Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 51




Edit: Springivy94 Beta: Viochan 

Rốt cục cũng đến ngày sinh của hoàng đế, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, vui sướng, sinh cơ dào dạt, cung điện huy hoàng tráng lệ càng thể hiện sự tôn quý và xa hoa của đế vương. Tuy rằng hoàng đế đã cố gắng làm ở mức thấp nhất, không muốn hao tài tốn của, nhưng hạng người a dua nịnh hót chiếm phần đông, người như thế muốn ngăn cũng ngăn không được. Bọn họ nghĩ ngươi không hài lòng, tiện đà càng làm trầm trọng thêm, cho dù hoàng đế không muốn long trọng quá mức nhưng một góc ngày sinh của hoàng đế cũng đã hơn rất nhiều rất nhiều so với dân chúng bình thường, một chút cơm cũng là thứ mà dân chúng khổ khổ sở sở kiếm cả đời cũng không có được.

Nay hoàng hậu đã phế, hậu cung vô chủ, người có thể cùng an toạ bên cạnh hoàng đế chỉ có hai vị quý phi, Thái Hậu không thích náo nhiệt, lui ở một bên, trọng điểm đều đặt vào gia yến(bữa tiệc) buổi tối. Vũ Tình ngồi trên đại điện, nghe bách quan và các sứ thần ngoại quốc triều bái, nghe đến lỗ tai hoá kén.

Tiểu Hiên Tử đáng chết lừa ta đến đây, căn bản không chỉ là không thú vị, mà là nhàm chán muốn chết! Vũ Tình thập phần bất nhã…, không ngờ vừa động một chút đã bị hoàng đế nhìn thấy hết.

Thật đúng là làm khó nàng, bắt một người như nàng ngồi lâu như vậy, nếu là trước kia, nàng đã sớm bay hướng nào không biêt rồi, nói không chừng còn quấy rối một phen ấy chứ. Nàng thật sự đang bắt đầu thay đổi vì hắn, bắt đầu để ý hắn, nghĩ đến đây, Chính Hiên không khỏi nở một nụ cười. Triều thần nhìn thấy hoàng đế tươi cười, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều, tâm tình Hoàng Thượng rất tốt!

Ban đầu là đại điện to lớn yên lặng trang nghiêm, mọi người vốn chỉ tươi cười theo lễ nghi, đến lúc này mới cười một cách thật sự, không ngờ, uy lực của Vũ Tình lại lớn như vậy.

Một đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi vào, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, thật kiêu ngạo, bộ dáng cả vú lấp miệng em.

Các vị phi tử đều rất ngạc nhiên nhìn bọn họ, người có hình dáng như vậy trước đây họ chưa từng gặp. Ủa, biểu tình của Mộng phi hình như có chút kì quái! Một nữ nhi ngoan ngoãn nũng nịu như nàng nhất định là bị doạ rồi.

“Ta là sứ giả của Hàn Hạo quốc, hôm nay thay mặt chủ của ta đến chúc thọ hoàng thượng, chúc Hoàng thượng thọ cùng trời đất, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tuy rằng có sự thần phục trong lời nói nhưng ngữ khí lại không giống thế chút nào. Hàn Hạo quốc này liên tiếp phạm vào biên giới của Long Hiên, khơi mào chiến loạn, bị Long Hiên đánh tới thủ đô, mới cúi đầu xưng thần, nhưng trong lòng người Hàn Hạo quốc vẫn không phục Long Hiên, muốn mượn lần chúc thọ này làm giảm uy phong của Long Hiên.

“Bình thân.” Người tới là khách, hôm nay tâm tình tốt, không đáng để so đo.

Là ai đang nói chuyện kiêu ngạo như vậy? Vũ Tình đang chợp mắt đột nhiên mở mắt ra, xem ra lần chúc thọ này sẽ không nhàm chán cho lắm, nàng thích nhất là khiêu chiến.

