Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 113: Phong đất




Khác với vẻ hoa mỹ của lâm viên, không khí trong hành cung có vẻ nặng nề. Các loại thực vật như bao trùm toàn bộ mặt tường, thỉnh thoảng bị gió thổi lên lá cây mới có thể thấy màu xanh của tường, không biết đã có lịch sử bao năm rồi. Tòa kiến trúc được sửa sang khiến cho người ta tràn đầy cảm giác về lịch sử. Khi thị vệ đi vào cửa cung thì thái độ nghiêm trang hẳn lên. Lúc này có nội vệ đi ra, nghênh đón Lăng Tiêu, đưa vào trong.

Vào trong viện, tưởng rằng bên trong sẽ có rất nhiều thị vệ canh phòng, nhưng bên trong lại có rất nhiều loại cây quý, không khí nơi này tươi mát, tự nhiên. Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn cảm giác được có vài luồng khí tức rất mạnh ẩn trong bóng tối, trong lòng không khỏi kinh ngạc, xem ra lực lượng phòng ngự bên người quốc vương rất mạnh, trong lòng không kìm được âm thầm dâng lên chiến ý. Môn nhân Thục Sơn trước giờ vốn bá đạo, tính tình như Lăng Tiêu đã được xem là ôn hòa, đối mặt với địch nhân luôn là một thân sát khí.

Mấy người núp trong bóng tối dường như cảm nhận được chiến ý của Lăng Tiêu, có một người dường như cố ý muốn thử, trên người tản mát ra một luồng úy áp. Lăng Tiêu lập tức cảm thấy nhấc chân lên cũng khó, nhìn thoáng qua bụi rậm, trong mắt ánh lên một tia hàn quang, khẽ hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước. Càng bước đi thì luồng áp lực kia càng lúc càng lớn, như một tảng đá đè lên, khó mà hít thở được. Trong lòng Lăng Tiêu không kìm nổi dâng lên một ngọn lửa giận. Thử một chút cũng không sao, nhưng cứ dây dưa mãi không dứt như thế thì thật quá phận rồi!

Tên hộ vệ ẩn trong bóng tối không ngờ được liền kinh hãi, đối phương rõ ràng chỉ có tu vi Đại Kiếm Sư, ngay cả Cuồng Kiếm Sư cũng chưa tới vậy mà có thể chống đỡ được khí thế của một Ma Kiếm Sĩ bậc hai như mình! Nếu đổi lại là một Đại Kiếm Sư thông thường thì sớm đã hộc máu ngã xuống đất rồi.

Tên nội vệ tiếp đón Lăng Tiêu lại không cảm thấy có gì khác thường. Bỗng nhiên nghe thấy Lăng Tiêu hừ một tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, lập tức không kìm được liếc mắt về chỗ lùm cây, ho nhẹ nói:
- Lăng thiếu gia, nhanh lên thôi, đừng để bệ hạ phải chờ lâu!

Cỗ áp lực trên người Lăng Tiêu lập tức biến mất, gánh nặng trong lòng được giải khai, Lăng Tiêu cảm thấy trầm trọng. Hắn từ chỗ Thu Thần đã cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Ma Kiếm Sư, kẻ vừa thử mình tuy rằng không mạnh như vậy nhưng thực lực tuyệt đối không thấp!

Xem ra cao thủ không phải là ít, mà võ giả bậc cao thực sự đều không muốn lộ diện!

Nghĩ vậy Lăng Tiêu không khỏi cười khổ, lúc trước thấy phụ thân Lăng Thiên Khiếu mạnh như vậy hiện giờ lại thấy thì ra mình có phần nông cạn, cao thủ chân chính rất ít khi ở trong quân đội, nếu làm quan thì đều ở trong vòng hoàng thành!

Dù sao năng lực cá nhân có mạnh thì cũng không quyết định được thắng bại của một cuộc chiến tranh!

Cho dù là tuyệt thế cao thủ như Kiếm Tông nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy thủ cấp địch nhân giữa vạn quân, cho dù như thế, nếu phải đối mặt với cường nỏ của vạn quân cũng không dám nói là có thể toàn thân trở ra!

