữa. Tin rằng người trong gia tộc muội chỉ cần còn chút đầu óc chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt. Hừ, tới lúc đó, bọn họ còn tưởng có thể tiến lui tự nhiên được sao? Đã không có đan dược, lửa giân của các quý tộc này có thể dễ dàng khiến gia tộc của muội bị hủy diệt! Để xem đến lúc đó bọn họ sẽ làm gì!

Lăng Tiêu nói xong, đứng dậy nói với Diệp Vi Ny:
- Diệp tử, chúng ta đi thôi. Nếu đi suốt đêm, sáng mai liền có thể tới được thị trấn Ô Thản.

Diệp Vi Ny còn định nói gì đó nhưng rồi chỉ than nhẹ một tiếng, khẽ ôm lấy bờ vai mỏng manh của Isa, nói:
- Muội cẩn thận!

Hai người mới vừa vừa ra khỏi cửa, lại bỗng nhiên nghe bên ngoài truyền đến những tiếng chân chạy. Mấy cái đèn tinh hạch lớn trong viện chợt sáng lên, chiếu rọi cả tòa biệt viện sáng như ban ngày, nhìn rõ từng sợi tóc.

Isa vội vàng mở cửa kêu lên:
- Hai người đi mau!
Nói xong liền quay ra bên ngoài phẫn nộ quát:
- Các ngươi đừng tự tìm đường chết!

- Tự tìm đường chết?
Giọng của đại trưởng lão truyền tới:
- Kẻ chân trong chân ngoài như ngươi còn mặt mũi nói chuyện sao? Ngươi ăn trộm phương thuốc của gia tộc đưa cho người khác, nội ứng ngoại hợp muốn mưu đoạt sản nghiệp của gia tộc! Hừ, chính là ngươi sắp chết đó!

- Ngươi nói bậy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Isa bỗng nhiên đỏ bừng. Nàng rốt cuộc hiểu được những người này muốn làm gì! Không ngờ họ dám mơ tới phương thuốc Dưỡng Nhan Đan, muốn giữ luyện dược sư lại!

- Ta muốn gặp tộc trưởng! Ngươi chẳng qua chỉ là một trưởng lão. Ngươi nói không tính…
Isa phẫn nộ hô

Cửa lớn của biệt viện bị bật tung ra! Đại trưởng lão vẻ mặt âm u, lạnh lẽo dẫn một đám người tiến vào, cười lạnh nói:
- Ông nội của ngươi? Hắn tuổi già hồ đồ, đã bị chúng ta liên hợp phủ quyết rồi! Giờ hắn đã không còn là tộc trưởng nữa! Được mọi người cân nhắc, giờ ta chính là tộc trưởng mới! Isabella Cam Đạo Phu, nếu ngươi còn nhớ trong mình chảy dòng máu của gia tộc thì hãy mau mau biết mình lầm đường lạc lối mà quay về đi. Hãy trả phương thuốc lại cho chúng ta, chúng ta sẽ thả cho bọn họ một con đường sống!

Đại trưởng lão nói xong những lời lẽ chính nghĩa đó liền nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Rình mò nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng bắt được, lại phát hiện đôi nam nữ này đều rất bình thường chẳng có gì đặc biệt, ăn mặc cực kỳ giống những kẻ mạo hiểm. Tuy nhiên, cũng chẳng cần quản nhiều.
Gần đây, đã ngày càng nhiều những quý tộc cao quý tới gia tộc bọn họ, thái độ đều rất tốt. Tất cả những kẻ đó, dù là công tước, hầu tước, thậm chí là người trong hoàng tộc, đều thu hồi vẻ ngạo mạn của quý tộc, khách khách khí khí nói chuyện trước mặt bọn họ. Điều này khiến mọi người trong gia tộc Cam Đạo Phu đều cảm thấy ghen tị với Isa, đồng thời đều tầm nghĩ: Nhất định phải đoạt được phương thuốc đó, bất kể phải trả giá thế nào!

- Tiểu tử, còn không mau giao phương thuốc ra đây! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy máu đổ mới cam tâm tình nguyện sao?
Cửu trưởng lão Mạc Tạp đứng bên cạnh Đại trưởng lão cười lạnh nói với Lăng Tiêu.

- Các ngươi đang nói tới phương thuốc quái quỷ nào vậy?
Lăng Tiêu vẻ mặt mờ mịt, nhìn Isa hỏi:
- Isa tiểu thư, bọn họ đang nói cái gì?

Ngực Isa phập phồng kịch liệt, trong mắt tràn đầy thất vọng. Nghe thấy Lăng Tiêu hỏi, Isa khinh miệt cười nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, đại khái, bọn họ là một đám điên…

- Con bé khốn khiếp, chết đến nơi còn cứng đầu! Bắt một nam một nữ kia lại! Hừ, ta sẽ có biện pháp bắt chúng phải nói! Đã ăn cắp phương thuốc của chúng ta, không cần khách khí với chúng!
Anh họ của Isa là Áo Tây Đa chỉ tay vào Lăng Tiêu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo

Thân hình Diệp tử bỗng nhiên chợt lóe, nhanh như tia chớp vọt tới Áo Tây Đa! Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua! Thân hình nàng đã lui về chỗ cũ, chỉ truyền tới một tiếng kiếm tra vào vỏ.

Lúc này, Áo Tây Đa mới đột nhiên hét thảm một tiếng, giơ tay trái lên, thấy chảy máu ròng ròng. Ngón tay vừa chỉ vào Lăng Tiêu giờ "không còn" ở đó nữa!

- A…..
Áo Tây Đa đau đớn suýt hôn mê, điên cuồng thét to:
- Tay của ta ... Tay của ta!

- Các ngươi muốn chết!
Đại trưởng lão Mạc Lâu giận dữ quát lớn, vung tay với đám thủ hạ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bắt hai kẻ này lại cho ta! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng giết chết!

- Cẩn thận bọn họ dùng độc!

Theo giọng nói của Isa, tiếng cười của Cửu trưởng lão Mạc Tạp cũng truyền tới, một màn sương khói chợt nổ tung trước mặt đám người Lăng Tiêu!