“…”[ Hoàng Thượng, đại vương lệnh cho ta mang lễ vật đến ](Vi: chỗ … là mấy cái phiên âm tiếng anh của họ, viết liền tù tì chả dịch nổi nên quyết định viết …)

Trong triều đình không ai hiểu sứ giả đang nói cái gì. Mọi người đều ngươi xem ta, ta xem ngươi, khe khẽ nói nhỏ.

Vũ Tình đột nhiên thần thái sáng láng đứng lên, người Hàn Hạo quốc rõ ràng đang nói tiếng anh, bọn họ nghĩ rằng Long Hiên không ai biết ngôn ngữ của bọn họ, muốn làm cho Long Hiên mất mặt, đáng tiếc, bọn họ tính sai rồi!

Sứ giả nghĩ rằng gian kế sắp thực hiện được, nói: “…” [ Mong Hoàng Thượng vui lòng nhận cho, nếu Hoàng Thượng không nhận thì chính là khinh thường Hàn Hạo quốc ta, Hàn Hạo quốc chúng ta tuy là một nước nhỏ, không bằng Long Hiên rộng lớn mênh mông, nhưng cũng không dễ để cho người khác khinh thường.]

Hoá ra là như vậy, Hàn Hạo quốc căn bản là ý tại ngôn ngoại, rõ ràng tiếng trung không nói, lại đi nói tiếng anh, gây ra sự bất hoà giữa Hàn Hạo và Long Hiên. Người Long Hiên tất nhiên không hiểu được ngôn ngữ của bọn họ. Bọn họ muốn khơi mào chiến tranh, lại sợ xuất binh vô cớ nên mới nghĩ ra cách này.

Chính Hiên ngoài mặt trấn định tự nhiên, trong lòng đã có chút lo lắng, lời của sứ giả Hàn Hạo quốc nhất định không phải là lời lẽ hay ho gì, phải chăng là cố tình khiến cho hắn không hiểu ý sứ giả? Nếu khiêu chiến, Long Hiên hắn sẽ không sợ, nhưng một khi tứ bề có dấu hiệu bất ổn, người chịu khổ nhiều nhất vẫn là dân chúng, nếu có thể thì tốt nhất là không khơi mào, không vì vậy thì lúc trước hắn đã tiêu diệt Hàn Hạo quốc rồi.

“…”[ Sứ giả không nên tức giận, lễ vật quý trọng tất nhiên không giống với người thường, chúng ta đâu dám không nhận? Xin mời mang ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.]

Muốn khi dễ Tiểu Hiên Tử nhà ta phải hỏi qua ta đã nhá, khi còn đi học, tiếng anh  của ta là tốt nhất trong khoa, ở nước Mĩ cũng đã nhiều năm, điểm nhỏ nhặt ấy có thể làm khó ta sao?

Lời Vũ Tình vừa nói ra làm sợ hãi không ít người, toàn bộ ánh mắt tập trung vào nàng! Nàng cũng không phải chưa từng gặp tình huống này, hoàn toàn không sợ hãi, mà lại toát ra khí thế của mẫu nghi thiên hạ.

Trái tim của Hoàng đế đã sớm được Vũ Tình huấn luyện trở nên mạnh mẽ, Vũ Tình làm những việc đáng kinh ngạc hoàng đế lại không có vẻ đặc biệt ngạc nhiên, hắn đã sớm đoán được nhưng cũng đành bó tay, biết ngay là Tình Nhi của hắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ yến hội kết thúc đâu mà. Nhưng mọi người bên dưới cực kì giật mình, Tiêu Tề Uyên lại có vẻ mặt thâm trầm.

Các vị phi tử ai cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắp toé lửa đến nơi, tại sao cứ luôn là nàng, nàng lúc nào cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt mọi người? Cho dù nàng đang ngủ thì ánh mắt của Hoàng thượng cũng không rời đi chỗ khác.

Vũ Tình hình như đã nghe thấy tiếng nghiến răng ken két đâu đây.