Trong lòng nghĩ như thế, Lăng Tiêu không kìm nổi hưng phấn hẳn lên, con đường tốt nhất để tăng cường thực lực chính là chiến đấu!

Lúc này, tên nội vệ cao giọng nói:
- Bệ hạ, Lăng Tiêu yết kiến!

Từ trong phòng truyền ra một giọng nữ nhân dịu dàng
- Để hắn vào đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Cánh cửa phòng mở ra, một cung nữ không tính là rất đẹp nhưng khí chất dịu dàng cười ảm đạm với Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ ở bên trong, ngươi trực tiếp đi vào đi, chú ý lễ nghi.

Lăng Tiêu gật đầu, sau đó bước vào. Vào trong phòng thì nghe thấy một loạt tiếng cười, mười phần mạnh mẽ. Lăng Tiêu ho nhẹ, bên trong truyền đến tiếng của người nọ:
- Lăng gia hổ tử đến đây, mau mau vào!

Lăng Tiêu vừa vào đến cửa, đầu tiên là sửng sốt, vì hắn thấy lão nhân ngồi ở chỗ thủ hạ kia đúng là người mình vừa mới chữa khỏi, Nguyên soái Thu Thần! Thu Thần nhìn Lăng Tiêu vuốt cằm cười khẽ.

Sau đó, Lăng Tiêu nhìn lên ghế chủ vị, ở đó là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, mặc trường bào màu đen mạ vàng, trên mặt có đồ án Bạo Viêm Sư Tử Vương dữ tợn, khuôn mặt gầy, đôi mắt rất có thần, làn da trên mặt rất trắng, nếp nhăn không nhiều lắm, đang nhìn Lăng Tiêu cười ôn hòa, trên người toát ra khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên.

Lăng Tiêu cúi đầu thi lễ. Trên thực tế ngoại trừ người có danh hiệu quý tộc, nhìn thấy quốc vương bệ hạ không cần quỳ, những người khác nhìn thấy quốc vương đều phải lạy. Chỉ là Lăng Tiêu một thân ngông nghênh, sao chấp nhận việc quỳ lạy một quốc vương thế tục giới được?

Cũng may đối phương không để ý việc này, mà cười ha ha nói:
- Mau mau miễn lễ, ban cho ngồi!

Lăng Tiêu hơi dừng một chút, trong lòng lại nói quốc vương bệ hạ sao lại khách khí với mình như thế? Trong lòng có chút cảnh giác, lại vì Nguyên soái Thu Thần cũng ở đây, nghĩ đến đường đường là đứng đầu một quốc gia, chắc sẽ không đến mức gây bất lợi với mình.

Vì thế, Lăng Tiêu không kiêu ngạo, không siểm nịnh ứng tiếng tạ ơn, sau đó ngồi xuống bên trái.

Thấy cử chỉ này, trong mắt quốc vương và Thu Thần lộ ra một tia tán thưởng. Người trẻ tuổi mà có thể đối mặt với siêu cấp bá chủ của Lam Nguyệt quốc mà mặt không đổi sắc, đã là điều phi thường khó khăn.

Lúc này Thu Thần chủ động nói:
- Bệ hạ, cựu thần phải ra ngoài thăm bằng hữu nhiều năm không thấy một chút, không quấy rầy người nữa. Nói xong cấp cho Lăng Tiêu một ánh mắt cổ vũ, xoay người đi ra khỏi cửa.

Quốc vương bệ hạ nhìn Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ, kẻ bất phàm như vậy, sao có thể giống lời đồn đãi được chứ. Nếu không phải bị gièm pha, chỉ bằng việc hắn chữa trị cho Nguyên soái Thu Thần, cứu về cho đế quốc một Ma Kiếm Sư bậc năm thì cho dù tứ hôn công chúa cho hắn cũng không tính là bôi nhọ uy phong hoàng thất. Chỉ là hiện tại tiểu gia hỏa này dường như đắc tội với thái tử, lại quá gần gũi với con trai của Nam Phương Vương, thoạt nhìn dường như rất không an phận!