Sứ giả hơi kinh ngạc rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, sai người mang lễ vật đến, kế hoạch của hắn không thể để cho một phi tử nho nhỏ này phá hỏng được.

“…”

“Tình Nhi, hắn đang nói cái gì thế?” Hoàng đế hơi hơi nghiêng người, dựa vào Vũ Tình.

Hành động vừa rồi của hoàng đế đúng là bất công, nhóm phi tử nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Mộng phi, nhưng Mộng phi không có phản ứng, ánh mắt lơ đễnh, có chút bất an.

“Hắn nói đây là thánh vật của quốc gia hắn — đàn dương cầm. Vì tình hữu hảo giữa hai nước, đặc biệt dâng tặng Thiên triều.” Ngay cả đàn dương cầm cũng mang ra, Hàn Hạo quốc đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đã lâu không chơi đàn dương cầm, tay nàng có hơi cứng rồi đây.

Chính Hiên hào sảng cười: “Ha ha, trẫm đa tạ quốc quân của quý quốc.”

“Vâng. Nhưng đàn dương cầm cũng là thánh vật của quốc gia ta, tất nhiên không thể tuỳ ý đem tặng cho người khác, không dối gạt Hoàng thượng, kỳ thật thần dân nước ta không ai biết chơi loại đàn này, chỉ có công chúa biết, nhưng không may, công chúa mấy tháng trước đã qua đời vì bệnh, nguyện vọng của công chúa chính là tìm một người biết chơi đàn này. Đại vương sau tang lễ của công chúa rất buồn, muốn hoàn thành tâm nguyện đó. Thiên triều đất rộng của nhiều, nhân tài đông đúc, nhất định sẽ có người biết chơi đàn, hy vọng Hoàng Thượng có thể giúp đại vương hoàn thành tâm nguyện của công chúa, đại vương còn nói, nếu Hoàng Thượng có thể tìm được người này, Hàn Hạo quốc nhất định mang ơn, lưỡng quốc trăm năm hữu hảo.” Sứ giả biết dùng tiếng anh vô dụng, lập tức thay đổi sách lược.

Nói nhiều làm gì cho vô nghĩa, mục đích vốn chính là: Nếu Hoàng Thượng không thể giúp chúng tìm được người kia, bọn họ sẽ theo đó mà phát động chiến tranh. Quả thực là buồn cười, nguyện vọng của công chúa nhà bọn họ liên quan gì đến Hoàng Thượng, làm thế này cứ như là Hoàng Thượng đã nợ gì nàng ta vậy.

“Chuyện này…” Thế này đúng là làm khó hắn, ngay cả hắn cũng không biết đàn dương cầm là vật gì chứ đừng nói đến chơi, con dân Long Hiên sao có thể biết? Hàn Hạo quốc rõ ràng là muốn làm hắn khó xử, muốn đánh nhau thì đánh đi, chẳng lẽ Âu Dương Chính Hiên hắn lại sợ thất bại.

Sứ giả từng bước ép người: “Hoàng Thượng không muốn sao? Phải chăng khinh thường Hàn Hạo quốc chúng ta là nước nhỏ?”

Thành quý nhân tính nóng nảy, có gì nói nấy, lại không cam tâm vị trí nổi bật bị Vũ Tình cướp đi, nói: “To gan, Hoàng Thượng đường đường là vua một nước, tại sao phải giúp các ngươi tìm một người chơi đàn? Hàn Hạo quốc các ngươi dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, dám làm càn trên đất Long Hiên, chẳng lẽ không sợ Hoàng Thượng tiêu diệt quốc gia các ngươi sao?” Thành quý nhân nghĩ Hoàng Thượng sẽ ban thưởng cho nàng, không ngờ mặt Hoàng Thượng càng ngày càng tối sầm lại, tức giận ngút trời.