Nghĩ vậy, quốc vương tủm tỉm cười nhìn Lăng Tiêu, gặp ánh mắt trong veo và bình tĩnh, quốc vương lại tán thưởng người thiếu niên này hơn. Thoạt nhìn thì dường như không giống như mình nghĩ, mà rất giống với phụ thân Lăng Thiên Khiếu của hắn! Quốc vương trong lòng cảm thán một tiếng, dường như lại trở về với lần mình ngự giá thân chinh thời gian mười mấy năm trước, vì Lăng Thiên Khiếu liều chết hộ giá, mình mới an toàn chạy thoát khỏi vòng vây của địch.

Nghĩ vậy, trong lòng quốc vương lại hừ lạnh một tiếng, đều tại ta không nên dễ dàng giao cửa lớn phía Tây Đế quốc cho Lăng Khanh nắm giữ. Hừ, ta muốn chính là trung thần! Không phải gian thần!

Lăng Tiêu, ta nghe nói, ngươi đã chữa trị cho Thu lão Nguyên soái, đây chính là công lao cực lớn, ngươi đã làm một chuyện rất tốt cho Đế quốc, ha ha, ngươi muốn ta ban thưởng cho ngươi thứ gì? Nói cho ta xem!
Quốc vương cười sang sảng, nhìn Lăng Tiêu nói.

Lăng Tiêu lập tức tỉnh ngộ, cảm tình, đây chính là Thu lão Nguyên soái đã tiến cử mình với Hoàng thượng! Nếu không, hắn có phải là con dòng cháu giống nào đâu mà được quốc vương tiếp kiến?

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu lạnh nhạt cười:
- Quốc vương bệ hạ, lúc tiểu tử chữa trị cho lão Nguyên soái chỉ nghĩ ông ấy là cánh tay đắc lực của Đế quốc, được vô số người kính ngưỡng, về tình về lý thần đều sẽ ra tay trị liệu cho lão Nguyên soái, cho nên, thần không cần ban thưởng gì cả!

Ha ha ha! Quốc vương cười sang sảng vài tiếng, lại nói:
- Quả nhiên Thu Thần nói đúng, tiểu gia hỏa nhà ngươi thật sự thú vị!

Sắc mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Nghe nói ngươi đắc tội Thái tử?

Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Thế sao, thần chỉ giúp đỡ Thái tử rửa sạch tai họa ngầm bên người thôi, đâu có đắc tội gì?

Quốc vương nghe xong cảm thấy nao nao, lập tức cười mắng:
Tiểu tử này, ngụy biện mà cũng rất có khí phách!
Lập tức nói:
Lăng Tiêu, ngươi chữa trị cho lão Nguyên soái, là có công lao rất lớn với Đế quốc, hơn nữa lão Nguyên soái đặc biệt khen ngợi ngươi! Cho nên ta quyết định, ban thưởng cho ngươi được tước vị tử tước thế tập(***), phong đất, lấy trọng trấn phía Nam là trấn Tạp Mai Long, vừa lúc ở nơi đó các ngươi mới đánh lui thú nhân, điều này rất tốt, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể khiến Tạp Mai Long càng thêm huy hoàng!

Trọng trấn phía Nam, Tạp Mai Long? Đây không phải địa bàn Nam Phương Vương Lý Võ Thông sao? Ban cho ta? Lăng Tiêu hơi nhíu mày:
Bệ hạ, tiểu tử có tài cán gì, sao dám nhận trọng thưởng như thế, thỉnh xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.
Tâm tư Lăng Tiêu vốn không đặt hai chữ danh lợi lên trên, vốn còn chuẩn bị dốc lòng tu luyện, ai ngờ bệ hạ lại ban thưởng hắn như thế, hơn nữa việc ban thưởng này, làm thế nào cũng thấy được có mùi âm mưu trong đó!

Ha ha, không cần lo lắng!
Quốc vương thản nhiên cười:
- Lam Nguyệt Đế quốc vẫn do ta định đoạt!
Nói xong nhìn Lăng Tiêu thật lâu, sau đó nói tiếp:
- Y thuật của ngươi không tệ, tương lai, rất có thể ta sẽ dùng ngươi. Chỉ cần ngươi trung tâm giống phụ thân ngươi, vậy cho dù ngươi mạo phạm Thái tử cũng không cần sợ! Chỉ cần không phản quốc, ta bảo chứng cho ngươi vô sự!