Vũ Tình nhìn Thành quý nhân lắc đầu, kẻ ngu ngốc này, tự cho mình thông minh, nàng nghĩ nàng đang giúp Long Hiên sao? Nàng còn tưởng rằng đây là thời điểm nàng ở trong cung cậy mạnh sao? Đây chính là quốc gia đại sự, một chút bất đồng có thể gây nên sóng to gió lớn, đến lúc đó máu chảy thành sông, nàng có thể đảm đương nổi sao? Hàn Hạo quốc muốn chọc giận chúng ta, khiến cho bọn họ có cớ xuất binh, lại không làm cho các quốc gia chư hầu bất mãn, quay sang tấn công cùng nhau.

“Quốc gia của ta mặc dù không bằng Long Hiên, cũng không thể để cho người ta khinh thường như thế, cáo từ, chúng ta gặp lại trên chiến trường đi!” Sứ giả đạt được mục đích, đang chuẩn bị lui ra, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, đại quân đã lén tới gần biên giới giữa hai quốc gia, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, nhất định có thể đánh úp khiến Long Hiên trở tay không kịp.

“Khoan đã, sứ giả sao lại tức giận như vậy? Thành quý nhân nói năng vô lễ, mạo phạm quý quốc, là chúng ta không đúng, bản cung thay nàng giải thích với quý quốc.” Hàn Hạo quốc dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là có chuẩn bị trước, “Hoàng Thượng, nô tì rất có hứng thú đối với cây dàn dương cầm kia, có thế cho nô tì thử một lần không?”

Vũ Tình tinh linh cổ quái, hết lần này đến lần khác làm cho hắn khiếp sợ, phương pháp làm việc của nàng luôn khác người, làm gì cũng vượt xa sự tưởng tượng của người khác, chẳng lẽ đây là phong thái của đệ nhất tài nữ kinh thành? Nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng, ghé vào tai nàng nói: “Tình Nhi, nàng thật sự có thể hả?”

“Yên tâm!” Bảo nàng chơi đàn tranh, nàng thật sự không thể, nhưng chơi đàn dương cầm, nàng học từ nhở tới lớn, dư sức.

Chính Hiên gật gật đầu, Vũ Tình nói có thể nhất định là có thể, hắn tin tưởng nàng!

Vũ Tình chậm rãi đi xuống phía dưới, ngồi trước đàn dương cầm thử âm một chút, ưm, cũng không tệ lắm, ở cổ đại có thể làm được như vậy đã là rất giỏi rồi. Đàn gì cho hay bây giờ, không thể chơi quá sâu sắc, bọn họ nghe không hiểu, vậy đàn “Điệp luyến”, triền miên, dễ nghe lại cảm động, nhất định có thể khiến bọn họ cảm động rơi nước mắt. Hì hì…

Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua phím đàn, kì diệu là một cây đàn dương cầm thô kệch nhưng qua tay nàng đánh lại phát ra được những âm sắc tuyệt vời, đại điện tĩnh lặng đến nỗi tiếng cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, chỉ có thanh âm róc rách như nước chảy, sầu triền miên, giống như một nữ tử bộc lộ sự si tình của nàng, lại giống như nỗi ai oán của một đôi tình nhân trải qua mưa gió cũng không thể ở bên nhau.

Vũ Tình im lặng đàn, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng giống như một tiên nữ, khiến cho mọi người nhìn đến ngây người, Chính Hiên cũng phải thốt lên: Thê tử như thế, trượng phu còn cầu cái gì.(ý nói có được một người vợ như thế chẳng còn cần gì khác nữa)

Xong một khúc, sứ giả không khỏi thất thần, trong khoảnh khắc đó, bọn họ như thấy công chúa sống lại.

Sứ giả đang muốn nói chuyện, đột nhiên có người tiến vào kề tai hắn nói nhỏ, hắn biến sắc nói: “Long Hiên quả nhiên nhân tài đông đúc, chúng ta…khâm phục.”

“Tốt tốt, vị sứ giả này cũng vào trong đi.” Tình Nhi ơi Tình Nhi, nàng lại giúp trẫm một đại ân, trẫm phải báo đáp nàng như thế nào đây?

“Hoàng Thượng, chúng ta có thể mời nương nương khiêu vũ không?” Hắn không tin ngay cả điệu nhảy của quốc gia bọn họ nàng cũng từng thử qua.

Chính Hiên mỉm cười gật đầu, tài nghệ múa của Vũ Tình, hắn đã từng lĩnh giáo, Hàn Hạo quốc nho nhỏ căn bản không thể làm khó được nàng, chỉ là không phải hắn muốn nắm tay Vũ Tình đấy chứ? Hắn không muốn chút nào, nhưng liên quan đến quốc sự nên cũng đành thôi.

Tiểu Hiên Tử đáng chết, không đợi ta đồng ý đã đáp ứng người ta, đợi xem ta sẽ giáo huấn ngươi như thế nào?  Không muốn, bộ dạng sứ giả này có chút xấu, nàng không muốn khiêu vũ với hắn đâu.

Kỳ quái là người khiêu vũ cùng nàng không phải vị sứ giả kia, mà là một nam tử anh tuấn đi cùng bọn họ, dáng vẻ lại giống người của Long Hiên, hắn hình như không phải người Hàn Hạo quốc?

“Thảo dân Nam Cung Quân tham kiến Hoàng Thượng.”

“NamCung Quân?” Đối với cái tên này, hắn hình như có chút ấn tượng. Đúng rồi, hắn họ Nam Cung, là anh trai của Dung phi, từng giữ chức Thị lang bộ lễ, sau đó không biết vì chuyện gì từ quan đi dạo chơi bốn biển, không ngờ lại dạo chơi đến Hàn Hạo quốc.

“Vâng.” Năm đó hắn và Hoàng Thượng là huyết khí phương cương, hai người vừa là quân thần vừa là bằng hữu.

“Bình thân.” Cho dù không giữ chức vị trong triều, hắn ta cũng không thể nhìn phi tử của hắn suốt được. Vừa rồi Chính Hiên phát hiện, trong đám sứ thần có một người luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Tình ở bên này, làm hại hắn thiếu chút nữa nổi giận, không ngờ lại là Nam Cung Quân.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Nam Cung Quân đứng lên, nói với Tiêu Vũ Tình: “Nương nương, mời!”

Không sao, khiêu vũ với một người đẹp trai nàng rất nguyện ý, nhưng sẽ có người rất không đồng ý, hắn ôm thắt lưng mảnh khảnh của Vũ Tình, Vũ Tình đưa tay đặt ở bả vai hắn, hắn di chuyển rất nhẹ nhàng, nếu Vũ Tình không học nhảy từ nhỏ đến lớn, sớm có căn cơ, chỉ sợ cũng bị hắn đánh bại.

“Nương nương, người nhảy rất khá.” Những tưởng hắn khiêu vũ vô địch thiên hạ, không ngờ lại không bằng được Vũ Tình. Hắn vốn địch cố tình nhường để thua, hắn dù gì cũng là người Long Hiên, nhưng xem ra bây giờ có không nhường cũng chưa chắc đã thắng được.

“Quá khen! Ngươi nhảy giỏi hơn ta mà, đa tạ thủ hạ lưu tình.” Hai người vừa khiê vũ vừa nói nho nhỏ.

“Ngươi học được lúc nào vậy, trước kia ngươi đâu có biết.”

Hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ trước kia ta biết hắn sao? Không đúng không đúng, hẳn là Vũ Tình trước kia biết hắn, không phải hai người bọn họ đã từng có một quãng thời gian… Không đâu, Ngạo Tuyết đã có bạn trai, bạn trai của nàng là Doãn Thiếu Phong! Chưa từng nghe nàng nhắc đến người tên là Nam Cung Quân bao giờ.

Hoàng đế ho nhẹ một chút, Vũ Tình đang trầm tư tỉnh lại, mới phát hiện tư thế hiện tại của nàng và Nam Cung Quân ái muội cỡ nào, gần như dán hẳn vào nhau, nếu không phải có nhiều sứ giả ngoại quốc ở đây như vậy, Chính Hiên đâu thể chịu đến bây giờ, hắn đã sớm giết người rồi ấy chứ. Vũ Tình vội vàng tránh ra.