Trong lòng Lăng Tiêu chấn động, đồng tử co rút lại nhìn quốc vương, hỏi:
- Long ân của bệ hạ như vậy, không chỉ vì tiểu tử cứu lão Nguyên soái chứ?

Quốc vương nhẹ nhàng cười, không chút để ý nói:
- Nghe nói, thị nữ của ngươi, còn một nha đầu ngươi mang từ bên ngoài về, thực lực trong thời gian ngắn ngủi bạo tăng, ngươi cũng thành công đột phá Thiên Mạch, mà không phải là hiệu quả của dược dục. Ngươi còn ra tay cứu trị cho lão Nguyên soái, đây là chuyện ngay cả thủ tịch ngự y cung đình cũng không làm được. Cho nên, Lăng Tiêu a, cái ta muốn chính là, ngươi giúp ta sống lâu thêm ba mươi năm nữa! Đổi lấy ngươi, và người nhà ngươi, một đời vinh hoa!

Lăng Tiêu giờ phút này cuối cùng cũng phải giật mình, cái gì mà bệnh của Thu Nguyên soái, rồi được Thu Nguyên soái khen ngợi, khen thì có thể là thật, nhưng như thế mà trọng thưởng cho mình thì tuyệt không phải ý của Thu lão! Nói đi lại nói lại, cũng là vì bản thân quốc vương mà thôi.

Nghĩ vậy, thần sắc Lăng Tiêu vô cùng thản nhiên nói:
- Bệ hạ nếu thành tâm, cần gì phải đem thị trấn Tạp Mai Long thưởng cho thần?

- Nơi đó kinh tế giàu có đông đúc, chính là một trong những trấn tốt nhất của Đế quốc, ngươi sao lại không muốn?
Quốc vương thản nhiên nhìn Lăng Tiêu , khóe miệng hơi giật giật:
- Chẳng lẽ, trong lòng ngươi có quỷ?

Lăng Tiêu thản nhiên cười, không trả lời quốc vương, hỏi ngược lại:
- Đây là cái mà bệ hạ gọi là thành ý sao?

Lớn mật! Quốc vương cười lạnh nhìn Lăng Tiêu:
- Ngươi dám nói với ta như vậy sao? Chẳng lẽ cho là ta không dám làm điều bất lợi với ngươi?

- Bệ hạ sẽ không làm như vậy, nếu đổi lại là thần, nhất định sẽ không dùng thái độ này đi cầu người.
Lăng Tiêu không kiêu không nịnh nói, mí mắt cũng không nháy một cái, như là không cảm nhận được vài cỗ khí thế cực mạnh từ bên ngoài truyền đến.

Khí thế trong phòng tức khắc đông cứng lại, một lúc lâu sau, quốc vương mới nhẹ nhàng cười:
- Lá gan của ngươi quả thực là di truyền từ phụ thân ngươi, tốt lắm! Lăng Tiêu, ta chính là muốn dùng Lăng gia các ngươi để áp chế nhị điện hạ. Mấy năm nay thế lực của hắn đã quá lớn.
Nói xong liền không nói nữa.

Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một nụ cười khổ, quốc vương bệ hạ đã đem loại chuyện thế này nói với mình, xem ra lần " Ban thưởng" này không thể không tiếp rồi.

- Ngươi yên tâm, ta còn ở đây một ngày thì không ai có thể động đến ngươi, mà ngày ta không còn nữa, là sau đó ba mươi mấy năm thời gian, vậy cũng đủ cho ngươi phát triển rồi.
Quốc vương nhẹ nhàng thở ra một tiếng, ánh mắt có chút cô đơn:
- Lăng Tiêu, ngươi nếu có thể chữa trị cho Thu lão Nguyên soái, vậy không thể không nhìn ra, ta cũng bị trúng độc.

(***) Thế tập: cha truyền con nối.