Taycủa Nam Cung Quân sựng lại giữa không trung, cảm thấy có chút xấu hổ, ôm quyền nói: “Kĩ thuật múa của nương nương là đệ nhất thiên hạ, thảo dân tâm phục khẩu phục.” Lập tức cầm lấy tay Vũ Tình, theo lễ nghi định hôn, ở ngoại quốc đã lâu, ngay cả lễ nghi của bổn quốc cũng quên mất. Đối với người ngoại quốc là bình thường, chỉ là lễ phép thường tình, nhưng vừa mới hôn, hoàng đế đã muốn giết người.

“Nam Cung ái khanh, ngươi đang làm gì vậy?” Đó là thanh âm của Hoàng Thượng, Nam Cung Quân ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân của đôi tay chẳng phải là Âu Dương Chính Hiên sao? Kỳ quái, hắn vừa hôn rõ ràng là tay của Tiêu phi mà.(Vi: a, chết cười, hôn tay CH ko biết có cgiác tnào =)))~)

Hắn lúc này mới nhớ ra, bây giờ đang ở trong hoàng cung của Long Hiên, sao có thể dùng lễ nghi của ngoại quốc? Đối tượng lại là phi tử của Hoàng Thượng, rõ ràng là nhổ râu hùm mà, “Hoàng Thượng, xin thứ tội. Thảo dân đã lâu không về nước, còn tưởng rằng đang ở Hàn Hạo quốc, cho nên mới làm như thế… Xin Hoàng Thượng thứ tội.” Nam Cung Quân quỳ xuống, hắn sao có thể phạm sai lầm này chứ? Nàng đã trở thành phi tử của hắn ta rồi!

“Tiểu…” Không được, bây giờ đang ở trên triều, phải cho hắn một chút mặt mũi, không gọi Tiểu Hiên Tử được, “Hoàng Thượng, người ta cũng chỉ làm tượng trưng thôi, người không nên trách tội hắn.” Ở hiện đại, như vậy rất bình thường, thật là thích ăn dấm chua!

“Đứng lên đi.” Ngay cả Vũ Tình cũng mở miệng, hắn muốn trách tội cũng không được, huống hồ hôm nay là ngày sinh của hắn, lại có nhiều sứ giả ở đây như vậy, hắn muốn nỗi bão cũng không được.

Vũ Tình đi lên, đang muốn trở lại chỗ ngồi của mình, lại bị hoàng đế ngăn lại, dùng sức lôi kéo ôm Vũ Tình vào lòng, hai người cùng ngồi trên long ỷ!

Chúng phi sắc mặt đều xanh mét, trong thiên hạ có ai có thể ngồi cùng hoàng thượng trên long ỷ chứ? Hoàng Thượng rõ ràng bất công, từ sau khi Tiêu phi hồi cung, Hoàng Thượng không đến chỗ các phi tần khác, thậm chí còn không buồn liếc mắt một cái. Trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ có một Tiêu quý phi, nay hậu cung vô chủ, hoàng hậu tiếp theo là ai trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng các nàng không cam lòng. Tiêu phi mới tiến cung chưa được bao lâu, liền từ chiêu dung một bước lên trời, làm đến quý phi, bây giờ một mình nàng hưởng ngàn vạn sủng ái, chờ đến khi nàng lên làm hoàng hậu, hậu cung này còn có chỗ cho người khác sao? Một người đắc đạo, ngay cả chức quan của phụ thân nàng cũng càng ngày càng lớn. Thực sự không hiểu nổi, Hoàng Thượng rốt cuộc thích nàng ở điểm nào? Đúng vậy, nàng rất đẹp, nhưng trong hậu cung người đẹp hơn cũng có, tại sao Hoàng Thượng chỉ thích mỗi nàng, nàng nói gì nghe nấy, các nàng vắt óc tìm mưu kế chèn ép đối thủ, lấy lòng Hoàng Thượng, tại sao không được Hoàng Thượng để ý dù chỉ một chút.

Biểu tình của Mộng phi quái dị nhất, biểu tình của nàng không giống như tức giận, mà giống sợ hãi, nàng đang sợ cái gì?

Trên mặt sứ giả là vẻ hiểu rõ: Hoàng đế và hoàng hậu thật ân ái.

Một động tác đơn giản của hoàng đế có thể khiến cho nhiều người có nhiều biểu tình phong phú như vậy, thật đáng yêu, Vũ Tình nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tập trung trên mặt Chính Hiên, bộ dáng hắn giống như muốn ăn nàng, nàng nhìn thấy thật muốn tức giận.

“Này, ngươi làm gì vậy? Phía dưới có rất nhiều người đấy!”

“Trẫm làm gì còn phải bận tâm đến người khác sao?” Chính Hiên đe doạ nàng, đương nhiên, hắn sẽ không ở trong này biểu diễn chân nhân tú, Tình Nhi chỉ thuộc về hắn mà thôi, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn trộm.

“Đúng là doạ người, ta rất sợ, không chơi nữa, nhanh để ta xuống dưới đi. Ngươi đường đường là vua của một nước, như vậy còn ra thể thống gì. Hình tượng hoàng đế ngươi không cần giữ sao?”

“Việc này không ảnh hưởng gì đến hình tượng của trẫm cả.” Đại vương các nước người nào không có thê thiếp thành đàn, khi lên triều còn trái ôm phải ấp, Chính Hiên vẫn còn là chính nhân quân tử, còn nữa Long Hiên đứng đầu chúng quốc, ai dám nói gì hắn nào.

“Được rồi, nói thật với ngươi, không chơi nữa, thả ta xuống!” Vũ Tình giãy dụa đứng lên, ở trên người hắn trườn qua trườn lại, nàng chưa hiểu chuyện đời, một chút cũng không hiểu lòng nam nhân.

Động tác của Vũ Tình tác động đến mỗi một dây thần kinh của hắn, trời ạ, nha đầu kia muốn thử sức chịu đựng của hắn có phải không? Nếu là những phi tần khác, hắn sẽ khinh thường, nhưng người trong lòng này là người hắn yêu, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, sao có thể chịu được dụ hoặc như vậy?

“Tiểu Hiên Tử, bộ dáng ngươi nhìn rất thống khổ, ngươi làm sao vậy?” Có phải ta quá nặng hay không, khiến hắn không thoải mái? Ta vẫn là nên đứng lên, dù rất lưu luyến sự ấm áp trong lòng hắn.

“Tiêu Vũ Tình, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho trẫm, đừng chơi với lửa có ngày chết cháy.”

“Được.” Lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Hiên Tử có chút đáng sợ, trực giác mách bảo nàng, nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, nàng sẽ chết rất thảm rất thảm, có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn.

Tiêu Vũ Tình rốt cục biến thành cừu nhỏ ngoan ngoãn, Chính Hiên đột nhiên cảm thấy một cảm giác rất thành tựu, so với chiến dịch lấy ít thắng nhiều đánh thắng Liêu quốc năm đó còn tự hào hơn, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong triều thần ánh mắt mọi người lộ rõ vẻ kỳ quái nhìn hắn, sắc mặt của Tiêu Tề Uyên càng thêm ngưng trọng.

“Các vị ái khanh, không cần câu nệ như vậy, tuỳ ý đi.”

Sứ giả ngoại quốc không hiểu cho nên nói: “Đa tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…” Từ khi hoàng đế Chính Hiên trị vì đến nay, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, làm tứ hải thần phục, vị hoàng đế này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng các quốc gia cũng thật sự thần phục hắn.

Hoàng hậu nương nương? Là chỉ ta sao? Ta biến thành hoàng hậu nương nương từ lúc nào vậy?

~*~  hết chương 51  ~*~